Chương 1
Người nhu nhược dùng cách thức gì để chống đối với xã hội khắc nghiệt?
Thật ra, đứa trẻ nhu nhược không phải sinh ra đã là như vậy. Bọn chúng giống như một bông tuyết trắng tinh khiết, bỗng dưng một ngày va phải một vài vết bẩn. Ban đầu, vết bẩn chỉ xuất hiện ở một góc nhỏ, cũng không hiểu vì sao lại bắt đầu lan ra. Bọn chúng không có cách nào phản kháng, bởi lẽ tinh khiết ngay từ lúc đầu đã bị vấy bẩn.
Lúc Quý Trì bước đến bàn học, bên dưới mặt bàn xuất hiện rất nhiều đường phấn nguệch ngoạc khó nhìn. Ngón tay nàng bất giác căng cứng, càng siết chặt vào quai cặp cũ kĩ. Quý Trì mím môi, cảm giác lồng ngực như bị bóp nghẹt.
Dẫu sao chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên, từ khi bạn học trong lớp bị xáo trộn, những người mới từ lớp khác chuyển đến, bọn họ liền bắt đầu tìm cách bắt nạt nàng. Quý Trì không biết bản thân có nên cảm thấy may mắn hay không khi nàng không phải là người duy nhất. Thật lòng mà nói, trong số đám người xấu số đó, nàng chính là người xui xẻo nhất.
Lí do sao? Có lẽ là vì Quý Trì có một người ba là kẻ lừa đảo đã bị tống vào tù, hơn nữa, mẹ của nàng còn là gái bán hoa. Bị bạn bè biết được, bọn họ chỉ khinh thường nàng có lẽ đã quá nhẹ nhàng, huống hồ là công khai chèn ép như vậy.
Mắt thấy Quý Trì ngoài tái mặt ra thì không có phản ứng gì khác, một nữ sinh trong đám bắt nạt lập tức đến gần, giả vờ thân thiết khoác tay lên bả vai nàng.
"Quý Trì à, hôm nay không ở nhà kiếm đàn ông cùng với mẹ cậu sao?"
Quý Trì âm thầm cắn chặt môi dưới, điểm sáng cuối cùng trong mắt cũng không còn nữa. Bọn họ luôn lấy công việc của mẹ nàng ra trêu chọc, thậm chí còn áp đặt nó lên chính người nàng. Thế nhưng, Quý Trì từ lâu đã bị tai tiếng của ba mẹ mình vây khốn, dần dần cũng quên đi cách phản kháng đã từng vô cùng dữ dội.
Mắt thấy nàng không trả lời, bạn học liền cười nhếch môi rồi mới ghét bỏ nhấc tay mình lên. Cậu ta dùng khăn lau sạch cánh tay, đại khái chính là lau đi những nơi đã từng tiếp xúc trực tiếp với cơ thể nàng.
"Xin lỗi nhé, tớ sợ bẩn."
Đứng dưới ánh nhìn của tất cả bạn học, Quý Trì bị ép buộc phải đối diện với họ. Nàng giống như con cá bị kéo lên bờ, khốn đốn tìm cách trở về biển khơi, lại sợ hãi trước ánh mắt của kẻ đánh chài.
Có người tin rằng, con cá sẽ trở về một cách an toàn. Nhưng lại có người không biết, nếu đã mắc vào khung lưới, bọn chúng xác định không thể trở về được nữa. Quý Trì... cũng giống như vậy.
Buổi trưa tan học, Quý Trì chỉnh lại gọng kính trễ xuống, sau đó cúi đầu rời khỏi trường học. Bởi vì là người ra về cuối cùng, vậy nên lúc đi ngang qua một góc khuất nhỏ trong trường, xui xẻo thế nào nàng lại nhìn thấy đám bắt nạt mình đang trốn hút thuốc bên trong.
Bị phát hiện, một kẻ lập tức ngó nghiêng. Không thấy có ai xung quanh, cô ta duỗi tay siết chặt cổ áo của nàng rồi kéo mạnh vào bên trong.
"Tưởng là ai, hóa ra là Quý Trì à?"
Quý Trì bị ba, bốn người vây quanh, nỗi sợ nhanh chóng ập đến khiến sống lưng vô thức lạnh toát. Ngón tay cô gái bấu chặt vào lớp vạt váy sẫm màu, đầu cúi hẳn xuống, chỉ dám nhìn vào mặt đất bên dưới. Nàng hơi cắn môi, lại hít sâu rồi lắp bắp nói:
"Tớ... tớ không nhìn thấy gì cả..."
Tề Nhữ Nam thản nhiên dập thuốc trong tay. Cô gạt ngang người đang đứng phía trước, sau đó đi đến đứng đối diện với nàng.
"Bạn học, thật sự không nhìn thấy gì sao?"
Bị giọng điệu lạnh nhạt của Tề Nhữ Nam dọa sợ, Quý Trì càng thấy lồng ngực co hẹp, khó thở. Nàng chỉ có thể cắn chặt răng mình, sợ hãi phát ra một âm thanh nhỏ: "Ừm."
Có người nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn của nàng lập tức cười lên, trong mắt hiện rõ khinh thường không có cách nào giấu đi.
"Vậy sao? Nhìn dáng vẻ sợ hãi của cậu kìa? Thật sự đã thấy rồi phải không? Ba cậu là kẻ lừa đảo không phải sao? Sao đến cậu lại nói dối kém đến vậy?"
Tề Nhữ Nam dùng tay siết chặt lấy cằm Quý Trì. Cô dùng lực kéo lên, cưỡng ép bắt người đối diện với mình. Thời điểm nhìn thấy đôi mắt hoa đào đã ngập nước mắt của cô gái nhỏ, Tề Nhữ Nam có phần khựng lại. Suy nghĩ thật sự trong lòng bỗng dưng trở nên rối loạn, không rõ bản thân hiện tại có phải đã khiến đối phương rất sợ hay không.
Ngón tay cô vô thức buông lỏng, để Quý Trì có cơ hội thoát ra. Nàng không có đủ dũng khí nhìn thẳng vào mặt bọn chúng, vậy nên thứ duy nhất có thể làm chính là nhu nhược cúi đầu.
Tề Nhữ Nam biết Quý Trì. Cùng những người khác bày trò bắt nạt nàng, thật ra cô cũng tham gia. Bọn họ nói với cô, trong lớp, Quý Trì chính là kẻ bẩn thỉu nhất. Ba mẹ nàng vốn dĩ là kẻ sống trong bóng tối, nếu đã vậy, nàng làm sao có thể sống trong ánh sáng quang minh.
Sự thật chính là, bọn chúng luôn đem nàng nhốt trong nơi tối tăm như hũ nút, còn trách móc nàng không thấy được ánh sáng bên ngoài. Bọn chúng không cho nàng phản kháng, lại nói nàng là kẻ nhu nhược không biết cách bảo vệ bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro