Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Tề Nhữ Nam nhìn thêm một lúc, cuối cùng phải tựa người vào bức tường phía đối diện, từng bước khó nhọc đến phòng vệ sinh. Sau khi trở ra, cô lại cố tình nhìn thêm lần nữa.

Tiếc rằng lần này không thể nhìn thấy được gì, bởi vì nơi đó hiện tại đã không còn ai. Trong lúc Tề Nhữ Nam chật vật trấn an bản thân ở phòng vệ sinh, Kiều Thanh và... tình nhân của bà đã rời khỏi.

Trở về chỗ ngồi ở gian đầu tiên, biểu cảm của Tề Nhữ Nam hoàn toàn thay đổi. Mắt phương mang theo tâm sự cụp xuống, nhìn vào cốc latte trước mặt một cách thẫn thờ. Quý Trì đang ngồi ở phía đối diện lập tức cảm thấy có điểm không đúng, liền nhanh chóng di chuyển, sau đó ngồi xuống cạnh cô.

"Nhữ Nam? Có chuyện gì vậy?"

Nàng khẽ chạm tay vào một bên má tái nhợt của cô, cảm thấy nơi đó không còn ấm áp, mà lại trở nên lạnh lẽo như băng. Quý Trì hà hơi vào tay, sau đó chà xát hai lòng bàn tay vào nhau. Đợi khi nóng lên, nàng mới áp vào mặt đối phương, truyền nhiệt cho cô.

"Không sao chứ?"

Tề Nhữ Nam hít sâu một hơi, sau đó lặng lẽ lắc đầu. Cô nắm nhẹ bàn tay đối phương, kéo xuống đặt trên đùi mình rồi chậm rãi nói.

"Trì Trì... tớ... vừa thấy một chuyện..."

Quý Trì nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt xuất hiện một tia lo lắng.

"Thấy... thấy gì vậy?"

Bàn tay người kia vô thức siết chặt, mi mắt cụp xuống lộ vẻ bối rối.

"Mẹ tớ... và một người phụ nữ khác..."

Biết Tề Nhữ Nam không được bình tĩnh, Quý Trì lập tức nhấc tay mình lên, sau đó đặt xuống mu bàn tay lạnh ngắt của cô, nhẹ nhàng vỗ, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Họ làm sao? Cậu bình tĩnh... nói cho tớ nghe."

Tề Nhữ Nam hít sâu một hơi, cánh môi bất giác run lên, âm thanh phát ra giống như thiếu khí.

"Vừa nãy bọn họ cũng ở đây... tớ nhìn thấy, người phụ nữ đó... hôn mẹ tớ..."

Đầu nhỏ của nàng giống như được một ai đó gõ mạnh một cái, ngón tay bên dưới vô thức khựng lại, sau đó co nhẹ, bất động hồi lâu. Lúc này, Tề Nhữ Nam nhướng mắt nhìn nàng, vừa vặn bắt gặp biểu cảm có phần khó đoán của đối phương.

Vốn dĩ cho rằng Quý Trì sẽ cảm thấy khinh thường mà chê bai, khinh bỉ, thế nhưng sau khi im lặng hồi lâu, ngón tay bất động của nàng lại lặng lẽ duỗi ra, sau đó tiếp tục vỗ nhẹ vào tay đối phương.

"Vậy mẹ cậu... có chấp nhận không? Ý tớ là bà ấy nguyện ý hay không nguyện ý?"

Tề Nhữ Nam lặng lẽ cúi đầu, trả lời một cách lí nhí: "Bà ấy... không phản kháng."

"Vậy cậu... cảm thấy thế nào?"

Lần này, cô không trả lời nữa. Cánh môi liên tục mấp máy, không ngừng hé ra rồi khép lại, ngập ngừng rất lâu vẫn là không thể nói ra.

Quý Trì hít sâu một hơi, sau đó mím môi giống như đang cố nhớ lại gì đó, không lâu sau liền trả lời: "Cô giáo từng nói, khi hai trái tim đập chung một nhịp, thứ họ động lòng là con người của nhau, không phải giới tính."

Nhận ra Quý Trì không hề có ý khinh thường, ngón tay Tề Nhữ Nam bất giác run lên. Cô hơi ngẩng đầu, sau đó nhướng mắt nhìn nàng, trong mắt giống như có thứ gì đó đang dần sáng lên.

"Cậu... cậu không cảm thấy..."

Tề Nhữ Nam còn chưa nói xong, Quý Trì đã mỉm cười nói: "Nếu mẹ tớ còn sống, nếu bà ấy có chọn một người phụ nữ... chỉ cần hạnh phúc, tớ đều chấp nhận. Dẫu sao thì... bà ấy cũng đã chịu khổ nhiều rồi."

Nói đến đây, nàng liền rút tay khỏi Tề Nhữ Nam, sau đó cầm lấy cốc latte ấm trên bàn, chậm rãi uống một vài ngụm. Cảm giác ngon ngọt, ấm áp lướt qua đầu lưỡi khiến nàng cảm thấy hỗn độn trong lòng đã vơi quá nửa.

Lúc này, mưa ở bên ngoài vẫn không ngơi đi. Tề Nhữ Nam liếc mắt nhìn một mảng ảm đạm bên ngoài, đáy lòng hỗn loạn giống như tơ vò, hiện tại càng rối rắm hơn. Trong đầu luôn là câu hỏi, hai người phụ nữ yêu nhau, thật sự có khả năng không?

...

Khi thành phố bắt đầu bước vào mùa đông lạnh buốt, Tề Nhữ Nam đã làm bạn tốt bên cạnh Quý Trì được gần hai tháng. Bởi vì nàng chính là điều duy nhất khiến cô không cảm thấy cô độc, vậy nên lúc bận rộn học tập hay là rảnh rỗi, cô đều chỉ muốn bên cạnh đối phương không ngừng.

Việc mẹ cô qua lại với một người phụ nữ, Tề Nhữ Nam cũng đã chấp nhận. Kể cả tình cảm riêng tư của mình dành cho Quý Trì, cô cũng đã nhìn thấu toàn bộ. Sau khi học cách thấu hiểu, cô mới biết tình cảm trên thế gian này, thật sự không thể gói gọn chỉ trong một cái nắm tay, hay cái gọi là định kiến của xã hội.

Thời gian đến Tết Nguyên Đán không còn bao lâu. Buổi tối, Tề Nhữ Nam mặc một chiếc áo ấm dày cộm đến tìm Quý Trì, trên tay mang theo một túi giấy lớn, không rõ thứ gì bên trong.

Vừa thấy người đến là Tề Nhữ Nam, nàng liền nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó xuống bếp pha cho đối phương một cốc trà gừng. Lúc đặt cốc trà xuống bàn, cô liền lấy ra trong túi giấy đỏ bên cạnh một chiếc áo ấm đưa cho Quý Trì.

"Nhìn xem, buổi chiều tớ vừa mua một cái mới, tiện tay mua thêm một cái cho cậu."

Nàng ngồi xuống bên cạnh đối phương, sau đó duỗi tay chạm vào lớp áo mềm mại, mỉm cười hỏi: "Chất liệu như vậy... không rẽ phải không?"

Tề Nhữ Nam nhún vai, dáng vẻ không để tâm lắm: "Cũng không đắt lắm, khá rẻ."

Khi cô nói ra giá tiền, sắc mặt Quý Trì lập tức thay đổi. Thứ cô nói là không đắt, giá tiền cũng không ít hơn chi phí sinh hoạt hằng tháng mà nhà trường cấp phát cho nàng.

Thấy Tề Nhữ Nam kiên quyết, Quý Trì biết rõ bản thân khó lòng từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro