
Chương 9: Chiếc bẫy ngọt ngào
Gần mười giờ sáng, Nami mang đến một tập tài liệu dày đặt trên bàn làm việc của Minara, đó là hồ sơ chi tiết về Hoàng Tâm Nhiên, một bản tường thuật khô khan bằng những con chữ, nhưng đối với chị, nó lại là cả một thế giới sống động, là mười năm trưởng thành đằng đẵng của Pyn mà chị đã bỏ lỡ.
Chị nhanh chóng lướt qua mọi thứ từ bảng điểm xuất sắc, những giấy khen, những suất học bổng toàn phần mà Pyn đã nỗ lực giành được. Lòng chị vừa tự hào lại vừa xót xa. Chị biết, để có được những thành tích ấy, cô bé của chị đã phải chăm chỉ đến nhường nào, đã phải gồng gánh bao nhiêu áp lực để đỡ đần cho gia đình.
Và rồi, ánh mắt chị dừng lại ở một trang tài liệu khác, một bản sao kê những hóa đơn viện phí cũ của bố mẹ Pyn. Những con số không quá lớn đối với chị, nhưng chị biết, với một gia đình nông dân thuần túy, đó là cả một gánh nặng. Chị đọc được cả những dòng ghi chú nhỏ của thám tử: Bố Pyn bị đau lưng kinh niên, không thể làm việc nặng như trước, còn mẹ thì hay ốm vặt. Gần đây, cậu em trai Tâm Phúc ngày nào giờ đã là một chàng trai cao lớn, vừa thi đỗ vào trường đại học kỹ thuật, và khoản học phí đầu năm đang là nỗi lo lớn của cả nhà.
Một nụ cười khẽ nở trên môi Minara, nhưng trong đôi mắt lại không hề có ý cười. Nó là nụ cười của một kẻ săn mồi vừa tìm thấy điểm yếu của con mồi. Một cơ hội hoàn hảo đã mở ra trước mắt chị. Chị sẽ không dùng tiền bạc một cách thô lỗ để ban phát cho em, mà chị sẽ biến nó thành một lý do, một sợi dây ràng buộc hợp tình hợp lý để Pyn không thể nào từ chối. Chị muốn đường đường chính chính có được em ở bên cạnh, muốn nhìn thấy em mỗi ngày, muốn nghe giọng nói trong trẻo dịu dàng ấy thủ thỉ bên tai. Đó là một khát khao ích kỷ, một ham muốn chiếm hữu đang bùng cháy dữ dội trong lòng chị.
Kế hoạch được Minara vạch ra một cách tỉ mỉ và nhanh chóng. Ngay sáng hôm đó, chị đã gọi điện cho giám đốc công ty quản lý, thông báo rằng tình hình sức khỏe của chị sau đợt sốt vừa rồi không ổn định, thường xuyên bị mất ngủ và đau đầu do căng thẳng tích tụ. Chị cần một trợ lý sức khỏe riêng, người có chuyên môn y tế để chăm sóc và theo dõi tại nhà, và quan trọng nhất, chị sẽ tự mình tìm người phù hợp. Phía công ty dĩ nhiên không có lý do gì để từ chối yêu cầu của "gà đẻ trứng vàng".
Màn kịch bắt đầu. Minara giả vờ "bệnh nặng hơn". Chị từ chối vài lịch trình không quan trọng, ở lỳ trong nhà với một vẻ mặt mệt mỏi, xanh xao. Nami, với sự ngây thơ và lòng trung thành tuyệt đối, hoàn toàn tin sái cổ. Cô lo lắng chạy đôn chạy đáo, nấu đủ món tẩm bổ nhưng Minara chỉ nhấp môi qua loa.
"Nami à, chị thấy đau đầu quá!" Minara khẽ nhăn mặt, tay day day thái dương.
"Chắc là di chứng của trận sốt. Em gọi lại phòng khám hôm trước, nhờ bác sĩ Tâm Nhiên qua tái khám cho chị được không? Chị thấy cô ấy khám rất cẩn thận."
Nami lập tức vâng dạ rồi chạy đi gọi điện. Một lát sau, Pyn có mặt. Vẫn trong chiếc áo blouse trắng tinh khôi, nhưng mái tóc của cô lần này được búi cao gọn gàng để lộ chiếc cổ cao tinh tế, trông vừa chuyên nghiệp lại vừa thanh thuần. Nhìn thấy Pyn bước vào, trái tim Minara lại một lần nữa đập lệch nhịp.
Pyn kiểm tra cho Minara một cách kỹ lưỡng. Sau khi xem xét, cô nhẹ nhàng nói: "Các chỉ số của chị đã ổn định, không còn sốt nữa. Cơn đau đầu có thể là do căng thẳng và thiếu ngủ kéo dài. Chị nên dành thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn."
Minara khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ tin tưởng. "Cảm ơn bác sĩ Tâm Nhiên. Nhưng công việc của chị, em biết đấy, rất khó để có thể nghỉ ngơi hoàn toàn." Chị dừng lại một chút, rồi khéo léo lái câu chuyện, "Nghe Nami nói em vẫn đang là sinh viên. Vừa học vừa đi làm thêm thế này, chắc vất vả lắm nhỉ?"
Pyn thoáng chút ngạc nhiên trước câu hỏi riêng tư, nhưng vẫn lễ phép đáp: "Dạ cũng hơi bận một chút, nhưng em quen rồi ạ. Em muốn phụ giúp bố mẹ ở quê."
"Bố mẹ em... vẫn khỏe chứ?" Minara hỏi, giọng đầy vẻ quan tâm chân thành.
Nhắc đến gia đình, ánh mắt Pyn dịu lại, nhưng cũng thoáng qua một nét ưu tư. "Bố em bị đau lưng mãn tính, còn mẹ em sức khỏe cũng không được tốt lắm. Em đang cố gắng để có thể sớm ra trường, đi làm và chăm sóc cho bố mẹ ạ."
Mọi thứ đều khớp với kế hoạch. Minara khẽ thở dài, ánh mắt nhìn Pyn đầy vẻ cảm thông và thấu hiểu. "Chị rất ngưỡng mộ nghị lực của em. Thực ra... chị cũng đang cần tìm một trợ lý sức khỏe riêng. Một người có chuyên môn, cẩn thận, và có thể tin tưởng được. Công việc không quá vất vả, chủ yếu là theo dõi sức khỏe, nhắc nhở chị uống thuốc và ăn uống đúng giờ. Chị nghĩ... em là người rất phù hợp."
Pyn sững người. Cô không thể tin vào tai mình. Một ngôi sao hàng đầu như Minara lại muốn một sinh viên quèn như cô làm trợ lý riêng?
Minara như đọc được suy nghĩ của cô, chị nói tiếp, giọng đầy thuyết phục: "Chị biết em còn đang đi học. Nhưng chị sẽ trả một mức lương xứng đáng để em không phải lo lắng về tài chính nữa." Chị nhìn thẳng vào mắt Pyn, đưa ra con số quyết định: "Bốn mươi triệu một tháng. Em thấy thế nào?"
Pyn choáng váng. Bốn mươi triệu? Con số đó lớn hơn rất nhiều lần so với số tiền cô vất vả kiếm được từ việc làm thêm và học bổng cộng lại. Nó đủ để trang trải học phí cho Tun, đủ để mua thuốc tốt cho bố mẹ, và còn dư ra một khoản tiết kiệm. Nhưng... tại sao lại là cô?
"Thưa chị... em rất cảm kích, nhưng em không dám nhận đâu ạ!" Pyn bối rối từ chối. "Em chỉ là sinh viên, chuyên môn chưa vững, sợ không thể đảm đương được. Hơn nữa, việc học ở trường rất quan trọng, em không thể bỏ được."
Minara dường như đã lường trước được câu trả lời này. Chị mỉm cười dịu dàng. "Chị không yêu cầu em phải bỏ học. Chúng ta có thể sắp xếp công việc bán thời gian. Còn về chuyên môn, chị tin vào sự cẩn thận của em. Chị không cần một bác sĩ quá cao siêu, chị cần một người có thể khiến chị cảm thấy an tâm."
Dù Minara nói rất thuyết phục, Pyn vẫn do dự. Cô cảm thấy mọi chuyện quá đột ngột và khó tin.
Hai ngày sau, Minara "vô tình" đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe tổng quát. Chị chọn đúng bệnh viện nơi Pyn đang thực tập. Khi chị vừa bước vào sảnh khoa nội, đã thấy một cảnh tượng quen thuộc mà ấm áp. Pyn đang ngồi xổm bên cạnh một cậu bé đang khóc nức nở, tay cô nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu bé, miệng thì thầm những lời dỗ dành dịu dàng. Khoảnh khắc ấy, hình ảnh cô bé Pyn nhỏ nhắn ngày xưa đang ôm con vịt bông lấm lem hiện về trong tâm trí Minara, rõ nét đến nao lòng. Trái tim chị mềm nhũn.
"Bác sĩ Tâm Nhiên," Minara cất tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của mình.
Pyn giật mình ngẩng lên. Thấy Minara, cô vội vàng đứng dậy, gương mặt thoáng chút bối rối. "Chị... Minara? Sao chị lại ở đây ạ?"
"Chị đến kiểm tra sức khỏe." Minara mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi không mang vẻ xã giao lạnh lùng. "Lại gặp em rồi. Có lẽ chúng ta đúng là có duyên phận."
Pyn khẽ đỏ mặt trước lời nói có phần bông đùa của chị. "Chị khỏe hơn chưa ạ? Chị có cần em kiểm tra lại cho chị không?"
Đúng lúc đó, một vị bác sĩ lớn tuổi, là trưởng khoa nội tổng quát, đi ngang qua. Thấy Minara, ông vội bước tới chào hỏi niềm nở. Sau vài câu xã giao, ông quay sang Pyn, ánh mắt đầy vẻ hài lòng.
"Tâm Nhiên, em vào phòng tôi một lát nhé."
Trong phòng làm việc của trưởng khoa, Pyn đứng nghiêm trang, lòng có chút hồi hộp. Vị trưởng khoa nhìn cô mỉm cười, rồi đi thẳng vào vấn đề.
"Thầy vừa nghe nói cô Minara có nhã ý mời em làm trợ lý sức khỏe riêng. Chuyện này là thật sao?"
Pyn gật đầu, vẫn còn chút hoang mang.
Vị trưởng khoa tiếp tục: "Đây là một cơ hội rất tốt đó, Tâm Nhiên. Cô Minara vừa đồng ý trở thành đại sứ hình ảnh cho bệnh viện chúng ta với một mức cát-xê rất ưu đãi. Cô ấy có đề cập đến việc muốn tạo điều kiện cho một sinh viên xuất sắc của trường được học tập thực tế bên cạnh mình. Ban giám hiệu đã họp và quyết định đặc cách cho em, coi như đây là một phần của chương trình thực tập. Em vừa có thể học hỏi, vừa có thêm thu nhập. Em thấy thế nào?"
Pyn hoàn toàn bị bất ngờ. Mọi chuyện dường như đã được sắp đặt sẵn. Cô bối rối hỏi: "Thưa thầy, tại sao lại là em mà không phải ai khác ạ?"
Vị trưởng khoa cười hiền. "Điều này, thầy nghĩ em phải hỏi cô Minara rồi."
Rời khỏi phòng trưởng khoa, đầu óc Pyn quay cuồng. Tối hôm đó, cô nhận được điện thoại của mẹ. Giọng bà ở đầu dây bên kia đầy lo lắng, kể về khoản học phí của Tun và những cơn đau lưng của bố ngày một nặng hơn. Nghe tiếng thở dài của mẹ, mọi do dự trong lòng Pyn tan biến. Đây có lẽ đúng là cơ hội trời cho. Hơn nữa, không hiểu sao, khi nghĩ đến việc sẽ không gặp lại người phụ nữ có đôi mắt cô đơn ấy nữa, cô lại cảm thấy có chút tiếc nuối. Cô cảm giác người nổi tiếng kia, dù có tất cả, nhưng lại rất cô đơn, và cô muốn được ở bên để giúp đỡ.
Buổi ký hợp đồng diễn ra tại căn penthouse sang trọng của Minara. Pyn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây, trông vô cùng thanh lịch. Minara ngồi đối diện, chăm chú nhìn cô không chớp mắt. Ánh mắt chị vừa dịu dàng, vừa mãnh liệt, khiến Pyn bất giác thấy tim mình đập nhanh hơn.
Khi Minara đưa bản hợp đồng cho cô, những ngón tay của hai người vô tình chạm vào nhau. Một luồng điện nhẹ chạy dọc sống lưng Pyn, một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Minara cũng khựng lại một chút, hơi ấm từ tay cô khiến chị nhớ lại cảm giác khi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Pyn dạo bước trên con đường làng năm xưa.
Pyn hắng giọng, cố che đi sự bối rối. Cô cầm lấy bản hợp đồng, nhưng trước khi đặt bút ký, cô vẫn không kìm được sự tò mò. "Chị Minara, em có thể hỏi một câu được không ạ?"
"Em cứ hỏi đi."
"Tại sao... tại sao chị lại chọn em, mà không phải là một y tá hay bác sĩ có kinh nghiệm hơn?"
Minara nhìn sâu vào mắt cô, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý. Chị không trả lời ngay, mà chỉ nói một câu nhẹ nhàng, giọng trầm ấm như một bản nhạc du dương.
"Vì từ lần đầu tiên gặp em trong dáng vẻ một bác sĩ, chị đã có cảm giác... chị chỉ tin tưởng được một mình em thôi."
Câu trả lời vừa tinh tế, vừa chân thành, lại có chút gì đó mờ ám, khiến Pyn không thể nào hỏi thêm được nữa. Cô chỉ biết rằng, trái tim mình đã hoàn toàn bị thuyết phục. Cô đặt bút ký vào bản hợp đồng.
Nhìn nét chữ thanh thoát của Pyn trên giấy, Minara mỉm cười thầm trong bụng. Một nụ cười đầy mãn nguyện của một kẻ phúc hắc.
"Em đã bước chân vào chiếc bẫy của chị rồi, Pyn à."
Những ngày đầu làm việc, Pyn mới thực sự thấm thía tính cách vừa khó chiều vừa oái oăm của Minara. Chị đưa ra những yêu cầu rất kỳ lạ. Chẳng hạn, thuốc phải uống đúng boong vào lúc bảy giờ sáng, và nhất định phải do Pyn đưa. Hay chị giả vờ không biết cách sử dụng máy đo huyết áp điện tử, để Pyn phải kề sát người, cầm tay chỉ dẫn từng chút một. Mỗi lần như vậy, Minara đều có thể cảm nhận được mùi hương hoa nhài thoang thoảng từ mái tóc cô, một mùi hương khiến chị say mê đến ngất ngây.
Nhưng song song với sự khó chiều đó, Minara lại quan tâm đến Pyn một cách lạ lùng. Thấy cô mải làm việc quên ăn, chị sẽ cho người chuẩn bị những bữa ăn thịnh soạn. Biết có những hôm cô phải đi xe buýt về khuya, chị sẽ yêu cầu tài xế riêng đưa đón. Những hành động quan tâm bất ngờ ấy khiến Pyn vô cùng bối rối.
Một tuần làm việc bán thời gian trôi qua, Pyn dần nhận ra, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, kiêu ngạo của nữ minh tinh là một trái tim ấm áp nhưng đầy cô đơn. Còn Minara, mỗi khoảnh khắc được Pyn chăm sóc, được nghe giọng nói dịu dàng của cô, đều là một liều thuốc an thần quý giá. Chị vừa cảm thấy sự bình yên ngọt ngào xen lẫn nỗi khắc khoải đớn đau, khiến chị càng thêm nghiện sự hiện diện của cô.
Đêm hôm đó, một cơn bão lớn bất ngờ đổ bộ vào thành phố. Mưa như trút nước, gió giật mạnh khiến cây cối ngoài đường ngả nghiêng. Pyn đang chuẩn bị ra về thì nhận được tin nhắn tất cả các tuyến xe buýt đều đã tạm ngưng hoạt động.
"Hay là em ở lại đây qua đêm đi." Minara lên tiếng, giọng bình thản như không. "Ngoài trời đang bão, nguy hiểm lắm."
Pyn do dự một lúc rồi cũng gật đầu. Cô không thể về nhà, cũng không muốn làm phiền bạn bè. Minara sắp xếp cho cô một phòng ngủ dành cho khách rất tiện nghi. Nhưng Pyn, sau khi tắm rửa xong, vẫn cảm thấy không yên tâm về "bệnh nhân" của mình. Cô pha một ly trà hoa cúc giúp an thần, mang vào phòng làm việc cho Minara, rồi ngồi ở chiếc ghế sofa đối diện, định bụng sẽ đợi chị làm việc xong rồi mới đi ngủ.
Không biết tự lúc nào, Pyn đã ngủ gục trên ghế. Tiếng mưa ngoài cửa sổ và sự mệt mỏi cả ngày đã ru cô vào giấc ngủ. Minara làm việc xong, quay ra đã thấy cảnh tượng ấy. Pyn ngủ rất say, đầu khẽ nghiêng sang một bên, vài lọn tóc mai mềm mại rủ xuống gương mặt thanh tú. Hàng mi dài, cong vút khẽ rung động theo từng nhịp thở đều đều. Dưới ánh đèn vàng, trông cô đẹp và bình yên như một thiên thần.
Minara lặng lẽ bước tới, cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng đắp lên người cô. Chị ngồi xuống bên cạnh, ngắm nhìn gương mặt say ngủ của người con gái mà chị đã tìm kiếm suốt mười năm. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức chị có thể nghe rõ từng nhịp thở của cô, có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể cô. Trong lòng chị, một khát vọng chiếm hữu mãnh liệt bỗng trỗi dậy, không thể nào kiềm chế. Chị muốn vươn tay ra, chạm vào gò má ấy, muốn đặt một nụ hôn lên đôi môi hồng phớt kia, muốn ôm cô vào lòng và nói cho cô biết chị đã nhớ mong cô da diết đến nhường nào.
Nhưng rồi, Minara khẽ thở dài, tự nhắc nhở bản thân phải kiềm chế. Chị không muốn vội vàng, không muốn làm Pyn hoảng sợ. Chị muốn từng bước, từng bước một, để cô tự nguyện ở lại bên mình. Chị nhẹ nhàng chỉnh lại tấm áo khoác, đảm bảo nó che kín vai Pyn, rồi đứng dậy, tắt bớt ánh đèn trong phòng để cô ngủ ngon hơn. Trước khi rời đi, chị không kìm được mà quay lại nhìn thêm một lần nữa. Hình ảnh Pyn ngủ say, vô tư như một đứa trẻ, khiến trái tim chị rung lên từng nhịp đau đớn mà ngọt ngào.
Sáng hôm sau, khi Pyn tỉnh dậy, cô ngượng ngùng nhận ra mình đã ngủ quên trong phòng làm việc của Minara. Chiếc áo khoác lụa mềm mại đắp trên người cô mang theo mùi hương nước hoa nhè nhẹ, một mùi hương sang trọng mà ấm áp. Cô vội vàng gấp áo lại, tim đập thình thịch khi nghĩ đến việc Minara đã chăm sóc mình đêm qua. Khi cô mang áo khoác trả lại, Minara chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như muốn nói rằng đó là điều hiển nhiên.
"Chị... cảm ơn chị vì tối qua..." Pyn lí nhí, gò má ửng hồng.
"Không có gì đâu em." Minara đáp nhanh, giọng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại lấp lánh một tia tinh nghịch. "Chỉ là chị không muốn bác sĩ của mình bị cảm lạnh thôi."
Câu nói ấy khiến Pyn bật cười, một nụ cười hiếm hoi, trong trẻo như chuông gió. Minara lặng lẽ nhìn cô, trái tim lại một lần nữa trỗi lên cảm giác vừa hạnh phúc vừa day dứt. Chị biết, mỗi ngày trôi qua, sợi dây vô hình giữa hai người đang dần siết chặt, và chị sẽ làm tất cả để giữ cô ở lại, không chỉ trong vai trò một trợ lý, mà là một phần không thể thiếu trong cuộc đời chị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro