Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Thời gian gần đây, mối quan hệ tưởng chừng không thể tồn tại cuối cùng cũng đã có một vị trí trong lòng Quý Trì. Khi mà những gì xung quanh dần dần trở nên tốt hơn theo thời gian, nàng lại nuôi dưỡng một nỗi trăn trở không có cách nào biến mất.

Kể từ lúc Hà Ninh rời đi đến đây đã được một tháng. Lời nói sẽ nhanh chóng trở về với nàng, rốt cuộc cũng chỉ là cơn gió qua tai. Mỗi một ngày trôi qua, Quý Trì đều luôn thấp thỏm không yên. Người nói rời đi liền lập tức quay lưng không hề nhìn lại, thậm chí cũng không gọi điện báo bình an.

Cho dù mẹ nàng có là một người trưởng thành, có thể tự lo liệu tốt cho bản thân mình, thế nhưng nếu là người lớn thì không cần phải lo sao? Không đúng, trẻ con áp lực không ít, làm người trưởng thành đương nhiên càng không dễ dàng. Dẫu sao đối phương cũng là người thân còn lại bên cạnh, chỉ cần một ngày bà còn sống, Quý Trì nhất định sẽ còn lo lắng.

Thế nhưng ông trời vốn luôn rất thích trêu ngươi người bần cùng.

Quý Trì lần này cũng đã không còn cơ hội lo lắng cho mẹ mình nữa.

Vào một ngày trời quang mây đãng, nàng liền nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát. Bên kia nói, bọn họ tìm được một thi thể nữ nghi ngờ là mẹ của nàng.

Một mình Quý Trì chạy bộ trong đêm, nước mắt không rõ đã khiến tầm nhìn mờ đi bao lần. Thời điểm nhận xác, nàng thấy chính mình như đã chết đi một nửa cuộc đời.

Thi hài lạnh lẽo được phủ một lớp khăn trắng, khuôn mặt bị đánh bầm dập không còn nhận ra nhân dạng. Quý Trì sao lại có thể không nhận ra mẹ của mình, nốt ruồi ngay dưới mắt bà khiến lòng ngực nàng liên tục quặn thắt. Đau đến sống đi chết lại là như vậy sao, nàng cuối cùng... cũng trải qua rồi.

Lễ tang nhanh chóng được tổ chức. Rất nhanh sau đó, vài người từ một công ty bảo hiểm đã đến tìm nàng. Lúc đó Quý Trì mới biết, mẹ nàng đã tự mua cho bản thân một gói bảo hiểm nhân thọ trọn đời. Vậy nên sau khi bà mất, người duy nhất có thể thừa hưởng toàn bộ số tiền một cách hợp pháp chính là Quý Trì.

Nhân viên xã hội để lại cho nàng một tờ giấy nhỏ, bên trong không nói nhiều lời, đại khái chỉ dặn dò nàng phải sống thật tốt, số tiền cuối cùng mà bà có thể cho nàng vừa đủ có thể khiến nàng hoàn thành chương trình đại học mà không cần phải cực khổ.

Quý Trì của hiện tại đã không cần phải lo lắng đến phí sinh hoạt, nàng nắm trong tay số tiền khổng lồ, nhưng lại mất đi người thân duy nhất của mình. Biến cố này lớn như vậy, ông trời muốn nàng phải vượt qua thế nào đây?

Thời gian nghỉ phép tại trường kéo dài một tuần. Ngày thứ tư sau khi Quý Trì vắng mặt, Tề Nhữ Nam đã đến. Thật ra sau khi Quý Trì nghỉ phép, cô đã có ý định đi đến tìm nàng. Thế nhưng những người xung quanh lại không ai biết khu nhà mà nàng sinh sống, vậy nên phải mất rất nhiều thời gian, cô mới tìm ra địa chỉ của nàng hiện tại.

Thời điểm nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Tề Nhữ Nam, đôi mắt mờ mịt của nàng mới có được chút sức sống. Quý Trì chậm rãi đeo kính nhưng rồi lại cởi kính ra, sau đó chậm rãi rót cho đối phương một cốc nước lạnh.

Tề Nhữ Nam ngồi ở sofa, âm thầm quan sát toàn bộ bên trong. Cuối cùng, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trước một ban thờ còn nghi ngút khói.

Sau khi đặt nước xuống bàn, Quý Trì liền ngồi ở phía đối diện người kia. Nàng khẽ mở lời, giọng nói khàn khàn không còn trong trẻo như lúc ban đầu.

"Sao cậu lại đến đây?"

Tề Nhữ Nam khẽ liếm cánh môi, do dự một hồi liền bất giác thở dài một tiếng, giọng điệu vô thức hạ thấp.

"Tôi đến xem cậu thế nào mà thôi."

Quỳ Trì lặng lẽ cúi đầu. Bạn học đều chê bai nàng có một người mẹ hư hỏng, vậy nên ai cũng từ chối không muốn kết thân. Vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tâm lý để trải qua tất cả, chỉ là không ngờ nơi đây ngoài đàn ông ra, cũng có người khác tìm đến.

Nàng khẽ mỉm cười, môi khẽ mím lại tạo thành đường cong nhẹ nhàng.

"Cảm ơn cậu..."

Tề Nhữ Nam khẽ "ừm" một tiếng rồi mới đứng dậy, rời khỏi sofa.

"Hay là... để tôi thắp cho mẹ cậu một nén hương."

Quý Trì nhướng mắt nhìn cô, cuối cùng mới gật nhẹ đầu một cái. Cả hai đến gần ban thờ, nàng thay đối phương đốt một nén nhang, sau đó mới đưa nó lại cho cô.

Tề Nhữ Nam cầm hương vái lạy, sau khi cắm vào trong bát liền nghe giọng nói nhẹ nhàng của nàng truyền đến.

"Mẹ... bất ngờ lắm đúng không? Cậu ấy là bạn của con, tên là Nhữ Nam... con có bạn rồi, mẹ cũng không cần lo lắng con sẽ cô đơn một mình."

Không hiểu vì sao khi nghe những lời thốt ra từ miệng Quý Trì, lòng ngực Tề Nhữ Nam lại nhói lên một cách mạnh mẽ. Cô biết bản thân chỉ đang thương hại chính nàng, có điều không ngờ nó lại mãnh liệt đến vậy.

Sau khi Quý Trì dứt lời, Tề Nhữ Nam vô thức cười nhẹ, nhìn vào bài vị mà nói:

"Đúng vậy dì, cháu là bạn của Trì Trì..."

Im lặng một chút, cô lại nói thêm một câu.

"Cháu sẽ chăm sóc cho cậu ấy... dì có thể an tâm."

Nói đến đây, hốc mắt Quý Trì lập tức đỏ lên. Nàng cúi đầu, lặng lẽ gạt đi một giọt nước mắt chỉ vừa xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro