Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78: Lần đầu tiên

Văn Tiêu Tiêu tuy rằng không biết vì sao tắm rửa còn phải quay lưng lại, nhưng vẫn nghe lời xoay người.

Ngụy Tầm hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhìn về phía người trước mặt. Hơi nước trước mắt làm mờ tầm nhìn, những đường cong mềm mại như ẩn như hiện trong hơi nước mờ mịt, tràn đầy dụ hoặc. Ngụy Tầm sờ sờ khuôn mặt nóng bỏng của mình, quay người trước mở thông gió phòng tắm, sau đó cởi giày, đem tất ném vào giỏ đồ bẩn, chuẩn bị sẵn sàng, lúc này mới chậm rãi đến gần.

Văn Tiêu Tiêu có lẽ là chờ đợi có chút sốt ruột, muốn xoay người lại xem Ngụy Tầm đang làm gì. Ngụy Tầm vội vàng bước nhanh qua, ấn xuống bờ vai Văn Tiêu Tiêu đang định xoay người.

Cảm giác tinh tế trơn mềm trên tay làm Ngụy Tầm nhanh chóng buông ra như bị điện giật, Văn Tiêu Tiêu bất mãn rầm rì vài tiếng nhắc nhở Ngụy Tầm.

Tóc dài ướt át khoác trên bờ vai trần, che đi nửa vẻ xuân sắc, Ngụy Tầm không dám nhìn lung tung, mở van vòi hoa sen, thử độ ấm của nước, vừa vặn.

Nước từ vòi hoa sen phun ra đều đều vào tóc Văn Tiêu Tiêu, Văn Tiêu Tiêu thoải mái nheo mắt lại. Ngụy Tầm cẩn thận làm ướt mái tóc đen nhánh mượt mà. Sau đó tắt vòi hoa sen.

"Nhắm mắt lại, gội đầu," Ngụy Tầm xắn tay áo.

Văn Tiêu Tiêu nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu xuống.

Lấy dầu gội ra, Ngụy Tầm nhẹ nhàng và đều đặn bôi dầu gội lên mái tóc dài Văn Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng xoa bóp, chỉ chốc lát, đã nổi lên một đầu bọt trắng.

Văn Tiêu Tiêu cảm thấy có thứ gì đó dính vào phía trước lông mày, không thoải mái, nhịn không được mở mắt, muốn gạt bỏ thứ trên trán đi.

Vừa mở mắt, bọt trắng đầy đầu vừa vặn tràn vào mắt, trong mắt truyền đến một cảm giác vừa chua vừa đau nhức, cơ thể Văn Tiêu Tiêu đau đến co rụt lại, giơ tay dụi mắt.

"Làm sao vậy?" Ngụy Tầm vẫn đang gội đầu cho Văn Tiêu Tiêu tự nhiên chú ý thấy sự khác thường của Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu quay đầu lại, không dám mở mắt, chỉ vào mắt, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở, khóe mắt dính vài giọt không biết là nước mắt hay nước tắm.

Ngụy Tầm lần này cuống lên, lập tức hỏi: "Bị dính vào mắt à?"

Văn Tiêu Tiêu chần chừ một lúc, lập tức cúi đầu, môi bĩu xuống, giống như đứa trẻ phạm lỗi, vừa rồi Ngụy Tầm rõ ràng bảo nàng không được mở mắt, nàng vẫn mở mắt, nàng sợ Ngụy Tầm mắng nàng.

Ngụy Tầm thực sự có chút tức giận, nhưng cô là giận chính mình, Văn Tiêu Tiêu đã say rượu, mình còn không chăm sóc tốt cho nàng!

Cô vội vàng mở vòi hoa sen, vòng đến bên cạnh Văn Tiêu Tiêu: "Lại đây! Ngẩng đầu lên, mình xả nước cho cậu!"

Văn Tiêu Tiêu ngẩng đầu, Ngụy Tầm giơ tay bảo vệ đôi mắt Văn Tiêu Tiêu, trước hết xả sạch bọt xung quanh, sau đó điều chỉnh vòi hoa sen sang chế độ phun sương, từ từ xả sạch hết bọt trên mắt, lại xả nước vào mắt một lúc.

Ngụy Tầm thật cẩn thận hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

Văn Tiêu Tiêu gật đầu, xả nước một lúc đã đỡ hơn nhiều, làn nước này phun vào mắt thực sự rất dễ chịu. 

Ngụy Tầm lúc này mới cuối cùng thở phào một hơi, giơ tay lau mồ hôi trên trán.

Giải quyết xong vấn đề trước mắt, Ngụy Tầm lúc này mới phát hiện, cô vừa vặn nhìn cơ thể Văn Tiêu Tiêu mà không sót thứ gì.

Giọt nước từ sợi tóc dừng lại ở cổ rồi hợp dòng thành sông, làn da ướt đẫm phát ra ánh hồng trong hơi nước. Khu rừng hoa đào hồng nhạt treo hai trái đào căng mọng.

Ngụy Tầm chỉ cảm thấy cả người như có lửa đang thiêu đốt.

Đôi mắt Văn Tiêu Tiêu không còn đau, nàng mở mắt ra, ngây thơ nghi hoặc nhìn chằm chằm Ngụy Tầm đang nhìn mình không chớp mắt, nghiêng nghiêng đầu.

Đôi mắt như pha lê kia nhìn Ngụy Tầm không có chỗ dung thân, cảm xúc xấu hổ trong nháy mắt nhấn chìm cô, Ngụy Tầm qua loa xả sạch tóc cho Văn Tiêu Tiêu, cơ thể thậm chí không dùng sữa tắm, tùy tiện xả nước, liền dùng khăn tắm bọc người đó lại đưa lên giường.

Ngụy Tầm đội mũ ủ tóc cho Văn Tiêu Tiêu, lấy bộ đồ ngủ còn sót lại trong phòng tắm ném đến bên cạnh Văn Tiêu Tiêu, để lại một câu: "Cậu tự mặc vào đi," liền chạy về phòng tắm.

Ngọn lửa nơi bụng dưới càng lúc càng bùng cháy, muốn thiêu đốt Ngụy Tầm đến mức không còn gì mới chịu dừng lại.

Ngụy Tầm cởi sạch quần áo, mở vòi hoa sen trên đỉnh đầu, nước lạnh chưa kịp nóng đã đổ xuống người Ngụy Tầm, Ngụy Tầm run lên, nhưng chút nước lạnh này giống như mưa phùn gặp phải núi lửa, chỉ có thể hạ nhiệt một chút ngay khoảnh khắc tiếp xúc, đợi nước lạnh biến thành nước ấm, cảm giác nóng rực kia lại kích động điên cuồng phun trào trong cơ thể Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm tắm rất lâu mới bước ra khỏi phòng tắm, không có kế hoạch, đại khái cũng hơn một giờ.

Cô vừa ra, liền nhìn thấy trong chăn cộm lên một gò núi nhỏ rõ rệt, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, gò núi nhỏ động đậy. Ngụy Tầm lấy khăn lông lau tóc ướt của mình, nhìn gò núi nhỏ, ánh mắt sáng rực.

"Tiêu Tiêu?" Ngụy Tầm thử gọi một tiếng.

Gò núi nhỏ lại nhúc nhích, nhưng chỉ một lúc, lại không động tĩnh. Ngụy Tầm lấy máy sấy nhanh chóng thổi khô chân tóc, mặc dù ngọn tóc vẫn còn ướt, nhưng trong lòng Ngụy Tầm luôn có một sự thúc bách làm cô muốn nhanh chóng thổi xong.

Trong lúc đó, cô vẫn luôn quan sát Văn Tiêu Tiêu trong chăn, người đó rõ ràng là không ngủ, trong chăn cứ nhúc nhích, thỉnh thoảng còn vặn vẹo một chút, giống như một con mèo con chui vào trong chăn, Ngụy Tầm tưởng tượng đến động tác Văn Tiêu Tiêu trong chăn, không khỏi bật cười.

Chẳng lẽ... Trong đầu Ngụy Tầm có một phỏng đoán.

Ngụy Tầm đặt máy sấy xuống, rón rén đến gần, vén chăn lên, muốn tìm hiểu sự thật của gò núi nhỏ.

Nhưng gò núi nhỏ hiển nhiên không muốn để Ngụy Tầm nhìn thấy, người trong chăn nắm chặt chăn. Ngụy Tầm buông tay, gò núi nhỏ cũng theo đó thả lỏng cảnh giác, thừa cơ hội này, Ngụy Tầm nhanh chóng vén một góc chăn lên.

Văn Tiêu Tiêu trong chăn mặt đỏ bừng, tóc rối bù, biểu cảm kinh hoảng thất thố, còn mang theo nửa phần xấu hổ, thấy Ngụy Tầm, nàng đâm mình vào gối, không nhúc nhích.

Ngụy Tầm khẽ cười một tiếng, suy đoán trong lòng đã đúng mười phần: "Tỉnh rượu rồi?"

Văn Tiêu Tiêu xấu hổ đến mức cả người muốn hóa thành nước, sau khi Ngụy Tầm đi vào tắm rửa, Văn Tiêu Tiêu ngoan ngoãn làm theo lời Ngụy Tầm, mặc đồ ngủ vào, còn tự thổi tóc.

Văn Tiêu Tiêu nằm vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, nào biết càng lúc càng buồn ngủ, mi trên và mi dưới chỉ chốc lát đã dính vào nhau, nàng ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này, gan đã nỗ lực làm việc, cố gắng phân giải cồn.

Ký ức trước khi ngủ như thủy triều dâng lên trong đầu Văn Tiêu Tiêu. Và sau đó, chính là tình huống vừa rồi.

Ngụy Tầm quỳ một gối trên giường, kéo người đó lên, ý cười nơi khóe miệng càng thêm sâu: "Bảo bối, vừa rồi không phải rất lớn mật sao? Bây giờ sao lại bắt đầu trốn mình."

Văn Tiêu Tiêu quay đầu đi, mặt đỏ bừng, mím chặt môi, mày nhíu lại, đôi mắt hạnh to tròn tràn đầy hối hận và xấu hổ, nàng sẽ không bao giờ uống rượu nữa!

"Trước đó ở trong xe làm mình mất mặt như vậy, bây giờ tớ đòi chút bồi thường cũng không quá đáng chứ?" Trong mắt Ngụy Tầm lấp láy vẻ nguy hiểm.

Văn Tiêu Tiêu bị buộc xoay đầu lại, nhưng vẫn không dám nhìn cô.

Ngụy Tầm áp trán mình gần trán Văn Tiêu Tiêu, giọng nói trầm thấp tràn đầy dụ hoặc và ám chỉ, lời nói là đang dò hỏi, nhưng trên thực tế không phải là dò hỏi: "Có thể không."

Cơ thể Văn Tiêu Tiêu vốn đã nóng bỏng càng thêm nóng, sau khi yêu nhau, nàng và Ngụy Tầm thường xuyên cùng nhau thưởng thức một số bộ phim tình cảm được quay rất tốt, nàng đã sớm không còn là cô học sinh cái gì cũng không biết lúc trước, tự nhiên biết Ngụy Tầm đang ám chỉ điều gì.

Hai người đã bên nhau hơn một năm, tình cảm rất tốt, nàng cũng đã xác định Ngụy Tầm. Nàng cũng không phản cảm chuyện này, thậm chí, có chút tò mò, không chỉ Ngụy Tầm có phản ứng, khi nhìn thấy Ngụy Tầm mặc đồ ngủ mỏng manh bên cạnh, nàng cũng thường xuyên đỏ mặt tim đập, càng khỏi phải nói lúc Ngụy Tầm luôn muốn dán vào, ôm nàng ngủ.

Yên tĩnh rất lâu sau, lúc Ngụy Tầm đang nghĩ rằng Văn Tiêu Tiêu vẫn chưa muốn, đang chuẩn bị nói đùa một chút rồi bỏ qua.

Văn Tiêu Tiêu gật đầu với biên độ cực kỳ nhỏ.

Ngụy Tầm mừng rỡ như điên: "Bảo bối cậu vừa mới gật đầu phải không?"

Chuyện này, Văn Tiêu Tiêu làm sao có thể không biết xấu hổ gật đầu lần thứ hai! Nàng quay đầu đi, không để ý đến Ngụy Tầm.

"Tiêu Tiêu ~ Bảo bối ~ Bạn gái ~" Những lời nói dính dính nũng nịu tuôn ra từ miệng Ngụy Tầm như không tốn tiền.

Văn Tiêu Tiêu bị Ngụy Tầm làm cho hết cách, đành phải đỏ mặt gật đầu lần nữa.

Nụ hôn Ngụy Tầm tức khắc như mưa rơi xuống mặt Văn Tiêu Tiêu, trên môi, trên cổ, xương quai xanh... Còn muốn đi xuống nữa, Văn Tiêu Tiêu giữ lấy đầu Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm ngẩng đầu nhìn Văn Tiêu Tiêu mặt đỏ bừng, nàng chỉ vào chiếc đèn đang sáng trên trần nhà. 

Phốc ~ còn ngại ngùng.

"Tê ——" Cảm giác đau đớn truyền đến từ da đầu, Văn Tiêu Tiêu kéo tóc Ngụy Tầm. Đôi mắt mờ ảo nhìn cô, ánh mắt long lanh chuyển động.

Ngụy Tầm rất nghe lời bạn gái, ngoan ngoãn đứng dậy tắt đèn.

Thế giới chìm vào một mảnh tối đen, Ngụy Tầm theo bóng tối, hôn lên đôi môi mềm mại của Văn Tiêu Tiêu.

Những nơi nên hôn đều hôn, những nơi nên sờ cũng đều sờ.

Ngụy Tầm từ vạt áo ngủ sờ lên, đánh vòng quanh chiếc rốn tròn trịa, xoa nhẹ vòng eo mềm mại rất lâu, lúc này mới lưu luyến không rời, rời khỏi bụng: "Tiêu Tiêu, tay."

Theo một trận tiếng cọ xát của chăn và quần áo, quần áo hai người bị ném ra khỏi chăn, bị ném đến một góc nào đó trên giường.

Da thịt hai người dán vào nhau, cảm nhận được làn da và đường cong ấm áp của đối phương.

Văn Tiêu Tiêu kiềm chế âm thanh trong cổ họng, cơ thể nổi lên cảm giác ngứa ngáy râm ran, nàng nhìn bóng hình Ngụy Tầm trong bóng tối, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Ngụy Tầm trong bóng đêm xoa xoa vành tai nhạy cảm của Văn Tiêu Tiêu, cơ thể Văn Tiêu Tiêu bị kích thích đến đột ngột run lên.

Đây là một tín hiệu.

Văn Tiêu Tiêu căng thẳng cuộn tròn ngón chân, nắm chặt chăn, nghiêng đầu vùi vào gối.

Ngụy Tầm thật cẩn thận thử thăm dò một chút: "Đau không?"

Dù sao cũng là lần đầu tiên của hai người, trong lòng Ngụy Tầm cũng không chắc, đừng nhìn Ngụy Tầm có vẻ hiểu biết nhiều, kỳ thật trong lòng căng thẳng vô cùng.

Văn Tiêu Tiêu rầm rì một tiếng mềm mại, giống như tiếng kêu của mèo con, Ngụy Tầm áp mặt mình vào mặt Văn Tiêu Tiêu.

Gò má một mảnh ẩm ướt, Ngụy Tầm tức khắc luống cuống, cô rút tay ra.

"Bang" một tiếng bật đèn.

"Tiêu Tiêu, cậu không sao chứ!" Ngụy Tầm vừa lau nước mắt Văn Tiêu Tiêu, muốn xem bên dưới có bị thương không.

Văn Tiêu Tiêu tức khắc kẹp chặt hai chân chính mình, không cho cô xem, dỗi hờn liếc Ngụy Tầm một cái, lấy tay che mặt mình, mất mặt chết đi được, nàng đâu thể nói mình khóc vì thoải mái chứ.

Đồ ngốc Ngụy Tầm lúc này lại không nhận ra được bầu không khí, lo lắng nhìn Văn Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, để mình xem một chút! Chỗ đó rất mỏng manh."

Ngụy Tầm lại nhìn tay mình, móng tay cắt sạch sẽ, ngón tay tròn trịa, không có vết máu, nhưng lại ẩm ướt trơn trượt, đây là...

Văn Tiêu Tiêu ôm đầu Ngụy Tầm vùi vào ngực mình, cắn cắn tai hồng của Ngụy Tầm.

Cảm giác ấm áp mềm mại lướt qua, tức khắc giống như dòng điện chạy từ tai Ngụy Tầm đến khắp toàn thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro