CHAP 2
Máy bay hạ cánh vào Seoul lúc 4h chiều. Sau thủ tục hải quan, tôi lang thang qua khu shopping. Quả không hổ danh là Time Square . Ngay từ trong khu tax free của Time Square đã thấy được điều đó. Điều làm tôi thật sự hứng thú là nước hoa trong đây có một cái giá khá là bất ngờ, và buồn nhất là nó đã làm tôi tiêu tốn hết vài trăm đô. Lúc đi lựa nước hoa, tôi có mua 1 chai Divadoff Cool Water. Tại sao tôi lại mua dù chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ dùng tới? " Thật là khó hiểu! Tôi còn không hiểu được, huống chi là người khác."
Nhận phòng khách sạn. Bố mẹ chung 1 phòng. Anh Hai ở riêng 1 phòng, và.... còn lại hai người là tôi và chị dâu tương lai. Hiển nhiên là, tôi và chị ấy được xếp vào chung phòng ngủ. Lúc cả hai vào phòng cùng lúc, tôi thấy chân mình quấn ngược vào nhau. Cứ va bên này rồi lại vấp bên kia. Mùi nước hoa tươi mát ấy lại phảng phất....
" Thanh có mệt không? Đi tắm, nghỉ một chút rồi mình đi ăn nha em."
"Dạ, không mệt lắm. Hay là chị Vân thay đồ trước đi. Xong rồi sẽ đến lượt em."
"Oh ok. Em nằm nghỉ tí đi nha."
Tiếng vòi sen, nước chảy tí tách. Trong đầu tôi tự dưng có ý nghĩ... nếu bây giờ được tắm cùng với chị ấy, thì sao nhỉ? Lắc mạnh đầu để cái suy nghĩ đen tối đó rớt ra ngoài, tôi thử lại mùi của mấy chai nước hoa vừa mua ban chiều.
"Em cũng thích mùi Divadoff?"
"Ơ... không! – tôi giật mình, buông tay rớt chai nước hoa xuống nệm."
" Chị tưởng em cũng thích vì thấy em mua. Hay em mua dùm bạn?"
" Ơ... không!" tôi lúng túng như gà mắc tóc, lại làm rớt cái chai lần hai. Hít hơi thở sâu, tôi đưa chai nước hoa cho chị Mai rồi nói " em mua tặng chị đấy."
"Sao Thanh biết chị dùng mùi này?"
" Vì... em có nghe thoáng qua. Hy vọng không nhầm."
" Cám ơn May nhiều lắm nha. Chị vui quá. May tinh ý ghê vậy đó."
Mai cười tươi tắn như trẻ con. Chợt tôi tưởng tim mình ngừng đập 1 giây, rồi sau đó lại up and down liên tục.
"Không gì đâu chị! Chị thích là được rồi."
Nói xong, tôi chụp bộ đồ phóng vào toalet. Xả nước thật mạnh, tưởng tượng trên đầu mình bốc khói vì nãy giờ mặt tôi đỏ dừ. Một phần vì mắc cỡ, một phần vì khi tiếp xúc thật gần, sao Mai rất dễ thương đến thế? Từ lúc vào phòng đến giờ, tôi cứ như lơ lửng trên mây. Nghĩ về tối nay sẽ được ở chung một phòng, sẽ được nghe Vân nói nhiều hơn, nhìn thấy Mai cười nhiều hơn, và cả.... len lén ngắm nhìn Mai ngủ nữa. Gương mặt lúc ấy chắc sẽ thánh thiện lắm. Nghĩ nghĩ và nghĩ... tôi mỉm cười một mình. Trong gương phản chiếu hình ảnh thiếu nữ 25, tràn đầy sức sống.
Sau bữa ăn tối. Mai dẫn cả nhà đi dạo Seoul, vì chị từng sống ở đây hơn 2 năm. Hàn Quốc xanh sạch đẹp vào buổi sáng và rực rỡ trong bóng đêm. Đẹp một cách bóng bẩy bởi hàng loạt nhà cao tầng và rực sáng bởi hàng nghìn ngọn đèn nhiều màu sắc. Không khí rất trong lành, yên tĩnh và trật tự. Nó giúp tôi cảm tưởng thoát ra khỏi cái ồn ào bon chen, thoát ra được cái ồn ào muôn năm của Thành Phố.
1h đêm. Tôi đang loay hoay với cái laptop, chị hỏi:
" Em đi dạo đêm với chị không?"
" Đi đâu hả chị?"
"Bờ sông. Nơi chị hay ngồi. Cũng đẹp lắm đó. Đi với chị nha " tiếng "nha" nhẹ tới mức tôi muốn bay lên chụp nó lại.
"Ơ... dạ."
Chúng tôi đi bằng taxi đến Sông Hàn. Sông Hàn về đêm hiền hòa, lững lờ dòng trôi phản chiếu ánh đèn của một loạt quán ăn ven sông. Gió thổi lồng lộng khi tôi và chị ngồi trên bậc thang. Im lặng. Không ai nói lời nào.
" Em thấy nơi này đẹp không Thanh?"
" Vâng, đẹp lắm chị. Khá lãng mạn."
"Lúc ở Hàn, chị thường ra đây ngồi mỗi khi cảm thấy cô đơn hay buồn bã. Lâu lắm rồi chị mới bắt gặp lại được không khí này. Thấy vui vui!
" ..........."
" Thôi, mình xưng tên nha. Thanh gọi chị là Mai được rồi, xưng chị em nghe xa lạ quá. " Mai quay lại nhìn tôi, ánh mắt trìu mến.
" Nhưng...."
" Không sao đâu mà. Có mặt bố mẹ mình xưng hô khác. Còn ở đây mình gọi bằng tên cho thân mật. Hay gọi chị là Jen đi, tên tiếng Anh của chị đấy.
" Yes, Jen."
" Gud, baby!"
Mặt tôi nóng bừng khi nghe Jen gọi tôi bằng baby. Đầu óc lại bắt đầu hoang tưởng. Từ khi gặp Jen đến giờ, trong óc tôi vạch ra nhiều điều kì quá. Tôi mơ được nắm lấy bàn tay ấy, ôm nhẹ nhàng qua vòng eo ấy, dụi đầu vào bờ vai ấy... dù chỉ một lần. Mới có hai ngày thôi mà trong tâm trí tôi toàn hình ảnh cực kì.... Tôi cũng không biết điền gì vào cái ba chấm ấy nữa. Tôi có nên tin vào tình yêu sét đánh hay không? Nhưng đây là người vợ sắp cưới của anh tôi cơ mà.
" Thanh có người yêu chưa?"
"Có. Nhưng Thanh chia tay lâu rồi. Trước khi đi qua Anh. Và hiện giờ thì chưa có ai."
" Uhm. Từ từ thôi. Duyên phận không tìm kiếm hay vội vã được. Nhưng... Thanh biết không, được lấy người mình yêu là điều hạnh phúc" gió thổi tóc Jen lòa xòa trước trán, nhìn Jen càng xinh hơn bội phần. Riết rồi chắc tôi thành đứa vô duyên mất khi cứ há hốc mồm ngồi ngó người ta.
"Vậy chắc bây giờ Jen hạnh phúc lắm vì đã được đám cưới với người mình yêu?"
" ..................."
"Sao vậy Jen?"
"À, không có gì! Nghĩ vu vơ nên không kịp trả lời thôi."
Đó là câu hỏi đầu tiên của tôi mà Jen không trả lời. Tôi nhận ra được trong đó có sự trốn tránh. Hay là tôi nhạy cảm quá rồi chăng?
Chúng tôi ngồi thật lâu và trò chuyện thật nhiều. Chỉ qua vài câu chuyện ngắn ngủi, tôi thấy Jen là người tinh tế, nhưng... lại sống nội tâm nhiều quá. Điều gì cũng cứ ấp ủ trong lòng mà không nói ra. Những người sống nội tâm thì thường mong manh và dễ vỡ.
Trời về đêm nhuốm sương, gió mang hơi lạnh. Jen khẽ co người. Tôi cởi áo khoác ngoài và choàng qua vai Jen. Trong phút để tay xuống ghế, vô tình tay tôi đặt nhẹ lên tay Jen. Cảm giác thật ấm áp như được sưởi ấm trong chăn nệm giữa trời mùa đông giá rét. Vội vàng, tôi rút tay lại. Đêm nay chắc là mất ngủ mất thôi.
Ngày hôm sau, cả gia đình lang thang qua các khu shopping lớn của Hàn Quốc. Khu COEX đúng thật là khu phố mua sắm. Đặt bước đến đâu cũng lạc vào những shopping centers thật to lớn. Jen tỏ ra là người tour guide xuất sắc. Tôi đọc trong ánh mắt bố mẹ sự tự hào dành riêng cho cô con dâu tương lai, và trong mắt anh Hai là tình yêu vô hạn. Tôi... đi chung với cả nhà gần như nguyên ngày, và cảm thấy có cảm giác gì là lạ cứ dâng lên trong lòng khi vô tình nhìn thấy Jen đang cười, Jen đưa tay vuốt tóc, hoặc khẽ cúi đầu ăn nhỏ nhẻ. Nếu Jen biết được ánh mắt tôi cứ vô tình mải mê theo đuổi từng cử chỉ của Jen, chắc đào mười hố tôi chui xuống cũng không hết mắc cỡ. Song song đó, tôi... tôi ganh tị và buồn bực trong lòng khi thấy anh Hai xiết chặc lấy tay Jen hoặc vòng tay qua eo, ghị Jen vào lòng. Có lẽ, tôi... tôi điên!
Tối. Mọi người đã về phòng ngủ hết, Jen lại lôi tôi ra đường. Chúng tôi quay lại con đường Samseong-dong, ngồi trước tòa nhà thật lớn với 2 tòa nhà hai bên. Jen bảo:
"Ở Singapore Ngee Ann City là tòa nhà chính giữa. Takashimaya là 2 tòa tháp hai bên. Thanh từng thấy nó chưa?, nó có đẹp không?"
" Thanh từng đi du lịch ở đó ... Đẹp lắm."
" Jen từng ước rằng, phải chi có người yêu ngồi đấy cùng mình. Thì Jen sẽ là Ngee Ann City, và người ấy sẽ là Takashimaya. 2 tòa tháp sẽ như hai cánh tay dang thật rộng để ôm Jen vào lòng... và sẽ không có gì có thể tách rời Ngee Ann ra khỏi Taka cả."
" Jen.... Jen lãng mạn quá."
'" Ừ. Có lẽ thế. Nên đôi khi bị hụt hẫng trong cuộc sống quá ư là hiện thực này Thanh ạ. "giọng Jen trầm buồn.
" Mạnh mẽ lên tí nào Jen. Thanh ko nghĩ Jen yếu đuối như vẻ ngoài của mình đâu."
" Hay là... Thanh là Takashimaya nha. Jen sẽ là Ngee Ann City, có được không?"
" Hơ... sao nói dành cho người yêu mà Jen? " lúc đó tôi ngu đột xuất. Không nhận ra điều Jen muốn nói, vì khi nói ra câu nói ấy... ánh mắt Jen đang rất tình cảm nhìn tôi. Môi khẽ mím lại và mân mê mái tóc.
" Thì... ví dụ thôi mà. May có chấp nhận cái ví dụ hiện giờ của Jen không?"
" That's ok!"
" Vậy... Thanh giúp Jen một việc, có được không? " ba chữ "có được không" quyện vào gió, cuốn theo cả trái tim tôi.
" Được... được mà... Jen nói đi."
"Thanh... Thanh có thể mở vòng tay mình ra, và cho Jen dựa vào vai Thanh, dù chỉ là trong chốc lát. Có được không?"
Tôi ngỡ ngàng trước đề nghị ấy. Nhưng rồi cũng dang rộng tay và đón Jen ngã đầu vào vai tôi. Máu trong người tôi đang chảy hết công suất, tim đập loạn mấy chục nhịp. Rồi có cơn gió vô tình thổi qua, khuấy động lên mùi hương mái tóc. Tôi dường như ngộp thở với tất cả những cảm xúc ập đến trong cùng một lúc thế này. Jen tựa đầu vào vai tôi, hơi thở phập phồng.... mắt Jen nhắm nghiền, sao tôi thấy có vẻ mệt mỏi?
Ngày tiếp theo, gia đình đi tham quan vài điểm nổi tiếng của Hàn Quốc. Việc tổ chức tiệc đã được sắp đặt sẵn. Hàn Quốc là đất nước "money talks", chỉ cần bỏ tiền ra thì việc lớn tới nhỏ đều có người hết sức nhiệt tình sắp xếp từ A tới Z.
Tối. Jen lại lôi tôi ra đường. Bắt chiếc taxi, chúng tôi đi thẳng đến Haeundae (lời Jen nói là thế), bãi biển của Hàn Quốc. Ghé vào 7-11, mỗi đứa toe toét cầm chai nước và thanh kẹo chocolate, rồi thả bộ đi dọc ra bờ cát. Bờ cát dài thoai thoải, sóng vỗ rì rầm. Tôi và Jen ngồi sát bên nhau. Thỉnh thoảng vô ý lại chạm vào nhau. Mỗi lần va chạm, tôi chỉ muốn choàng tay qua kéo ghì Jen vào lòng và hôn lên mái tóc ấy. Tóc Jen đẹp quá, lại thơm mùi hương dìu dịu, đầy sức lôi cuốn. Vẫn tiếp tục lặng im. Hai ngày nay Jen ít nói. Tại sao vậy nhỉ? Jen cũng không còn vẻ tươi tắn của cô dâu sắp tới ngày trọng đại như vài ngày đầu tôi vừa gặp Jen. Mà tôi bắt gặp ánh mắt Jen mấy ngày gần đây hay nhìn xa vắng, thỉnh thoảng lại thở dài. Tôi không biết chuyện gì xảy ra đã làm cho Jen khá là ủ rủ như thế. Tôi muốn hỏi, nhưng sợ lộ tẩy là cứ âm thầm quan sát Jen, nên im thin thít.
" Jen nằm xuống tí, có được không Thanh?"
" Ok, Thanh trải áo cho Jen nằm."
Tôi cởi chiếc áo khoác ngoài và trải dài lên bãi cát. Jen gối đầu lên chân tôi, quay mặt ra ngoài ngắm từng con sóng đang vỗ bờ. Tôi ngồi cứng đờ, ko dám nhúc nhích. Hình như tôi sợ chỉ cần cử động nhẹ, Jen sẽ lập tức ngồi dậy và không thèm nằm lên chân tôi nữa. Tôi quí cái khoảnh khắc gần gũi này biết bao.
" Thanh nè... Jen lạnh quá! " giọng Jen thì thào.
" Chết rồi. Làm sao bây giờ. Thanh không có thêm cái áo khoác nào nữa để đắp cho Jen."
" Thanh... hôm nay giúp Jen thêm một việc nhỏ nữa thôi, có được không? " lời Jen nói quyện vào tiếng rì rầm của từng con sóng đang ghé vào bờ.
" Được, được mà. " tôi trả lời mà mắt ngước nhìn trời cao. Trời đêm nay lấp lánh sao và có cảm giác trong, cao hut hút.
" Jen lạnh quá... nắm lấy tay Jen đi. Hãy nắm và sưởi ấm cho Jen bằng đôi bàn tay của Thanh đi, có được không?"
Trong hai ngày mà tôi sốc nặng tới hai tập. Mọi chuyện diễn biến nhanh đến bất ngờ. Ngày hôm trước tôi còn ngồi mơ tưởng là không biết ngày nào mới được chạm vào Jen, dù chỉ là chạm vào vạt áo thôi. Hôm qua thì đã dang rộng vòng tay và đón Jen tựa vào vai mình, hôm nay lại....
Khẽ khàng, tôi nâng bàn tay Jen lên và đặt vào tay mình. Chà xát nhè nhẹ rồi nắm lấy nó. Ủ ấm nó trong lòng bàn tay tôi. Sững sờ... từng ngón tay Jen len lỏi rồi đan vào tay tôi. Bàn tay với những ngón thon thon, hơi gầy guộc... bàn tay đẹp. Jen xiết nhẹ bàn tay, rồi nhắm nghiền mắt. Lại một lần nữa, tôi lại thấy trong vẻ mặt nhắm nghiền ấy phảng phất sự mệt mỏi, và đâu đây trong cơn gió biển... có tiếng Jen thở dài. Hay là, tôi lại tiếp tục nhạy cảm quá chăng? Bàn tay nắm lấy bàn tay, bao nhiêu cảm xúc trong tôi hiện giờ chỉ gói gọn trong 2 từ: Hạnh Phúc. Hạnh Phúc này mang màu hồng của gương mặt Jen những buổi trưa nắng ấm, mang vị ngọt của thanh kẹo chocolate khi nãy tôi và Jen cùng ăn. Tôi có thực tế quá không khi ví Hạnh Phúc của mình chỉ như thanh kẹo chocolate quá ư là bình thường? Nhưng thôi, sao cũng được... tôi thích chocolate nhất trên đời cơ mà.
x'>wD.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro