
Chương 7 - 8
Chương 7: Mưu kế cầu hôn
"Không được đâu..."
Kỳ Ấu An lắc đầu. Nương của nàng không biết chứ nàng thì biết rõ.
Anh hùng cứu mỹ nhân hoàn toàn vô dụng.
Kiếp trước, lần đầu gặp Tống Trạch Lan chính là cảnh nàng cứu mỹ nhân.
Hôm đó nàng đi săn bị thương, tình cờ ghé vào y quán băng bó, bắt gặp tên lưu manh định làm điều bất chính. Tên kia đâu phải đối thủ của nàng, ba chân bốn cẳng đã bị đánh cho chạy mất dép.
Tống Trạch Lan tuy miễn phí chữa trị cho nàng, nhưng không hề có ý thân thể tương giao.
"Vừa mở miệng đã phủ nhận nương của ngươi, không thử sao biết?"
Ninh Phương giơ tay tát nhẹ lên đầu con gái, "Đừng nghĩ đến mấy trò bàn môn tả đạo, hủy hoại thanh danh cô nương nhà người ta , cưới về cũng chỉ khiến nhà cửa bất an."
Chống đối nương thân của nàng sẽ nhận hậu quả gì?
Là thêm một cái tát nữa.
Kỳ Ấu An miễn cưỡng gật đầu, "Nương, người còn cách nào hay hơn không?"
"Có chứ! Ngày mai ta sai Triệu ma ma đến gây sự, đợi đến lúc cao trào con hãy ra bảo vệ cô nương Tống gia kia. Nhớ là bà ấy già yếu rồi, động tác nhẹ tay kẻo xương cốt rã rời."
"Nương, đây chẳng phải cũng là tà đạo sao?"
Quá xảo trá!
Nếu Tống tỷ tỷ biết hai mẫu tử nhà nàng bày mưu hãm hại thanh danh, đời nào còn tha thứ cho nàng?
Y quán không chỉ là kế sinh nhai, mà còn là di nguyện của phụ thân Tống Trạch Lan. Không ai hiểu rõ tầm quan trọng của nó với nàng hơn Kỳ Ấu An.
"Nói bậy! Nương đây là kế sách..."
"Ha ha..."
Triệu ma ma vừa về đã bị chặn ở ngoài.
Bà liếc nhìn căn phòng đóng kín, lại thấy mọi người đang cười nói nhai hạt dưa, càng thấy khó hiểu, "Chuyện gì thế? Phu nhân đang dạy nữ nhi trong đó à? Nhưng trông không giống vậy."
Mọi khi phu nhân nổi giận đóng cửa dạy bảo tiểu thư, cả viện đều phải vào can, nếu không sau đó phu nhân hết giận sẽ trừ lương.
Ninh Phương đã dặn mọi người trong viện: "Ta chỉ có một đứa con gái, không thể đánh hỏng, dọa một chút là được."
Vương ma ma cười đầy vẻ hả hê, "Đúng vậy, đã nửa canh giờ rồi vẫn chưa ra."
"Sao các ngươi không vào can? Không muốn hưởng bổng lộc nữa sao?"
"Kỳ Ấu An lại phạm lỗi gì?"
Mặt trời lặn, bóng tối dần buông. Nếu Kỳ Triều Yến không lên tiếng, có lẽ không ai phát hiện bà đã đến.
Mọi người vội vàng cất hạt dưa. Vương ma ma đứng chắn trước mặt Kỳ Triều Yến, "Tướng quân, lão nô chỉ là đang đùa thôi, tiểu thư không phạm lỗi gì. Phu nhân đang dạy nàng cách... theo đuổi thê tử."
"Thê tử gì?"
Kỳ Triều Yến nhíu mày đến mức có thể kẹp chết ruồi, "Phu nhân ta lại nghịch cái gì nữa?"
Bà bước nhanh về phía trước. Triệu ma ma vội lớn tiếng nhắc nhở, "Phu nhân, tướng quân về rồi!"
"Bảo nàng ta cút!"
Câu trả lời từ trong phòng vang lên dứt khoát, đầy khinh miệt, khiến Kỳ Triều Yến dừng bước.
Sắc mặt bà đen như mực, như ngọn núi lửa sắp phun trào.
Không ai dám lên tiếng khuyên giải, đều cúi đầu giả vờ câm.
"Cút chưa?"
Chỉ giây sau, giọng Ninh Phương lại vang lên, "Cút rồi thì mau sai bếp chuẩn bị cơm tối, làm thêm mấy món Ấu An thích."
Kỳ Triều Yến im lặng, mặt mũi đen sì không thể nhìn nổi.
Triệu ma ma không dám hé răng, thúc khuỷu tay vào Vương ma ma . Vương ma ma đành liều mạng đáp, "Chưa ạ."
Lời vừa dứt, cửa phòng đã mở toang. Ninh Phương mặt đầy giận dữ, "Sao vẫn chưa đi?"
Đôi mắt như phun lửa nhìn chằm chằm Kỳ Triều Yến, "Ngươi chẳng phải định hưu ta sao? Đã hưu ta rồi còn sang viện ta làm gì? Ăn nhờ à? Một hạt gạo cũng đừng hòng, cho chó ăn còn hơn!"
Kỳ Ấu An vừa được nương tiết lộ Kỳ Triều Yến từng hứa không bao giờ nạp thiếp.
Nên thấy bà bị mắng cũng chẳng oan uổng gì.
Nàng làm lơ gương mặt đen sì của Kỳ Triều Yến. Kỳ Triều Yến cũng không trông chờ gì ở nàng, tự mình bước tới trước mặt Ninh Phương, nghiến răng nói từng chữ, "Ninh Phương, ngươi quên mất thân phận của mình rồi sao?"
Kỳ Triều Yến cao hơn Ninh Phương gần nửa cái đầu, hai mắt trợn trừng trông rất dữ tợn.
Dáng người nhỏ nhắn của Ninh Phương dường như bị lép vế.
Kỳ Ấu An lo nương bị thiệt thòi, định bước tới can.
Nhưng chưa kịp ra tay, Ninh Phương đã tự đẩy Kỳ Triều Yến ra, "Ngươi dọa ta? Kỳ Triều Yến ngươi còn dám dọa ta? Ngươi còn định đánh ta nữa sao?"
"..."
Tình thế xoay chuyển chóng mặt. Kỳ Triều Yến lúc nãy hung hăng giờ bị phu nhân dồn đến bước đường cùng, suýt ngã khỏi bậc thềm.
Sắc mặt bà biến đổi, quay sang lạnh lùng với Kỳ Ấu An, "Còn không đi?"
"..."
Kỳ Ấu An hiểu, nương nàng xấu hổ không chịu nổi, muốn nàng biến mất.
Nhưng... thêm một người xem nữa có sao đâu? Còn có Triệu ma ma Vương ma ma và mấy thị nữ kia mà?
Dù vậy, Kỳ Ấu An vẫn quyết định về viện.
Hôm nay nàng chưa nghỉ ngơi chút nào, trùng sinh về còn nhiều việc cần sắp xếp, không xem náo nhiệt nữa.
"Nương, nếu mẫu thân bắt nạt người, nói với con, con sẽ đứng ra bảo vệ."
Kỳ Ấu An cười toe toét, suýt khiến Kỳ Triều Yến tức ngất, "Kỳ Ấu An! Ngươi không thấy ai đang bị khi dễ sao?"
"Ai khi dễ ngươi?"
Ninh Phương phản pháo nhanh như chớp, nắm tai Kỳ Triều Yến lôi vào phòng.
...
Vừa bước vào sân viện mình, Nhị Cẩu đã cười tươi chạy tới xin tiền, "Chúc mừng tiểu thư, thưởng cho tiểu nhân chút đi."
"Nợ đấy, đợi ta cưới được thê tử sẽ cho ngươi một phong bì lớn."
Chỉ cần cưới được Tống tỷ tỷ, bao nhiêu tiền mừng Kỳ Ấu An cũng sẵn sàng.
Nhị Cẩu biết nàng vừa được tăng lương, cười hềnh hệch giơ một ngón tay, "Tiểu thư, một lạng được không? Tiểu nhân trên có già dưới có trẻ, đều trông cậy vào tiểu nhân nuôi."
"Ngươi có trẻ con nào?" Kỳ Ấu An vừa nói xong, đã quyết định không cho nữa, "Đi xin nương ta đi, tiền ta phải dành dụm nuôi thê tử. À mà nương bảo ngươi hầu hạ ta không chu đáo, tháng này không có lương đâu."
Nhị Cẩu há hốc mồm, "Hả?"
"Không tin thì đi hỏi nương ta."
Kỳ Ấu An hả hê trở về phòng, ngồi vào bàn bắt đầu ghi chép lại mọi sự kiện từ năm Đại Hưng thứ 20 kiếp trước.
Để không lộ bí mật trùng sinh, nàng dùng cách chỉ mình hiểu để ghi lại thời gian các sự kiện quan trọng.
Từ năm Đại Hưng 20 đến khi tử trận, tổng cộng bảy năm, quá nhiều thứ cần ghi nhớ. Suốt hai canh giờ, nàng không rời khỏi ghế.
Nhị Cẩu ở ngoài thúc giục hết lần này đến lần khác. Khi nàng vừa bước ra, Ninh Phương đã sốt ruột cầm đèn lồng tới tìm.
Đêm đã khuya, tiết xuân se lạnh, nhưng giữa đôi lông mày Ninh Phương vẫn ngùn ngụt lửa giận. Thấy con gái, bà không nói không rằng lôi ngay về viện mình ăn cơm, "Gọi mãi không ra, định tuyệt thực cho nương ngươi xem sao?"
"Nương, con đang bận."
"Bận cái gì?"
Ninh Phương ngoái lại nhìn ánh nến trong phòng, "Ấu An, đóng cửa im ỉm, không phải đang viết thư tình cho cô nương Khôn Trạch kia à?"
Kỳ Ấu An không đáp, chỉ nhìn mẹ. Nàng chưa quyết định có nên nói trước với nương chuyện Tống tỷ tỷ bị mù...
"Nương đoán trúng rồi?"
Ninh Phương đầy tự hào, "Tốt lắm, khá lắm, nương dạy một lần đã biết suy luận ra ba."
Bà dừng lại, lại nói: "Hôm nay nương đã nói chuyện này với mẫu thân ngươi, nàng ấy sẽ sai người đến kinh đô dò la gia thế hai mẫu tử nhà kia. Nếu không có vấn đề gì sẽ đi dạm hỏi cho ngươi."
"Gia thế nàng ấy rất trong sạch..."
Đến kinh thành dù ngựa phi nước đại cũng mất một tháng rưỡi mới về. Kỳ Ấu An không thể chờ lâu, chỉ muốn nhanh chóng cưới nàng về, rồi... gạo đã thành cơm.
Gió đêm thổi qua nhưng không xua tan hơi nóng trên má Kỳ Ấu An.
Tới nơi, Kỳ Triều Yến đã ngồi sẵn ở bàn ăn, mặt không vui nhưng tâm trạng có vẻ không tệ, không có ý mắng mỏ, "Đến rồi thì dùng bữa đi."
Kỳ Ấu An gật đầu, ngồi đối diện. Ninh Phương cũng phịch xuống cạnh con gái, cầm muôi múc cho nàng bát canh, "Uống chút canh cho ấm, nhìn tai đỏ lên kìa."
Không nói thì thôi, nói xong mặt Kỳ Ấu An lại nóng bừng, "Nương, đừng nhìn con nữa, ngươig ăn cơm đi."
Nàng vội gắp thức ăn cho nương. Ninh Phương tinh lắm, nghiêng đầu đầy hứng thú, "Không phải do lạnh? Con gái ta mới động tâm đã khả ái thế này, ngày mai nương sẽ đi gặp cô nương Khôn Trạch kia xem nàng ta là tiên nữ phương nào."
Mười chín tuổi, con gái bà cuối cùng cũng biết động tâm rồi.
Năm bà mười chín, con đã biết chạy khắp sân.
"Không được đi."
Kỳ Triều Yến ít nói, giọng lạnh lùng lập tức khiến nụ cười trên mặt Ninh Phương biến mất.
Bà gác đũa lên bàn, giận dữ nhìn Kỳ Triều Yến, "Ta muốn đi đâu thì đi, ngươi đừng quản."
Kỳ Triều Yến im lặng giây lát, "Ta làm vì tốt cho Ấu An. Chưa rõ lai lịch đối phương, hôn sự có thành hay không còn chưa biết, ngươi tốt nhất đừng xuất hiện, lỡ lời đồn thổi khó thu xếp."
Nghe vậy, Ninh Phương nguôi giận đôi chút, nhưng vẫn bất mãn, bĩu môi, "Ta có xuất hiện hay không còn quan trọng nữa không? Chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao? Kỳ Ấu An quyết lấy bằng được người ta."
Có lẽ sợ con gái bị đánh, bà không nói thẳng nữ nhi bất hiếu này suýt nữa đã tuyên bố khắp thành.
Nhưng vị đại tướng quân từng trải trăm trận không dễ bị qua mặt, mắt nheo lại, ánh nhìn đầy áp lực dồn vào Kỳ Ấu An, "Nếu muốn cưới cô nương Khôn Trạch đó, hãy ít gây chuyện cho ta. Thành hôn xong thì lập tức đến doanh trại báo danh đi."
Bà không ăn nữa, đứng dậy kéo ghế định đi.
Không phải vì no, mà chủ yếu sợ phu nhân lật bàn.
Ninh Phương không chịu được ai bảo con gái bà ra trận, nên thực sự đang ở bờ vực lật bàn.
Lông mày bà nhíu chặt, đôi đũa trong tay sắp bị bẻ gãy.
Nhưng... Kỳ Ấu An lại đổ thêm dầu vào lửa, nàng đứng lên theo Kỳ Triều Yến, "Mẫu thân, con đồng ý nhập ngũ, nhưng mẫu thân cũng phải đồng ý một yêu cầu của con. Chuyện hôn nhân của con mẫu thân không được can thiệp, dù con lấy ai, dù mẫu thân có hài lòng hay không cũng không được ngăn cản, dù công khai hay lén lút."
Kỳ Triều Yến ngược lại rất vui, gật đầu đồng ý. Lời vừa dứt, Ninh Phương đã lật nhào bàn ăn.
Bát đĩa vỡ tan tành cùng thức ăn văng khắp nơi, cả gian phòng tan hoang khó nhìn.
Kỳ Ấu An thực sự không ngờ nương nổi giận dữ dội đến vậy, khẽ gọi, "Nương..."
"Kỳ Ấu An, ngươi muốn nương của ngươi tức chết sao?"
Ninh Phương trừng mắt nhìn con, lại giận dữ nhìn Kỳ Triều Yến, "Ấu An dù thành hôn cũng chưa phân hóa, sao có thể ra trận?"
"Ta đã quá khoan dung với Ấu An rồi. Ngươi xem Kỳ Hạo Vũ, đã theo ta đánh mười mấy trận, nương của nó chưa bao giờ phàn nàn trước mặt ta. Còn ngươi? Thật không thể chấp nhận nổi, cứ nhắc đến chuyện này là làm loạn, làm ta mất mặt..."
"Không sống nổi thì hoà li đi, ta sẽ dẫn Ấu An đi..."
Chương 8: Quyết tâm cầu hôn
Hoà li có khó gì đâu?
Chỉ là một tờ giấy viết thôi.
Tướng quân phủ thiếu nhân tài văn chương, nhưng không thiếu giấy mực.
Ninh Phương lập tức lấy ra một xấp giấy trắng dày, dí vào mặt Kỳ Triều Yến, "Ngươi viết đi, ta sẽ thu xếp đồ đạc dẫn Ấu An rời đi ngay. Cái tướng quân phủ này muốn cho ai ở thì cho!"
Kỳ Triều Yến tức đến mặt xanh mét, gượng cười lạnh, "Được, nằm đường đừng có cầu xin ta thu nhận."
"Ngươi chết trận cũng đừng mong con gái ta đi nhặt xác."
Ninh Phương nói xong liền nhắm mắt, vẻ mặt cam chịu muốn đánh muốn mắng tùy ý.
Kỳ Ấu An cũng thấy lời này quá đáng.
Nàng định làm người vô hình giữa hai vợ chồng đang nóng giận, nhưng thấy Kỳ Triều Yến giơ tay định tát, vội kéo mẹ ra sau lưng, "Mẫu thân đừng giận, con sẽ đi nhặt xác cho người..."
Cái tát của Kỳ Triều Yến không đánh xuống, nhưng rõ ràng bà vẫn chưa hết giận, lạnh lùng nhìn hai mẫu tử một lúc rồi quay đi.
Ninh Phương xoa xoa mặt con gái, như chợt nhận ra điều gì, "Nương rút lại lời vừa nói, mẫu thân con cũng không tệ, ít nhất không đánh con."
"..."
Kỳ Ấu An im lặng giây lát, "Nương, rốt cuộc giữa nương và mẫu thân có chuyện gì vậy?"
Nàng nghi ngờ kiếp trước mình vừa điếc vừa mù, hai người mắng chửi nhau đến mức hoà li mà nàng không nhận ra bất ổn?
"Còn có chuyện gì nữa? Nương chỉ không muốn con nhập ngũ thôi."
Phải nói Ninh Phương tâm rất lớn, vừa cãi nhau với Kỳ Triều Yến xong đã có thể như không có chuyện gì sai người vào dọn dẹp đống hỗn độn.
Hai nha hoản dẫn tỳ nữ vào dọn dẹp, Triệu ma ma khuyên: "Phu nhân, người nên kiềm chế chút, lỡ làm tổn thương tướng quân thì chẳng phải lợi cho tiện nhân Tần thị sao?"
Vương ma ma cũng phụ họa: "Đúng vậy, với lại tiểu thư cũng ở đây, người nên để ý chút."
"Còn để ý gì nữa? Sáng nay Ấu An chẳng thấy hết rồi sao?" Ninh Phương giọng lạnh lùng, ngẩng đầu hỏi Kỳ Ấu An, "Đúng không, Ấu An?"
"Nương, nương không cần vì chuyện này tranh cãi với mẫu thân. Ra trận thì ra trận vậy. Con võ công cao cường, sau khi phân hóa, mẫu thân cũng không phải đối thủ của con."
"Võ công ba cọc ba đồng của con?" Ninh Phương bật cười, "Được rồi, Ấu An giỏi lắm. Nhưng nương nói trước, con muốn nhập ngũ thì bỏ đi."
"Nương thà hoà li với Kỳ Triều Yến cắt đứt quan hệ, cũng không để con ra trận."
Cách này không được, Kỳ Ấu An mắt linh hoạt, nghĩ ra cách khác. Nàng giả bộ ấm ức, nắm tay áo Ninh Phương làm bộ thảm thiết, "Nương, người ta đều nói con không bằng Kỳ Hạo Vũ, không bằng đứa con của thiếp thất. Con không nuốt nổi cái tức này, con kém cỏi chỗ nào? Nương để con ra trận, con thắng nhiều trận, giết nhiều giặc, lúc đó sẽ không ai dám nói con không bằng hắn."
Ninh Phương không động lòng, xoa đầu con như dỗ trẻ con, "Ấu An ngoan, chúng ta không đi. Ngày mai nương hoà li rồi dẫn con về nhà ngoại ở Thanh Thành, sẽ không ai biết con."
"..."
Kỳ Ấu An không bỏ cuộc, "Nương, nương không muốn nhìn con trở thành đại tướng quân oai phong lẫy lừng làm rạng danh nương sao?"
"Không muốn."
Ninh Phương nói xong, chống cằm suy nghĩ nghiêm túc, "Nương nghĩ dựa vào mẫu thân của con kiếm tước vị còn nhanh hơn. Thôi nương không hoà li nữa, con gả đi được không? Dù sao con cũng chưa phân hóa."
Bà thấy rất khả thi, hạ giọng nói tiếp, "Ấu An, dù sau này con phân hóa thành Càn Nguyên cũng phải giả làm Khôn Trạch, tuyệt đối không để mẫu thân con phát hiện."
"..."
Kỳ Ấu An cảm thấy không thể ở lại được nữa, chắp tay cáo lui, "Nương, con xin phép."
"Ấu An thấy thế nào? Đồng ý thì ngày mai nương tìm người mai mối cho con..."
Ninh Phương càng nói, Kỳ Ấu An càng chạy nhanh, ba bước làm một, cuối cùng chạy như bay, biến mất khỏi Phương Hoa viện.
Hôm nay quả thực rất mệt.
Kỳ Ấu An tắm rửa rồi đi ngủ.
Dường như chỉ có Tống mẫu là mất ngủ, vì hôn sự của con gái trằn trọc đến sáng, trời chưa sáng đã ra quét sân.
Kỳ Ấu An cũng dậy cùng giờ, trời chưa sáng đã ra sân luyện võ.
Nàng giống Kỳ Triều Yến, vũ khí sở trường là trường thương, ngọn thương hồng anh múa lên oai phong lẫm liệt, các thế đâm, chọc, điểm, quét, hất như mây trôi nước chảy, khí thế một người chặn vạn quân.
Khoảng giờ Thìn, Kỳ Ấu An đi tắm nước lạnh, thay quần áo sạch sẽ rồi đến y quán.
Mấy phụ nhân hôm qua cũng vừa đến, chưa kịp làm việc đã thấy nàng.
Tống Trạch Lan không ra, họ cười đùa đẩy Kỳ Ấu An đến trước mặt Tống mẫu.
Kỳ Ấu An rất ngại, mặt đỏ bừng.
Tống mẫu liên tục dùng tạp dề lau tay, tính tình vốn nhu mì, nửa đời trước nghe theo chồng, nửa đời sau nương tựa con gái, chưa từng trải đại sự, lúc này trong lòng cũng ngại ngùng không kém, "Tiểu tướng quân đến rồi."
Kỳ Ấu An rất ngạc nhiên, hôm qua Lý mối đâu có vào được cửa, sao Tống mẫu thay đổi thái độ nhanh thế?
Nhưng lúc này không phải lúc suy nghĩ lung tung, Kỳ Ấu An mím môi nén niềm vui, vội đưa món điểm tâm mua trên đường cho Tống mẫu, "Tống bá mẫu đã ăn sáng chưa? Đây là đồ vãn bối mua cho người."
"Cái này... ngươi đưa cho Lan nhi đi, hai đứa cùng ăn. Ta ăn rồi."
Tống mẫu lại đưa lại, tay chỉ phòng Tống Trạch Lan.
Kỳ Ấu An mặt nóng như lửa đốt, theo lực đẩy của bà, bước từng bước loạng choạng đến cửa phòng Tống Trạch Lan.
Mấy phụ nhân lớn tuổi cũng rất tinh ý, cùng Tống mẫu cười nói rời khỏi hậu viện.
Đợi mọi người đi hết, Kỳ Ấu An mới giơ tay gõ cửa, "Tống tỷ tỷ, mở cửa đi, ta mang đồ ăn sáng đến cho tỷ."
Nàng quá căng thẳng, không phát hiện Tống Trạch Lan đang tựa cửa sổ mở.
Ánh sáng ban mai rọi lên khuôn mặt, toát lên vẻ an nhiên dịu dàng khó tả.
Mãi đến khi Kỳ Ấu An sốt ruột nhìn quanh tìm cách, mới thấy bóng nàng.
"Tống tỷ tỷ, sao tỷ không trả lời ta?" Kỳ Ấu An vừa chạy vừa nhảy đến, đưa đồ ăn sáng qua cửa sổ, "Tống tỷ tỷ, tỷ ăn nóng đi, còn ấm này."
Theo tiếng động, Tống Trạch Lan ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt hạnh nhân trong vắt khẽ cong, "Đa tạ tiểu tướng quân, ta ăn rồi."
Đôi mắt nàng rất đẹp, chỉ khi nhìn kỹ mới phát hiện không có thần thái như người thường.
Nhìn vào đôi mắt ấy, Kỳ Ấu An lại thấy đau lòng. Kiếp trước nàng bỏ đi, không biết mắt nàng đã chữa khỏi chưa.
Có lẻ vì Kỳ Ấu An im lặng quá lâu, hoặc cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, Tống Trạch Lan hơi khó chịu, đưa tay vuốt tóc mai, "Xin lỗi, ts không có ý định thành thân, tiểu tướng quân đừng phí thời gian nữa. Trong nước Đại Trạch có vô số giai nhân, tiểu tướng quân không cần vội. Nếu có duyên, một ngày nào đó sẽ gặp được ý trung nhân, cùng nhau đến đầu bạc."
"..."
Kiếp trước không vội, để người trong lòng suốt hai năm, đến tay còn chưa nắm được, kết quả thì sao?
Mỹ nhân lấy người khác, lại còn là người nàng ghét nhất.
Không vội lần này, tám phần cũng không được.
Kỳ Ấu An vẫn nghĩ cưỡng đoạt là thích hợp nhất, nhưng người trước mặt là người nàng yêu, nàng không muốn làm nàng buồn, "Tống tỷ tỷ, chúng ta có thể đính ước trước, đợi khi nào tỷ muốn thì tổ chức lễ thành thân."
Tống Trạch Lan khẽ gật đầu, "Mạn phép hỏi, trước đây tiểu tướng quân có quen biết ta không?"
Chẳng lẽ Tống tỷ tỷ cũng trùng sinh?
Trong chốc lát, Kỳ Ấu An cảm thấy máu trong người sôi lên, nàng kìm nén xúc động, "Tống tỷ tỷ, tỷ... tại sao lại hỏi vậy?"
Tống Trạch Lan hơi nhíu mày, có chút phiền muộn, "Không thì tại sao tiểu tướng quân nhất định phải lấy ta? Chẳng lẽ ta giống người tiểu tướng quân yêu?"
Quen biết Tống Trạch Lan hai năm, Kỳ Ấu An chưa từng phát hiện người tỷ tỷ mê y thuật này lại có thể nghĩ ra ý tưởng kỳ lạ như vậy, ngay cả tình tiết "người thay thế" chỉ có trong thoại bản cũng nghĩ ra.
"Tống tỷ tỷ sao lại suy đoán lung tung? Ta thích tỷ muốn cưới tỷ, lý do này chưa đủ sao?"
Bí mật trùng sinh... nàng không biết, Kỳ Ấu An cũng không định nói ra.
"Mắt ta không nhìn thấy, tiểu tướng quân xứng đáng người tốt hơn."
Tống Trạch Lan nói xong, khẽ cúi đầu, rời khỏi cửa sổ.
Lại một gáo nước lạnh dội vào đầu.
Kỳ Ấu An không muốn rời đi, nàng cảm thấy tim chết đi sống lại, "Tống Trạch Lan, tỷ thật sự vì mắt không nhìn thấy nên không muốn gả cho ta sao? Nếu vậy, ta không ngại, ta nguyện làm đôi mắt của tỷ."
"Nếu là lý do khác, ta lập tức dẫn người bắt tỷ về phủ, hủy thanh bạch của tỷ, khiến tỷ chỉ có thể lấy ta, làm Khôn Trạch của ta, sinh con cho ta. Ngoài ta không ai dám lấy tỷ, ai dám lấy ta giết người đó!"
"Tỷ đừng hòng lấy người khác!"
Kỳ Ấu An càng nói càng tức, đến cuối giọng đã đầy sát khí, hung dữ như chó sói con.
"Ngươi..."
Người trong phòng dường như không ngờ nàng nói lời này, mắt mở to, gương mặt trắng nõn dịu dàng hiện lên chút kinh ngạc bối rối, mãi sau mới bình tĩnh lại, khẽ cười, "Tiểu nữ tin tiểu tướng quân sẽ không làm chuyện này."
"Tỷ không nghĩ tới nhiều chuyện lắm."
Kỳ Ấu An thấy nàng đã ngồi xuống giường, đoán không mở cửa, liền chống tay nhảy qua cửa sổ vào.
Nàng đến trước mặt Tống Trạch Lan, khoảng cách gần trong gang tấc, "Tống tỷ tỷ, gả haykhông gả?"
Trong phòng thoang thoảng mùi đắng nhẹ, ban đầu không nhận ra, dần dần thấm vào lòng người, oán niệm tích tụ kiếp trước kiếp này tạm thời lắng xuống.
Tống Trạch Lan cúi đầu không nói, điềm tĩnh dịu dàng, nhưng lại có sức hút chết người dù vô tình.
"Gả hay không gả?"
Kỳ Ấu An hạ giọng, hỏi lại lần nữa.
Dù kiếp trước người trước mặt lấy người khác khiến nàng đau khổ, nhưng giờ phút này tâm thần vẫn bị thu hút, vẫn rung động.
Ánh mắt Kỳ Ấu An đầy si mê tình ý, nhưng người nàng yêu không nhìn thấy.
"Không gả, nào có gặp vài lần đã ép người ta thành thân?"
Tống Trạch Lan bề ngoài dịu dàng nhưng nội tâm kiên định, lại một lần nữa cự tuyệt Kỳ Ấu An...
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro