Chap 3
Buổi sáng thức dậy, tôi thấy Jen phủ nhẹ lên mặt lớp phấn mỏng. Gương mặt Jen hôm nay thật sự xuống sắc, đầy vẻ mệt mỏi. Dường như Jen mất ngủ suốt những đêm qua.
Bữa sáng buffet kết thúc đầy ngán ngẩm. Tôi chịu hết xiết hương vị của những món ăn Hàn Quốc. Mặn ko mặn, nhạt ko nhạt, chỉ ngọt và đầy những dầu. Jen im lặng suốt cả buổi sáng, tôi buồn buồn vì không thấy nụ cười của Jen. Cứ kín đáo quan sát rồi tự hỏi mình bằng nhiều câu hỏi, trong đó câu hỏi lớn nhất cứ quanh quẩn trong đầu tôi là: "Có việc gì đã xảy ra với Jen thế này!?"
Lễ cưới sẽ được diễn ra vào ngày Chủ nhật của tuần này ở trong đại sảnh của một resort sang trọng thuộc bãi biển Sokcho, một trong những bãi biển đẹp nhất - khu du lịch hoành tráng của Hàn Quốc. Sokcho với bãi cát dài ngút ngàn, mềm mượt dưới bước chân đi. Bãi biển nhân tạo quá hoàn hảo và tuyệt vời. Gia đình tôi ra đó vào ngày hôm nay, và ở trong resort để chuẩn bị cho buổi lễ sáng mai. Bố mẹ tôi muốn tạo sự đặc biệt nên đã tốn kém tổ chức lễ cưới ở Hàn Quốc cho anh con trai độc nhất, dưới sự chứng kiến của những người họ hàng đang cư trú ở đất nước này. Rồi sau đó sẽ tổ chức bữa tiệc khác để đãi khách ở Việt Nam.
Tôi vẫn ở chung phòng với Jen như hôm trước. Cả ngày hôm nay mọi người trong nhà đi tham quan mọi ngóc ngách của khu du lịch. Jen cáo bệnh, nằm trong phòng. Tôi đi với gia đình được tới chiều ngả bóng thì cũng bịa ra vài lý do để quay về resort. Đi mà cảm thấy có vui vẻ gì đâu. Trong đầu tôi lúc nào cũng lo lắng, cũng nghĩ về Jen. Câu hỏi lớn đó cứ quanh quẩn không chịu buông tha cho trí óc của tôi.
Tôi gõ cửa, ko ai trả lời. Khẽ mở cửa, tôi thấy Jen đang thiêm thiếp ngủ. Mi mắt còn hơi ươn ướt. Chắc đã khóc trước hoặc trong khi ngủ. Mắt Jen ươn ướt càng tô đậm thêm câu hỏi đang thường trực trong tôi. Nó căng phồng ra và muốn tìm được câu trả lời thật sự. Định bụng sau bữa tối nay, tôi sẽ kéo Jen ra góc riêng để rù rì tâm sự. Dù sao mấy ngày hôm nay cũng đủ để tôi và Jen trở nên thân thiết rồi cơ mà.
Bữa tối diễn ra khá vui vẻ, anh Hai và bố mẹ cứ cười nói suốt. Không biết có ai để ý đến gương mặt mệt mỏi của Jen, và cái mặt nhăn như khỉ của tôi? Tôi ngồi đối diện Jen, âm thầm nhìn Jen nhỏ nhẻ ăn uống, mong thời gian và bữa tiệc mau qua để tôi còn có cơ hội trò chuyện riêng với cô ấy. Nhạc không lời cứ réo rắt, bất chợt trỗi lên điệu tango.
" Thanh , con ra nhảy cho bố xem. Lâu lắm rồi không được nhìn thấy con gái yêu khiêu vũ. Mau nào!"
" Đúng đấy Thanh. Cho mọi người thưởng thức tài nghệ của con gái yêu của mẹ đi con."
"Dạ.... vậy anh Hai, nhảy với em nha. Nhảy 1 mình buồn lắm."
" Thôi. Không nhảy đâu, anh sao bằng em được. Mọi người cười rồi sao?"
Tôi trố mắt ếch ra nhìn ông anh yêu dấu. Nếu không có Jen ở đây, tôi chả ngại làm gì. Nhưng....
" Để chị nhảy với em."
Jen bước ra khỏi bàn và đến bên tôi, đưa tay mời gọi. Tôi luống cuống bước ra, ông trời sao đẩy tôi vào tình huống trớ trêu như thế này cơ chứ? Ông ác quá ông ơi, vì nhảy tango thì....
Chúng tôi bước đi trong điệu nhạc. Tôi dìu Jen. Không tránh khỏi những giây phút mặt đối mặt, nhìn thẳng vào mắt nhau. Không tránh khỏi vòng tay ôm eo thật chặc, và đôi bàn tay đan thật sát. Không tránh khỏi phút tôi để tay lên ngực Jen để nàng có một lần cong người hoàn hảo. Không tránh khỏi tim tôi đang biểu tình loạn xạ đòi nhảy ra khỏi lồng ngực. Và cuối cùng không tránh khỏi mặt tôi đỏ bừng lên khi trong nhịp cuối cùng, eo Jen sát vào người tôi và đôi mắt ấy đang xoáy thẳng vào mắt tôi đầy khiêu khích. Tất cả những điều không tránh khỏi ấy giúp tôi không tránh khỏi nốc hết gần nữa ly Remy để lấy lại bình tĩnh. Hơi thở tôi nồng nàn men say.
" Con gái của bố nhảy đẹp quá. Con đi xa nên không có ai khiêu vũ cho bố xem trong những buổi tiệc của gia đình, buồn thật đấy. Đừng uống nhiều rượu quá con, sáng mai con còn phải tham gia tiệc cưới của anh Hai."
" Chút nữa ăn xong con lên xem lại phòng cưới của anh chị nha Thanh. Coi họ chuẩn bị thế nào, đừng để sơ sót. Tối nay bố mẹ đi qua bên Spa để tân trang lại đôi chút. Sơn, đi với bố mẹ không con? Thư giãn một chút để mai trở thành chú rể tươi tắn nào. Còn Jen, đi luôn không con? Hôm nay mẹ thấy con hơi xuống sắc, con có sao không vậy?"
"Ok, con đi với bố mẹ. Dù sao cũng chuẩn bị đầy đủ hết cả rồi." anh Hai lên tiếng.
" Dạ thôi. Con muốn về phòng nghỉ sớm và xem lại váy cưới cho ngày mai. Bố mẹ cứ đi đi ạ. Con chúc bố mẹ vui vẻ" Jen đáp lời.
" Được rồi. Vậy con ngủ sớm. Đừng thức khuya. Coi chừng chị dâu nha Thanh. Giao nó cho con đấy."
" Dạ, con biết rồi mẹ! " trong bụng tôi đang nghĩ thầm: "Hay là mẹ đang giao trứng cho ác?"
Rời bàn tiệc, mỗi người đi một hướng. Tôi quay về phòng tắm rửa và thay đồ. Từ trong nhà tắm bước ra, tôi thấy Jen đang thẩn thờ ngồi nhìn mông lung qua cửa sổ.
" Jen sao vậy? Cảm thấy không khỏe trong người à?"
" Không, Jen không sao? Thanh tắm xong rồi? Có rảnh không?"
" Rảnh mà, có gì không Jen?"
" Ra bãi biển ngồi với Jen một chút đi. Trong phòng này Jen thấy ngộp quá."
"Ừ, ok. Vậy thì đi."
"Jen cầm theo cho May 1 ly remy nha. Muốn uống không?"
" Oh, great!"
Tôi và Jen lang thang dọc con đường uốn quanh khu resort. Băng qua bãi cát rộng, chúng tôi tìm được chỗ ngồi lý tưởng hướng ra biển. Xa xa, từng con tàu giăng đèn sáng rực, tưởng như khu đô thị nhỏ đang nhộn nhịp tấp nập ngoài khơi. Gió lồng lộng mang theo hơi mặn đặc trưng của đại dương rộng lớn. Chúng tôi ngồi trên bờ kè được làm bằng những viên đá tảng thật to, xếp thật vững chắc, nhưng không kém phần mỹ quan. Đêm nay trăng sao lấp lánh giăng khắp mọi nẻo trời.
" Thanh uống đi. Ngồi đây có cảm thấy lạnh lắm không!?"
" Không Jen. Jen có thấy lạnh không? Mấy ngày trước thấy Jen chịu lạnh kém lắm. Hay khoác áo của May vào nha. Không thì bệnh đó. Sáng mai là lễ cưới rồi " nói tới điều đó tự dưng tôi buồn buồn., nên nhấp vội ngụm remy rồi đặt cái ly kế bên.
" Không sao đâu. May, Jen tựa vào Thanh được không? Sao Jen thấy mệt mỏi quá May à. Đáng lẽ ra Jen phải vui chứ, có đúng không?"
" Có chuyện gì vậy? Không ngại thì nói cho Thanh nghe đi. Và đến đây, tựa vào vai Thanh đi Jen. Hy vọng nó có thể giúp Jen vơi bớt phần nào sự mệt mỏi " tự dưng lại văn chương ra phết, chả bù lại mọi khi ăn nói ai nghe cũng đầu hàng rồi chạy mất.
".........................."
" Jen... Jen sao vậy? " Jen tựa vào vai tôi, Cool Water càng trong lành hơn trong không gian thoáng đãng xung quanh.
"Ngày mai em đi... biển nhớ tên em gọi về... " Jen cất tiếng ca khe khẽ. Âm thanh len lỏi qua từng ngọn cây rồi lãng đãng ôm ấp xung quanh tôi. Tiếng Jen lúc nào cũng nhẹ nhàng tựa làn hơi thở mong manh.
Được chừng đôi chục phút, Jen ngồi thẳng dậy, vuốt lại mái tóc. Tóc Jen óng ả mang màu bàng bạc của trăng. Hình như lúc thương thương mến mến thì cái gì nơi người ấy mình thấy cũng đẹp thì phải? Jen đắm mình trong ánh trăng đêm, tôi gần như không tin vào mắt mình khi thấy Jen tỏa sáng.
" Jen bớt mệt chưa? Có chuyện gì, nói Thanh nghe đi, đừng dấu trong lòng vậy, khó chịu lắm."
" Số phận người đàn bà là làm vợ người đàn ông, Thanh à. Dù có thể đó là người đàn ông họ không yêu."
" Ý Jen là....?"
Câu hỏi chưa kịp dứt, đôi môi Jen đã êm ái chạm vào môi tôi. Hơi thở Jen thật gần... thật gần... Đôi môi Jen mềm mại và mang hương táo chín mọng, mơ màng cái vị ngọt thanh khiết của đất trời hòa quyện. Jen ghị tôi thật sát vào lòng. Sững người trong mấy giây, tôi đưa tay lùa vào tóc Jen và ôm Jen thật sát hơn nữa. Nghe đâu đây tiếng nhạc đang trỗi lên, hòa trong cung đàn sóng. Tiếng du dương của ngàn thiên thần đang chấp chới vây quanh.
" Jen..."
" Suỵt, Thanh đừng nói... xin cho Jen được Bình Yên trong giây phút này khi được ở bên cạnh Thanh"
" ....................."
"Thanh, Jen biết May cũng có tình cảm với Jen, có phải không? Lần đầu tiên cũng như cuối cùng, nói cho Jen biết đi."
"....................."
" Jen đọc được điều đó trong ánh mắt Thanh. Jen cảm nhận được điều đó qua vòng tay Thanh. Jen hiểu được điều đó qua bàn tay Thanh đang xiết thật chặc. Jen...."
"....................."
Tôi chỉ biết im lặng, nuốt lấy từng lời của Jen đang thì thầm bên tai. Nếu có nhà văn nào dùng được hết từ ngữ để diễn tả nội tâm tôi trong lúc này, tôi xin dâng lên hắn tất cả gia tài để bày tỏ lòng ngưỡng mộ chân thành nhất mà tôi có thể có.
" Thanh không cần trả lời. Nếu Thanh thật sự có tình cảm với Jen, hãy ôm Jen chặc hơn... ôm Jen chặc hơn đi, Thanh à!"
Tôi xiết chặc Jen hơn trong vòng tay mình để thay cho lời đáp. Tôi.... tôi... tôi...
"Ta gặp nhau trong tình muộn, như định luật đường thẳng song song. Đường thẳng song song thì gặp nhau ở vô cực. Còn sau đêm nay rồi, điểm nào sẽ là vô cực để Jen có thể gặp lại Thanh?"
" ..................."
" Môi của Thanh ngọt và thơm như trái chín đầu mùa. Jen cám ơn Thanh đã cho Jen ít nhất một lần biết được thế nào là vị ngọt thật sự của nụ hôn. Nụ hôn của Jen và anh Sơn, như chén nước lọc không mùi không vị. Tại sao... tại sao Jen lại gặp May muộn màng đến thế?"
"...................."
" Số phận luôn thích trêu đùa Jen, Thanh à. Phải chi.... phải chi Jen gặp Thanh sớm hơn. Gặp Thanh trước khi Jen gật đầu chấp nhận số phận của người đàn bà. Cuộc đời là một vòng xoay của sự ân hận và tràn đầy tiếc nuối....."
" Jen... đừng nói nữa. Thanh hiểu mà."
Tôi cúi xuống, và chúng tôi cùng nhau tan vào bất tận của đêm.
" Đi theo Jen."
Jen kéo tôi đứng lên và đi về resort. Chúng tôi gặp reception để lấy chìa khóa phòng tân hôn, với lý do kiểm tra lại lần cuối cùng. Căn phòng ngập hương hoa hồng, rèm màu nhạt buông hờ hững hài hòa với tông màu trên tường. Chiếc giường sang trọng phủ drap trắng muốt, vương đầy cánh hoa hồng đang chờ đón đôi giai nhân. Những cánh hồng đỏ thắm làm rực rỡ thêm vẻ mời gọi của chăn gối. Tôi ước gì...
Tách. Căn phòng chìm trong vẻ huyền ảo của ánh đèn vàng. Nơi góc phòng những ngọn nến bập bùng cháy.
Jen ôm tôi từ phía sau, và tựa đầu vào vai tôi. Thì thầm:
" Xin cho Jen thuộc về Thanh đêm nay. Để rồi ngày mai Jen sẽ tiếp tục mỉm cười mà chấp nhận số phận của người đàn bà..."
" Jen..."
" Suỵt. Hãy im lặng. May có nghe thấy nhịp đập của hai trái tim chúng ta không? Quay lại đây... và hôn Jen đi. Hãy cho Jen thuộc về Thanh... tất cả..."
Như kẻ mộng du, tôi quay lại. Mắt chạm mắt, môi kề môi. Tôi đỡ Jen nằm giữa muôn ngàn cánh hồng đỏ thắm. Và thả hồn cho quyện vào hư không, cùng gõ cửa bước vào thiên đường của trần thế.
# Dạ khúc cho tình nhân...
Khi trái tim đã cùng hòa chung nhịp đập,
Xin một lần thôi cho ta thuộc về nhau.
Phút ái ân sẽ tràn dâng vô tận,
Ngày đắm say chẳng vội để vụt tan...
Đừng e ấp... đừng ngại ngùng dâng hiến....
Dù mai này... ta mãi mãi mất nhau #
Và sau đêm nay, điểm vô cực nào cho cả hai ta, hỡi Jen....?
-----HOÀN------
Tại sao ta yêu nhau không thể đến được với nhau hic .HE á chá hình thôi hắc hắc
Ҭ@.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro