Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Một đêm tỉnh dậy, Quý Trì ngủ không được ngon giấc. Lúc nàng đến trường, vừa hay đụng mặt Tề Nhữ Nam cùng những người khác. Thời điểm đối phương liếc mắt nhìn nàng, khóe miệng cùng lúc nhếch lên rất khẽ. Quý Trì còn cho là mình nhìn lầm, lúc nàng nheo mắt muốn nhìn kỹ hơn, cô đã ngoảnh mặt sang một hướng khác, lãnh đạm nhìn đám nữ sinh bắt nạt một người không phải là nàng.

Tiết học cuối ngày, giáo viên chủ nhiệm thông báo kết quả của bài kiểm tra trong tháng. Thành tích lần này của Tề Nhữ Nam không được tốt lắm. Một lớp ba mươi hai học sinh, cô liền đóng cọc ở số ba mươi mốt, dù trời nắng hay trời mưa, dù ngày tốt hay ngày đẹp, vui hay buồn, thứ hạng vẫn luôn không đổi.

Mà một kẻ bình thường im lặng, dễ bị bắt nạt giống như Quý Trì, thực tế lại có thứ hạng rất tốt. Lần này, nàng thi được hạng hai trong lớp, lại đạt hạng năm toàn khối. Vì để cứu vớt tình hình của nhiều bạn học, giáo viên chủ nhiệm đặc biệt chấn chỉnh nội bộ, thay đổi chỗ ngồi của toàn bộ học sinh trong lớp.

Trải qua một đợt sắp xếp, Quý Trì không rõ vì sao bản thân lại ngồi cùng bàn với Tề Nhữ Nam. Đây là duyên phận sao? Duyên phận giữa kẻ bắt nạt và người bị bắt nạt.

Mắt thấy Quý Trì nhìn mình xa xăm, Tề Nhữ Nam lập tức nhíu mày, trừng mắt, hung dữ nhìn nàng.

“Nhìn cái gì?”

Có người rất nhanh đã bị dọa sợ. Cơ thể giật nhẹ một cái, sau đó cúi đầu nhìn sách bài tập bên dưới. Thế nhưng sợ hãi không lâu, máu liều trong người Quý Trì lập tức dâng lên. Sau khi chỉnh lại kính mắt, nàng khẽ nghiêng đầu, lén lút quan sát dáng vẻ bực bội của Tề Nhữ Nam.

Phía trên, chủ nhiệm lại thao thao bất tuyệt nói về lý tưởng của mình, cô nghe mà không hiểu cái gì, chỉ cảm thấy đầu óc càng ngày càng tối. Bỗng dưng cảm thấy có người nào đó đang lén nhìn mình, cô theo quán tính đảo mắt sang hướng bên cạnh. Bắt gặp đôi mắt hoa đào trong trẻo của bạn cùng bạn, Tề Nhữ Nam không khống chế được mà nhìn lâu thêm một chút.

Quý Trì thật ra cũng rất dễ thương, khuôn mặt khả ái. Không cần nhìn kỹ cũng có thể thấy, đôi mắt đối phương trong veo, long lanh như chứa nước. Giống như chỉ có duy nhất một ngôi sao sáng ở giữa trời đêm, khiến chính nó trở nên vô cùng đặc biệt.

Sựt tỉnh giữa cơn mơ màng, Tề Nhữ Nam lập tức giấu đi dáng vẻ không kiềm chế được vừa rồi của mình, thay bằng biểu cảm khó gần thường lệ.

“Gan cũng không nhỏ nhỉ? Không sợ tôi bắt nạt cậu sao?”

Quý Trì khẽ mím cánh môi, sau đó lắc đầu phủ nhận. Đương nhiên là không muốn bị bắt nạt, nàng chỉ nhút nhát chứ không bị điên, lý nào lại thích bị người khác ức hiếp cơ chứ?

Sự thật chính là, không đợi đến khi Tề Nhữ Nam ra tay, Quý Trì đã bị đám bạn của cô tìm đến gây rắc rối.

Chuông báo tan tiết reo lên một hồi. Giáo viên vừa rời lớp học, một đám nữ sinh lập tức tiến tới bao vây Quý Trì. Bởi vì trong lòng sớm đã nảy sinh chán ghét với nàng, vậy nên sau khi nghe thấy thành tích cao vút của kẻ luôn bị bản thân chà đạp dưới chân, bọn chúng càng phẫn nộ hơn.

Quý Trì siết chặt chiếc cặp cũ kỹ trong tay, khuôn mặt sớm đã tái nhợt vì sợ hãi. Đám người khoanh tay liếc mắt nhìn nàng, có người khinh bỉ, cũng có người chán ghét. Lúc này, Tề Nhữ Nam đứng ở cuối lớp, lặng lẽ quan sát tình hình. Cô không rời đi, cũng không có ý định giúp đỡ, giống như một người qua đường ngẫu hứng xem một bộ phim.

Tề Nhữ Nam luôn tự cho rằng Quý Trì không hề liên quan đến mình, thế nhưng khi phải chật vật chống chọi với những suy nghĩ thật sự trong lòng, bản thân cô suýt đã bị cảm giác bứt rứt đánh bại.

Giống như một buổi chiều chỉ vừa xảy ra cách đây không lâu, Tề Nhữ Nam lặng lẽ trước sự thống khổ của Quý Trì. Cô chỉ có thể nhìn theo, ngoài ra không thể làm thêm gì khác.

Tận mắt chứng kiến đối phương bị đám bạn xấu của mình bắt nạt, đầu tiên là nhục mạ, mắng nhiếc, sau đó là bị cướp mất cặp sách. Những thứ bên trong đều bị trút hết ra ngoài rồi quăng tứ tung. Tập vở bị xé thành những mảnh vụn, sau đó vo tròn thành những viên trắng nhăn nhúm. Bản thân Quý Trì còn bị ăn thêm mấy cái tát tay. Má trái vẫn còn chưa khỏi, hiện tại lại phải sưng thêm.

Ngày hôm đó, mặc dù mắt kính không bị hư hại, nhưng khuôn mặt nàng dường như đã bị đánh đến biến dạng.

Cũng ngày hôm đó, Quý Trì nhìn thấy ánh mắt cay nóng của đám bắt nạt mình, còn có ánh nhìn lạnh lẽo như băng của Tề Nhữ Nam. Đối phương mạnh mẽ quay lưng với nàng, đến một cái nhìn cũng buồn không muốn nhìn thêm. Thật ra, Quý Trì đã từng hy vọng Tề Nhữ Nam có thể cứu mình, thế nhưng cái gọi là hy vọng, hiếm khi nào lại thành hiện thực.

Khi nhận ra bản thân mình thất vọng, Quý Trì gần như bác bỏ loại cảm xúc đó ngay lập tức. Dẫu sao đối phương cũng không phải người thân thiết với mình, từ đầu vốn dĩ đã là hai hướng đối lập, vậy nên nàng không được phép tồn tại loại cảm giác đó, càng không có tư cách để cảm thấy như vậy.

Trở về nhà, ánh nắng buổi chiều nhẹ nhàng hắt lên một nửa khuôn mặt sưng đỏ của nàng. Quý Trì ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy sau khi mặt trời lặng xuống, con đường phía trước càng ngày càng tối. Trước khi đèn được bật lên, bao bọc lấy nàng chính là một khoảng tối tăm, ảm đạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro