
CHƯƠNG 22
Cánh tay của Omega duỗi ra, Cố Tri Cảnh hồn phách gần như đã đi mất một nửa. Cô thở ra một hơi, cưỡng chế thu tầm mắt mình lại, nói "được", rồi đi giúp Dã Trì Mộ tìm sữa tắm.
Cố Tri Cảnh lật tìm trong túi giấy, lấy ra một cái chai, cầm đến đưa cho Dã Trì Mộ. Tay Dã Trì Mộ nắm chặt lấy cái chai. Cánh cửa kính mờ của bệnh viện chất lượng cũng không được tốt lắm, lờ mờ có thể nhìn thấy đường cong uyển chuyển trên cơ thể Omega.
Omega đứng sau cửa, dáng vẻ trông rất e thẹn.
Đầu ngón tay nàng còn vương nước, lúc nắm chặt chai sữa tắm đã chạm vào tay Cố Tri Cảnh.
Dã Trì Mộ lấy chai đi cũng không trực tiếp đóng cửa lại, "Còn có dầu gội đầu..."
"À." Cố Tri Cảnh vừa rồi đầu óc trống rỗng, vẫn luôn nghĩ về hình ảnh trong phòng tắm. Cô cầm cả dầu gội đến. Lần này, mặt Dã Trì Mộ đã lộ ra, có thể nhìn thấy nửa bên vai của nàng, những giọt nước rơi trên đó rồi nhanh chóng lăn xuống. Dã Trì Mộ lặng lẽ nhìn cô, đuôi tóc sát bên vai dần dần ướt đẫm. Nàng khẽ nói: "Một tay không tiện gội đầu."
Cố Tri Cảnh trầm mặc đứng ở cửa.
"Vậy, cũng không có việc gì..." Dã Trì Mộ nhanh chóng đẩy cửa ra.
"Tôi có thể giúp cô." Cố Tri Cảnh nắm lấy cửa, khẽ đẩy vào thêm một chút. Chân cô luồn vào, suýt chút nữa đã làm ướt đôi dép bông. Cô cởi dép bông, đổi sang đôi dép lê trong phòng tắm. Dã Trì Mộ còn chưa chuẩn bị xong, thân trên để trần, nàng vội cầm chiếc khăn tắm treo trên kệ bao lấy cơ thể mình.
Khóe mắt Cố Tri Cảnh lướt qua thân thể nàng. Kiều mị, mềm mại, da thịt vô cùng trắng. Dã Trì Mộ quấn mình xong, đứng một bên, biểu hiện rất ngượng ngùng.
Cố Tri Cảnh cầm một chiếc ghế đẩu nhỏ để nàng ngồi xuống.
Cố Tri Cảnh đứng sau lưng nàng, trước tiên lấy lược chải tóc cho Dã Trì Mộ. Sợi tóc mềm mại, suôn mượt. Cô lớn từng này tuổi, đây là lần đầu tiên giúp người khác gội đầu. Trước đây đều là người khác hầu hạ cô, bản tính cô lạnh lùng, chưa từng gần gũi nữ sắc.
Bây giờ mới cảm nhận được cảm giác chăm sóc người khác, ừm, cũng không tệ.
Tay cô lướt qua sau đầu Dã Trì Mộ.
Chóp nhỏ của tuyến thể mang một màu hồng.
Cố Tri Cảnh không dám chạm vào gáy nàng, chỉ là gội đầu khó tránh khỏi ngón tay sẽ không cẩn thận quẹt tới. Thân thể Dã Trì Mộ nhấc lên một cái, giọng nói rất thấp, "Cô đừng bóp nó."
"Không có bóp, chỉ là không cẩn thận chạm phải." Cố Tri Cảnh giải thích.
Vậy cái này không có nghĩa là nàng rất nhạy cảm sao?
Alpha thẳng thắn không hề nghĩ đến điểm này.
Omega "xuy" một tiếng, "Cô rõ ràng đã bóp, sao lại không thừa nhận."
"..."
Cố Tri Cảnh bị vu oan như vậy, dứt khoát đã làm thì làm cho xong. Lòng bàn tay lại chạm vào, đầu nhọn cọ hai cái vào lòng bàn tay, xúc cảm hơi ngứa.
"Thật xin lỗi, tôi lại bóp một cái nữa." Cô cố ý nói.
"Cô biết... đối với Omega mà nói, tuyến thể là cái gì không?" Dã Trì Mộ cắn môi. Đây là một nơi rất riêng tư, bình thường rất ít khi để lộ.
Cố Tri Cảnh nghĩ đến một điểm, nói: "Lúc trước ở buổi đấu giá, người đại diện của cô bảo cô để lộ tuyến thể ra..."
"Bà ta là muốn tôi câu dẫn cô." Giọng Dã Trì Mộ rất thấp, chắc chắn là cảm thấy xấu hổ không thể mở miệng. Nếu không phải bị ép buộc, ai nguyện ý để lộ ra sự yếu đuối của mình. Cố Tri Cảnh rất hiểu đạo lý này, chỉ là... cô cúi đầu nhìn vào tuyến thể, nhìn một hồi cảm thấy nóng, chạm vào lại cảm thấy rất ngứa, rất tê dại.
Vừa rồi không nên táy máy.
Cố Tri Cảnh thu tầm mắt lại, bôi dầu gội lên tay, cô từ từ chuẩn bị làm ướt tóc của Dã Trì Mộ, ngón tay luồn vào tóc nàng.
Cô nhớ lại kinh nghiệm được người khác gội đầu trước đây, rồi làm cho Dã Trì Mộ.
Dã Trì Mộ tự nhiên cảm thấy dễ chịu, híp híp mắt, nói: "Trước đây cô chắc chắn thường xuyên đi gội đầu."
"Có người chuyên hầu hạ." Cố Tri Cảnh nói, "Trước đây phải tham dự rất nhiều hoạt động, phụ nữ đi đâu cũng phải sửa soạn hình tượng của mình."
Cô là một tổng giám đốc, phải quản lý tốt vẻ ngoài của mình. Nếu không, một số truyền thông rỗi hơi nhìn thấy sẽ bịa đặt về cô: "Kinh! Cố tổng hôm nay không chải đầu, có phải thị trường chứng khoán sắp sụp đổ không?". "Bùng nổ! Cố Tri Cảnh hôm nay vest không đeo cà vạt, có phải thị trường chứng khoán sắp đỏ lửa không?"
Cuộc sống trước đây của cô chính là buồn tẻ và im lặng như vậy.
Dã Trì Mộ nghe xong, hừ lạnh.
Nàng biết ngay Cố Tri Cảnh thích đến những nơi không đứng đắn để gội đầu, thật muốn nhấn đầu cô vào trong nước vài cái.
"Được, tôi đi xả tóc cho cô." Cố Tri Cảnh nói, lấy vòi hoa sen, bảo nàng nhắm chặt mắt.
"..."
Dã Trì Mộ nhắm mắt lại, nước rơi xuống, thân thể đột nhiên căng cứng.
"Sợ không? Hay là vào bồn tắm nằm."
"Xả đi."
Ngày đó, Cố Tri Cảnh đến chỉ thấy được thảm trạng của Dã Trì Mộ, cô không biết quá trình ra sao, không thấy được Dã Trì Mộ đã run rẩy như thế nào khi dội nước lên người mình, lại càng không thấy được nàng đã hèn mọn khẩn cầu thượng thiên đến cứu mình ra sao.
Khoảnh khắc nước rơi xuống, bóng tối như từ bốn phương tám hướng bao vây, giành giật tấn công nàng. Nàng dùng sức nắm chặt chiếc khăn tắm trên người, dùng sức lực mỏng manh của mình để chống cự.
Alpha dội nước lên người nàng, khăn tắm theo sức lực của nàng từng chút từng chút trượt xuống, để lộ ra toàn bộ lưng nàng. Cố Tri Cảnh tưởng là do nước cuốn đi, cô nắm lấy mép khăn kéo lên, che đi con bướm diễm lệ kia.
Trong phòng tắm, Omega ngồi trên ghế, hai tay ôm mặt, biểu hiện có chút ngoan ngoãn. Cố Tri Cảnh từ từ dùng khăn tắm bao bọc lấy nàng, giọng nói rơi vào tai nàng, "Được rồi."
Cố Tri Cảnh lau tóc cho Dã Trì Mộ một chút. Dã Trì Mộ vẫn ngồi trên ghế đẩu. Nàng nhẹ giọng hỏi: "Cô muốn tôi giúp một tay không?"
"Tôi lát nữa tự mình có thể, cô tắm rửa cẩn thận một chút." Cố Tri Cảnh đặt vòi hoa sen lại chỗ cũ, rồi đi chà rửa bồn tắm. Cảm thấy không sạch sẽ, cô bảo Dã Trì Mộ vẫn nên đứng tắm.
Dã Trì Mộ không đáp lại. Một lát sau, nàng nghe thấy tiếng đóng cửa, nàng quay đầu nhìn lại, Cố Tri Cảnh đã không thấy bóng dáng, cô đã ra khỏi phòng tắm.
Đồ ngốc.
Nàng nghĩ như vậy, đi đến trước gương, cởi khăn tắm ra.
Có phải là nàng không có mị lực, tại sao Cố Tri Cảnh có thể kiềm chế được.
Mình không hấp dẫn được cô ấy sao?
Khăn tắm từ trên vai trượt xuống, thân thể quyến rũ của người phụ nữ để lộ ra một cách tinh xảo: chiếc cổ thiên nga, bờ vai quyến rũ, dưới xương quai xanh tinh xảo là lồng ngực đầy đặn.
Dưới vòng eo nhỏ nhắn là tam giác tuyến, thần bí và mỹ lệ.
···
Dã Trì Mộ tắm xong đi ra, Cố Tri Cảnh lại cầm quần áo đi vào. Hai người lướt qua vai nhau. Vì không nói chuyện, bầu không khí sinh ra một cảm giác mập mờ.
Cố Tri Cảnh đến cửa nói: "Nhớ sấy tóc."
Dã Trì Mộ "ừ" một tiếng.
Cố Tri Cảnh vào phòng tắm, nàng đi đến cửa sổ nhìn xuống, rất tò mò không biết Cố Tri Cảnh mỗi lần đứng ở đây là đang nhìn cái gì.
Bên ngoài chỉ có những tòa nhà cao vút và ánh đèn neon.
Đương nhiên nàng chắc chắn sẽ không biết, Alpha không nhìn gì cả, chỉ là đang đè nén dục vọng bên bờ vực, chỉ có thể dựa vào phong cảnh bên ngoài để xoa dịu cảm xúc.
Cố Tri Cảnh từ trong phòng tắm ra cũng đã không còn sớm. Dã Trì Mộ nằm trên giường chơi ngón tay, nàng không làm gì cả, cứ nhìn về phía phòng tắm.
Cố Tri Cảnh ra ngoài, sấy tóc.
Tất cả đều làm rất chậm. Dã Trì Mộ đợi cô đến có chút phiền, vốn muốn hỏi cô lấy lại điện thoại, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Cố Tri Cảnh nói: "Bác sĩ nói phải làm sao?"
"Cô muốn làm sao?" Dã Trì Mộ hỏi.
Nói rồi, cảm thấy không đúng, bác sĩ nói là trấn an tuyến thể, bây giờ nói lại giống như họ định làm chuyện gì xấu xa vậy.
Cố Tri Cảnh nói: "Vậy tôi giúp cô ngậm một lúc."
Tất cả đều là người trưởng thành, có những lời không cần thiết phải che giấu. Cố Tri Cảnh mặc đồ ngủ đi ra ngoài, một bộ dài màu xám tro thuần túy. Cô dường như không thích để lộ cánh tay, lộ chân. Phòng bật điều hòa, cũng không cần lo lắng nóng hay không.
Cố Tri Cảnh tay đè lên giường, cô nhẹ nhàng ghé qua. Dã Trì Mộ có thể nghe thấy động tĩnh phía sau, hơi thở tinh tế dán vào tai nàng, thổi nhẹ.
Trong phòng tắt đèn không nhìn rõ lắm. Dã Trì Mộ nhổm dậy, ngồi trên giường, tự mình vuốt lại tóc, một bộ dạng cùng nhau làm việc. Cố Tri Cảnh tay chống lên ga giường, lại vén tóc nàng ra sau tai, lòng bàn tay lướt qua vành tai. Cô nghiêm túc phân biệt tuyến thể của Dã Trì Mộ.
Tuyến thể của Omega trông rất đẹp, như một hạt đậu đỏ mượt mà, tự mang theo vài phần khí chất thanh chát. Khi sưng đỏ sẽ có một chóp nhỏ, luôn như thể sắp chảy máu. Alpha nhìn, răng sẽ ngứa, giống như một người sói đột nhiên mọc răng nanh, không nhịn được mà muốn cắn vỡ nó.
Cố Tri Cảnh cảm thấy cổ họng khô khốc. Cô nuốt một ngụm khí, rất sợ trấn an quá mạnh sẽ làm Dã Trì Mộ đau. Cô đưa tay lấy ly nước trên đầu giường, ánh mắt không rõ lắm, một chút đã làm đổ ly nước trên bàn.
Dã Trì Mộ quay đầu sang xem.
Cố Tri Cảnh sờ mũi, tay ướt, cô lắc lắc, nói: "Không nhìn rõ."
"Vậy cô mở đèn đi." Dã Trì Mộ nói.
"Cô có xấu hổ không?" Cố Tri Cảnh hỏi. Cô xuất phát từ sự quan tâm đến Dã Trì Mộ. Dã Trì Mộ khẽ nói: "Là cô xấu hổ chứ, tôi có gì mà phải xấu hổ..."
Trên mặt đang nóng lên, đều tại Cố Tri Cảnh quá kỳ kèo.
Nhưng Dã Trì Mộ không giống Cố Tri Cảnh, luôn mang vẻ mặt cau có. Cố Tri Cảnh chẳng có chút phong thái nào của một Alpha cả.
Cố Tri Cảnh đi mở đèn. Hai người ở trong bóng tối quá lâu, ánh đèn đột ngột sáng lên, cả hai đều híp mắt lại.
Bây giờ Cố Tri Cảnh nhìn rõ hơn. Omega để lộ chiếc cổ trắng nõn, mượt mà, thân thể hơi nhấc lên. Cố Tri Cảnh một chân quỳ trên giường, bờ môi chạm vào gáy Dã Trì Mộ.
Lần đầu tiên, cô chỉ hôn nhẹ một cái.
"Thế nào?"
Dã Trì Mộ thật ra có thể cảm nhận được cái chạm. Môi cô khô nứt, cọ vào Dã Trì Mộ có chút khó chịu, thổi lên vùng da nhạy cảm trên tuyến thể của Dã Trì Mộ.
Trên người Dã Trì Mộ nổi lên một lớp da gà, như có một luồng điện len lỏi qua.
Thật thoải mái.
Cổ họng Dã Trì Mộ hoạt động.
"Hửm?" Cố Tri Cảnh cần nàng phản hồi, "Thế nào?"
"... Tạm được."
Lần đầu tiên căng thẳng, lần thứ hai, lần thứ ba đã thuần thục. Họ đổi sang một tư thế thoải mái hơn.
Dã Trì Mộ nằm nghiêng, Cố Tri Cảnh tay đặt lên eo nàng, môi từ từ ghé qua. Động tác của cô rất nhẹ, rất sợ làm đau Dã Trì Mộ.
Cô ngậm lấy tuyến thể nhỏ bé, đầu lưỡi lướt trên đó, liếm láp cái chóp nhỏ.
Cố Tri Cảnh rất hoang mang, không hiểu lắm về cấu tạo cơ thể của thế giới ABO. Pheromone của Alpha cũng đến từ gáy, nhưng tại sao để trấn an Omega lại phải dùng lưỡi để xoa dịu tuyến thể của họ?
Nghĩ đến đây, cô nghe được tiếng rên khẽ của Omega, từng tiếng mang theo âm điệu kiềm chế, rơi vào tai cô một cách mềm mại.
Giọng Dã Trì Mộ nhẹ nhàng hỏi: "Có mùi vị không?" Trước đây, nàng nghe những người đồng nghiệp cùng công ty nói rằng, khi Omega bị đánh dấu, khoảnh khắc tuyến thể bị răng cắn vỡ, Alpha có thể nếm được vị ngọt trong tuyến thể của Omega.
Họ luôn không chút kiêng dè mà bàn luận về chuyện tình dục, rằng Alpha nào đó nói họ rất ngọt, mỗi lần ôm cổ họ cắn là vì thèm cái vị ngọt đó. Cố Tri Cảnh thở ra một hơi, "Ngọt."
Không nói dối, đầu lưỡi cô quả thực đã nếm được vị ngọt, khiến lưỡi cô rất tham luyến mùi vị này. Chỉ là mùi vị tỏa ra bên ngoài quá nhạt, cô ăn không đủ, nếm không đủ. Điều đó khiến cô rất muốn một hơi trực tiếp cắn vỡ tuyến thể của Omega, để tất cả mật ngọt chảy vào trong cổ họng cô.
Nhưng cô không thể làm vậy. Cô bồi thêm một câu: "Rất ngọt."
Yết hầu Dã Trì Mộ nuốt xuống, ngón tay níu lấy ga giường, rất muốn hỏi một câu, vậy cô có thích ăn táo không?
Lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Nàng trước tiên rên khẽ một tiếng, không nhịn được mà phát ra tiếng rên thoải mái.
"Cô đừng cắn tôi." Dã Trì Mộ có thể cảm nhận được, răng của Cố Tri Cảnh đang rạch trên làn da yếu ớt của nàng.
"Thật xin lỗi, nhịn không được..." Cố Tri Cảnh nói, "Đây là bản năng của Alpha."
Một lát sau, gáy Dã Trì Mộ đã ướt sũng.
Cố Tri Cảnh vẫn luôn sát bên nàng, lúc nói chuyện đè giọng:
"Mệt không?"
Dã Trì Mộ không đáp lại. Cố Tri Cảnh tưởng nàng đã ngủ, lại kéo chăn lên người, mùa hè không cần đắp quá kín, hai người lớn ngủ cùng nhau rất oi bức.
"Tôi nóng." Chân Dã Trì Mộ đá chăn ra.
"Rất nóng sao?" Cố Tri Cảnh vén chăn lên, khẽ để lộ chân nàng. Cô có chút hiểu lầm, cho rằng kỳ phát tình của Dã Trì Mộ lại dâng lên, nhẹ giọng nói một câu: "Là ở đâu nóng?"
Trên mặt Dã Trì Mộ nóng lên, nàng lạnh giọng hỏi lại:
"Thế nào, cô muốn hôn sao?"
Cố Tri Cảnh trầm mặc. Đợi rất lâu, lâu đến mức Dã Trì Mộ tưởng cô đã ngủ, Cố Tri Cảnh mới đè giọng nói: "Ngày mai tôi đi hỏi bác sĩ xem có cần hôn không."
"Cố Tri Cảnh!" Dã Trì Mộ thốt ra một tiếng.
Đột nhiên, cô nghe được Dã Trì Mộ cười khẽ một tiếng. Rõ ràng Cố Tri Cảnh đang trêu chọc nàng.
Cố Tri Cảnh trông rất không thú vị, không ngờ lại biết đùa kiểu này, thật hạ lưu.
"Muốn tôi đi hỏi không?" Cố Tri Cảnh hỏi.
"Không cần, đi ngủ."
Cố Tri Cảnh "ừ" một tiếng.
Dã Trì Mộ cũng buồn ngủ. Được Cố Tri Cảnh trấn an, tuyến thể như được ngâm mình trong làn nước ấm áp, không quá lạnh, cũng không quá nóng, vừa vặn dễ chịu.
Ngày mai lại muốn, tốt nhất là buổi sáng tỉnh dậy cũng phải có.
Mi mắt Dã Trì Mộ rũ xuống, gáy mềm mại, ẩm ướt. Nàng vốn tưởng là cảm giác do Cố Tri Cảnh để lại, cho đến khi gáy ngứa lên, nàng mới biết là Cố Tri Cảnh lại đến gần. Alpha này rất tham ăn.
Giống như một con chó con.
Dã Trì Mộ trong đầu nghĩ như vậy, rồi dưới sự trấn an của Alpha, nàng chìm vào giấc ngủ.
Dã Trì Mộ ngủ rất dễ chịu. Cố Tri Cảnh tỏ ra đứng đắn, bây giờ lại còn đang ôm nàng không buông tay.
Giấc mộng ngọt ngào, nàng như rơi vào những đám mây, không ngừng lăn lộn trên đó.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Cố Tri Cảnh vẫn còn nằm trên giường nàng. Dã Trì Mộ khẽ nghiêng đầu liền thấy được gương mặt lúc ngủ của Cố Tri Cảnh. Tư thế ngủ của Cố Tri Cảnh rất quy củ, tóc cũng không hề lộn xộn, lúc nằm xuống ra sao, lúc ngủ dậy cũng vậy.
Hơi thở của cô nhẹ nhàng. Dã Trì Mộ duỗi một ngón tay đặt trước mũi cô, lòng bàn tay trở nên ấm áp.
Một lát sau, mi mắt Cố Tri Cảnh khẽ động, cô tỉnh rồi. Đôi mắt cô bình tĩnh, dáng vẻ không nói một lời rất nghiêm túc, cả người như một sợi dây cung căng thẳng, cô phòng bị nhìn người trước mắt.
Cố Tri Cảnh đưa tay ra, Dã Trì Mộ nhắm mắt lại, tưởng cô định đánh mình. Lòng bàn tay Cố Tri Cảnh xoa xoa, đặt lên vai Dã Trì Mộ, giọng nói có mấy phần khàn khàn: "Ngủ ngon không?"
Nghe rất lười biếng, có một cảm giác không nói nên lời.
Dã Trì Mộ gật đầu.
Cố Tri Cảnh chống tay trước tiên đứng dậy khỏi giường. Vết nước thác đổ hôm qua vẫn chưa được dọn dẹp. Cố Tri Cảnh cầm khăn giấy đến lau sạch nước trên tủ đầu giường.
Cố Tri Cảnh làm việc vô cùng chu đáo, luôn lo liệu mọi thứ để Dã Trì Mộ không phải bận tâm. Từ bữa sáng đến việc bôi thuốc, tất cả đều được cô sắp xếp gọn gàng. Khi có thời gian, cô còn thay một bộ vest mới. Đứng bên cửa sổ, Cố Tri Cảnh cầm hai chiếc cà vạt, cân nhắc chọn màu. Ánh sáng ngoài cửa sổ tràn vào, chiếu lên đôi tay cô, phác họa đường nét của cô trong một viền vàng dịu dàng, như phủ lên người cô một lớp ánh sáng ấm áp.
Dã Trì Mộ nhìn tay cô, nói: "Màu đỏ."
Toàn bộ buổi sáng, Cố Tri Cảnh đều bận tâm đến chuyện show giải trí.
Độ hot?
Độ hot của nam chính rất lớn, treo trên hot search một ngày một đêm không xuống.
Cô phải giành lấy độ hot.
Nhưng làm sao để mở lời với Dã Trì Mộ?
Có thể thấy rõ sự mong đợi của Dã Trì Mộ đối với show giải trí. Cả buổi chiều, nàng đều xem những video liên quan đến show tình yêu. Dã Trì Mộ không có kinh nghiệm yêu đương, lúc xem luôn đan tay vào nhau, biểu hiện có chút ngượng ngùng.
"Mặt cô tối sầm lại làm gì?" Dã Trì Mộ nghiêng đầu hỏi cô.
Cố Tri Cảnh ngồi bên cạnh, mặt căng thẳng. Lông mày cô chớp chớp, nói: "Đang nghĩ một số chuyện."
Dã Trì Mộ nghĩ, không phải là vì mình tham gia show tình yêu, mà trong lòng Cố Tri Cảnh phức tạp, khó chịu chứ.
Dã Trì Mộ vẫn có mấy phần sợ Cố Tri Cảnh sẽ ngăn cản nàng tham gia show. "Cái này đều là diễn thôi, cũng không thấy ai tham gia mà thật sự thành một đôi. Nếu cô lo lắng, thì đi hỏi đạo diễn... xem có thể sắp xếp cho cô lên không."
"Để lát nữa tôi hỏi."
Đạo diễn hôm qua đã trực tiếp cúp máy, căn bản không muốn qua lại với cô.
Cố Tri Cảnh nói, cảm thấy Dã Trì Mộ vẫn luôn nhìn mình, như đang thúc giục cô mau gọi điện thoại.
Cố Tri Cảnh vẫn luôn ngồi trong phòng bệnh. Giọng nói cô rất nhạt. Mãi đến giữa trưa, Dã Trì Mộ đã mệt lả. Lúc nghỉ trưa, Cố Tri Cảnh mới tìm được cơ hội ra ngoài.
Tần Quang Huy chạy vội đến, báo cáo tình hình bên Vân Lộng Khê.
Vân Lộng Khê được đưa đến sớm, bác sĩ toàn bộ quá trình đều ở bên cạnh. Tình hình của cô ấy đã ổn định nhanh chóng, chắc không bao lâu nữa là có thể xuất viện. Cô ấy nói sau khi xuất viện sẽ mời Cố Tri Cảnh ăn cơm để cảm ơn.
"Cảm ơn tôi à? Tôi ngược lại phải cảm ơn cô ta mới đúng." Cố Tri Cảnh đang không thể chờ đợi được.
Quân Hoa Diệu làm ra động thái lớn như vậy, trực tiếp cướp tài nguyên của cô, bên Vân Lộng Khê không thể nào không biết.
"Đại tiểu thư đi gặp Vân Lộng Khê à?" Tần Quang Huy hỏi.
Cố Tri Cảnh gật đầu.
"Không để Dã Trì Mộ tiểu thư biết sao?" Tần Quang Huy rất lo lắng tiểu thư nhà mình muốn chọn người mới, vậy Dã Trì Mộ phải làm sao? Dã Trì Mộ tiểu thư cũng rất đáng thương.
Họ đến cửa phòng bệnh của Vân Lộng Khê thì bị chặn lại. Đứng ở cửa là mấy vệ sĩ áo đen. Người đại diện của Vân Lộng Khê, Tiêu Ân Thất, đứng ở cửa, mặt đầy cảnh giác, tuyệt đối không có ý chào đón cô.
Khi Cố Tri Cảnh đến, Tiêu Ân Thất vội đến nói chuyện với cô, trong lời nói đều là từ chối. Cố Tri Cảnh liếc nhìn cô ta một cái, tính khí bùng lên, thẳng thừng nói: "Các người lấy oán trả ơn cũng có nghề thật đấy. Tôi cứu nghệ sĩ của cô khỏi nước sôi lửa bỏng, cô lại đi cướp suất tham gia show của hôn thê của tôi. Lợi hại thật."
Đã nói là suất sẽ để cho bên họ, Tiêu Ân Thất chắc chắn đã nhận được thông tin, cũng đã sớm đồng ý với bên đạo diễn. Nếu không, đạo diễn không thể nào trực tiếp cắt đứt hy vọng của Dã Trì Mộ.
Cố Tri Cảnh định đi gõ cửa, Tiêu Ân Thất vội bước lên ngăn cô lại, run rẩy nói: "Lộng Khê nhà chúng tôi còn đang nghỉ ngơi, cơ thể cô ấy vẫn luôn không tốt. Tôi nghĩ..."
"Tôi nghĩ tôi nên nói chuyện một chút với Vân Lộng Khê tiểu thư, để cô ấy biết sau này cô ấy tham gia show là đã cướp của ai." Cố Tri Cảnh không phải là người hiền lành. Hôn thê của mình bị cướp vị trí, còn phải đi chiếu cố tâm trạng của họ sao? Cô nói: "Là tôi đạp cửa, hay là tự cô mở?"
"Tiểu Cố tổng, tôi..."
"Ba, hai..."
"Tôi mở." Tiêu Ân Thất mở cửa ra. Vân Lộng Khê không phải đang nghỉ ngơi, cô ấy đang ngồi ở đầu giường xem điện thoại. Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cô ấy cũng kéo chăn lên. Cô ấy tỏ ra khá lịch sự, nhìn thấy Cố Tri Cảnh trước tiên là nói một lời cảm ơn, rồi bảo người đại diện lấy ghế cho cô ngồi.
Cố Tri Cảnh đứng rất thẳng, cô lạnh giọng nói: "Chúng ta nói chuyện một chút về show giải trí, phân tích một chút tâm lý của cô khi cướp show của cô ấy."
Mắt Vân Lộng Khê hơi mở, không hiểu ý cô.
Cố Tri Cảnh ngồi lên ghế, vắt chéo chân, tay miễn cưỡng đặt trên đầu gối. So với sự ôn nhu của Quân Hoa Diệu, người này trông kiêu ngạo, cao ngạo.
"Cô có ý gì?" Vân Lộng Khê rất không hiểu, "Tôi rất cảm ơn cô đã cứu tôi, nhưng cô nói chuyện cũng quá kỳ quái."
Giọng nói của Cố Tri Cảnh vẫn lạnh như băng, không chút trau chuốt, cô thẳng thừng: "Chương trình giải trí mà cô muốn tham gia, vốn dĩ thuộc về hôn thê của tôi. Chính Quân Hoa Diệu đã cướp nó từ tay hôn thê của tôi để đưa cho cô." Cố Tri Cảnh xưa nay không thích vòng vo, càng chẳng bận tâm đến cảm xúc của người đối diện. "Vân tiểu thư, tôi mong cô đừng làm những chuyện khiến tôi chán ghét. Cô có thể tham gia chương trình này, nhưng nếu Dã Trì Mộ không được góp mặt, tôi e rằng mình sẽ làm ra những việc chẳng mấy tốt đẹp. Việc vạch trần chuyện lấy oán báo ân này, cứ xem như món quà tình yêu tôi dành tặng cô và Quân Hoa Diệu."
Thông tin Cố Tri Cảnh đưa ra vô cùng dễ hiểu. Vân Lộng Khê có thể tham gia, Cố Tri Cảnh sẽ không ngăn cản, nhưng có một điểm họ phải rõ: nếu Dã Trì Mộ không tham gia, họ mà dám đứng trên đầu Dã Trì Mộ, thì chuyện này không xong đâu.
Cô nói chuyện khó nghe, Vân Lộng Khê nghĩ muốn tát cô một cái.
Alpha này cũng quá coi thường người khác.
Vân Lộng Khê không tin người như vậy sẽ cứu mình. Từng chữ của Cố Tri Cảnh như châu ngọc, biểu cảm vô cùng hung hăng, ngôn ngữ lại càng không nói lý lẽ.
Cô nhìn về phía người đại diện của mình. "Tiêu tỷ, chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiêu Ân Thất ấp úng nói mình cũng không rõ.
Cố Tri Cảnh cũng nhìn về phía người đại diện của cô ấy, "Nếu người đại diện của cô không nói cho cô biết, vậy cô nên đề phòng cô ta một chút, xem xem cô ta có phải muốn bán cô cho Quân Hoa Diệu không."
"Cố tổng, cô nói chuyện có thể đừng khó nghe như vậy được không?" Tiêu Ân Thất nghiêm nghị phản bác.
Vân Lộng Khê cũng cảm thấy Cố Tri Cảnh chói tai. Người đại diện của cô ấy đối xử với cô ấy rất tốt, khắp nơi đều nghĩ cho cô ấy, rất cố gắng nâng đỡ cô ấy. Cô ấy có được ngày hôm nay trong giới giải trí đều là công lao của người đại diện.
Cố Tri Cảnh cong môi, biểu cảm xem thường, "Cảm thấy tôi nói chuyện khó nghe? Thế này mà các người đã không chịu nổi? Tôi hôm qua vì chuyện này mà ý định giết người còn có nữa đấy. Chớ nói chi là tâm trạng của Dã Trì Mộ. Thiên hạ có nhiều cơ hội như vậy, có thể tham gia nhiều show như vậy, các người dựa vào đâu mà đến cướp của cô ấy?"
Trong mắt họ, Cố Tri Cảnh là một ác nhân, hoặc trong cả thế giới này, Cố Tri Cảnh là một kẻ cặn bã. Cô không có gì để biện bạch. Con người cô đúng là có thù tất báo.
Hai má Vân Lộng Khê đỏ lên, "Tôi thật sự không biết chuyện này, Cố tổng, cô hiểu lầm rồi."
"Nếu là hiểu lầm, phiền cô tự mình xóa bỏ cái hiểu lầm này, đừng để nó làm tổn thương người bên cạnh tôi." Nói đến đây, Cố Tri Cảnh đứng dậy: "Tôi nhắc cô một câu, nếu Quân Hoa Diệu muốn đền bù cho cô, hắn có thể học cách làm của tôi."
Vân Lộng Khê nhìn cô, trong mắt nước long lanh, "Cách làm gì?"
"Đi ngồi tù."
"..."
Vân Lộng Khê rất ghét thái độ này của cô. Cũng không biết tại sao, vừa nói đến "ngồi tù", Vân Lộng Khê lại cảm thấy trên đầu Cố Tri Cảnh có ánh đèn sáng lên, lại còn tỏa ra ánh sáng rất sáng, rất sáng...
Chuyện Cố Tri Cảnh đi ngồi tù đã ồn ào rất lớn. Mặc dù chỉ ở trong cục một lát, nhưng cô đã đi, điều đó chứng minh cô có tâm tư chuộc tội.
Alpha nào chuộc tội mà có thể đến mức này chứ.
"Tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với người đại diện." Vân Lộng Khê trả lời một cách lịch sự. Dù sao Cố Tri Cảnh cũng đã cứu nàng, nàng sẽ không vô lý đến mức cãi nhau với Cố Tri Cảnh.
Cố Tri Cảnh cũng không muốn để nữ chính vì chuyện này mà mang ơn cô. Tất cả những gì cô làm đều là để đòi lại công đạo cho Dã Trì Mộ. Đây vốn là những gì Dã Trì Mộ đáng được nhận. Không ai lên tiếng vì nàng, cô không ngại dùng phương thức của mình để cướp lại.
Cô đi ra ngoài, Tần Quang Huy giơ ngón tay cái cho cô, "Đại tiểu thư, cô vừa rồi quá ngầu! Thật đấy, không ngờ họ còn cướp show của Dã tiểu thư, quá không biết xấu hổ."
"Ngầu không?" Sắc mặt Cố Tri Cảnh âm trầm. Hành lang không có ánh sáng, cô từng bước từng bước giẫm trên sàn nhà, như thể muốn đạp nát bóng tối nơi đây. "Tôi là phẫn nộ."
"Vậy tiếp theo làm sao bây giờ? Nếu Vân Lộng Khê không tham gia, có phải là Dã Trì Mộ tiểu thư của chúng ta sẽ đi cùng Quân Hoa Diệu ghép đôi không? Tuyệt đối đừng, Dã Trì Mộ của chúng ta xinh đẹp như vậy, hắn không xứng, hắn thật là ác tâm."
Bước chân Cố Tri Cảnh dừng lại. Mục tiêu của cô không phải là Vân Lộng Khê. "Cậu đi liên hệ mấy đạo diễn, kiếm cho tôi một ít kịch bản đến đây."
Tần Quang Huy ngạc nhiên: "Chúng ta không cần cái chương trình giải trí đó nữa à?" Trong lòng hắn ta đầy bức bối. Không phải nhất định muốn tham gia chương trình đó, nhưng vấn đề là phải lấy lại chút danh dự chứ.
"Cần." Cố Tri Cảnh nói, "Đi công ty đi."
Sau khi Cố Tri Cảnh rời đi, Vân Lộng Khê cắn môi, cố kìm nén cảm xúc, quay sang hỏi người đại diện: "Chương trình đó có những ai tham gia? Chẳng phải trước đây đã chốt danh sách rồi sao? Sáng nay còn nói vai đó là của tôi, nhưng cơ hội chưa kịp đến tay, sao giờ lại bảo tôi cướp của Dã Trì Mộ?"
"Không rõ lắm." Ánh mắt Tiêu Ân Thất né tránh, nói: "Đạo diễn không nói với tôi. Cô nói có phải Cố Tri Cảnh đã hiểu lầm không? Cô xem, loại người như cô ta căn bản không phân biệt tốt xấu. Lại nói, chuyện này sao tính là cướp được? Có vai diễn, lúc quay phim đã định nhân vật rồi, sau đó lại đổi người, họ tài nghệ không bằng người khác, không giành được cơ hội, cũng không thể nói đó là cướp chứ?"
Người đại diện không thể nào không rõ những điều này, cô ta chỉ là muốn đẩy trách nhiệm. Cô ta cảm thấy mình nói rất đúng, ám chỉ bản thân vài lần, sau đó lại điên cuồng tẩy não cho Vân Lộng Khê.
Vân Lộng Khê cầm di động, cảm thấy nên gọi điện cho Quân Hoa Diệu hỏi một chút thì tốt hơn. Người đại diện dù nói thế nào, cô cũng luôn cảm thấy không thích hợp. Trước đây người đại diện nói gì cô nghe nấy, bây giờ vài câu nói đã làm cô đặc biệt khó chịu.
Liên quan đến sự việc lần trước, phòng làm việc của Vân Lộng Khê chắc chắn không định báo cảnh sát. Chuyện này quan hệ đến danh tiếng của Vân Lộng Khê. Nếu chuyện này làm lớn, sự nghiệp của Vân Lộng Khê chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Cô tham gia là một buổi tụ tập trong giới, người bỏ thuốc nhất định là người trong giới. Cái vòng tròn này rất loạn, nếu đắc tội với một ông lớn nào đó thì không đáng.
Trong giới giải trí, tất cả mọi người đều dựa vào bản lĩnh. Rất nhiều người hôm nay nhận được vai diễn, ngày mai đạo diễn gặp được một người tốt hơn, hôm nay đã bị người ta thay thế.
Cố Tri Cảnh như vậy thật quá không biết điều.
Vân Lộng Khê trong lòng chắc chắn không thoải mái.
Cố Tri Cảnh vênh váo, ngang ngược, tính khí đó không ai chịu nổi.
Vân Lộng Khê trong lòng không thích cô, dù Cố Tri Cảnh có đẹp đến đâu.
Quân Hoa Diệu rất nhanh nhận điện thoại. Giọng hắn ta vang lên, rất nhẹ nhàng, tính tình khiêm tốn, lịch sự. Nói chuyện với Quân Hoa Diệu so với một Cố Tri Cảnh hung hăng dọa người thì dễ chịu hơn gấp trăm lần.
Sau đó, cô đưa ra chuyện show giải trí.
Vân Lộng Khê rất ngượng ngùng, cô uyển chuyển nói: "Tôi, sau này còn có một bộ phim phải đóng, có khả năng không tham gia show được. Bên Quân tiên sinh sắp xếp thế nào?"
Người đại diện trước đó đã nói với cô về những lợi ích khi tham gia show: có thể củng cố nhân khí, hơn nữa Quân Hoa Diệu đưa ra sự đền bù, không nhận thì phí.
Show quay cũng chỉ mất vài ngày. Vân Lộng Khê ban đầu nghe xong phân tích của người đại diện, cô đã định nhận.
Quân Hoa Diệu nói: "Tôi à, tôi nhất định phải tham gia chương trình. Đạo diễn là bạn của tôi, anh ấy tự mình đến tìm tôi, tôi không thể từ chối được. Cô có chuyện gì khó xử à? Cô không cần sợ, có thể nói ra tôi nghe một chút."
Vân Lộng Khê hỏi: "Chỉ là, trong sự việc lần trước còn có một cô gái khác."
Cô nghe Giang Vô Sương nói qua, lúc đó Cố Tri Cảnh cứu cô rồi suýt chút nữa đã đi. Một cô gái khác lại là vị hôn thê của cô. Nếu Cố Tri Cảnh không quay đầu lại, chuyện thật không dám hồi tưởng.
Cô và cô gái đó không quen lắm, nhưng cùng là phụ nữ, chính mình đã trải qua, vẫn hy vọng đối phương cũng được tốt lên.
Vân Lộng Khê hỏi một câu: "Anh có liên lạc với Dã Trì Mộ tiểu thư không?"
Quân Hoa Diệu cười, "Từng có, nhưng Cố Tri Cảnh không cho tôi lại gần, cô ta đối với tôi rất có địch ý."
Vân Lộng Khê nói: "Quân tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút, cái show tình yêu này có phải là suất của Dã Trì Mộ không? Nếu là của cô ấy, xin lỗi tôi không thể nhận."
Quân Hoa Diệu trầm mặc một lúc, nhẹ giọng cười: "Vân tiểu thư, có phải Cố Tri Cảnh đã nói cho cô biết cô ta là ân nhân cứu mạng của cô, bảo cô không nhận show này không? Ngày đó tôi cũng ở đó, nếu nói Cố Tri Cảnh là ân nhân cứu mạng của cô, vậy thì tất cả mọi người ở đó đều như vậy. Nói thật, tôi cũng không cảm thấy mình là ân nhân cứu mạng của cô, tôi ngược lại cảm thấy là sự sơ suất của mình đã để cô bị tổn thương. Tôi hy vọng cô tốt nhất đừng có áp lực tâm lý."
Vân Lộng Khê nghe xong trong lòng mềm nhũn, cảm giác tội lỗi lập tức giảm đi rất nhiều. "Cảm ơn Quân tiên sinh, cái show này tôi vẫn là muốn suy nghĩ lại một chút."
Quân Hoa Diệu giọng điệu ôn hòa đáp một tiếng "được". "Về sự việc đó, tôi sẽ tiếp tục điều tra. Đến lúc đó tìm ra người, tôi nhất định sẽ không buông tha hắn, tôi sẽ đích thân giúp cô xử lý người này."
"Vẫn...vẫn là không nên đâu." Vân Lộng Khê nói.
"Hửm?" Quân Hoa Diệu nghi hoặc, "Lẽ nào cô muốn buông tha hắn..."
"Không phải!" Vân Lộng Khê hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy nên để pháp luật chế tài hắn, để hắn ngồi tù, đánh một trận cũng không thể giải quyết vấn đề."
Mặc dù vậy, Cố Tri Cảnh là một kẻ cặn bã, nhưng cách làm của cô lại đáng được đề xướng.
Bên kia, Quân Hoa Diệu trầm mặc một hồi, rồi nói:
"Vân tiểu thư, đừng vội, cô cứ từ từ suy nghĩ. Nhưng ban tổ chức chương trình thì không chờ ai đâu. Nếu tôi nhớ không nhầm, tuần sau họ bắt đầu quay rồi." Quân Hoa Diệu nói, giọng điệu bình thản nhưng đầy ẩn ý. "Nữ minh tinh tìm đến tôi không ít, bên tổ chức cứ liên tục thúc giục. Tôi e là có thể sẽ không kịp nhận điện thoại của cô. Hiện tại, danh tiếng của cô không bằng tôi, nên tôi lo rằng nếu cô không tham gia chương trình này, mà tôi lại ghép đôi với người khác, cô sẽ bị dư luận công kích. Tôi đề nghị cô tham gia show này cũng là vì muốn tốt cho cô. Nếu cô không muốn, cơ hội này có thể nhường cho người khác. Sau này, cô muốn tham gia thì chờ dịp khác vậy."
Nghệ sĩ sợ nhất cái gì?
Chính là mất đi cơ hội, nhất là nữ nghệ sĩ. Quân Hoa Diệu đã nắm chặt điểm này, gắt gao khống chế ý nghĩ của Vân Lộng Khê.
Quân Hoa Diệu trấn an vài câu, bảo Vân Lộng Khê đừng sợ. Vân Lộng Khê nghe thấy cảm thấy ôn nhu, trong lòng làm thế nào cũng không nỡ. Một mặt cảm thấy Quân Hoa Diệu là người tốt, một mặt lại cảm thấy mình không có năng lực để cùng hắn ta ghép đôi.
Cô hỏi người đại diện, người đại diện sẽ bảo cô nhận.
Cúp điện thoại xong, ngực Vân Lộng Khê rầu rĩ.
Quân Hoa Diệu nói tất nhiên là tốt, nhưng trong giọng nói của hắn ta toàn là sự dụ dỗ. Vân Lộng Khê không tiện đánh giá những điều này. Quân Hoa Diệu đúng là rất hiếm có. Dựa theo xu thế hiện tại mà xem, hắn ta là lựa chọn rất tốt, ngàn dặm mới tìm được một.
Quân Hoa Diệu trước đây là một ngôi sao nhí. Cha mẹ hắn ta, một người theo nghiệp kinh doanh, một người theo nghiệp nghệ thuật. Hắn ta tuổi còn nhỏ đã lăn lộn trong giới giải trí một cách vui vẻ. Năm mười bảy tuổi đã giành được giải thưởng ảnh đế trong giới, hai mươi tuổi theo đoàn phim đi quốc tế, tham gia liên hoan phim Berlin, thậm chí còn được hưởng đãi ngộ thảm xanh. Ở năm hai mươi ba tuổi, khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, hắn ta đột nhiên biến mất khỏi giới giải trí.
Fan hâm mộ của Quân Hoa Diệu nhiều năm qua vẫn luôn lưu luyến không quên, vẫn luôn hy vọng hắn ta có thể tái xuất giang hồ. Bây giờ hắn ta xuất hiện lại trong giới, fan trực tiếp điên rồi. Ai mà cùng Quân Hoa Diệu ghép đôi, người đó có thể nổi tiếng toàn cầu.
Vân Lộng Khê rối bời. Vốn dĩ cô đã có thể từ bỏ show này. Qua lời nói của Quân Hoa Diệu, trong lòng lại loạn thêm vài phần, rất sợ mình sẽ đắc tội với Quân Hoa Diệu.
Vân Lộng Khê nằm một lát, người đại diện của cô lại vào khuyên nhủ: "Có Quân Hoa Diệu giúp đỡ, sau này cô ở giới giải trí sẽ một bước lên mây. Lỡ mất cơ hội này không biết phải chờ đến bao giờ. Nhân phẩm của Quân Hoa Diệu thật sự không tệ. Ngày đó xảy ra chuyện, anh ta đã lập tức gọi điện cho tôi xin lỗi. Thái độ đặc biệt ôn hòa, cùng chúng tôi thương lượng chuyện bồi thường, nói nhất định phải bắt được tên súc sinh đó."
Phân tích xong, lại nói xấu: "Hiện tại, độ hot CP của cô và anh ta đã tăng lên, rất nhiều fan đang ship. Nếu Quân Hoa Diệu tham gia chương trình với nghệ sĩ khác, đến lúc đó hai nhà fan đánh nhau, cô sẽ ở thế bất lợi. Cô vừa mới nổi lên một chút, không thể đi đường vòng. Chiều nay tôi đi cùng đạo diễn ký hợp đồng, cô không phải cũng đang thiếu tiền sao, vừa hay để bù đắp."
"Nhưng mà, Cố Tri Cảnh..."
"Cố Tri Cảnh? Cô xem cái thái độ đó đi, trong giới thấy cô ta là tránh không kịp. Cô nhớ cô ta làm gì?" Người đại diện phân tích cho cô, "Tôi thấy Quân Hoa Diệu có hảo cảm với cô, hai người cũng rất có duyên phận. Ai, cô đừng suy nghĩ nhiều, chiều nay tôi đi lấy hợp đồng, cứ quyết định như vậy đi."
"Không phải ngày mai mới lấy sao?" Vân Lộng Khê hỏi.
"Ngày mai có sắp xếp khác." Tiêu Ân Thất sợ cô nghĩ quẩn rồi từ chối. Người đại diện có lúc phải vì nghệ sĩ mà giành lấy cơ hội. "Đừng nghĩ nhiều."
Lông mi Vân Lộng Khê lấp lóe, tay nắm chặt chăn. Cô ngẩng cằm lên, nói: "Cô gọi bác sĩ cho tôi đi, tôi có chút khó chịu."
"Được, cô cứ nghĩ kỹ một lát, tôi chắc chắn sẽ tôn trọng ý nguyện của cô."
Tiêu Ân Thất bấm chuông gọi y tá. Không vài phút sau, một người phụ nữ mặc áo blouse trắng dài đi vào, tay kẹp một cuốn bệnh án, ôn tồn hỏi bệnh nhân trên giường: "Sao vậy? Khó chịu ở đâu?"
Mi mắt Vân Lộng Khê lay động, nói: "Ngực rầu rĩ, tôi cũng không biết sao nữa, chỉ là đặc biệt khó chịu, cảm giác giống như ngày đó, chỉ là đặc biệt... khó chịu. Muốn gặp chị một lần."
Giang Vô Sương ngước mắt nhìn nàng một cái. Tóc dài buộc thành đuôi ngựa. Cô rút một tờ khăn giấy đưa cho Vân Lộng Khê, nói: "Chuyện công việc à?"
"Vâng." Vân Lộng Khê gật đầu. Chuyện này xảy ra trên người nàng. Vốn muốn giải quyết vấn đề, bây giờ lại hoàn toàn rối loạn.
Giọng Giang Vô Sương ôn nhu, "Cái này, cô tìm xem ngọn nguồn ở đâu. Chuyện giới giải trí của các cô, tôi cũng không hiểu."
Vân Lộng Khê chậm lại một lúc, nàng mới đi đến hỏi Giang Vô Sương: "bác sĩ Giang, cổ cô không sao chứ?"
"Tôi là một Beta, không có ảnh hưởng gì, yên tâm đi." Giang Vô Sương ghi chép một loạt chữ vào bệnh án, "Cái này cho cô, để người đại diện giúp cô lấy mấy hộp thuốc, tự về nhà điều trị cho tốt."
"Cảm ơn."
Mặc dù mọi người đều nói Vân Lộng Khê là do Cố Tri Cảnh cứu, nhưng trong trí nhớ của Vân Lộng Khê chỉ có Giang Vô Sương. Trên xe, nàng đã không kìm được mà vuốt ve Giang Vô Sương, còn không nhịn được mà cắn Giang Vô Sương một cái. Giang Vô Sương cũng chỉ vỗ vỗ vai nàng, giọng điệu ôn nhu, nói không sao, bảo nàng đừng để ý.
Hồi tưởng lại, gò má nàng hơi ửng hồng.
Giang Vô Sương từ trong phòng ra, ở chỗ ngoặt đụng phải Cố Tri Cảnh.
Trong nguyên tác, Giang Vô Sương là bác sĩ của Dã Trì Mộ, bây giờ lại được sắp xếp đến bên Vân Lộng Khê. Cố Tri Cảnh vẫn tương đối lo lắng, nếu sau này Giang Vô Sương đứng về phía Vân Lộng Khê, sự việc có thể sẽ phức tạp.
Trong nguyên tác, nhân vật Giang Vô Sương được khắc họa đầy bí ẩn. Mỗi khi Dã Trì Mộ bị thương, cô ấy luôn xuất hiện đúng lúc để chữa trị cho nàng. Dù Dã Trì Mộ có làm những việc tàn nhẫn hay sai trái, Giang Vô Sương vẫn không ngần ngại ra tay cứu giúp. Vì thế, mọi người thường gọi cô ấy là "y sĩ hắc ám", như một chiếc "túi thuốc" của kẻ xấu.
Cố Tri Cảnh lúc đọc tiểu thuyết đã phập phồng lo sợ, rất lo lắng tác giả sẽ gán ghép hai người họ có một đoạn tình cảm. Sau đó, độc giả trong khu bình luận đã luôn gào thét, nói Dã Trì Mộ quá đáng sợ, có thể đừng sắp xếp cho nàng một đoạn tình cảm không? Nàng không xứng với vị bác sĩ mỹ nữ này. Tác giả đã tự mình vào khu bình luận nói không có tình cảm, yên tâm mà xem. Cố Tri Cảnh lập tức yên tâm, thưởng cho tác giả năm mươi vạn.
"bác sĩ Giang bây giờ là bác sĩ điều trị chính của Vân Lộng Khê tiểu thư sao?" Cố Tri Cảnh hỏi.
Giang Vô Sương nghe ra ý dò xét trong lời cô, "Hửm?"
"Không có gì, chỉ là hỏi một chút." Cố Tri Cảnh dựa vào tường, "Cô và Vân Lộng Khê quen biết à?"
"Sao lại hỏi vậy?" Giang Vô Sương không hiểu.
"Thấy thái độ của cô đối với cô ta rất dịu dàng." Cố Tri Cảnh nói, "Lần trước Dã Trì Mộ bị thương, không thấy cô quan tâm như vậy."
Giang Vô Sương day day tờ bệnh án trong tay. Cô vừa nói vừa viết, giọng điệu rất nghiêm túc, "Lần trước là vì có cô ở đó. Nếu không, tôi cũng có thể đối xử với cô ấy rất quan tâm." Nói rồi, cô xé tờ đơn ra, "Thấy trạng thái của cô không được tốt lắm, viết cho cô một tờ đơn, cô cứ theo đó mà điều trị."
Cố Tri Cảnh nghi ngờ nhận lấy tờ đơn.
Chỉ thấy trên đó viết ba chữ lớn: Uống ít giấm.
···
Một bên khác, điện thoại di động của Dã Trì Mộ reo lên. Nàng vốn đang ngủ, bị tiếng chuông đột nhiên đánh thức. Nàng híp mắt tìm kiếm khắp nơi bóng dáng của Cố Tri Cảnh.
Bên kia là giọng của một người đàn ông, rất lạ lẫm, nàng lần đầu tiên nghe thấy.
Quân Hoa Diệu nói: "Dã Trì Mộ tiểu thư."
Giọng điệu ôn nhu, nghe sẽ khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Dã Trì Mộ không lên tiếng. Vì nàng ngủ không ngon, lại không thấy được Alpha của mình, trong lòng rất bực bội.
Bên kia khẽ cười một cái, "Mới vừa nghe đạo diễn nói, show giải trí của cô đã bị người khác thay thế rồi. Nói đến đây, tôi vẫn luôn mong chờ biểu hiện của cô trên show. Dã Trì Mộ tiểu thư rất xinh đẹp, hẳn là sẽ có rất nhiều người thích."
Đầu óc Dã Trì Mộ có chút loạn. Nàng tỉnh táo lại một lúc, đi xem lịch sử trò chuyện ngày hôm qua.
Nàng không tin. Sao có thể chứ? Nếu show giải trí không còn nữa, vậy những sự sỉ nhục nàng đã chịu đựng trước đó, tính là gì?
Nàng bắt đầu bực bội.
Ngón tay Dã Trì Mộ đang run rẩy, cổ họng bị nghẹn lại, muốn kêu lên, nhưng lại cảm thấy mọi thứ hợp tình hợp lý. Nàng không nên ôm hy vọng.
Nàng siết chặt một chiếc gối.
"Tôi là khách mời nội bộ của show, ban đầu chính là được sắp xếp để cùng cô ghép đôi. Cô có thể suy nghĩ kỹ. Tôi vẫn luôn rất thưởng thức cô. Gần đây tôi lập công ty giải trí Hoa Diệu để nâng đỡ người mới, thật ra cũng là muốn ký hợp đồng với cô để nâng đỡ cô. Bộ phim đó của cô tôi đã xem qua, diễn rất tốt." Quân Hoa Diệu ôn thanh nói, "Lần trước hình như có hiểu lầm. Đã nói là sẽ nói chuyện với cô một lúc, cô vẫn không đến. Sau đó, Cố Tri Cảnh đột nhiên xông thẳng vào phòng, nói cô bị bỏ thuốc."
"Hửm?" Dã Trì Mộ hoàn hồn. Nàng bối rối, ngón tay bóp vào hổ khẩu, "Anh có ý gì?"
Lời nói của Quân Hoa Diệu ám chỉ rất rõ ràng, chính là Cố Tri Cảnh có tiền án bỏ thuốc cho nàng, rất có thể đã cố ý hạ dược rồi lại anh hùng cứu mỹ nhân.
Quân Hoa Diệu, lời nói ám chỉ rất rõ ràng. Hắn ta nói: "Dã Trì Mộ tiểu thư, đừng tùy tiện tin tưởng một người xấu."
Hắn ta lại quay về chuyện show giải trí, nói: "Nếu Dã Trì Mộ tiểu thư muốn tham gia, tôi có thể đi nói lại với đạo diễn, đến lúc đó sẽ sắp xếp thêm cho cô một suất. Người đại diện của Vân Lộng Khê đã liên lạc với tôi nhiều lần. Hy vọng Dã Trì Mộ tiểu thư có thể suy nghĩ kỹ một chút. Thật ra tôi càng muốn ký hợp đồng với cô vào công ty của tôi. Tôi biết cô vẫn luôn phải chịu đựng sự đối xử không công bằng."
"Vân Lộng Khê?" Dã Trì Mộ nhíu mày, "Người thay thế tôi là cô ta?"
Quân Hoa Diệu không nói rõ, chỉ nói: "Nếu cô còn muốn tham gia show, có thể đến tìm tôi. Lặng chờ tin lành, tôi có thể giúp cô."
Thế nhân đều nói, Quân Hoa Diệu là ánh sáng, Cố Tri Cảnh là bóng tối.
Dã Trì Mộ nằm trên giường, điện thoại đặt trên ngực. Khi ánh sáng hướng về phía nàng, chìa cành ô liu ra, nàng lại kinh ngạc thấy trái tim mình không hề kịch liệt nhảy lên. Nàng một chút cũng không vì ánh sáng mà động lòng.
"Quân Hoa Diệu đúng không..."
"Cút, giọng của anh làm tôi nghe thôi đã thấy ghê tởm rồi."
Dã Trì Mộ nghĩ.
Nếu Cố Tri Cảnh là bóng tối, nàng nguyện vĩnh viễn sa vào bóng tối, vĩnh viễn không tỉnh lại.
.
Quân Hoa Diệu ở chỗ Dã Trì Mộ bị chọc tức. Hắn cũng không ngờ Dã Trì Mộ lại không biết điều như vậy, lại dám từ chối hảo ý của hắn. Trong lòng hắn ta tự nhiên cũng không thoải mái. Chờ đến lúc nổi giận một chút, đúng lúc hai người trực tiếp va vào nhau.
Tuy nói thế giới lớn, nhưng vòng tròn của người giàu lại nhỏ bằng bàn tay.
Cố Tri Cảnh mặc vest, đi giày da, xuất hiện vô cùng thu hút ánh nhìn. Khí chất của cô vượt trội hơn người khác, ở đây không có một ai có khí thế mạnh hơn cô, càng không có ai có thể so sánh được với vẻ đẹp của cô.
Hàng mi dài mảnh khẽ lay động, cô bình tĩnh thu hết mọi người trong đại sảnh vào đáy mắt.
Tục ngữ nói một núi không thể chứa hai hổ. Cố Tri Cảnh xuất hiện, Quân Hoa Diệu liền không thoải mái.
"Quân Hoa Diệu?" Cố Tri Cảnh lạnh giọng nói. Cô nhìn người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa, thuận tay cầm một ly rượu bên cạnh, cô không uống, trước tiên xoay xoay ly, như đang xem xét trong đó có chất gì không.
Hôm nay ở đây đều là thương nhân, không có ngôi sao nhỏ nào tiếp khách. Trên bàn đều là những người mặt tươi cười. Quân Hoa Diệu đầu ngón tay kẹp một điếu xì gà vừa đốt.
Vừa rồi, hắn ta chính là dùng bàn tay cầm xì gà đó để gọi điện cho Dã Trì Mộ, nhưng Dã Trì Mộ lại rất không biết điều.
Quân Hoa Diệu đáp lại một nụ cười, nói: "Cố tổng sao lại đến đây?"
Trong giới toàn là những nhân vật tai to mặt lớn, thân phận ăn chơi trác táng của Cố Tri Cảnh có phần khó được coi trọng. Vì thế, Quân Hoa Diệu cho rằng cô đến gặp mình chỉ để bàn về chuyện của Dã Trì Mộ.
Cố Tri Cảnh nói: "Cha tôi bảo tôi đến đây tiêu pha một chút, nói là mua một tòa nhà về chơi."
Mọi người tụ tập ở đây là vì khu phía tây. Mảnh đất này là nơi Quân Hoa Diệu sắp mua lại để làm tòa nhà công ty. Sau này, nó cũng trở thành công ty quản lý lớn nhất toàn cầu "Hoa Diệu giải trí", là nơi mà tất cả các ngôi sao trên thế giới đều muốn đến.
Sau đó, nó bị Dã Trì Mộ cho nổ tung.
Cố Tri Cảnh bây giờ nói cứ như đùa. Mảnh đất đó ở trung tâm thành phố, mua lại chỉ có lời không lỗ. Tất cả mọi người đang đấu giá một cách tử tế, âm thầm thăm dò giá của nhau, tránh việc anh cố tình nâng giá, tôi cố tình nâng giá, cuối cùng khiến tất cả mọi người không vui.
Vì Quân Hoa Diệu xuất hiện, tất cả mọi người đã tự động ngầm thừa nhận mảnh đất này thuộc về Quân Hoa Diệu.
"Cố tổng, cũng đến để đấu giá đất à?" Quân Hoa Diệu hỏi.
Cố Tri Cảnh gật đầu, nói: "Tôi định mua lại tòa nhà này, sau đó viết tên hôn thê của tôi lên, mua về làm quà cho cô ấy."
Quân Hoa Diệu nói: "Vậy là Cố tổng chuẩn bị cướp miếng ăn của nhà tôi à?"
Nhà Cố Tri Cảnh chủ yếu làm bất động sản. Lĩnh vực của Quân Hoa Diệu là giải trí, gần đây cũng đang lấn sân sang bất động sản. Dù sao thì sau này hắn ta cũng là người đàn ông đứng trên huyết mạch kinh tế toàn cầu, hắn ta chỉ cần run một cái là cả thế giới đều phải rung động.
"Cho nên?" Cố Tri Cảnh nói sẽ ra tay với hắn ta, cũng không phải nói đùa. Hai nhà gặp nhau ở đây, hơn phân nửa là vì tranh giành cùng một mảnh đất, gần một nửa là vì chuyện "show giải trí". Tại đây còn có cả vị đạo diễn đó.
Cố Tri Cảnh liếc nhìn vị đạo diễn kia một cái. Quân Hoa Diệu hút một hơi xì gà, từ từ nhả ra một làn khói. Đạo diễn đứng sang một bên, ai cũng không dám đắc tội. Quân Hoa Diệu nói: "Vậy mạn phép hỏi một câu, cha cô cho cô bao nhiêu tiền?"
"Bốn mươi triệu." Cố Tri Cảnh không úp mở.
"Bốn mươi triệu?"
Lập tức, một tràng cười vang lên.
"Cô có phải đã hiểu lầm không? Có lẽ cha cô bảo cô đến đây chỉ là để ăn một bữa cơm, sau đó về mua một chiếc xe chơi thôi." Quân Hoa Diệu híp mắt lại.
"Không biết. Tôi cảm thấy bốn mươi triệu có thể mua được. Không biết Quân tổng bao nhiêu tiền?"
"Ha ha ha ha, có lẽ là bốn trăm triệu?" Quân Hoa Diệu nói giá thấp nhất.
Cố Tri Cảnh "ồ" một tiếng. Cô không nói thêm gì nữa. Người bên cạnh đều thay cô thấy xấu hổ, hận không thể gọi điện cho cha Cố Tri Cảnh, bảo cô mau chóng rời khỏi nơi này.
Có người quan hệ tốt với cha cô, đi lên kéo cô lại, bảo cô đừng làm mất mặt xấu hổ.
Cố Tri Cảnh không hề lay động, lắc lắc ly rượu.
Quân Hoa Diệu ấm ức nuốt một ngụm, cầm ly rượu. Rượu không qua tay hắn ta, hắn từ tay trợ lý bên cạnh lấy một quả táo, nói: "Tôi rất thích ăn táo."
Dưới cái nhìn chăm chú của Cố Tri Cảnh, hắn ta ngửi một cái mùi vị của quả táo.
Răng Cố Tri Cảnh cắn vào môi dưới, "Vậy thì anh cẩn thận một chút, đừng bị nghẹn chết."
Họ nói chuyện, rất nhiều người đến tham gia náo nhiệt, nhưng Cố Tri Cảnh không muốn dây dưa với hắn ta. Cô hôm nay đến đây, thuận tiện xem xem tất cả mọi người ra giá bao nhiêu.
Bên ngoài đều đồn Quân Hoa Diệu là một chính nhân quân tử, nhưng chính họ trong lòng đều biết rõ. Họ chẳng qua chỉ là đứng ở chỗ cao, giẫm lên những kẻ cặn bã, được những kẻ cặn bã làm nổi bật lên vẻ chính nghĩa. Thực tế, những chiêu trò họ dùng cũng chẳng tốt đẹp đi đâu.
Quân Hoa Diệu nói: " Cố Tri Cảnh này thật chướng mắt. Sớm muộn gì cũng để nhà cô ta phá sản thì tốt hơn, xem xem nhà họ Cố còn có việc kinh doanh gì để cướp."
"Được."
Quân Hoa Diệu còn nói: "Cậu lại đi đưa ít đồ đến chỗ Vân tiểu thư, hỏi cô ấy xem có cần gì không. Vân tiểu thư tương đối ngoan, tôi vẫn là thích người ngoan một chút."
Trên đường về, Cố Tri Cảnh nhận được điện thoại của Tần Linh Nguyệt. Tần Linh Nguyệt cũng nghe được tin đồn, mắng Quân Hoa Diệu một trận: "Thằng khốn tiện nhân này, hắn không muốn sống nữa à? Mẹ nó, chán sống rồi đúng không? Lại dám sỉ nhục cậu như vậy. Tôi nghe mấy đứa bạn trong giới nói, hắn còn định mua hot search, định hại cậu trên đó. Nói đến đây, sao cậu có thể mang bốn mươi triệu đi mua nhà được? Bốn mươi triệu đâu có đủ. Sao cậu không nói với tôi, tôi cho cậu."
Cố Tri Cảnh "ừ" một tiếng, nghiêm túc nói: "Tôi hiện tại chỉ có bấy nhiêu tiền."
Tần Quang Huy không biết đại tiểu thư nhà mình đã làm gì, chờ cô nói xong điện thoại mới đến nói với cô: "Dã Trì Mộ tiểu thư đã tỉnh rồi, hình như rất rầu rĩ không vui."
Cố Tri Cảnh cắt ngang cuộc điện thoại, "Về thôi, lái nhanh một chút."
Trời thổi một cơn gió nóng bức, ngồi trong xe cũng nóng ran khó chịu. Cố Tri Cảnh nhấc cổ tay nhìn thời gian, cô vội vã quay về. Đến lầu một, cô bước nhanh lên. Khi vào phòng, Dã Trì Mộ đang ở ngay cửa, không giống như vừa tỉnh ngủ, trên mặt không có vết đỏ của giấc ngủ.
Cảm xúc của Dã Trì Mộ rất thấp. Nàng nhìn Cố Tri Cảnh, lùi lại một bước mới trầm giọng nói: "Cô đi đâu vậy?"
"Công ty có chút việc, sợ làm cô thức giấc, tôi liền tự đi." Cố Tri Cảnh nhíu chặt lông mày, "Không phải đã nói với vệ sĩ bên ngoài rồi sao, cô tỉnh dậy là lập tức báo cho tôi."
Dã Trì Mộ mím môi dưới. Không phải là vệ sĩ không phát hiện, mà là nàng đã nằm rất lâu mới lắng lại được cơn giận của mình. Nàng mấp máy môi, "Trách người khác có làm được gì, ai bảo cô không ở bên cạnh trông coi tôi. Tôi vốn định..." Đi tìm cô. Nàng bĩu môi, "Tôi vốn định trở về."
Bên ngoài tương đối nóng, Cố Tri Cảnh đi vào, trên người như mang theo hơi nóng. Cô vuốt tóc xuống, trên trán rịn một lớp mồ hôi mỏng, hỏi: "Đói không?"
Giọng nói của cô ôn nhu, khiến lòng Dã Trì Mộ mềm ra.
"Không, giữa trưa ăn rồi."
Bây giờ mới ba giờ chiều.
Dã Trì Mộ híp mắt, nàng lo lắng Cố Tri Cảnh đi gặp Vân Lộng Khê.
Nàng không yên tâm.
Dã Trì Mộ đi thêm vài bước, đến bên cạnh Cố Tri Cảnh, lặng lẽ ngửi một cái. Làm xong động tác này, trong lòng nàng liền hối hận. Nàng đang làm gì vậy?
Nhưng mà, không có mùi Pheromone của Omega khác. Ngược lại có một mùi hương quen thuộc, lại không nghĩ ra đã ngửi thấy ở đâu. "Cô hút thuốc à?"
"Không có." Cố Tri Cảnh nhíu mày, cúi đầu kéo quần áo mình. Cái mùi này không làm cô sảng khoái, thuốc lá Quân Hoa Diệu hút quá nồng.
"Cô chiều nay đi đâu vậy?" Dã Trì Mộ hỏi, trên mặt nàng không thể hiện điều gì.
Vừa hỏi xong, Tần Quang Huy thở hổn hển chạy tới, "Cố tổng, kem! Kem!"
Cố Tri Cảnh đi quá nhanh, đồ vật để lại trên xe không cầm theo. Cô đi đón đồ trong tay Tần Quang Huy, cầm chiếc túi lên, nói: "Là kem."
Mắt Dã Trì Mộ hơi trợn lên, cảm xúc khá hơn một chút. Cố Tri Cảnh mua một thùng kem cho nàng ăn.
"Thì ra, cô đi mua kem à."
"Ừm." Cố Tri Cảnh đặt kem trên bàn nàng. Buổi chiều ngủ dậy dễ mệt mỏi, ăn chút kem sẽ tỉnh táo hơn. "Nếm thử xem."
Dã Trì Mộ cầm kem, mở nắp nhựa trên thùng ra. Bên trong là những viên kem bảy màu, đầy cả một thùng nàng ăn không hết. Kem bên trên đã hơi tan chảy.
Nàng vẫn không ăn, đột nhiên biểu cảm hơi trầm xuống.
"Tâm trạng không tốt sao?"
Dã Trì Mộ không nói chuyện, kìm nén cơ thể rung động. Nghĩ lại cuộc điện thoại đó, quyết định đó, nàng cũng tự chất vấn mình có nên không.
Cố Tri Cảnh lại từ trong túi lấy ra một cái hộp đưa cho nàng.
"Lại là thứ gì?"
Động tác lấy đồ của Cố Tri Cảnh luôn ung dung, ôm lấy sự mong đợi của nàng, rơi xuống lòng bàn tay nàng như thể nhận được một kho báu.
Dã Trì Mộ cầm chiếc hộp lên liền đoán ra, kẹo Coca-Cola.
Dã Trì Mộ hơi ngẩng đầu lên nhìn Cố Tri Cảnh.
Nàng chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào, ghét một người như vậy.
Lúc trước, Cố Tri Cảnh đối xử với nàng độc ác như vậy.
Gần đây đột nhiên đổi một phương thức khác, Cố Tri Cảnh rốt cuộc là muốn thế nào.
Hôm nay nhận được tin đó, nàng rất khó chịu, không biết nên làm thế nào.
Dã Trì Mộ trầm mặc.
Thật ra nàng rất muốn nói, nếu Cố Tri Cảnh không phải đang trêu đùa nàng, những chuyện Cố Tri Cảnh làm mấy ngày nay, là chuyện may mắn lớn nhất nàng gặp được trong cuộc đời này.
Nàng không nói một lời, kem vẫn không đưa vào miệng.
"Không muốn ăn thì có thể không ăn." Cố Tri Cảnh nhìn ra tâm trạng không tốt của nàng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Dã Trì Mộ đưa tay ra bắt lấy cổ tay Cố Tri Cảnh. Nàng dùng sức mím môi, ngẩng đầu lên, nghiêm túc trả lại viên kẹo. Viên kẹo một lần nữa đặt trong lòng bàn tay Cố Tri Cảnh. Cố Tri Cảnh hơi sững sờ, "Sao vậy?"
Dã Trì Mộ nói: "Kem tôi ăn rồi, kẹo Coca tôi không muốn."
"Tại sao?" Cố Tri Cảnh không hiểu.
Kẹo Coca là một bí mật sâu kín trong lòng nàng. Nàng đã là một người lớn 23 tuổi, nàng có thể mua được kẹo Coca, nhưng nàng sẽ không ăn mỗi ngày, bởi vì nàng sợ, sợ ăn nhiều rồi một ngày nào đó vị giác sẽ không còn thích nữa.
Nàng sẽ không còn nếm được vị ngọt nữa, sẽ không còn có thứ gì đáng để yêu thích.
Tương tự, nàng cũng không dám để người khác mua kẹo cho mình. Niềm vui nàng giấu kín nếu có liên quan đến người ngoài, rất có thể sẽ biến thành không vui.
Ngày đó, Cố Tri Cảnh không ham muốn nàng, nàng vẫn có niềm vui của riêng mình.
"Được, không muốn ăn thì không ăn." Cố Tri Cảnh cất viên kẹo đi, cô rất tôn trọng ý nghĩ của Dã Trì Mộ.
Dã Trì Mộ ăn kem. Nàng mấy lần nhìn về phía Cố Tri Cảnh. Cố Tri Cảnh lắc đầu từ chối, nói: "Tôi không ăn đồ ngọt."
Nhưng kem đưa đến bên môi Cố Tri Cảnh, cô môi chạm vào kem, "Thôi được, tôi thỉnh thoảng cũng ăn."
Cô cúi người nhấp một miếng đồ ngọt.
Dã Trì Mộ trộm cười. Nàng ăn hết vị sô-cô-la, phần còn lại để sang một bên. Cảm thấy hơi phí, nàng bèn nói: "Không có tủ lạnh, cô mua nhiều thế này làm gì chứ?"
"Tôi bảo Tần Quang Huy mua một cái tủ lạnh đến."
"Này, cô đừng, ai lại vì ăn kem mà mua một cái tủ lạnh!"
Cố Tri Cảnh nói có là có, cô bảo Tần Quang Huy đi mua.
Dã Trì Mộ ở bệnh viện cả ngày. Cố Tri Cảnh chờ nàng cất kem xong, rồi đưa nàng ra ngoài đi dạo. Trong lúc đó, điện thoại trong túi Cố Tri Cảnh không ngừng rung. Tin đồn về việc cô và Quân Hoa Diệu cãi vã đã lan truyền khắp giới giải trí.
Chủ yếu là tên của cô đang leo lên hot search.
Cố Tri Cảnh nhận điện thoại của Tần Linh Nguyệt, Tần Linh Nguyệt nói: "Mẹ kiếp, Quân Hoa Diệu mua cho cậu một cái hot search, cậu biết là gì không? Nói cậu đi tìm hắn, sau đó cầu xin cho Dã Trì Mộ..."
Cố Tri Cảnh lập tức cắt ngang, để Dã Trì Mộ không nghe thấy.
Cô cũng không muốn để Dã Trì Mộ biết, lý do rất đơn giản, cô không muốn để Dã Trì Mộ thất vọng. Trong sách đã ghi lại sự khó chịu của nàng.
"Bạn cô nói gì vậy?" Dã Trì Mộ nghiêng đầu nhìn Cố Tri Cảnh, sợ là chuyện show giải trí của mình đã ảnh hưởng đến cô.
"Nói mời tôi ăn cơm." Cố Tri Cảnh nói dối.
Cô đơn giản liếc nhìn tin nhắn trong điện thoại. Tần Linh Nguyệt gửi một tấm ảnh chụp màn hình đến, nói là Quân Hoa Diệu đã mua một hot search, biến chuyện họ gặp nhau thành Cố Tri Cảnh chủ động đi tìm Quân Hoa Diệu, hy vọng hắn ta sẽ nhường suất tham gia cho Dã Trì Mộ, sau đó để Quân Hoa Diệu và Dã Trì Mộ ghép đôi.
Trên mạng điên cuồng mắng Cố Tri Cảnh không biết xấu hổ, nói cô thích đội nón xanh, còn đi tìm người khác, có thể đừng bám lấy anh trai nhà họ không, nói đủ thứ chuyện.
Tần Linh Nguyệt đang liên hệ để gỡ bài viết trên hot search. Làm sao mà độ hot của Quân Hoa Diệu quá cao, thế nào cũng không gỡ xuống được.
Tần Linh Nguyệt: 【 Tuyệt đối là thằng khốn này tự mua, thật ghê tởm, mẹ kiếp tôi muốn giết chết hắn. 】
Cố Tri Cảnh: 【 Không cần giúp, cậu có tiền đó thì thà cho tôi còn hơn. 】
Tần Linh Nguyệt: 【 ? Cậu là vò đã mẻ không sợ rơi à, mặc kệ thanh danh của mình? Buông xuôi rồi? 】
Cố Tri Cảnh: 【 Đang đi dạo với Dã Trì Mộ, lát nữa nói chuyện. 】
Tần Linh Nguyệt: 【 Sớm muộn gì cậu cũng chết vì phụ nữ! 】
Cố Tri Cảnh: 【 Đúng. 】
Tần Linh Nguyệt nhìn hot search, trong lòng tức giận, lại cảm thấy mình xen vào việc của người khác. Danh tiếng của người bạn này vốn đã rất kém, bản thân Cố Tri Cảnh không quan tâm đến danh tiếng, người khác có giúp thế nào cũng vô ích.
Càng nghĩ càng bực mình, Tần Linh Nguyệt dứt khoát ném điện thoại đi, không thèm nhìn nữa.
Cố Tri Cảnh tắt tiếng điện thoại. Dã Trì Mộ đoán là có liên quan đến mình, nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì nghiêm trọng sao?"
"Không sao." Cố Tri Cảnh nói.
Cố Tri Cảnh đưa tay đỡ nàng một chút, để không va vào cánh tay nàng.
Dã Trì Mộ nghẹn lời, cảm xúc dâng trào trong cổ họng. Dù không có mối quan hệ rộng rãi như Cố Tri Cảnh, nàng vẫn không chịu nổi khi biết có người muốn hãm hại mình. Qua nhiều nguồn tin, nàng nghe được rằng Cố Tri Cảnh đã đi đòi tài nguyên cho nàng, nhưng bị Quân Hoa Diệu gây khó dễ.
"Cố Tri Cảnh, thật ra tôi..." Không thèm để ý.
Dã Trì Mộ vừa nhắc tới một câu.
"Omega của cô cũng mang thai à?" Một nam Alpha bên cạnh đột nhiên lại gần hỏi một câu. Trên mặt anh ta còn có niềm vui chưa tan, siết quả đấm, kích động nhảy tới nhảy lui, vừa nhìn đã biết anh ta gặp chuyện vui.
"Hửm?" Cố Tri Cảnh không hiểu ý anh ta.
Nam Alpha nói: "Omega của tôi cũng mang thai, bác sĩ vừa mới nói cho tôi. Tôi nói cho cô biết, cô phải đỡ vợ mình như thế này, chính là thế này..."
Nam nữ có khác, mặc dù Cố Tri Cảnh cũng là Alpha, nhưng họ phải giữ một khoảng cách. Nam Alpha tự mình thử, một tay đặt lên lưng, một tay dán vào eo mình, "Thế này, đỡ bụng, rồi lại đỡ eo... từ từ đi."
Cố Tri Cảnh và Dã Trì Mộ: "..."
Dã Trì Mộ cúi đầu nhìn Cố Tri Cảnh. Tay Cố Tri Cảnh đang đặt trên vai nàng. Dã Trì Mộ dùng cùi chỏ đẩy cô ra. Cố Tri Cảnh mím môi. Hai người khẽ giữ một khoảng cách, rồi đều bước nhanh rời khỏi tòa nhà khoa sản.
Mang thai cái gì chắc chắn... không phải.
"Tôi cảm thấy đầu óc anh ta có lẽ có chút vấn đề."
"Ừm, tôi cũng cảm thấy vậy."
Hai người đứng trong thang máy, Cố Tri Cảnh định nhấn nút tiếp tục, nhưng vô tình bấm nhầm tầng trên. Dã Trì Mộ khẽ hỏi: "Cô không có gì muốn nói sao?"
Cố Tri Cảnh trầm mặc, đầu Dã Trì Mộ cũng choáng váng, rất khó chịu.
"Ba cô ... có phải muốn cô sinh con không?" Dã Trì Mộ hỏi, cúi đầu nhìn xuống sàn, giọng ngập ngừng. Chính nàng cũng bất ngờ khi thốt ra câu hỏi này.
Cố Tri Cảnh tỏ ra chẳng bận tâm, đáp: "Nàng không cần để ý chuyện đó. Lời ông ấy nói, cứ xem như gió thoảng qua."
Dã Trì Mộ khẽ ngẩng lên, tiếp tục: "Cô có biết giữa nữ Alpha và nữ Omega cũng có thể mang thai không?"
Cố Tri Cảnh thoáng ngượng, vì cô luôn thấy thiết lập này thật kỳ lạ. Trong xã hội hiện đại, hai người phụ nữ không thể mang thai, nhưng với nữ Alpha và nữ Omega thì lại có thể... Nhưng rốt cuộc là làm thế nào?
"Biết chứ," Cố Tri Cảnh đáp, ra vẻ hiểu biết, dù trong đầu vẫn mơ hồ. Cô suy nghĩ một chút, rồi nói thêm: "Lời ba tôi, cô không cần để tâm. Ông ấy chỉ nói bừa thôi. Lời của người xấu thì đừng nghe."
Đây là lần thứ hai Dã Trì Mộ nghe được những lời như thế.
"Ba của tôi không phải người tốt," Cố Tri Cảnh nói, giọng trầm thấp, mang theo chút nặng nề.
Cô cũng không biết Dã Trì Mộ buổi chiều đã nhận được cuộc điện thoại gì, cô bổ sung một câu: "Tôi cũng không phải. Trên thế giới này rất nhiều người đều không phải."
Nói những lời này, cô cười một cái, "Không cần có gánh nặng."
Cố Tri Cảnh là người xấu.
Rất xấu.
Xấu đến mức Dã Trì Mộ tham luyến cái sự xấu xa này.
Nàng rất muốn nói, Cố Tri Cảnh, vậy cô chỉ xấu với một mình tôi thôi.
Show giải trí không còn nữa, khó chịu sao?
Rất khó chịu.
Nhưng nhìn Cố Tri Cảnh, nàng cũng có thể nhịn được.
Dã Trì Mộ nhắc nhở bản thân hãy nhẫn nhịn thêm.
Đi dạo không được bao lâu, Cố Tri Cảnh kiểm tra cánh tay Dã Trì Mộ, rồi lại đi hỏi ý kiến bác sĩ về tình hình của nàng, chuẩn bị đưa Dã Trì Mộ ra ngoài ăn cơm.
Dã Trì Mộ không có tâm trạng gì để đi ra ngoài.
Cố Tri Cảnh đi tắm.
Dã Trì Mộ ngồi trên giường chơi điện thoại, thuận tiện xem hot search. Vừa chuẩn bị thoát ra thì WeChat của nàng bị người ta kéo vào một nhóm nhỏ.
Nhóm của những người đồng nghiệp đã sớm đá Dã Trì Mộ ra.
Bây giờ lại đột nhiên kéo nàng vào. Dã Trì Mộ còn chưa kịp thoát ra, bên trong đã chuyển tiếp tin tức trên mạng, từng dòng một tràn ngập, như thể cố ý để nàng nhìn thấy.
Bao Hàm Hân: 【 NÓNG! Đại tiểu thư nhà Cố thị lại hành động hoang đường, đích thân đến cầu xin Quân Hoa Diệu ban phát tài nguyên cho vị hôn thê! Đáng tiếc bị từ chối thảm hại!】
Thư Hinh Khả: 【 Tân vương nón xanh · Cố Tri Cảnh 】
Thư Hinh Khả: 【 Vì hôn thê, Cố Tri Cảnh không ngại đến gặp Quân tổng để xin tài nguyên, còn tự nguyện "đội nón xanh"? Xem video ngay!】
Thư Hinh Khả: 【 Cầm bốn mươi triệu đi mua nhà, có phải là nhà họ Cố sắp phá sản rồi không? 】
Bao Hàm Hân: 【 Ôi, lỡ kéo Dã Trì Mộ vào lùm xùm này rồi, hy vọng không làm tổn thương cô ấy. 】
Dã Trì Mộ không biết Cố Tri Cảnh có đi hay không, vì Cố Tri Cảnh đã mang kem về cho nàng. Nhưng mà...
Nhìn thấy người khác mắng Cố Tri Cảnh như vậy, trong lòng nàng chính là không thoải mái.
Dã Trì Mộ mở Weibo, tài khoản của nàng có ba mươi vạn người theo dõi. Ngoài một số ít fan ủng hộ nàng, chẳng ai đứng ra nói giúp nàng một câu. Hầu hết đều là những kẻ rảnh rỗi, cố tình vào Weibo của nàng để mắng chửi.
Nàng vừa biên tập xong văn bản chuẩn bị gửi đi, điện thoại của Cố Tri Cảnh đặt ở ngoài reo lên.
Dã Trì Mộ gọi Cố Tri Cảnh, Cố Tri Cảnh không đáp lời. Dã Trì Mộ tiếp tục gõ chữ, nhưng điện thoại Cố Tri Cảnh vẫn reo không ngừng, ong ong không ngớt. Nàng cầm lên xem, ngoài những cuộc gọi nhỡ ra, trên màn hình còn hiện lên một tin nhắn thoại.
Tần Linh Nguyệt: 【 Cậu xem hot search đi! 】
Giọng điệu cuồng loạn, còn mang theo tiếng rung.
Dã Trì Mộ nhìn hot search, toàn là những tiêu đề như #Cố Tri Cảnh nón xanh#, #Cố Tri Cảnh bẩn#, #Cố Tri Cảnh 4000 vạn#.
Dã Trì Mộ trong lòng vẫn còn hy vọng, nghĩ rằng sẽ có kỳ tích.
Dù nàng không tin có kỳ tích trên người mình, nhưng Cố Tri Cảnh không giống nàng, cô sẽ có kỳ tích.
Nàng bấm vào hot search, lướt xuống dưới. Sau đó, nàng mở to hai mắt.
Chỉ thấy trên hot search viết:
#Giải thưởng xổ số cao nhất cả nước#
#Người trúng giải cao nhất lĩnh thưởng 18.8 tỷ#
Vài phút sau, lại có thêm một hot search nữa.
#Người trúng thưởng xổ số là Cố Tri Cảnh#
Cứ thế, mười chủ đề xếp chồng lên nhau.
Chủ đề cuối cùng nhanh chóng nhảy lên hot search, trở thành tin tức bùng nổ.
#Cố Tri Cảnh trúng 18.88 tỷ#
Mắt Dã Trì Mộ trợn lớn, nàng chớp mắt mấy cái nhìn hot search.
Nhìn điện thoại, rồi lại nhìn điện thoại.
Cuối cùng vẫn là nhìn hot search trên điện thoại.
Nàng bị mù à?
Cố Tri Cảnh trúng giải thưởng 18,8 tỷ.
Dã Trì Mộ sững sờ, nhất thời không thốt nên lời. Ngón tay nàng run run nhấn vào hot search, chỉ sợ đây là trò đùa Cá tháng Tư của mọi người.
Trên các diễn đàn mạng, dân tình cũng nghĩ vậy, điên cuồng bình luận, khiến màn hình tràn ngập tin tức.
【 Cố Tri Cảnh? Cái "vua đội nón xanh" Cố Tri Cảnh đó hả?】
【 Con nhà giàu Cố Tri Cảnh á? Sao cô ta lại "cá chép hóa rồng" thế này, hay là có giao dịch ngầm gì? Chẳng phải cô ta chỉ có 40 triệu thôi sao? 】
【 Trời ơi, đúng là Cố Tri Cảnh, "Alpha tra" Cố Tri Cảnh đó! Cô ta trúng 18,8 tỷ! Hôm nay còn bị chửi là "vua đội nón xanh" nữa chứ!】
【 "Vua đội nón xanh" gì chứ, phải là "nữ hoàng hồng phấn" mới đúng! Quân Hoa Diệu chắc ghen tị lắm đây. Nhà Cố Tri Cảnh có 18,8 tỷ, ai rảnh đi xin một suất show tình yêu vớ vẩn? Mà 40 triệu mua nhà á? Người ta đồn Cố Tri Cảnh chi hẳn 400 triệu mua biệt thự đấy! 】
Chẳng bao lâu, dân mạng lại bắt đầu bàn tán xôn xao những chuyện không đâu.
【 Nhiều tiền thế này, có trúng tôi cũng xài hoài không hết!】
Hot search vốn đang sôi sục bỗng chốc lặng đi, rồi ngay lập tức lại nổ ra những bình luận ghen tị ngập trời:
【 Ghen tị. Ghen tị chết mất! Phú nhị đại phải tiêu tiền kiểu gì đây?】
【 Phú nhị đại vốn đã giàu sẵn, sao còn trúng thêm đống tiền khủng khiếp thế này chứ!】
【 @Tập đoàn Cố thị, làm ơn chỉ tôi cách trúng thưởng đi! Tui không cần nhiều, chỉ 40 triệu thôi là tôi mãn nguyện rồi! 】
Dã Trì Mộ nhìn Weibo, nàng cũng rất kinh ngạc. Ngẩng đầu nhìn về phía phòng tắm đối diện, sao Cố Tri Cảnh lại đột nhiên trúng nhiều giải thưởng như vậy?
"Cố Tri Cảnh, cô trúng số độc đắc rồi." Giọng nàng hơi run.
Không có tiếng trả lời, Cố Tri Cảnh hình như không nghe thấy.
Dã Trì Mộ nhanh chóng chạy tới, giơ tay lên "phanh phanh" gõ cửa, "Cố Tri Cảnh, cô trúng số độc đắc, 18.8 tỷ! Cô mau ra đây!"
Vừa gõ cửa xong, điện thoại lại vang lên.
Trong phòng tắm truyền ra giọng của Cố Tri Cảnh. Có lẽ vì trúng giải lớn mà bản thân cô cũng vui vẻ, đuôi âm vểnh lên, để lộ vài phần ôn nhu và ấm áp.
"Đợi lát nữa."
"..."
Dã Trì Mộ không nói gì. Trong lúc chờ đợi, nàng đã xem đi xem lại hot search rất nhiều lần. Thật sự là Cố Tri Cảnh trúng số sao? Tại sao Cố Tri Cảnh không kinh ngạc, không kích động? Sao lại giống như đã biết từ sáng sớm?
Nàng có chút hoài nghi những lời đó có phải là thật không.
Sẽ không thật sự là Cố Tri Cảnh đã biết trước nội tình chứ?
Nhưng, người khác cũng không dám để cô trúng như vậy.
Cố Tri Cảnh, cô kích động một chút đi, cô kích động một chút đi!
Cửa mở ra. Cố Tri Cảnh khoác trên người một chiếc khăn tắm, ngực để lộ một mảng trắng xóa, nước chưa lau sạch, thuận theo khe ngực chảy xuống.
Sắc mặt cô trầm tĩnh, trên người mang theo hơi nước, nói: "Hửm?"
Thấy Dã Trì Mộ ngẩn người, cô nghiêng người, "Cô vừa nói gì, tôi đang tắm không nghe thấy."
"Cô trúng giải rồi, 18 tỷ!"
"Ừm."
"???"
Khóe môi Cố Tri Cảnh cong lên một đường cong, nhàn nhạt cười một cái, cảm xúc có chút bay bổng. Cô hỏi Dã Trì Mộ: "Lên hot search rồi à? Độ hot lớn không?"
Dã Trì Mộ gật đầu, dùng sức gật đầu.
Cố Tri Cảnh lần này cười với đường cong lớn hơn, giống như mặt băng tan chảy, trong khe hở lộ ra những tinh thể xinh đẹp. "Có mong muốn gì không? Tôi mua cho cô, mua nhà, mua xe, cái gì cũng được, chỉ cần cô muốn."
Dã Trì Mộ ngẩng đầu nhìn trời một cái, có phải nàng bị mù không, có phải Cố Tri Cảnh chỉ trúng 18 đồng không?
Cố Tri Cảnh nói: "Ban đầu, tôi định giữ kín đáo một chút... Thực ra, tôi dự tính trúng 1888 tỷ, nhưng tôi lo rằng số tiền đó có thể làm sụp đổ nền kinh tế thế giới, kích hoạt một lỗi gì đó. Nếu thời gian quay ngược, ký ức về những khoảnh khắc giữa hai ta có thể bị xóa sạch. Vì thế, tôi chọn cách an toàn hơn, chỉ trúng 20 tỷ thôi."
"Hot search nói là 18.88 tỷ."
Cố Tri Cảnh: "88 tương đối may mắn, còn có 200 triệu đưa cho cô."
Dã Trì Mộ: "..."
Nàng không nói nên lời. 18 tỷ là ít sao?
Nhưng, nàng càng muốn nói là.
Tại sao Cố Tri Cảnh nói chuyện lại giống như đang thanh minh.
Vì cô mà tôi đã từ bỏ 1888 tỷ. Tôi sợ làm hỏng nền kinh tế của thế giới này, lo lắng thời gian quay ngược sẽ xóa đi những ký ức chung của chúng ta.
Hệ thống vốn luôn im lặng trong đầu Cố Tri Cảnh, đột nhiên bùng nổ, thay Dã Trì Mộ hét lên: "Cô bị điên à?!"
Cố Tri Cảnh làm như không nghe thấy. Cô không định phản ứng với cái hệ thống phế phẩm này. Cô đi qua, thầm tính toán số tiền thưởng này có thể trúng được bao nhiêu.
Cô quay sang nói: "Sữa tắm trên người tôi chưa rửa sạch, tôi tắm tiếp đây. Nếu cô muốn ra ngoài, lát nữa chúng ta có thể đi ăn mừng một chút."
Cố Tri Cảnh đóng cửa phòng tắm, dùng ý thức đáp lại hệ thống: "Hệ thống, quay ngược thời gian thêm lần nữa, thế nào?"
Quay ngược đi.
Cứ tiếp tục quay ngược, nếu có bản lĩnh thì quay nữa xem.
Cố Tri Cảnh thầm nghĩ, chỉ cần nắm được nguyên lý kích hoạt bug quay ngược thời gian, cô sẽ chọn một thời điểm bình thường, ghi nhớ vài dãy số xổ số, rồi kích hoạt bug. Kích hoạt lần một, lần hai, rồi lần ba.
Cứ thế lặp lại, quét sạch mọi giải thưởng lớn.
Hệ thống lại bị cô chọc tức điên lên.
Cố Tri Cảnh chẳng thèm đoạt danh tiếng gì, cô chỉ muốn làm sụp đổ cả nền kinh tế thế giới này thôi.
Hệ thống: [Cố Tri Cảnh, ngươi bị điên rồi! Ngươi thực sự điên rồi!]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro