
Chương 83: Trộm quan tâm
Ngụy Tầm hai ngày nay đến Đông Sơn ở trong khách sạn không đi đâu cả, bởi vì cô bị ốm.
Nói ra kỳ thật sớm đã có dự cảm, buổi sáng ngày hôm đó rời khỏi thành phố A, cô liền giọng nói khàn khàn, cổ họng đau đớn, phỏng chừng là do ở phòng ngủ khách điều hòa thổi lâu bị cảm lạnh.
Nước mắt Ngụy Tầm ở hốc mắt đảo quanh, cô không biết mình khi nào lại yếu đuối như vậy, bị ốm cũng muốn khóc.
Ngụy Tầm ho khan hai tiếng, cầm lấy cốc nước trên tủ đầu giường, uống một ngụm, cô nhíu mày, sững sờ, sau đó lại đặt cốc nước xuống.
Cầm lấy điện thoại bên gối.
Hảo, tốt lắm, hai ngày này, Văn Tiêu Tiêu thế mà thật sự không gửi cho cô một tin nhắn nào!
Ngụy Tầm hung hăng ném điện thoại xuống gối đầu.
Ngoài cửa thùng thùng gõ hai cái, Ngụy Tầm biết, là đồ ăn đến rồi, từ khi cô bị ốm, cô vẫn không nhịn được mà than phiền với Tô Vũ Trạch.
Tô Vũ Trạch tên này còn tính có lương tâm, mỗi ngày đến giờ cơm liền đặt đồ ăn cho cô, mặc dù khẩu vị thanh đạm một chút, nhưng may mắn đều là món cô thích ăn.
Ngụy Tầm kéo lê cơ thể bệnh tật mở cửa phòng, quả nhiên là đồ ăn, cô nhận lấy đồ ăn. Hữu khí vô lực nói một tiếng cảm ơn.
Trong một góc Ngụy Tầm không nhìn thấy, phòng khách chếch đối diện mở ra một khe hở, một đôi mắt lo lắng nhìn chằm chằm Ngụy Tầm, cho đến khi Ngụy Tầm đóng cửa lại.
Không sai, là Văn Tiêu Tiêu.
Nàng mím môi, sau khi Ngụy Tầm đóng cửa phòng lại, nàng cũng đóng cửa lại.
Tô Vũ Trạch có được tin tức Ngụy Tầm đi Đông Sơn sau, người đầu tiên liền chia sẻ cho Văn Tiêu Tiêu biết. Tô Vũ Trạch biết, Ngụy Tầm người này nhìn thoải mái, trên thực tế gặp phải chuyện tình cảm còn kỳ quặc hơn cả cô ấy, cứ như vậy tiếp diễn khẳng định không được, vì thế trực tiếp nói tin tức này cho Văn Tiêu Tiêu.
Văn Tiêu Tiêu có được tin tức Ngụy Tầm đi Đông Sơn sau đương nhiên lập tức liền đặt một vé máy bay đi Đông Sơn, còn lén lút đặt cùng một khách sạn với Ngụy Tầm, chỉ định tầng lầu.
Về phần tại sao Văn Tiêu Tiêu không dám đi gặp Ngụy Tầm cũng không có lý do đặc biệt gì, đơn thuần là sợ phải đối mặt với một Ngụy Tầm đang tức giận, đặc biệt là khi Ngụy Tầm còn đang sinh bệnh sợ rằng nhìn thấy nàng chỉ khiến Ngụy Tầm khó chịu hơn.
Nghĩ đến đây, Văn Tiêu Tiêu rũ mắt, tràn ngập đau lòng và khổ sở, nàng đặc biệt hối hận vì ngày đó đã cùng đồng nghiệp chơi đến quá muộn. Trong khoảng thời gian này, nàng cũng thật sự đã lơ là Ngụy Tầm, hai ngày này, Văn Tiêu Tiêu đã suy nghĩ rất nhiều.
Ngụy Tầm đặt đồ ăn lên bàn, hai ngày nay cô trừ ăn ra thì chỉ có ngủ, cũng không có tâm trạng làm việc gì khác, hôm nay tình trạng cuối cùng cũng tốt hơn hôm qua một chút.
Đồ ăn hôm nay là cháo hải sản, còn có một phần rau xanh, mắt Ngụy Tầm sáng lên, cô rất thích ăn cháo hải sản, mùi vị thơm nồng ập vào mặt, Ngụy Tầm muốn ăn thật nhiều.
Ngụy Tầm mở khung chat với Tô Vũ Trạch, chụp bức ảnh gửi qua.
Ngụy Tầm: Cậu cũng có chút tài năng đấy, hai ngày nay gọi toàn món mình thích ăn.
Tô Vũ Trạch trả lời ngay lập tức: A? Tớ không gọi.
Ngay lập tức lại thu hồi.
Tô Vũ Trạch: Đương nhiên rồi, hai chúng ta là bạn nối khố, tớ không hiểu cậu thì ai hiểu cậu a?
Nhưng Ngụy Tầm nhìn chằm chằm màn hình không bỏ sót tin nhắn kia, cô nhíu mày, sao lại thế này?
Không phải Tô Vũ Trạch gọi cho cô, vậy còn có thể là ai gọi đồ ăn cho cô, Ngụy Tầm lập tức nghĩ đến một ứng cử viên, chẳng lẽ là Văn Tiêu Tiêu?
Đôi mắt Ngụy Tầm tức khắc sáng lên, cả người cũng hưng phấn, khẳng định là Văn Tiêu Tiêu.
Đúng rồi, cháo hải sản là món cô mới thích ăn sau khi lên cấp ba, Tô Vũ Trạch hẳn là không biết, khẳng định là Văn Tiêu Tiêu gọi cho cô.
Nhưng mà, nếu đã gọi đồ ăn cho cô, tại sao lại không ra gặp cô chứ?
Cảm xúc Ngụy Tầm lên xuống thất thường, cả người lại uể oải thấy rõ bằng mắt thường.
Không muốn gặp cô, tại sao còn phải gọi đồ ăn quan tâm cô?
Nếu đồ ăn là Văn Tiêu Tiêu gọi, thì thuốc cảm treo ở cửa ngày hôm qua, cũng là Văn Tiêu Tiêu đặt.
Hay là nói, Văn Tiêu Tiêu căn bản không tới, nàng còn ở thành phố A? Ngụy Tầm rơi vào tự hỏi.
Buổi tối, đồ ăn như cũ đến giờ đưa đến.
Nhưng lần này Ngụy Tầm đã nói gì đó với nhân viên giao đồ ăn, nhân viên giao đồ ăn vui vẻ cầm hộp đồ ăn rời đi.
Trốn sau khe cửa xem, Văn Tiêu Tiêu lần này nóng nảy, Ngụy Tầm còn đang bị ốm cơ mà, sao lại có thể không ăn chứ.
Ngụy Tầm không vội vã đi vào, mà là quan sát một chút xung quanh phòng.
Một cánh cửa phòng mở ra một khe hở nhỏ thu hút sự chú ý của Ngụy Tầm, ánh mắt Ngụy Tầm trong nháy mắt như lưỡi đao quét qua.
Văn Tiêu Tiêu bị ánh mắt này nhìn đến tim giật nảy, "Phanh!" Đóng sập cửa phòng lại, đây quả thực là giấu đầu lòi đuôi, tự chui đầu vô lưới.
Trái tim Văn Tiêu Tiêu đập ầm ầm ầm không ngừng, nàng sẽ không bị Ngụy Tầm phát hiện chứ, nói không chừng Ngụy Tầm chỉ là không cẩn thận nhìn qua mà thôi, nàng chỉ mở một khe hở nhỏ như vậy, cái gì cũng thấy không rõ lắm.
Ngụy Tầm nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại kia, sự nghi ngờ càng nặng hơn. Cô nheo mắt lại, 80% xác định, người trong căn phòng kia chính là Văn Tiêu Tiêu.
Trong lòng không hiểu sao có thứ gì đó rơi xuống đất, cảm giác thanh thản ổn định đã trở lại.
Ngụy Tầm mím môi, những ý tưởng thử nghiệm lung tung rối loạn trong lòng đều bị cô ném ra sau đầu, cô hiện tại chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy người kia.
Ngụy Tầm nghĩ kỹ, đầu tiên là đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn bản thân trong gương thoải mái tươi tắn hơn không ít, Ngụy Tầm mở cửa, đi thẳng về phía căn phòng kia.
Thùng thùng thùng
Văn Tiêu Tiêu lưng dựa vào sau cánh cửa, trái tim đập mạnh, điều nàng sợ hãi nhất vẫn đã đến.
Nàng xoay người, tay đặt trên tay nắm cửa, trong lòng thùng thùng đánh trống, nhưng vẫn chần chừ không dám mở cửa.
"Văn Tiêu Tiêu, mở cửa." Giọng nói khàn khàn của Ngụy Tầm truyền đến, nghe ra rất khó chịu.
Nghe thấy âm thanh này, sợi dây trong đầu Văn Tiêu Tiêu đột nhiên đứt đoạn.
Cơ thể hành động trước cả đầu óc, mở cửa.
Khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ngụy Tầm lạnh mặt đi vào.
Chút dũng khí hiếm hoi vừa mới dũng cảm dâng lên trong lòng Văn Tiêu Tiêu lại tiêu tán. Cũng không biết nghĩ như thế nào, nàng trở tay liền đẩy cửa lại, muốn đóng cửa một lần nữa.
Ngụy Tầm đưa tay chặn vào khe cửa, mắt thấy cánh cửa sắp đè lên.
"Chi —" Âm thanh chói tai truyền đến.
Văn Tiêu Tiêu kịp thời giữ cửa lại, mới tránh được tay Ngụy Tầm bị thương. Hành động này của Ngụy Tầm làm Văn Tiêu Tiêu sợ toát mồ hôi lạnh.
Ngụy Tầm mở cửa, không mời mà vào.
Văn Tiêu Tiêu cúi đầu, đóng cửa lại, bước chân nhỏ đi theo sau Ngụy Tầm.
Hai người ở cùng loại phòng, Ngụy Tầm quen thuộc tìm được vị trí ghế sofa, ngồi xuống, hai tay ôm ngực, nhìn Văn Tiêu Tiêu.
Văn Tiêu Tiêu cúi đầu, trầm mặc không nói lời nào.
Ngụy Tầm quả thực sắp bị cái đồ hũ nút này tức điên, cô từ lỗ mũi mạnh mẽ phun ra một luồng khí trọc: "Sao nào? Không giải thích một chút sao?"
Văn Tiêu Tiêu thận trọng nhìn Ngụy Tầm, thấy khuôn mặt lạnh như băng của cô, liền cúi đầu, càng không chịu nói chuyện.
"Hừ." Ngụy Tầm nhìn Văn Tiêu Tiêu, thực ra khi nhìn thấy người này, cơn giận trong lòng cô đã tiêu đi một nửa, nhưng vẫn còn một nửa, Văn Tiêu Tiêu không chủ động xin lỗi cô là không thể nào tha thứ.
Văn Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng "Hừ" của Ngụy Tầm, lại không sợ hãi như vậy nữa, nàng nhích mũi chân đi đến trước mặt Ngụy Tầm.
Đánh thủ ngữ: Mình xin lỗi.
Ngụy Tầm một mình ở khách sạn hai ngày cuối cùng không nhịn được bùng nổ.
"Bây giờ mới biết nói xin lỗi?"
"Trước đây sao không đến tìm mình ngay lập tức, lời hứa hẹn cãi nhau không được giận nhau quá 24 giờ cậu có phải đã quên rồi không?"
"Còn nữa, rõ ràng biết tửu lượng của mình không tốt tại sao còn muốn uống rượu?"
"Không biết từ chối sao? Tại sao không chủ động nói địa chỉ cho mình? Chẳng lẽ nhất định phải mình đi hỏi cậu mới chịu nói sao?"
"Có phải ở bên mình lâu rồi, cậu thấy chán?"
Những lời nói liên tiếp của Ngụy Tầm giống như pháo nổ liên tục, phá vỡ sự yên tĩnh giữa hai người.
Ngụy Tầm hít hít mũi, người ốm đặc biệt yếu đuối, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm Văn Tiêu Tiêu, đôi mắt đỏ hoe.
Trong hai ngày một mình ở khách sạn này, cô suy nghĩ lung tung, lúc thì tưởng tượng hai người cãi nhau lớn, lúc thì lại nghĩ đến chị đồng nghiệp thành thục kia của Văn Tiêu Tiêu sẽ... sẽ không câu người đi rồi, lúc thì lại nghĩ đến hai người có thể chia tay không.
Cô che mũi khóc trong chăn, Ngụy Tầm xưa nay chưa từng nghĩ tới chính mình lại thích không như vậy.
Khóc đến ướt gối và chăn, còn khóc đến đau mắt, mặc dù không sưng, nhưng đôi mắt Ngụy Tầm hiện tại vẫn còn vừa đau vừa xót.
Văn Tiêu Tiêu nghe thấy câu cuối cùng hoàn toàn hoảng rồi, nàng đột nhiên ngẩng đầu, không phải, không phải như vậy!
Nàng chưa từng nghĩ như vậy!
Văn Tiêu Tiêu sốt ruột giải thích, không thể phát ra âm thanh, nàng chỉ có thể đánh thủ ngữ nói cho Ngụy Tầm.
Ngụy Tầm trừng đôi mắt ướt đẫm nhìn Văn Tiêu Tiêu.
Văn Tiêu Tiêu múa tay múa chân cũng ướt khóe mắt.
Sao có thể, Ngụy Tầm người tốt như vậy, sao nàng có thể không thích ở bên cô.
Vì quá vội, ngay cả thủ ngữ cũng lộn xộn, nàng không thể biểu đạt được ý mình muốn nói.
Trong cổ họng sốt ruột phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.
"Được rồi." Ngụy Tầm sau khi trút hết suy nghĩ trong lòng ra, ngược lại bình tĩnh hơn nhiều.
Ý định ban đầu của cô cũng không phải muốn làm tổn thương Văn Tiêu Tiêu, nhìn Văn Tiêu Tiêu như vậy, trong lòng cô cũng khó chịu.
Động tác Văn Tiêu Tiêu dừng lại, hai tay vô lực chậm rãi buông xuống, nàng mở to mắt sợ hãi nhìn Ngụy Tầm, chờ đợi phán quyết của Ngụy Tầm.
Tâm tình hai người đều rất kích động, khoảnh khắc đứng lên, môi Ngụy Tầm tái nhợt đến không còn chút máu, cô nhíu chặt lông mày, dạ dày cứ co rút, đau đến nỗi Ngụy Tầm phải cong eo vài phần.
Hai người chưa giải quyết xong chuyện, dạ dày Ngụy Tầm lại đau lên. Trán Ngụy Tầm đau đến toát mồ hôi.
Văn Tiêu Tiêu rốt cuộc không để ý đến chuyện gì khác, xông lên đỡ lấy Ngụy Tầm, muốn đưa cô đi bệnh viện xem sao.
Ngụy Tầm không muốn đi bệnh viện, cô ngẩng đầu nhìn Văn Tiêu Tiêu, "Giúp mình rót một cốc nước ấm."
Uống xong nước ấm, dạ dày Ngụy Tầm thoải mái hơn không ít, nhưng cơn đau run rẩy kia vẫn chưa hoàn toàn biến mất khỏi cơ thể.
Là đói bụng, giữa trưa sau khi suy đoán ra chân tướng, cho dù phần cháo hải sản kia có thơm đến đâu, cô vẫn không nuốt trôi, không ăn được mấy miếng.
Hơn nữa buổi tối cũng không ăn gì, dạ dày bên trong trống rỗng.
Hai người trầm mặc một lát, Ngụy Tầm mở miệng: "Phần cháo hải sản giữa trưa cậu gọi ở đâu?"
Văn Tiêu Tiêu thấy Ngụy Tầm cuối cùng cũng chịu nói chuyện với nàng, vội vàng đưa ra đơn đặt hàng đồ ăn, Ngụy Tầm nhìn lướt qua, đồ ăn trước đây quả nhiên cũng là Văn Tiêu Tiêu gọi.
Kỳ thật chỉ cần xem phiếu nhỏ đồ ăn liền sẽ biết, nhưng Ngụy Tầm lại cố tình liếc mắt một cái cũng chưa xem.
Ngụy Tầm không khỏi có chút hối hận, Ngụy Tầm nhìn đơn đặt hàng trên điện thoại Văn Tiêu Tiêu, lại hừ một tiếng, Văn Tiêu Tiêu nhìn Ngụy Tầm, không biết lại chọc cô giận chỗ nào.
"Gọi thêm một phần nữa, mình đói bụng."
Văn Tiêu Tiêu như đối mặt với thánh chỉ, dựa theo đơn đặt hàng trước đó gọi một phần giống hệt, vẫn là đơn đặt hàng khẩn cấp.
Hai người lại lần nữa rơi vào trầm mặc.
Ngụy Tầm nhịn không được than vãn: "Hũ nút."
Tai Văn Tiêu Tiêu khẽ nhúc nhích, hơi nghiêng đầu nhìn Ngụy Tầm, hũ nút, là đang nói mình sao?
Văn Tiêu Tiêu cúi đầu, nắm ngón tay, lấy điện thoại ra khỏi túi, cắn cắn môi dưới.
Điện thoại Ngụy Tầm theo thao tác Văn Tiêu Tiêu ấn phím Enter bắt đầu vang lên.
Tiếng chuông đặc thù làm Ngụy Tầm vừa nghe liền biết là tin nhắn của ai.
Ngụy Tầm mở điện thoại, là tin nhắn của Văn Tiêu Tiêu.
Là một đoạn rất dài, dài đến mức vừa nhìn đã biết không phải vừa mới soạn.
Ngụy Tầm tỉ mỉ xem từng câu từng chữ, bên trong không chỉ có nội dung xin lỗi, còn có phương pháp giải quyết.
Về sau nếu đi đâu nhất định sẽ báo cáo với Ngụy Tầm linh tinh vân vân.
Ngụy Tầm xem xong những tin nhắn này, nút thắt trong lòng cô từng chút từng chút được xoa dịu.
Ngụy Tầm còn có một chuyện vô cùng để ý, đó chính là về chuyện Văn Tiêu Tiêu uống rượu.
Rối rắm qua rối rắm lại, Ngụy Tầm vẫn hỏi, cô nghiêm mặt, không nhìn biểu cảm của Văn Tiêu Tiêu: "Ngày đó cậu vì sao uống rượu?"
Mặt sau còn có câu nói Ngụy Tầm nghẹn chưa nói ra tới: cậu liền như vậy yên tâm để người nữ đồng nghiệp kia đưa về nhà sao?
Chỉ là những lời này quá chua, vừa nghe chính là đang ghen.
Ngụy Tầm biết đó là trò thật lòng hay mạo hiểm, nhưng nội dung gì mà Văn Tiêu Tiêu không muốn làm, lựa chọn uống rượu, Ngụy Tầm thực sự rất để ý.
Văn Tiêu Tiêu nghe thấy vấn đề này lại đỏ mặt, nàng nắm chặt điện thoại, nhớ lại cảnh tượng ngày đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro