Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Trận mưa lớt phớt bên ngoài đã dừng lại hẳn, Quý Trì gấp ô rồi cất vào cặp. Trời vẫn tối như lúc nó mưa, nhưng nàng lại không muốn trở về nhà như lúc ban đầu. Dẫu sao nơi đó cũng không còn người mà nàng muốn gặp, trở về trễ một chút cũng không có gì nghiêm trọng.

Quý Trì lang thang một vòng thành phố, cũng không biết đã đi bao lâu, cuối cùng dừng lại ở phố đi bộ. Nhìn thấy bên cạnh có bán hồ lô ngào đường, sau khi do dự, nàng liền tiến đến hỏi mua một phần. Trong cuộc đời nàng từng ăn nó qua một lần, đây chính là lần thứ hai.

Lần đầu tiên là khi ăn cùng bố mẹ, Quý Trì nhớ rõ hương vị ngọt ngào lúc đó, quả thật là khiến người ta khó quên. Thế nhưng sau khi bố nàng vào tù, mẹ nàng không lâu cũng bị dòng đời đưa đẩy trở thành phần tử bẩn thỉu trong mắt người khác, cho đến nay mới có cơ hội ăn lại. Có điều lần này, bên cạnh Quý Trì đã không còn ai.

Nàng thử cắn một miếng nhỏ, trầm mặc hồi lâu, cảm xúc trong mắt càng phức tạp hơn. Rõ ràng đã từng rất ngon, hiện tại cũng vậy, nhưng nàng lại không cảm nhận được hương vị giống như mong muốn.

Bên cạnh bỗng dưng truyền đến một giọng quen thuộc khiến nàng bất giác liếc mắt nhìn đến.

"Ông chủ, cho một phần hồ lô."

Thời điểm Quý Trì ngẩng đầu, người đứng bên cạnh cũng theo quán tính liếc mắt nhìn nàng.

Tề Nhữ Nam có hơi kinh ngạc, tay đặt trong túi bất giác rút ra. Cô cũng không rõ cuộc gặp mặt này có duyên phận gì, có điều, đây không phải là lần đầu tiên cả hai tình cờ gặp gỡ.

Bởi vì không kịp giấu đi dáng vẻ hụt hẫng vừa rồi, lại bị sự xuất hiện của cô làm cho kinh ngạc, đôi mắt hoa đào ngấn nước một cách xót xa của nàng đều đã bị cô nhìn thấy.

Còn chưa kịp nói cái gì, Tề Nhữ Nam lại nghe thấy ba bốn giọng đang dần tiến sát gần mình. Trong mắt lập tức lướt qua một tia hoảng hốt. Cô nắm lấy tay Quý Trì, sau đó đẩy vào góc khuất bên cạnh sạp bán hồ lô.

Tề Nhữ Nam kề ngón tay lên miệng, mày khẽ nhíu lại, ra hiệu cho nàng không được lên tiếng. Chỉ vừa xoay người, bên cạnh lập tức xuất hiện ba, bốn cô gái ăn mặc thời thượng. Quý Trì vừa nhìn liền nhận ra ngay người vừa xuất hiện chính là đám người xấu tính bắt nạt nàng ở trường học.

Vậy ra, hành động gấp gáp đẩy nàng vào trong góc tối là đang muốn bảo vệ nàng trước đám người đó. Quý Trì không thể hiểu nổi suy nghĩ trong lòng của Tề Nhữ Nam, không phải ở trường cô luôn thờ ơ với nàng hay sao, hiện tại sao lại thành thế này? Rốt cuộc thì con người thật của cô là như thế nào?

Sau khi Tề Nhữ Nam cùng đám người kia rời đi, Quý Trì mới dám xuất hiện bên ngoài. Nàng nhìn bóng lưng mờ nhạt đã rất xa vời trước mặt, đáy mắt phức tạp có thêm mấy phần xa xăm.

Có lẽ từ thời điểm đó, suy nghĩ chen vào cuộc sống một người rồi thay đổi họ bắt đầu xuất hiện.

Ngày hôm sau đó, Tề Nhữ Nam lại ngủ gật trong tiết học. Quý Trì vừa nghe giảng bài vừa chép vào sổ. Mắt thấy đối phương không có dấu hiệu tỉnh dậy, sau khi do dự rất lâu nàng mới quyết định đánh liều một phen. Quý Trì nhích người đến gần đối phương, ngón tay giấu dưới cánh tay bắt đầu xuất hiện, sau đó nắm lấy ống tay áo cô mà giật vài cái.

Bị đánh thức, biểu cảm của Tề Nhữ Nam cực kỳ khó coi. Cô cụp mắt nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, thái độ dành cho đối phương không thể tốt hơn.

"Có chuyện gì?"

Quý Trì cố gắng đè xuống nhút nhát trong lòng, chẳng qua giọng nói vẫn còn run rẩy.

"Cậu... đừng ngủ nữa, nghe giáo viên giảng bài đi."

Tề Nhữ Nam nhíu mày nhìn nàng, giống như vừa nghe một chuyện gì đó khó tin.

"Liên quan gì đến cậu?"

Sau khi bỏ lại một câu nhàm chán, cô lại gục đầu xuống bàn, dáng vẻ mệt mỏi giống như vừa trải qua kỳ huấn luyện gian khổ. Thế nhưng Quý Trì không có ý định buông tha cho cô, chưa đầy năm phút, nàng lại nghiêng đầu lí nhí bên tai.

"Đừng ngủ nữa, cậu không hiểu chỗ nào thì để tớ giảng lại cho cậu..."

Tề Nhữ Nam lại bật người dậy, nghiến nhẹ răng mình rồi chép miệng một tiếng.

"Quý Trì! Cậu chán sống rồi sao?"

Quý Trì lặng lẽ lắc đầu, dáng vẻ ủy khuất giống như chó nhỏ cụp đuôi khi bị la mắng. Có lẽ không thể cứng rắn trước đôi mắt tựa như đẫm lệ đó, Tề Nhữ Nam im lặng một lúc, cuối cùng thở dài một hơi.

"Cậu muốn cái gì?"

Quý Trì nhướng mắt nhìn cô, chậm rãi nói: "Muốn cậu tập trung nghe giảng."

Đối phương đảo mắt một vòng rồi trả lời một cách lười biếng.

"Nghe cũng không hiểu."

Thế nhưng sau đó, Tề Nhữ Nam lại ngồi thẳng dậy, tựa lưng vào thành ghế phía sau mà đưa mắt nhìn đến giáo viên đang tập trung giảng bài phía trước. Dù không cam tâm, thậm chí mi mắt không biết đã sụp xuống bao nhiêu lần, cô vẫn cưỡng ép giữ được một chút tỉnh táo trong đầu.

Trong một khoảnh khắc nào đó, khóe môi Quý Trì vô thức nhếch lên, tạo thành một đường cong khẽ khàng hiếm thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro