Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 17

Cố Tri Cảnh thì ngậm miệng lại, nhưng đôi mắt không hề nhắm. Cô dựa vào tường, ánh mắt rơi trên gương mặt Dã Trì Mộ, khóe miệng ngậm một nụ cười như có như không — một nụ cười mang theo thứ dục vọng khó diễn tả thành lời.

Dã Trì Mộ ôm quần áo, tay khẽ run, toàn thân như đang bốc cháy. Nàng mấp máy môi mấy lần, rồi kéo chiếc áo vest ném mạnh về phía vai của Cố Tri Cảnh.

Cố Tri Cảnh đưa tay đón lấy, ngón tay chạm vào cánh tay Dã Trì Mộ. Có lẽ vì vừa rồi bị dội quá nhiều nước đá, làn da của nàng đang nóng bừng lên.

"Có phải là không thoải mái không? Cô..."

"Cô, vẫn là ngậm miệng lại đi!" Dã Trì Mộ giật lại bộ vest rồi chạy đi thật nhanh.

Cố Tri Cảnh nhìn bóng lưng của nàng, không nhịn được mà bật cười.

Bước chân Dã Trì Mộ rất nhanh. Nàng chạy ra khỏi phòng thay đồ, va phải Thư Yên Khả và những người khác. Thư Yên Khả nhìn thấy nàng, định trào phúng vài câu, nhưng Dã Trì Mộ đang khẩn cấp muốn rời khỏi trường quay, không thèm để ý đến cô ta, vội vàng chạy đi.

"Hừ, không phải là được Cố Tri Cảnh để mắt tới thôi sao..."

Lại nhìn thấy Cố Tri Cảnh mặc áo sơ mi đi ra, cô ta lập tức ngậm miệng.

Gió hè thổi ngược, hơi nóng triều dâng. Trên bộ vest lưu lại mùi hoa nhài. Cái thời tiết chết tiệt này, khiến mặt nàng cứ nóng ran.

Càng muốn ngửi mùi hương trên bộ áo của Cố Tri Cảnh.

Nàng chạy chậm suốt một đoạn đường, rất sợ Cố Tri Cảnh đuổi theo.

Thật mất mặt.

Điện thoại vẫn luôn rung, có khả năng là Cố Tri Cảnh gọi tới.

Dã Trì Mộ không nhận, chạy đã mệt, nàng dừng lại một bước.

Chiếc Maybach bám sát không buông cũng dừng lại bên cạnh nàng.

Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra gò má xinh đẹp của người bên trong.

"Tôi đưa cô về, trời nóng lắm."

Dã Trì Mộ quay mặt đi, nói: "Không cần."

Cố Tri Cảnh nhìn nàng, trên mặt Dã Trì Mộ nổi lên một tầng hồng mỏng.

Xấu hổ sao? Cố Tri Cảnh cười.

Dã Trì Mộ nắm lấy áo vest, không phải vì ham muốn mùi thơm trên đó, nàng chỉ là không muốn đưa. "Cô vội mặc lắm à? Cô chỉ có một bộ vest thôi sao?" Dã Trì Mộ đã muốn hỏi từ rất sớm, có phải Cố Tri Cảnh chỉ có một bộ quần áo không, tại sao ngày nào cô cũng mặc một bộ vest đen, vĩnh hằng bất biến.

Cố Tri Cảnh nghiêng người qua một cách hờ hững, chỉnh lại áo và cà vạt trên người, kiên nhẫn để Dã Trì Mộ nhìn cho rõ.

"Sao thế?" Dã Trì Mộ không hiểu nhiều về cà vạt.

Cố Tri Cảnh nói: "Hôm qua tôi thắt cà vạt hiệu Kante, màu đỏ."

"Hôm nay cũng là màu đỏ." Dã Trì Mộ cũng không cảm thấy có gì khác biệt.

"Cái này sáng hơn Kante một chút."

"Cho nên?" Dã Trì Mộ không hiểu.

Cố Tri Cảnh nói: "Hôm nay tâm trạng tốt hơn hôm qua một chút."

"Ồ." Dã Trì Mộ thấy hàng mi cô đang khẽ lay động. Da Cố Tri Cảnh rất tốt, trên mặt không có bất kỳ khuyết điểm nào. Nàng nói: "Nếu cô đổi một chiếc cà vạt màu xanh, có lẽ tôi đã không hiểu lầm cô như vậy."

Nàng đi rất nhanh, cái bóng bị dư quang hoàng hôn kéo dài. Cố Tri Cảnh tay đặt trên cửa sổ xe nhìn nàng, xe luôn không nhanh không chậm đi theo bên cạnh.

"Quần áo tôi tạm thời không trả lại cho cô." Dã Trì Mộ dùng sức nắm chặt quần áo.

"Hửm?"

"Tôi làm bẩn rồi, phải mang đi giặt." Dã Trì Mộ nói, "Tôi không muốn nợ cô cái gì."

"Không sao, tôi tự giặt." Cố Tri Cảnh đột nhiên nảy ra ý định trêu đùa nàng. Tay cô từ trong cửa sổ vươn ra, Dã Trì Mộ vẫn không đưa cho cô.

Một lát sau, cửa xe đẩy ra, Cố Tri Cảnh vươn tay ra, một bộ dạng đòi lại bộ vest.

"Cô cố ý à?" Dã Trì Mộ tức giận nhìn cô.

"Thế này mới là cố ý." Cố Tri Cảnh cầm lấy cổ tay nàng, kéo người vào trong xe, rồi trở tay đóng cửa lại.

Hơi nóng và hơi lạnh va chạm, tạo thành một làn hơi nước trong nháy mắt.

Hai người ở rất gần. Dã Trì Mộ bị kéo bất ngờ, người gục trên ghế, cảm giác vô cùng xấu hổ. Nàng chống khuỷu tay, ngồi ngay ngắn lại trên ghế.

Người phía trước tận tụy lái xe, tốc độ không nhanh, lúc vào cua còn đặc biệt đưa họ đi một vòng.

Kính xe cách ly hoàn toàn cơn gió nóng bên ngoài.

Ánh mắt Dã Trì Mộ lạnh lùng, nhưng lại khiến lòng người nóng lên.

"Cô khoác áo lên trước đi, nóng lạnh giao thoa đột ngột, cơ thể cô có thể không chịu nổi."

Áo vest đặt trên đùi Dã Trì Mộ. Đợi một hồi, nàng mới từ từ khoác lên vai, rũ mắt xuống, không nhìn Cố Tri Cảnh.

Cố Tri Cảnh ngồi trên ghế, chiếc áo sơ mi không thẳng thớm như bộ vest, trên đó đã xuất hiện mấy nếp nhăn, như một người vốn không hề qua loa lại để lộ ra sơ hở.

Vị trí của cô ánh sáng tương đối tối, nửa gương mặt cô biến mất trong bóng đêm.

Điện thoại di động của Dã Trì Mộ reo lên. Ban đầu nàng tưởng Cố Tri Cảnh bật, nhưng nhìn lại thì phát hiện là tin nhắn thoại của Khâu Thục Bình gửi đến. Nàng tiện tay bấm mở.

Khâu Thục Bình tức giận nói: "Trì Mộ, cô chạy đi đâu vậy? Cái này không nhận, cái kia không muốn. Sau này cô lấy gì để báo đáp công ty, có xứng đáng với sự bồi dưỡng của công ty không?"

Bà ta cũng không hiểu toàn cảnh, chỉ cảm thấy Dã Trì Mộ không nghe lời, câu nào câu nấy đều mắng Dã Trì Mộ. Trong lòng bà ta biết rõ Cố Tri Cảnh để mắt đến Dã Trì Mộ chỉ là muốn đùa bỡn nàng, nhưng ở giới giải trí, có thể bị đùa bỡn cũng là phúc khí tu luyện được. Dã Trì Mộ chính là không biết tốt xấu!

"Bảo cô theo Cố Tri Cảnh, cô lại cứ nhăn nhó. Đến lúc Cố Tri Cảnh không còn để mắt đến cô nữa, cô không có tài nguyên, công ty còn không phải ném cô đi ném cô lại à, xem cô làm sao bây giờ."

Nói xong, Dã Trì Mộ nhận được tin nhắn trả lời.

Nàng bấm mở, bên trong là một giọng nói lạnh lùng nhưng lại vô cùng nghiêm túc.

Giọng của Cố Tri Cảnh: "Sẽ không."

Sau đó, cô trả điện thoại lại cho Dã Trì Mộ.

Dã Trì Mộ rũ mắt, trong tay nàng còn cầm bản hợp đồng Tần Quang Huy đưa cho. Nàng muốn nhưng lại không dám muốn. Đây là của Cố Tri Cảnh cho nàng.

Khâu Thục Bình quá thực dụng, những lời bà ta nói không phải là không có lý...

"Cô rốt cuộc vì sao lại đối xử với tôi... tốt một cách không thể hiểu nổi như vậy?" Dã Trì Mộ hỏi.

Sự cặn bã của Cố Tri Cảnh đã ăn sâu vào lòng người. Lòng cảnh giác của một nhân vật phản diện quá mạnh mẽ, đối với cô căn bản không tin tưởng.

Cố Tri Cảnh liếm khóe môi, cong môi cười, biểu hiện vô cùng phóng túng, "Tôi à, đương nhiên là ham sắc đẹp của cô, nếu không thì sao?"

Lông mày cô nhướng lên, cơ thể lười biếng nghiêng người trên ghế.

Con ngươi Cố Tri Cảnh chứa đựng gương mặt của Dã Trì Mộ, là thưởng thức, lại như phóng đãng.

"Tôi biết ngay mà." Dã Trì Mộ hừ lạnh.

Cố Tri Cảnh nói tiếp: "Cô biết là tốt rồi. Cho nên, trong khoảng thời gian này, cô cứ tận tình lợi dụng tôi đi, muốn bò cao bao nhiêu thì cứ bò cao bấy nhiêu."

Cô chìm sâu trong bóng tối, không phân biệt được cô là Satan trong địa ngục, hay là một thiên thần giả dạng Satan. Rốt cuộc là muốn kéo nàng vào địa ngục, hay là đứng ở nơi địa ngục để đẩy nàng về phía ánh sáng.

Dã Trì Mộ không quên, nàng biết phải nắm bắt mọi hy vọng.

So với sự tốt đẹp đủ loại của Cố Tri Cảnh, việc ham mê sắc đẹp lại càng dễ khiến Dã Trì Mộ tin phục. Dã Trì Mộ chấp nhận rất nhanh, hung hăng liếc nhìn cô, "Nói đi, đồ lưu manh, cô cho tôi hợp đồng, rốt cuộc muốn cái gì?"

Cố Tri Cảnh vốn không có mong muốn gì, nhưng lần này ánh mắt cô rơi trên vai nàng. Cô mở miệng một cách tự nhiên hơn, nói: "Thưởng thức một chút con bướm trên vai cô."

Dã Trì Mộ nhìn thẳng cô, biểu cảm nghiêm nghị, trong đôi mắt lạnh lùng có thể đọc được suy nghĩ của nàng.

Cố Tri Cảnh cũng giống như những người khác, thích thân thể của nàng.

Nàng cũng may mắn vì bản thân có nhan sắc để làm vốn liếng.

"Đưa tôi về đi." Dã Trì Mộ dùng sức siết chặt hợp đồng, "Ngoài hợp đồng ra, tôi còn muốn những thứ khác."

"Tiền, nhà cửa... cứ tùy ý đề xuất." Cố Tri Cảnh nói.

"Áo vest, cái này cho tôi."

Dã Trì Mộ lại liếc nhìn áo sơ mi của Cố Tri Cảnh, Pheromone trên đó còn nhiều hơn. Nghĩ đến đây, nàng dùng sức quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Xe rộng rãi, không chật chội như trước.

Xuống lầu, trời dần dần tối.

Dã Trì Mộ nắm lấy bộ vest lên lầu.

"Tôi trực tiếp đưa cô về thế này, mấy người đồng nghiệp của cô không nói gì sao?"

"Họ cũng mang về." Dã Trì Mộ lạnh lùng nói.

Không chỉ mang về, mà còn mang về những người không đứng đắn. Mấy lần nửa đêm Dã Trì Mộ bị đánh thức, đều có thể cảm nhận được Pheromone bên ngoài đang mạnh mẽ xông vào, mấy người đó không hề để ý mà ân ái ở bên ngoài.

Lúc mở cửa, Dã Trì Mộ quay đầu nhìn về phía cô. Cố Tri Cảnh một tay đút trong túi quần, chiếc cà vạt màu đỏ làm nổi bật vẻ đứng đắn của cô.

Người đứng đắn?

Cửa đẩy ra, người đứng đắn cao quý đi vào phòng.

Càng đứng đắn lại càng ti tiện.

Phòng trọ không lớn, chín, mười mét vuông, một phòng vệ sinh, ba phòng đơn. Phòng của Dã Trì Mộ ở gần cửa, là phòng nhỏ nhất.

Cố Tri Cảnh đứng ở trong, trông không hợp chút nào. Không gian chật chội và những đồ trang trí không có phẩm vị chất đống khiến cô nhíu mày.

Cũng may, phòng của Dã Trì Mộ khiến cô thả lỏng hơn rất nhiều, bên trong rất sạch sẽ.

Phòng được bài trí rất gọn gàng: giá sách và tủ quần áo, giường chỉ đủ cho một người ngủ, trên đó chỉ có một cái gối. Có thể tưởng tượng Dã Trì Mộ bình thường đã nằm trên đó như thế nào.

Cố Tri Cảnh nhìn vào đồ vật trên tủ đầu giường, tò mò cầm lên xem.

Tên: 【 Dụng cụ trấn an kỳ phát tình của Omega 】

Nếu cô không nghĩ sai, ở hiện đại, cái này được gọi là: "Đồ chơi tình thú".

Dã Trì Mộ quay đầu nhìn thấy.

Mặt nàng nóng lên, quát cô: "Cô đừng đụng!"

"Lần trước qua đi, cô thế nào rồi?" Cố Tri Cảnh hỏi.

Trước đó, bác sĩ đề nghị Cố Tri Cảnh nên trấn an Dã Trì Mộ nhiều hơn, nhưng Cố Tri Cảnh luôn quá tôn trọng nàng. Dã Trì Mộ nói không cần, cô cứ thế mà tin thật là không cần.

Lần duy nhất chỉ là trên xe, cô không cẩn thận giải phóng Pheromone, sau khi đánh dấu đã trấn an Dã Trì Mộ một lần.

Đã mua cái này, hẳn là không thoải mái lắm.

"Tôi chưa dùng qua." Dã Trì Mộ nói, "Lần trước xuất viện, bác sĩ bảo mua, tôi tưởng là thuốc gì, mua về mới biết là cái này."

Cố Tri Cảnh "ừ" một tiếng, nhìn ra được, túi hàng vẫn chưa bị bóc.

Không gian nhỏ, cô đi vài bước đến bên cửa sổ, khẽ vén rèm cửa sổ ra là có thể nhìn xuống dưới lầu, xe của cô đang đậu ở đó.

Tần Quang Huy đang đợi cô xem xong con bướm rồi chở cô về.

Xem xong cửa sổ, Cố Tri Cảnh ngồi xuống mép giường. Vì không gian hẹp, đôi chân dài của cô phải hơi tách ra. Dã Trì Mộ đang treo bộ vest, nàng giật giật tay áo.

Sau đó, nàng xoay người thở ra một hơi, cầm một con dao, tay dùng sức cắm xuống. Con dao cắm sát bên đùi phải của Cố Tri Cảnh, vào trong tấm nệm.

Rồi nàng quỳ ngồi ở bên trái, trầm trầm nhìn Cố Tri Cảnh.

Cố Tri Cảnh khẽ nhíu mày, tay nhất thời không có chỗ để, bèn đặt lên ga giường, bàn tay sờ sờ lưỡi dao, rất sắc, rất nguy hiểm.

Dã Trì Mộ cúi đầu, không nhìn mặt cô, hơi thở rơi vào cổ cô, "Đừng giả vờ nữa, cô sẽ không để tôi phải cởi quần áo ra, để cô tùy tiện nhìn một chút là xong chứ?"

"..."

Thật đúng là vậy.

Cố Tri Cảnh lắc đầu, "Không phải."

"Tôi biết ngay mà."

Đối mặt quá lâu, điện thoại di động của Cố Tri Cảnh reo lên.

Là Cố Thế Xương gọi đến. Ông ta ở bên kia tức giận nói: "Đồ con bất hiếu, mày đang làm gì vậy? Có phải lại đêm không về ngủ không? Mày có biết tao đã làm gì cho mày không?"

Cố Tri Cảnh không nói chuyện, cô biết Cố Thế Xương muốn làm gì: thông đồng với người đại diện của Dã Trì Mộ, lừa Dã Trì Mộ đến phòng của cô.

Bây giờ không cần nữa. Cô ấn tắt điện thoại.

Ngón tay Dã Trì Mộ móc vào cà vạt của cô, như thể đã nhìn cái này không vừa mắt từ lâu. Bàn tay còn lại túm lấy cổ áo Cố Tri Cảnh, cố ý dùng sức kéo một cái, chiếc cúc đầu tiên trên áo sơ mi của Cố Tri Cảnh đứt phăng.

Làn da trên ngực Cố Tri Cảnh khẽ run.

Dã Trì Mộ ngước mắt, giọng nói nhỏ, hơi thở rơi trên môi Cố Tri Cảnh. Nàng hỏi: "Cô giúp tôi cởi, hay là tự tôi cởi?"

Đôi môi đỏ khẽ động, nhắc nhở cô: "Cô chỉ có thể nhìn."

Ánh mắt Cố Tri Cảnh lướt qua người nàng.

Cô nghĩ rằng danh dự và sự tu dưỡng bao năm của mình, lúc này đã hủy hoại trong chốc lát. Thật sự không thể nào làm Liễu Hạ Huệ được.

Nhìn làn da như ngọc thô của Dã Trì Mộ.

Cố Tri Cảnh nói: "Để tôi cởi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro