Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81: Nữ nhân xa lạ

Ngụy Tầm ngồi ngốc trên ghế sofa, nhìn khung chat tin nhắn rất lâu.

Cô không trả lời tin nhắn. Văn Tiêu Tiêu bên kia cũng không trả lời cô.

Kim giây trên tường kêu lộc cộc, thời gian từng giây từng phút trôi qua, điện thoại cũng tắt màn hình.

Ngụy Tầm chuyển tầm nhìn từ điện thoại sang chiếc TV vẫn đang phát, rất lâu về trước, khi cô học cấp hai, trong nhà cũng là cảnh tượng này, mặc dù có thêm một dì giúp việc chăm sóc cô, nhưng cũng cô quạnh.

Gió thu hiu hiu, thành phố A trở nên một màu vàng kim, những chiếc lá phong màu vàng màu đỏ bị gió thu thổi rụng khỏi đầu cành lung lay lảo đảo, xoay vài vòng trên không trung, cuối cùng rơi xuống mặt đất.

Ngụy Tầm cúi người xuống, nhặt lấy chiếc lá phong xinh đẹp này trên mặt đất, kẹp vào cuốn từ điển ngoại ngữ đang ôm trên tay.

Cô đã giành giải nhất cuộc thi diễn thuyết ngoại ngữ! Ngụy Tầm tâm trạng rất tốt, mắt cong cong, khóe môi nhếch lên hướng về phía trước.

"Ngụy Tầm, đi chơi đi!" Tô Vũ Trạch từ phía sau khoác vai Ngụy Tầm, hai người ở cùng một khu phố, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, học cùng một nhà trẻ, một tiểu học, một cấp hai.

Nếu là ngày thường, Ngụy Tầm khẳng định sẽ đồng ý Tô Vũ Trạch, nhưng hôm nay thì không được.

Ngụy Tầm lắc đầu.

"A?" Tô Vũ Trạch oán giận: "Cậu lấy giải nhất, hai chúng ta cùng đi ăn một bữa ngon đi, tớ mời thế nào?"

Ngụy Tầm vẫn lắc đầu, hôm nay thật sự không được, cô có chuyện quan trọng.

"Vậy được rồi." Tô Vũ Trạch bĩu môi, không vui lắm.

Ngụy Tầm cười đền bù: "Thứ bảy tuần sau, thứ bảy tuần sau tớ mời cậu ăn tiệc lớn, cậu tùy ý chọn!"

"Thật sao?" Tô Vũ Trạch mắt sáng lên, gần đây tiền tiêu vặt của cô ấy đều dùng để mua máy chơi game phiên bản giới hạn rồi, nhưng có một nhà hàng rất đắt cô ấy rất muốn ăn, vẫn luôn không có cơ hội ăn. Cô ấy biết, gia đình Ngụy Tầm không hạn chế tiền tiêu vặt của cô.

"Thật."

"Vậy đến lúc đó tớ chọn nhà hàng thì không được đổi ý nha." Tô Vũ Trạch chớp chớp mắt.

Ngụy Tầm sảng khoái nói: "Không thành vấn đề."

Được Ngụy Tầm đồng ý, Tô Vũ Trạch lúc này mới vui vẻ sung sướng rời đi, chị gái cô ấy đến đón cô ấy.

Ngụy Tầm đứng ở cổng trường, chờ xe nhà mình đến đón cô.

Mắt cô sáng rực, nhìn con đường xe cộ qua lại, đôi mắt tràn đầy mong đợi.

Tô Vũ Trạch nhảy nhót đi đến trước mặt chị gái mình, chị gái cô ấy búng mũi Tô Vũ Trạch một cái, hai chị em thân mật nói gì đó.

Ngụy Tầm không khỏi nảy lên cảm xúc hâm mộ.

Cô là con một, từ khi học cấp hai, bố mẹ đột nhiên trở nên bận rộn, mười ngày nửa tháng đều không gặp được một lần.

Hiện tại cô đã học lớp 8, cha mẹ trở nên càng bận hơn, gọi điện thoại đôi khi còn không thể kết nối được.

Chỉ là, nghĩ đến tin nhắn mẹ cô gửi cho cô hôm qua, Ngụy Tầm lại phấn chấn lên.

Cô đã giành được huy chương giải nhất cuộc thi ngoại ngữ cấp khu! Đến lúc đó cô đưa cho cha mẹ xem, họ khẳng định sẽ rất vui!

Chiếc MPV màu đen quen thuộc dừng lại trước mặt cô, tài xế từ ghế lái đi xuống, giúp cô lấy đồ.

Ngụy Tầm nhìn chằm chằm cửa sổ xe, bên trong không có một bóng người, trong lòng không khỏi dâng lên sự mất mát, cô còn tưởng rằng cha mẹ sẽ đến đón cô chứ.

Về đến nhà, Ngụy Tầm tim đập thình thịch thình thịch, về nhà nhìn thấy cha mẹ, là nên chào hỏi họ trước, hay là nói cho họ biết cô giành giải nhất trước đây.

Nhập mật mã, cửa mở.

Nhanh chóng thay giày đi ra khỏi huyền quan, nhìn lướt qua, phòng khách không có một bóng người.

Trái tim Ngụy Tầm đột nhiên ngưng lại, cha mẹ có lẽ đang ở trong phòng.

"Mẹ?" Ngụy Tầm gọi một tiếng về phía lầu trên.

Âm thanh hơi vang vọng trong phòng khách trống trải, nhưng không ai đáp lời.

Ngược lại là dì giúp việc nghe thấy tiếng động từ nhà bếp đi ra, liền mời cô ăn cơm.

Ngụy Tầm không thích ở cùng với người ngoài, cho nên bình thường dì giúp việc sẽ làm xong cơm, dọn dẹp vệ sinh xong liền về nhà.

"Dì ơi, cha mẹ cháu họ không về sao ạ?" Ngụy Tầm nhìn dì, mong chờ hỏi, cô kỳ thật trong lòng đã có câu trả lời, nhưng vẫn không muốn tin tưởng.

Dì giúp việc do dự một chút, nhưng vẫn khó khăn mở lời: "Không có."

"Dạ." Giọng nói Ngụy Tầm trong nháy mắt trầm xuống, bất cứ ai cũng nghe ra cảm xúc trong giọng nói Ngụy Tầm.

Dì giúp việc muốn an ủi, nhưng cũng không biết nên an ủi đứa trẻ nhạy cảm, đang tuổi trưởng thành này như thế nào.

"Không sao đâu dì, lát nữa dì về nhà đi, hôm nay bát đĩa cháu tự mình rửa được ạ." Ngụy Tầm ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười khó coi.

Dì giúp việc còn muốn thoái thác, nhưng thái độ chủ nhà kiên quyết, dì ấy cũng đành phải đi.

Chân trước dì giúp việc vừa ra khỏi cửa, nước mắt Ngụy Tầm liền chảy xuống, từng giọt lớn rơi xuống hạt cơm, vừa mặn vừa đắng.

Hai kẻ lừa đảo, lại lừa cô.

Ngày mai là sinh nhật cô, nói tốt là hôm nay sẽ về ở bên cô, kết quả không trở về.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là mẹ!

Ngụy Tầm dùng tay áo lau lung tung hai lần trên mặt, đè nén tiếng nức nở trong giọng nói, bắt máy.

"Mẹ!" Mặc dù giọng nói có chút khàn, nhưng vẫn không che được ý mừng trong giọng nói.

Đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói này ngẩn ra, im lặng vài giây.

Trong lòng Ngụy Tầm dâng lên một dự cảm không lành.

"Tầm Tầm, cha mẹ ở nước ngoài có một đơn hàng lớn, khách hàng nói ngày mai phải ký hợp đồng, e là không kịp về."

Đầu dây bên kia nói xong câu đó, lại vội vàng bổ sung: "Bất quá cha mẹ đều mua quà sinh nhật cho con rồi, ăn sinh nhật thì tuần sau cha mẹ rảnh sẽ bù lại cho con được không?"

Lần sau, lại là lần sau.

Ngụy Tầm cắn môi dưới, cho dù đã cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy ra từ hốc mắt.

"Không cần, con cùng bạn học đón cũng rất vui vẻ," Ngụy Tầm những lời này lạnh lùng, quật cường nói.

Không có các người con cũng có thể sống rất vui vẻ.

Tối hôm sau, Ngụy Tầm vẫn không đón sinh nhật cùng bạn học.

Cô bưng một bát mì ăn liền thêm trứng, xem một bộ phim hài, ngồi ở phòng khách xem TV cả đêm.

Trên TV bắt đầu cuộn danh sách diễn viên và nhân viên làm phim, trong khung nhỏ là cảnh hậu trường của đoàn làm phim, tiếng cười nói vui vẻ.

Ngụy Tầm ôm gối, điều hòa bật hơi thấp, cô run rẩy, đây là bộ phim thứ mấy cô xem rồi?

Trong phòng khách truyền đến tiếng chuông cửa vang lên.

Ngụy Tầm bật dậy, cộp cộp cộp vọt đến cửa, khoảnh khắc chuẩn bị mở cửa, Ngụy Tầm chần chừ.

Nếu là Văn Tiêu Tiêu thì nàng hẳn là trực tiếp nhập mật mã là vào được, sao lại nhấn chuông cửa?

Ngụy Tầm chạm vào màn hình camera ở cửa, thông qua camera khóa cửa thông minh, hình ảnh ngoài cửa rất nhanh hiện ra trước mặt cô.

Khoảnh khắc hình ảnh hiển thị, đầu óc Ngụy Tầm tức khắc trống rỗng, ngay sau đó đón nhận là sự tức giận ngút trời.

Văn Tiêu Tiêu bị một người phụ nữ tóc xoăn dài màu hạt dẻ xa lạ nửa đỡ vai, sắc mặt đỏ bừng, chắc là đã uống rượu.

Cô không chút nghĩ ngợi một cái mở cửa, kéo Văn Tiêu Tiêu vào lòng, sắc mặt khó coi nhìn người phụ nữ xa lạ ở cửa.

Ánh mắt Ngụy Tầm cực lạnh: "Cô là ai?"

Mùi rượu thoang thoảng quẩn quanh giữa ba người.

Người phụ nữ bị hành động của Ngụy Tầm làm cho hoảng sợ, lùi lại một bước, liên tục vẫy tay: "Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, tôi là đồng nghiệp của Văn Tiêu Tiêu."

"Lần trước chúng ta còn gặp nhau ở văn phòng, em không nhớ à?" Người phụ nữ vội vàng giải thích.

Cô ấy sợ nếu cô ấy không giải thích, cô bạn gái nhỏ này của Tiêu Tiêu liền phải đi vào bếp cầm dao chém cô ấy. Người phụ nữ tưởng tượng đến khả năng này, run rẩy, cô bạn gái nhỏ này của Tiêu Tiêu ngày thường nhìn rất dễ gần, không ngờ lại hung dữ như vậy!

Cô ấy không bao giờ đến đây nữa.

Ngụy Tầm hồi tưởng một chút, cô không gặp nhiều đồng nghiệp của Văn Tiêu Tiêu, trong ấn tượng mơ hồ hình như là đã gặp qua người như vậy.

Ngụy Tầm im lặng một lát, xin lỗi: "Ngại quá, vừa nãy không nhận ra."

"Không sao không sao, Tiêu Tiêu an toàn về đến nhà là được, vậy tôi không quấy rầy nữa nhé?" Người đồng nghiệp nói xong liền chuồn đi như bôi dầu vào lòng bàn chân.

"Khoan đã."

Nghe thấy giọng Ngụy Tầm, chân muốn chuồn đi của người đồng nghiệp dừng lại trên mặt đất.

"Còn chuyện gì sao? Bạn gái Tiêu Tiêu?" Giọng người đồng nghiệp có chút cứng đờ.

Ngụy Tầm đại khái ý thức được biểu cảm của mình quá hung dữ, như vậy đối với đồng nghiệp của Tiêu Tiêu không tốt lắm, vì thế nặn ra một nụ cười khó coi, không ngờ, trông càng hung dữ hơn.

"Các cô đi quán bar à?" Ngụy Tầm hỏi.

Người đồng nghiệp lắc đầu, họ vốn tính dẫn Tiểu Tiêu Tiêu đi quán bar mở mang tầm mắt, nhưng Văn Tiêu Tiêu nói gì cũng không chịu đi, cuối cùng đành thôi.

"Vậy sao nàng lại uống rượu?" Ngụy Tầm tiếp tục truy vấn.

Người đồng nghiệp trả lời đúng sự thật: "Chúng tôi đi chơi trò Ma , mở một phòng."

"Sau đó cảm thấy không thú vị, liền bắt đầu chơi thật lòng hay mạo hiểm, thua không muốn trả lời hoặc mạo hiểm thì phải uống rượu."

Nói xong người đồng nghiệp còn bổ sung một câu: "Bia."

Ngụy Tầm biết rõ nguồn cơn Văn Tiêu Tiêu uống rượu, lúc này mới gật đầu.

"Phiền phức cô đưa Tiêu Tiêu về nhà rồi."

"Không sao không sao, tôi cũng ở gần đây, tôi không uống rượu, vừa lúc liền đưa Tiêu Tiêu về." Người đồng nghiệp cười gãi đầu.

Không ngờ tửu lượng Văn Tiêu Tiêu lại kém như vậy, uống mấy cốc bia đã thành ra thế này.

Đóng cửa lại, Ngụy Tầm chuyển sang ôm Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu say rượu lần này rất yên tĩnh, cả người gần như dựa vào trên người Ngụy Tầm, cũng không trách người đồng nghiệp kia phải ôm Văn Tiêu Tiêu, bằng không người đã rớt xuống đất rồi.

Nhưng Ngụy Tầm vẫn rất không vui, rõ ràng biết mình không thể uống rượu, vậy tại sao còn muốn uống rượu?

Vị trí cũng không nói với cô một tiếng, vạn nhất gặp phải chuyện gì thì làm sao bây giờ?

Còn nữa, giờ này mới về? Lại còn cùng đồng nghiệp ôm ấp.

Ngụy Tầm càng nghĩ càng giận, thật muốn giáo huấn người kia một trận.

Nhưng người trong lòng say như chết, đứng còn không vững, huống chi giáo huấn đâu? Cho dù có giáo huấn, không chừng sáng mai tỉnh lại, liền cái gì cũng không nhớ rõ.

Tiêu Tiêu à, Tiêu Tiêu, mình nên làm gì với cậu đây?

Ngụy Tầm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người kia, sự phẫn nộ trong lòng dần dần bị bi thương thay thế, còn có vài tia bất đắc dĩ.

Ài, ai bảo đây là bạn gái của mình cơ chứ?

Ngụy Tầm chấp nhận số phận, ôm người đến ghế sofa ngồi yên, bởi vì kinh nghiệm lần trước, Ngụy Tầm chuẩn bị đi rót cho Văn Tiêu Tiêu chút nước uống.

Vừa đứng dậy, góc áo đã bị người níu lại.

Văn Tiêu Tiêu mở đôi mắt vẫn luôn híp lại, đôi mắt mơ màng câu lấy Ngụy Tầm, sắc mặt hồng nhuận, đôi môi căng mọng ướt át tựa như quả anh đào chín mọng.

Ngửi thấy mùi hương thanh mát quen thuộc kia, Văn Tiêu Tiêu ngửa người nhớ đến muốn hôn Ngụy Tầm đòi hỏi nụ hôn.

Văn Tiêu Tiêu say rượu liền làm loạn đây rồi.

Đáng tiếc lần này Ngụy Tầm không có tâm trạng cùng nàng làm loạn, Ngụy Tầm ấn người trở lại ghế sofa, mím môi, giọng nói có chút lạnh lùng: "Đừng làm loạn, để mình đi lấy nước."

Sao lại hung dữ vậy, đầu Văn Tiêu Tiêu còn vì uống rượu mà choáng váng, trong trạng thái say rượu nàng không chịu nổi một chút hung dữ nào, trong mắt rất nhanh phủ lên một tầng hơi nước, ủy khuất nhìn bóng lưng Ngụy Tầm rời đi.

Trong đầu Ngụy Tầm không ngừng hồi tưởng lại cảnh Văn Tiêu Tiêu bị người phụ nữ khác ôm, môi cô mím càng chặt hơn.

Cô máy móc rót nước, nước ấm không cẩn thận tràn ra, chảy lên tay Ngụy Tầm, tay Ngụy Tầm bị nóng co lại.

Ngón tay bị bỏng đỏ, cô đơn giản dùng nước lạnh xả rửa một chút, đem cốc nước ấm lại đổ đi một nửa, pha thêm một nửa nước lạnh, nếm thử nhiệt độ nước, ấm, được rồi.

Cô bưng nước đi qua. Văn Tiêu Tiêu ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, đôi mắt không rời nhìn cô, Văn Tiêu Tiêu mở to đôi mắt hạnh long lanh như vậy nhìn người thật sự rất có sức mê hoặc, giống như trong mắt toàn thế giới chỉ có một mình người ấy.

Ngụy Tầm bị nhìn đến tim run lên, ngay sau đó lại lạnh xuống, cô nhịn không được suy nghĩ, có phải khi say rượu, Văn Tiêu Tiêu cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn người khác không.

Tưởng tượng đến cảnh tượng như vậy, dục vọng chiếm hữu trong lòng Ngụy Tầm trong nháy mắt bùng nổ, cô điên cuồng phát điên trong lòng.

Nhưng thực tế là, cô cúi đầu, đưa nước đến bên miệng Văn Tiêu Tiêu.

Giọng nói lạnh như băng: "Uống nước."

Văn Tiêu Tiêu nghe thấy giọng Ngụy Tầm lạnh lùng như vậy, hung dữ như vậy, đầu ngoẹo đi, giận dỗi, nàng không uống.

Ngụy Tầm nhíu mày, kiềm chế cảm xúc không vui trong lòng mình, giọng nói dịu dàng hơn một chút: "Uống nước đi."

Văn Tiêu Tiêu vẫn quay đầu đi không uống.

Ngụy Tầm sợ nàng khát, đành phải lại làm mềm giọng điệu: "Nước ấm đó, uống vào sẽ dễ chịu hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro