Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Người thế thân 😭

Cơn giận dỗi ngọt ngào của Pyn đêm hôm đó đã như một dòng nước ấm, không chỉ hóa giải những đám mây u ám từ tin đồn vớ vẩn, mà còn tưới tẩm cho mầm non tình cảm trong lòng cả hai thêm xanh tốt. Mối quan hệ giữa họ, dù chưa một lần được gọi tên, giờ đây đã trở nên khăng khít đến mức không cần lời nói, chỉ một ánh nhìn cũng đủ hiểu đối phương đang nghĩ gì. Những ngày sau đó, không khí trong tòa biệt thự ngập tràn một sự dịu dàng gần như hữu hình. Mỗi buổi sáng, Pyn thức dậy với ly nước ép trái cây được pha sẵn đặt bên giường, kèm theo mẩu giấy nhỏ ghi "Ăn sáng đầy đủ, đừng bỏ bữa". Những buổi tối, Minara trở về muộn vẫn cố gắng ghé qua phòng cô, chỉ để hỏi han vài câu vu vơ, rồi lặng lẽ mỉm cười trở về phòng. Tất cả như một bản giao hưởng thầm lặng, êm đềm và đầy yêu thương.

Thời gian thấm thoắt trôi, chẳng mấy chốc đã gần kề Tết Âm Lịch. Những con đường bắt đầu được giăng đèn kết hoa, không khí xuân rộn rã len lỏi vào từng góc phố. Pyn cũng đã sắp xếp xong lịch thực tập, chuẩn bị hành lý để về quê đón Tết cùng gia đình. Minara thì ngược lại, lịch trình cuối năm dày đặc đến nghẹt thở: quay quảng cáo Tết cho các nhãn hàng, tham dự tiệc tất niên, chụp hình bìa tạp chí số đặc biệt...

Những cuộc họp kéo dài, những buổi thử trang phục liên miên khiến chị đôi khi kiệt sức, nhưng chị vẫn cố gắng giữ vẻ ngoài hoàn hảo trước ống kính.

Biết rằng cả hai sẽ không có nhiều thời gian bên nhau trong suốt kỳ nghỉ lễ dài, Minara quyết định gác lại một buổi họp bàn kế hoạch để cùng Pyn đi chùa cầu an. Quyết định ấy đến bất ngờ, như một cơn gió xuân thổi qua giữa lịch trình bận rộn.

"Chúng ta đi chùa?" Pyn ngạc nhiên khi thấy Minara đứng chờ mình ở cửa với một bộ trang phục giản dị, áo khoác dài màu be và chiếc khăn choàng che gần hết khuôn mặt. "Nhưng hôm nay chị có lịch họp mà?"

"Dời lại rồi." Minara thản nhiên nói, nắm lấy tay Pyn kéo đi. "Sắp đến Tết nên chị muốn cùng em đi chùa, cầu chút bình an cho năm mới. Dịp Tết chị bận, em cũng về quê, không đi cùng nhau được."

Một ngôi chùa cổ tự nằm ở ngoại ô thành phố, nổi tiếng linh thiêng và thanh tịnh, là điểm đến của họ. Ngày thường vốn đã đông đúc, hôm nay lại càng tấp nập hơn khi dòng người nô nức đến làm lễ tạ cuối năm. Ngôi chùa cổ kính ẩn mình dưới những tán cây bồ đề hàng trăm năm tuổi, mùi nhang trầm thơm ngát lan tỏa trong không khí se lạnh, quyện với tiếng chuông gió lanh canh và tiếng tụng kinh đều đều từ trong chánh điện vọng ra, tạo nên một không gian vừa trang nghiêm vừa yên bình đến lạ.

Cả hai mua nhang và hoa, hòa vào dòng người, thành tâm chiêm bái. Họ đi qua cổng Tam Quan uy nghi, bước qua khoảng sân rộng lát đá xanh đã mòn vẹt theo dấu chân thời gian. Pyn chắp tay, thành kính vái lạy trước mỗi điện thờ. Cô cầu nguyện cho bố mẹ, cho em trai Tâm Phúc và cho cả chị Manara luôn mạnh khỏe, bình an, cầu cho việc học hành thi cử sắp tới của mình được suôn sẻ. Mỗi lời khấn thầm đều xuất phát từ trái tim chân thành, đôi mắt cô nhắm nghiền, gương mặt thanh thản dưới ánh nắng dịu dàng len qua tán lá.

Minara đứng bên cạnh, cũng chắp tay vái lạy. Nhưng trong lòng chị, từ lúc bước qua cổng chùa, chỉ có duy nhất một lời khấn. Chị không cầu danh vọng, không cầu tiền tài vì những thứ đó chị đã có quá đủ. Chị chỉ ngước nhìn bức tượng Phật Bà Quan Âm hiền từ, thì thầm khấn nguyện: "Con không cầu gì cho bản thân, chỉ xin Người rủ lòng từ bi, che chở cho cô gái bên cạnh con. Xin hãy để cô ấy một đời bình an, không gặp bất cứ tai ương, trắc trở nào nữa. Mọi sóng gió, xin hãy để một mình con gánh chịu." Ánh mắt chị nhìn Pyn đang nhắm mắt cầu nguyện bên cạnh, dịu dàng và thành kính, còn hơn cả lúc chị nhìn tượng Phật. Trong khoảnh khắc ấy, chị cảm nhận rõ ràng tình yêu của mình dành cho cô, một tình yêu không lời nhưng sâu sắc đến mức khiến lòng chị rung động từng nhịp.

Sau khi lễ bái xong, cả hai đi dạo quanh khuôn viên chùa. Ngôi chùa rất rộng, có một hồ sen lớn đang mùa khô héo, chỉ còn trơ lại những đài sen khẳng khiu, và một khu vườn tháp cổ rêu phong. Không khí trong lành, yên tĩnh khác hẳn với sự ồn ào của thành phố, khiến lòng người cũng thư thái hơn.

Đang lúc họ mải mê ngắm nhìn những bức tượng La Hán với đủ tư thế bi hỷ, họ đi ngang qua một góc nhỏ khuất sau rặng tre, nơi có một ông thầy bói già đang ngồi xem quẻ cho vài người khách. Ông lão mặc bộ đồ nâu sồng, râu tóc bạc phơ, đôi mắt nhắm hờ, tay lần tràng hạt, trông có vẻ rất thoát tục.

Minara vốn không tin vào những chuyện này, chị định kéo Pyn đi lướt qua. Nhưng khi hai người vừa đi ngang, ông lão đang nhắm mắt bỗng đột ngột mở bừng mắt ra. Đôi mắt ấy, dù già nua nhưng lại sáng một cách lạ thường, nhìn thẳng vào Pyn.

Ông lão không nhìn Minara, cũng không nhìn những người khách đang chờ, ông chỉ nhìn chằm chằm vào Pyn, rồi cất giọng khàn khàn, nói một câu như buột miệng, dù chẳng ai nhờ ông xem:

"Lạ thay... Số mệnh cô gái này thật lớn. Sinh ra đã mang số tử, vậy mà có thể hai lần thoát chết. Thật là hiếm có, hiếm có!"

Bước chân Minara khựng lại, như bị một sức mạnh vô hình đóng đinh xuống đất. Chị giật bắn người, toàn thân đông cứng. Tim chị như bị ai đó bóp nát trong một giây. Hai lần thoát chết? Lời nói ấy vang vọng như tiếng sấm giữa trời quang, đánh thức nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng chị.

Pyn cũng sững sờ, cô ngơ ngác nhìn ông lão, rồi quay sang nhìn Minara. "Ông... ông nói gì vậy ạ?" Trong lòng cô dâng lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ, như một cơn gió lạnh bất chợt lướt qua da thịt.

Thấy Pyn có vẻ tò mò, định bước tới ngồi xuống hỏi cho rõ, Minara lập tức bừng tỉnh. Chị vội vàng nắm chặt lấy tay Pyn, kéo cô đi nhanh khỏi chỗ đó, giọng nói có chút gay gắt khác thường.

"Đi thôi em! Đừng tin vào mấy lời mê tín vớ vẩn đó. Toàn là nói nhăng nói cuội để lừa tiền người ta thôi."

"Nhưng mà chị..." Pyn còn ngoái đầu lại nhìn ông lão, thấy ông cũng đang nhìn theo mình, ánh mắt đầy bí ẩn. "Em thấy ông ấy nói... 'thoát chết'... nghe sợ quá."

"Không có nhưng nhị gì hết!" Minara kéo cô đi nhanh hơn, gần như là lôi đi. "Em là bác sĩ, sao lại tin vào mấy chuyện bói toán này? Số mệnh là do mình tự quyết định.

Chị nói cứng rắn như vậy, nhưng Pyn không hề biết, bàn tay đang nắm tay cô của Minara lạnh toát và đang run lên nhè nhẹ. Trong lồng ngực chị, một cơn giông bão đang gào thét. Những hình ảnh cũ ùa về: ngọn lửa rừng rực, tiếng khóc thất thanh, và nỗi day dứt kéo dài mười năm.

Hai lần thoát chết...

Chị chỉ biết một lần, là vụ hỏa hoạn kinh hoàng mười năm trước, vụ hỏa hoạn đã cướp đi ký ức của Pyn và gieo vào lòng chị nỗi ân hận tột cùng. Đó là một lần.

Vậy... còn một lần nữa là khi nào? Hay... hay lời ông ta có ý gì khác?

Một suy nghĩ khủng khiếp, đen tối hơn lóe lên trong đầu Minara, khiến chị rùng mình. Lẽ nào... "hai lần" không phải là quá khứ, mà là một lần quá khứ, và một lần... tương lai? Lẽ nào Pyn còn gặp phải điều không hay gì nữa sao? Nỗi sợ ấy như một bóng đen bao trùm, khiến chị thở không nổi.

"Không! Không thể nào!" Chị vội xua tan cái ý nghĩ đáng nguyền rủa đó ra khỏi đầu. Chị đã cầu nguyện rồi, chị đã thề sẽ bảo vệ em ấy rồi. Chắc chắn là ông già đó nói bậy, chắc chắn là vậy.

"Chị sao thế? Mặt chị tái mét kìa." Pyn lo lắng khi thấy sắc mặt Minara đột nhiên thay đổi.

"À... không sao." Minara cố nặn ra một nụ cười. "Chắc tại chị hơi mệt. Chúng ta đi dạo chụp ảnh một chút rồi về nhé. Chị muốn chụp vài tấm ảnh kỷ niệm với em ở đây."

Chị cố gắng kéo Pyn vào việc chụp ảnh, ngắm cảnh, cố dùng những nụ cười, những lời trêu đùa để che giấu cơn bão tố đang cuộn trào trong lòng. Nhưng lời nói của ông thầy bói, như một lời dự ngôn đáng sợ, đã ghim sâu vào tâm trí chị, báo hiệu một điều gì đó bất an đang lơ lửng phía trước. Mỗi bức ảnh chị chụp cùng Pyn, nụ cười của cô dưới nắng xuân, chỉ càng khiến nỗi lo lắng trong chị thêm phần da diết.

******

Hai hôm sau, Pyn bắt đầu thu dọn hành lý để chuẩn bị cho chuyến về quê ăn Tết. Cô có cả một kỳ nghỉ dài gần hai tuần. Nami, sau khi hoàn thành việc sắp xếp lịch trình dày đặc của Minara, cũng tranh thủ chạy qua phòng Pyn, một phần để "tám" chuyện, một phần để giúp cô xếp đồ. Không khí phòng Pyn ngập tràn mùi bánh kẹo Tết mà cô mua về làm quà, những túi quà lỉnh kỉnh chất đầy giường.

"Trời ơi, Pyn đi về quê ăn Tết mà như dọn nhà vậy." Nami trêu chọc khi thấy Pyn đang cố gắng nhét một chiếc áo len dày cộm vào vali. "Toàn là đồ mới chị chủ mua cho không à. Sướng nhất Pyn rồi nhé!"

"Em đâu có muốn đâu." Pyn đỏ mặt. "Chị ấy cứ bắt em nhận. Em đang định mang mấy bộ này về cho mẹ với mấy dì có đi đám tiệc thì mặc; chứ ở quê, em mà mặc đồ này ai mà coi hả chị."

"Mang về cho mẹ với dì?" Nami trợn tròn mắt. "Pyn ơi là Pyn, đồ này là chị Minara đích thân chọn cho em đó. Em mà dám cho người khác, chị ấy mà biết là giận em cả năm luôn đấy."

"Thật ạ?" Pyn ngơ ngác.

"Thật chứ sao!" Nami bĩu môi. "Chị ấy khó tính lắm, có bao giờ thấy tự tay đi chọn đồ cho ai ngoài bản thân mình đâu. Em là trường hợp đặc biệt nhất vũ trụ này rồi đó."

Pyn chỉ cười trừ, tiếp tục gấp quần áo. Khi cô cuộn chiếc áo sơ mi dài tay lên, chiếc vòng hoa sen bằng đá trên cổ tay cô lộ ra rõ mồn một dưới ánh đèn.

Nami, vốn tính hay để ý, lập tức nhận ra. "Ủa? Pyn, vòng này..."

Cô chồm người tới, cầm lấy cổ tay Pyn, nhìn kỹ chiếc vòng. "Trời ơi! Sao Pyn cũng có chiếc vòng y hệt của chị chủ vậy?"

Pyn giật mình. "Y hệt là sao ạ? Vòng này của em mà."

"Không! Ý chị là," Nami nói với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, "chị Minara cũng có một chiếc vòng y hệt cái này. Giống từ màu đá, đến hình dạng hoa sen, không khác một chi tiết nào. Chị thề luôn!"

Pyn sững sờ. "Làm... làm gì có chuyện trùng hợp vậy ạ?"

"Chị nói dối em làm gì..." Nami thản nhiên ngồi xuống giường, bắt đầu chế độ "buôn dưa". "Hai người đeo đồ đôi phải không? Khai mau! Tiến triển đến mức nào rồi?"

"Đồ đôi gì chứ!" Pyn vội rụt tay lại, gò má nóng bừng. "Đây là chiếc vòng em đeo từ nhỏ mà. Mẹ em nói là của một người bạn tặng sinh nhật em. Em chưa bao giờ tháo nó ra."

Lần này, đến lượt Nami ngạc nhiên. "Đeo từ nhỏ? Thật á?" Vẻ trêu chọc trên mặt cô biến mất, thay vào đó là một sự đăm chiêu, cố gắng xâu chuỗi điều gì đó.

"Chị không đùa đâu Pyn," giọng Nami bỗng trở nên nghiêm túc hơn. "Chiếc vòng của chị Minara, chị ấy quý nó còn hơn cả mạng sống. Em biết không, trước khi em xuất hiện, chị hay thấy chị ấy ngồi một mình trong phòng làm việc, chỉ để ngắm chiếc vòng đó. Chị ấy ngắm say sưa hàng giờ liền, tay cứ mân mê không rời." Nami nuốt nước bọt, hạ giọng xuống như thể đang kể một bí mật động trời. "Đôi khi, chị còn nghe thấy chị ấy... tự nói chuyện với nó nữa. Chị ấy gọi 'Pyn ơi, em ở đâu...', rồi có lúc chị còn thấy... chị ấy khóc."

Pyn ơi, em ở đâu...

Chị ấy khóc...

Từng lời của Nami như từng nhát búa, giáng mạnh vào tâm trí Pyn. Tai cô ù đi. Chấn động. Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng.

Không thể nào. Không thể nào có sự trùng hợp đến mức quái đản như vậy.

Chiếc vòng y hệt. Tên của cô. Và cả... lời của ông thầy bói hai ngày trước. "Hai lần thoát chết."

Một mớ bòng bong hỗn độn, đáng sợ bắt đầu hình thành trong đầu Pyn. Cô không thể nào lý giải được. Cô cần một câu trả lời. Cô cần phải hỏi chính Minara.

Tối hôm đó, Pyn gần như không thể nuốt trôi bữa cơm. Tâm trí cô cứ lởn vởn hình ảnh Minara ngồi khóc, gọi tên "Pyn" trong khi ngắm một chiếc vòng giống hệt của cô. Cảm giác bất an và tò mò thôi thúc cô đến mức không thể chờ đợi thêm được nữa.

Cô lấy hết can đảm, đi lên tầng ba, đến trước cửa phòng làm việc của Minara. Đèn bên trong vẫn sáng. Cô hít một hơi thật sâu, định gõ cửa. Nhưng rồi cô lại rụt tay lại. Hỏi thế nào bây giờ? Chẳng lẽ nói chị Nami kể em nghe?

Cô cứ đứng tần ngần, đấu tranh nội tâm dữ dội. Cuối cùng, cô quyết định quay về phòng mình, nghĩ rằng có lẽ nên đợi một dịp khác. Nhưng khi cô vừa quay đi, cửa phòng không khóa của Minara đột ngột bị gió thổi mở ra. Căn phòng trống không, có lẽ chị ấy đang ở trong phòng tắm.

Tim Pyn đập mạnh. Cô từ từ bước vào.

Trên chiếc bàn gỗ gụ sang trọng, bên cạnh chồng kịch bản, là một quyển nhật ký bìa da màu nâu sẫm, cũ kỹ. Và nằm ngay ngắn trên quyển nhật ký đó, là một chiếc vòng hoa sen bằng đá. Giống hệt chiếc vòng trên tay cô. Bên cạnh là một bức thư đã ngả vàng theo thời gian.

Minara, sau khi nghe lời thầy bói, đã bị ám ảnh. Cả tối nay chị không thể tập trung làm việc. Chị đã lấy quyển nhật ký ra, đọc lại lá thư viết cho Pyn mười năm trước, như một cách để tự trấn an mình, để nhắc nhở mình về tình yêu và lời thề bảo vệ cô gái nhỏ. Chị vừa đọc thư xong, cảm thấy hơi mệt mỏi, liền bước vào phòng tắm để ngâm mình, mà quên béng việc cất chúng đi.

Pyn bước tới, như bị thôi miên. Cô đưa cổ tay mình lên, đặt cạnh chiếc vòng trên bàn. Hai chiếc vòng giống hệt nhau. Như hai giọt nước.

"Chị..." Pyn thì thầm, một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên. Tại sao?

Rồi ánh mắt cô rơi xuống bức thư. Bàn tay cô run rẩy, cầm lá thư đã ngả vàng lên. Cô biết đọc trộm là sai trái, nhưng có một lực hút vô hình, một sự thôi thúc mãnh liệt buộc cô phải làm vậy.

Dòng chữ đầu tiên đập vào mắt cô:

"Gửi Pyn, thiên thần nhỏ của chị..."

Trái tim Pyn hẫng một nhịp. Pyn? Tên cô.

Cô đọc tiếp, đôi mắt lướt nhanh trên những dòng chữ viết tay mềm mại nhưng đẫm nét u buồn.

"Chị xin lỗi. Hai từ này nhẹ bẫng, nhưng nó lại nặng tựa ngàn cân đang đè nát lồng ngực chị. Chị xin lỗi vì đã không thể giữ chặt tay em, đã không thể kéo em ra khỏi đống đổ nát tàn khốc ấy. Giá như người nằm lại dưới mái nhà ấy là chị, chứ không phải em..."

Pyn khẽ nấc lên, bàn tay đưa lên che miệng. Đống đổ nát? Tai nạn? Một hình ảnh mơ hồ, đáng sợ về ngọn lửa đỏ rực bỗng lóe lên trong đầu cô, khiến cô đau nhói. Không... không phải... Cô lắc mạnh đầu, cố xua đi.

Cô ép mình đọc tiếp, nước mắt đã bắt đầu giàn giụa, làm nhòe cả trang giấy.

"Pyn có biết không, từ ngày gặp em, thế giới của chị đã thay đổi... Nụ cười của em, ánh mắt của em... tất cả đã thắp lên trong trái tim nguội lạnh này một ngọn lửa... Chị chưa bao giờ nói với em điều này... rằng tình cảm chị dành cho em không chỉ đơn thuần là sự quý mến của một người chị. Nó lớn hơn thế, sâu sắc hơn thế, và cũng đau đớn hơn thế. Nó là rung động đầu đời trong trẻo nhất, là tình yêu thuần khiết nhất mà chị chưa từng dám gọi tên."

Tình yêu? Pyn sững sờ. Tấm chân tình trong bức thư này... nó quá lớn lao, quá bi thương. Nhìn vào nét chữ, Pyn chắc chắn Minara là người đã viết bức thư, chị ấy đã yêu cô gái tên "Pyn" này bằng cả sinh mệnh. Một tình yêu sâu sắc, tuyệt vọng.

"Chị đã mất em rồi, Pyn à. Chị đã mất đi ngôi sao sáng nhất trong bầu trời của riêng mình."

"Hãy ngủ yên nhé, cô bé của chị."

"Thương em,

Chị Minee của em."

Pyn đứng không vững, cô phải vịn vào cạnh bàn. Nước mắt rơi lã chã. Một câu chuyện tình yêu bi thảm đến vậy. Chị ấy đã yêu một cô gái tên Pyn, và cô gái ấy đã chết trong một tai nạn thảm khốc. Và người con gái ấy... cũng có chiếc vòng giống hệt cô.

Vậy... còn mình thì sao?

Tại sao mình cũng tên Pyn? Tại sao mình cũng có chiếc vòng này?

Và tại sao... chị ấy lại đối xử với mình...

Một suy nghĩ kinh hoàng, cay đắng như mật đắng bắt đầu hình thành.

Đúng lúc này, tiếng cửa phòng tắm bật mở. Minara bước vội ra, trên người mặc chiếc áo ngủ lụa phi bóng màu ngà, mềm mại ôm sát thân hình, mái tóc ướt còn nhỏ nước xuống vai trần. Chị định lấy thêm một chiếc áo khoác mỏng trong tủ. Và rồi chị sững lại.

Chị thấy Pyn, thấy cô đang đứng trước bàn làm việc, tay cầm lá thư, mặt đẫm nước mắt, đôi mắt rơm rớm đỏ nhìn chị.

Một tiếng "Oang" nổ tung trong não Minara. Toàn thân chị lạnh toát. Chị quên mất. Chị đã quên cất chúng đi!

"Pyn... em..." Chị lắp bắp, không biết phải nói gì.

Pyn ngước lên, đôi mắt trong veo giờ đây ngập tràn sự hoang mang, bối rối, và một nỗi đau không thể gọi tên. "Chị... Chị giải thích đi!" Giọng cô run rẩy đến lạc đi. "Chuyện này là sao? 'Pyn' trong lá thư này là ai? Tại sao chị ấy lại có tên giống em? Và chiếc vòng này... Tại sao chị lại có một chiếc y hệt?"

Minara hoảng loạn. Chị nhìn gương mặt Pyn, vừa đẫm lệ, vừa sợ hãi. Nói sự thật? Nói rằng 'Pyn' đó chính là em? Rằng mười năm trước chúng ta đã gặp nhau? Rằng chị đã yêu em từ lúc đó? Rằng vụ tai nạn đã khiến em mất trí nhớ?

Không! Tiếng gào thét trong đầu Minara vang lên. Không thể! Nếu nói ra, Pyn sẽ bị sốc. Cô ấy sẽ nghĩ mình là một kẻ dối trá. Cô ấy sẽ nghĩ mình tiếp cận cô ấy là để chuộc lỗi. Và kinh khủng hơn... cô ấy sẽ sợ hãi, sẽ rời xa mình mãi mãi! Lời của ông thầy bói lại vang lên: "Hai lần thoát chết". Chị không thể để mất cô ấy thêm một lần nào nữa!

Trong một giây phút hoảng loạn tột độ, lý trí bị nỗi sợ hãi lấn át, Minara đã chọn một lời nói dối. Một lời nói dối mà chị nghĩ là an toàn nhất, nhưng lại là lời nói dối tàn nhẫn nhất.

"Pyn..." Chị cố gắng nặn ra một nụ cười buồn bã, đưa tay lên định chạm vào mặt cô, nhưng Pyn đã lùi lại. "Em ngồi xuống đi, chị sẽ kể."

Chị hít một hơi thật sâu, bắt đầu thêu dệt một kịch bản tồi tệ, giọng nói nhuốm một nỗi buồn bã chân thật dành cho Pyn đang đứng trước mặt.

"Người tên Pyn trong lá thư... là một ký ức của chị."

"Cô ấy... là người chị đã từng rất trân trọng. Rất quan trọng với chị. Chiếc vòng này... là của cô ấy."

Pyn sững sờ. "Một người... chị từng trân trọng?" Cô lặp lại, trái tim như bị bóp nghẹt.

"Phải." Minara nhắm mắt lại, không dám nhìn vào đôi mắt Pyn, vì sợ sẽ không thể nói dối được nữa. "Nhưng... cô ấy mất rồi. Trong một tai nạn. Đã lâu lắm rồi." Chị bịa đại một lý do, một lý do mà chị nghĩ sẽ chấm dứt mọi câu hỏi, một lý do trùng khớp với những gì Pyn vừa đọc trong thư.

Chị đã hy vọng Pyn sẽ hiểu và không hỏi nữa. Nhưng chị đã lầm. Chị không ngờ rằng lời nói dối này, lại như một nhát dao chí mạng, đâm thẳng vào trái tim vừa mới biết yêu của Pyn.

Khi Minara vừa dứt lời, chị mở mắt ra. Chị thấy gương mặt Pyn, vốn đang hoang mang, bỗng chốc tái nhợt đi. Đôi mắt trong veo ngập tràn sự chấn động, rồi nhanh chóng chuyển thành một nỗi buồn tha thiết, một sự nhói đau không thể che giấu, và cuối cùng... là một sự thất vọng vô bờ.

"Một ký ức."

"Một người rất quan trọng."

"Cô ấy mất rồi."

Từng chữ một xoáy sâu vào tâm trí Pyn, kết hợp với những dòng thư đẫm nước mắt kia.

Thì ra là vậy.

Một nụ cười chua chát, đắng ngắt nở trên môi cô.Thì ra bấy lâu nay, tất cả chỉ là một vở kịch.

Pyn lùi lại một bước, giọng nói run rẩy đến lạc đi. "Cho nên... cho nên vì em cũng tên là Pyn... và em cũng có một chiếc vòng giống hệt... nên chị mới đối xử tốt với em như vậy, đúng không?"

Minara sững sờ trước câu hỏi đó. "Không! Pyn, không phải..." Chị vội vàng phủ nhận, nhưng đã quá muộn.

"Thì ra là vậy..." Pyn bật khóc, nhưng không phải là tiếng khóc nức nở, mà là những giọt nước mắt của sự tuyệt vọng, lặng lẽ lăn dài trên gò má. "Em chỉ là... một người giống với người thương trong quá khứ của chị."

Thì ra những cử chỉ dịu dàng...

Những ánh mắt cưng chiều...

Những lần chị nói chị không thích đàn ông...

Những lần chị nói chị quan tâm em...

Tất cả... tất cả đều không phải là dành cho em.

Tất cả là dành cho một người tên Pyn khác, một người đã mất. Một người mà chị ấy yêu bằng cả sinh mệnh, một người có "tình yêu thuần khiết nhất".

"Em chỉ là người thế thân."

Câu nói cuối cùng Pyn thốt ra, như một nhát dao cứa nát cả hai trái tim.

"Không phải! Pyn! Nghe chị giải thích! Mọi chuyện không phải như em nghĩ!" Minara hoảng hốt lao tới, cố gắng nắm lấy tay cô.

Nhưng Pyn đã gạt tay chị ra. Cô lắc đầu trong nước mắt, nỗi đau đớn và sự cay đắng hiện rõ trên gương mặt. "Đừng nói nữa! Em không muốn nghe! Tất cả chỉ là giả dối!"

Cô vội vã quay người, chạy ra khỏi phòng, để lại lá thư rơi trên sàn nhà, bên cạnh chiếc vòng bị bỏ lại.

"Pyn! Đứng lại! PYN!"

Minara gào lên, lao theo cô. Nhưng Pyn đã chạy về phòng mình, tiếng cửa đóng sầm lại và tiếng khóa trái vang lên lạnh lùng, như một dấu chấm hết.

Minara đấm mạnh vào cánh cửa, tiếng vang khô khốc hòa lẫn với lời van xin lạc giọng: "Pyn! Mở cửa ra... nghe chị nói, không phải như vậy!"

Nhưng chỉ có tiếng khóc nức nở, ấm ức, vỡ vụn của Pyn vọng ra từ bên kia lớp gỗ dày như những mảnh thủy tinh rơi vỡ không ngừng, từng mảnh sắc nhọn đâm thẳng vào tim Minara. Chị quỵ xuống, tựa trán vào cánh cửa lạnh ngắt, cả cơ thể run lên. Nước mắt bắt đầu trào ra. "Ngu ngốc! Mày vừa làm cái gì thế này hả Minh Khuê! Mày vừa nói cái gì vậy?!" Chị tự trách, tự nguyền rủa bản thân vì cái kịch bản tồi tệ, vì lời nói dối ngu xuẩn nhất mà chị có thể nghĩ ra.

Bên trong căn phòng tối om, Pyn cuộn tròn trên giường, thân hình nhỏ bé co lại như chú mèo con trôi lạc giữa cơn bão. Đôi chân gầy guộc ép sát ngực, hai tay siết chặt chiếc gối đã ướt đẫm nước mắt. Tiếng khóc thút thít yếu ớt, đứt quãng, như lời van xin không thành hình. Mỗi lần hít vào, lồng ngực cô lại run rẩy, nước mắt lăn dài thấm đẫm gò má, rơi xuống ga giường thành những vệt loang lổ.

Trong đầu cô, mọi thứ quay cuồng như cơn lốc: "Thì ra mình chỉ là một cái bóng..." câu nói ấy lặp đi lặp lại, đập vào từng tế bào. Cô nhớ lại từng cử chỉ dịu dàng của Minara: bàn tay vuốt tóc, ánh mắt ấm áp mỗi buổi sáng, những mẩu giấy nhỏ bên ly nước ép. Tất cả giờ đây hiện lên như một vở kịch được dàn dựng tỉ mỉ, chỉ để lấp đầy khoảng trống của một người khác. "Mình không phải là Pyn của chị... mình chỉ là một Pyn trùng tên, trớ trêu thay trùng luôn cả chiếc vòng,..."

Nỗi đau không còn là cơn sóng nữa, nó là cả đại dương đen ngòm, nhấn chìm cô. Cô tự hỏi: "Nếu mình không có chiếc vòng này, nếu mình không tên Pyn, chị có từng nhìn mình một lần chăng?" Câu trả lời tự nhiên hiện ra, tàn nhẫn đến đau lòng: Không. Với một người lạnh lùng như Minara, đáp án chắc chắn là không.

Cô cắn chặt môi đến bật máu, cố nén tiếng nấc, nhưng càng nén, nỗi đau càng dâng trào. Cơ thể nhỏ bé run lên trong chăn, như sinh vật yếu ớt giữa cơn bão, không còn sức lực để vùng vẫy. Cô muốn hét lên, muốn đập phá, muốn hỏi chị rằng: "Chị đã từng yêu em - Pyn này - dù chỉ một chút thôi chưa?" Nhưng cửa đã khóa, và trái tim cô cũng đã khóa chặt trong nỗi tuyệt vọng.

Cùng lúc ấy, tiếng khóc như xuyên qua lớp gỗ lạnh ngắt, đâm thẳng vào tim Minara. Chị từ từ ngồi sụp xuống trước cửa, lưng tựa vào gỗ, hai tay ôm lấy đầu gối co ro như đứa trẻ lạc lối. Nước mắt chị tuôn rơi không ngừng, hòa vào tiếng gió đêm rít qua khe cửa. Chị muốn bảo vệ cô, cuối cùng lại là người làm tổn thương cô sâu sắc nhất.

Mỗi nhịp nấc của Pyn là một lời buộc tội tàn nhẫn: chị đã đánh mất niềm tin của cô, đã biến tình yêu thành trò đùa. Nỗi ân hận dâng lên như thủy triều, nhấn chìm chị trong vùng biển đen tối. Chị hình dung gương mặt Pyn lúc này với đôi mắt đỏ hoe đầy thất vọng, khiến trái tim chị như bị xé toạc ra từng mảnh. Mười năm trước, chị đã mất cô một lần vì ngọn lửa; giờ đây, chính lời nói dối của mình đã đẩy cô đi xa. Nỗi sợ mất mát lần nữa khiến chị nghẹt thở, cơ thể run rẩy không ngừng, nước mắt thấm ướt sàn nhà lạnh lẽo. Tình yêu chị dành cho Pyn, sâu đậm đến mức sẵn sàng hy sinh tất cả, giờ đây trở thành gông xiềng trói buộc chị trong địa ngục tự tạo. Nỗi day dứt từ quá khứ xen lẫn hiện tại, biến chị thành một kẻ thất bại thảm hại. Chị chỉ có thể ngồi đó, lắng nghe tiếng khóc đang nhỏ dần vì mệt lả của người con gái bên trong, lòng tràn ngập nỗi sợ hãi rằng lần này, chị sẽ mất cô mãi mãi.

Dần dần, tiếng khóc của Pyn yếu đi thành những tiếng nấc nghẹn ngào, cơ thể run rẩy trong chăn.

Minara vẫn ngồi lặng im ngoài cửa, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không, nước mắt đã khô lại thành vệt dài trên gò má.

Tối đó, trong tòa biệt thự xa hoa, hai con người - hai trái tim tan nát, chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng lại xa vời tựa như hai dãy ngân hà.

Một người con gái khóc đến cạn nước mắt vì nỗi cay đắng khi nhận ra mình chỉ là "người thế thân", một cái bóng của quá khứ. Tình yêu vừa mới nhen nhóm đã bị dập tắt bởi một sự thật phũ phàng.

Một người phụ nữ ngồi bất động trước cánh cửa đóng chặt, trái tim rỉ máu vì ân hận và sợ hãi. Nỗi sợ mất đi Pyn một lần nữa, giờ đây còn lớn hơn cả mười năm trước cộng lại.

Cả hai đều bị bóng đêm nuốt chửng, bị nhấn chìm trong những giọt lệ và một cơn đau xé lòng.

Đêm đầu xuân ấy, tưởng chừng như dài vô tận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro