Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Vòng tay ấm áp

Cơn bão đêm qua đã để lại một bầu trời trong vắt không một gợn mây, không khí sau mưa mát lành và tinh khiết lạ thường, nhưng trong lòng Pyn lại đang có một cơn bão nhỏ. Kỳ thực tập hiện tại của cô sắp kết thúc, và cô vừa nhận được thông báo về địa điểm thực tập tiếp theo - một bệnh viện ven sông nằm ở ngoại ô thành phố, hoàn toàn trái ngược với lộ trình di chuyển hiện tại của cô. Việc đi lại từ căn hộ thuê trọ chật hẹp giờ đây sẽ trở thành một bài toán nan giải về cả thời gian và tiền bạc.

Minara, với khả năng quan sát tinh tường của một diễn viên và sự nhạy bén của một kẻ đang yêu, đã nhanh chóng nhận ra nét ưu tư trên gương mặt Pyn. Chị chờ đến khi Pyn kiểm tra sức khỏe buổi sáng xong, mới thản nhiên cất tiếng, giọng điệu như thể chỉ là một ý nghĩ chợt nảy ra.

"Căn penthouse này tuy ở trung tâm nhưng lại quá ồn ào, không tốt cho việc tĩnh dưỡng. Chị đang định chuyển về biệt thự cũ của gia đình ở ngoại thành yên tĩnh. Nơi đó không khí trong lành hơn nhiều." Chị khẽ liếc nhìn Pyn, đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia tính toán mà cô không thể nhận ra. "Chị nghe nói khu đó cũng gần bệnh viện Nhất Tín, nơi em sắp tới thực tập thì phải?"

Pyn giật mình, ngước đôi mắt trong veo nhìn chị. Bệnh viện Nhất Tín chính xác là nơi cô sắp chuyển đến. Làm sao chị ấy lại biết được?

Minara mỉm cười, một nụ cười gần như không thể nhận ra, che giấu đi sự sắp đặt hoàn hảo của mình. "Biệt thự đó khá rộng, mà chị thì chỉ ở có một mình. Nếu em không ngại, hay là chuyển đến ở cùng chị đi. Sẽ tiện cho cả việc em đi thực tập và chăm sóc cho chị. Dù sao thì hợp đồng của em cũng là trợ lý sức khỏe toàn thời gian mà, đúng không?"

Lời đề nghị quá đỗi bất ngờ nhưng lại hợp lý đến mức Pyn không thể tìm ra lỗ hổng để từ chối. Cô ngập ngừng, nhưng khi nghĩ đến những chuyến xe buýt đông đúc, khoản tiền thuê nhà sắp tăng và cả ánh mắt đầy mong chờ dù được che giấu rất kỹ của Minara, cô bất giác gật đầu.

Và thế là, chỉ hai ngày sau, Pyn đã cùng Nami dọn đồ đến biệt thự nhà họ Dương.

Lần đầu tiên chiếc xe chạy qua cánh cổng sắt chạm khắc hoa văn cổ điển, lướt đi trên con đường rải sỏi trắng rợp bóng những cây long não cổ thụ, Pyn không khỏi choáng ngợp. Căn biệt thự hiện ra trước mắt cô không chỉ là một ngôi nhà, mà là cả một tòa lâu đài trắng muốt theo phong cách tân cổ điển, uy nghi và tĩnh lặng giữa một khu vườn rộng lớn được chăm chút như một công viên hoàng gia. Một đài phun nước bằng đá cẩm thạch đặt giữa sân trước, tiếng nước chảy róc rách là âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng gần như tuyệt đối của nơi này.

Bước vào bên trong, Pyn càng cảm thấy mình như lạc vào xứ thần tiên. Sảnh chính cao vút với mái vòm kính màu, để ánh nắng tự nhiên rọi xuống, nhảy múa trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng. Một chiếc cầu thang đôi uốn lượn mềm mại như dải lụa dẫn lên các tầng trên. Nội thất sang trọng, từ bộ sofa bọc nhung đến chiếc đàn dương cầm đen bóng đặt ở góc phòng khách, tất cả đều hoàn hảo, nhưng lại toát lên một vẻ lạnh lẽo, một sự trống trải mênh mông thiếu hơi ấm con người.

Minara đứng ở giữa sảnh chờ, trên môi là một nụ cười hiếm hoi, chân thật và rạng rỡ: "Mừng em đã đến."

Bốn từ đơn giản ấy lại khiến trái tim Pyn khẽ rung động. Đối với Minara, việc trở lại nơi này cũng mang một ý nghĩa đặc biệt. Mười năm trước, nơi này là nhà tù giam lỏng chị. Hôm nay, có em ở đây, nó mới thực sự trở thành nhà.

Một bà quản gia lớn tuổi và vài người giúp việc trong bộ đồng phục trang nhã cúi đầu chào. Minara đích thân dẫn Pyn lên phòng. Căn phòng được chuẩn bị cho cô còn lớn hơn cả căn hộ trọ của cô, với ban công riêng nhìn thẳng ra hồ bơi xanh biếc và khu vườn phía sau. Mọi thứ, từ chiếc giường cỡ lớn phủ ga lụa màu kem đến chiếc bàn làm việc bằng gỗ sồi, đều toát lên vẻ tinh tế.

"Em xem còn thiếu gì thì cứ nói với quản gia nhé." Minara nói, giọng dịu dàng.

Pyn chỉ biết lí nhí cảm ơn, trong lòng ngập tràn cảm giác không thật. Người ta đồn Minara lạnh lùng, oái oăm và đáng sợ, nhưng người phụ nữ trước mặt cô đây lại chu đáo và ân cần đến lạ. Có lẽ, những lời đồn đại không phải lúc nào cũng đúng.

***

Cuộc sống chung dưới một mái nhà bắt đầu, và chiếc bẫy ngọt ngào của Minara cũng chính thức được giăng ra một cách tinh vi hơn.

Buổi sáng đầu tiên tại biệt thự, Pyn thực hiện công việc của mình như thường lệ. Cô gõ cửa phòng Minara, trên tay là bộ dụng cụ y tế. Minara vừa kết thúc buổi tập yoga buổi sáng, trên người vẫn còn mặc một bộ đồ lụa mỏng màu xanh ngọc, mềm mại ôm lấy những đường cong hoàn hảo. Chị ngồi xuống chiếc ghế bành cạnh cửa sổ, vén nhẹ tay áo lên.

"Phiền em rồi." chị nói, ánh mắt lấp lánh nhìn cô không chớp.

Pyn khẽ gật đầu, cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp. Cô quấn vòng băng quanh bắp tay chị, động tác cẩn thận và thuần thục. Để nghe rõ hơn, cô phải hơi cúi người về phía trước, mái tóc dài vô tình sượt qua vai chị. Bất chợt, một lọn tóc mai của cô khẽ lướt qua gò má Minara, mang theo mùi hương hoa nhài thanh khiết. Tim chị đập lỡ một nhịp. Khi Pyn đặt ống nghe lên ngực chị, qua một lớp lụa mỏng, chị có thể cảm nhận rõ sự ấm áp từ bàn tay cô, và cả nhịp tim đang phản bội lại vẻ ngoài bình tĩnh của mình.

"Nhịp tim của chị hơi nhanh một chút. Chị cần nghỉ ngơi nhiều hơn ạ." Pyn nói sau khi ghi lại chỉ số, gương mặt vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp nhưng đôi tai đã hơi ửng hồng.

Minara nhìn sâu vào mắt cô, khóe môi cong lên thành một nụ cười đầy quyến rũ:

"Từ ngày có em, trái tim chị lúc nào cũng hoạt động hết công suất. Chắc là dấu hiệu của việc sắp khỏe lại."

Câu nói vừa thật vừa đùa ấy khiến Pyn bối rối, vội thu dọn dụng cụ, lảng tránh ánh mắt nóng rực của chị.

Kế hoạch của Minara không chỉ dừng lại ở những lời nói. Chiều hôm đó, sau khi kết thúc một buổi quay quảng cáo kéo dài, chị trở về nhà với vẻ mặt mệt mỏi thấy rõ. Khi Pyn chạy ra cửa đón, Minara bỗng đưa tay lên day trán, người khẽ loạng choạng, tựa vào cô.

"Chị!" Pyn hốt hoảng, vội vàng vòng tay qua eo chị, dùng hết sức mới có thể dìu chị đứng vững.

Cả cơ thể của Minara gần như nằm trọn trong vòng tay cô. Trong khoảnh khắc ấy, Pyn cảm nhận được thân hình mảnh mai nhưng săn chắc của chị, và cả mùi hương nước hoa sang trọng quyện lẫn với mùi mồ hôi sau một ngày làm việc mệt mỏi. Một mùi hương rất thật, rất đời thường, khác hẳn với hình ảnh nữ thần băng giá trên màn ảnh.

Minara khẽ tựa đầu lên vai Pyn, thì thầm: "Chị hơi choáng một chút. Em dìu chị vào phòng được không?" Nhưng trong lòng chị lại đang dậy sóng. "Mùi hương này của em... mùi của mùa hè năm ấy, của sự bình yên mà chị đã đánh mất. Chỉ cần được ở trong vòng tay em thế này, chị nguyện đánh đổi tất cả."

Từ trong bếp, Nami ló đầu ra, thấy cảnh tượng "tình tứ" đó thì không khỏi che miệng cười, nói nhỏ với bà quản gia: "Bà xem, bệnh thì giả mà tình thì thật! Chị chủ nhà tôi đúng là ảnh hậu không chỉ trên phim rồi."

***

Buổi tối, Pyn quyết định sẽ nấu một món gì đó bổ dưỡng cho Minara. Cô vào bếp, từ chối sự giúp đỡ của đầu bếp riêng, và tự tay nấu một nồi cháo hạt sen long nhãn. Đây là món cháo mà ngày nhỏ mẹ vẫn thường nấu cho cô mỗi khi cô bị ốm, vừa ngọt dịu vừa ấm bụng. Mùi cháo bùi bùi, thanh nhã len vào từng ngóc ngách căn bếp hiện đại, khiến chính Pyn cũng chợt thấy như mình đang trở về làng quê thuở nào, nơi có đôi bàn tay gầy guộc của mẹ ân cần khuấy nồi cháo mỗi đêm.

Khi Pyn bưng khay gỗ với hai tô cháo nóng hổi vào phòng khách, Minara đang ngồi trên ghế sofa, ánh đèn vàng hắt xuống mái tóc dài khiến dáng chị càng thêm dịu dàng. Trên tay chị vẫn còn kịch bản, nhưng khi thấy Pyn, Minara lập tức đặt nó xuống, khóe môi khẽ cong. "Em nấu sao? Thơm quá."

"Dạ, cháo hạt sen ạ. Món này giúp an thần, dễ ngủ." Pyn nhỏ nhẹ đáp, đặt một tô trước mặt Minara, một tô trước chỗ mình.

Minara mỉm cười, nhưng thay vì cầm lấy bát cháo của mình, chị lại cầm lấy bát của Pyn. Chị múc một muỗng đầy, thổi nhẹ cho nguội bớt, rồi bất ngờ đưa đến trước môi Pyn.

"Em ăn trước đi."

Hành động quá đỗi bất ngờ và thân mật ấy khiến Pyn sững người. "Ơ... đây là phần của em mà. Chị cứ ăn phần của chị đi ạ."

"Không được." Minara lắc đầu, ánh mắt ánh lên một tia tinh nghịch. "Bác sĩ phải khỏe mạnh thì mới chăm sóc được cho bệnh nhân chứ. Em ăn một miếng cho chị xem nào."

Pyn ngập ngừng, nhưng nhìn vào ánh mắt vừa dịu dàng vừa có phần "uy hiếp" của chị, cô lại không nỡ từ chối. Cô đành khẽ hé môi, đón lấy muỗng cháo. Vị ngọt thanh của long nhãn, quyện với sự bùi bùi của hạt sen, tan dần trong miệng. Rất ngon. Nhưng điều khiến tim cô đập loạn nhịp lại là ánh mắt của Minara, vẫn dán chặt vào đôi môi hồng phớt của cô, không hề rời đi, như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

"Sao rồi?" Minara hỏi, khóe môi cong lên thành một nụ cười đầy quyến rũ. Chị lại múc thêm một muỗng nữa, tiếp tục đưa về phía cô.

"Dạ... ngon lắm ạ." Pyn vội quay đi, hai má nóng bừng. "Chị... chị đừng đút em nữa, em tự ăn được mà. Chị cứ nhìn em như vậy, em... em nuốt không trôi đâu!"

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác xao xuyến kỳ lạ. "Sao chị ấy lại ân cần thế này? Cái cảm giác mơ hồ, quen thuộc này... là gì vậy?"

Minara bật cười khe khẽ, một âm thanh trong trẻo hiếm hoi. Thấy Pyn ngượng ngùng thật sự, chị mới chịu dừng lại. Chị từ tốn thưởng thức bát cháo của mình, miệng cứ tấm tắc khen mãi: "Ngon...ngon thật! Tay nghề của bác sĩ Tâm Nhiên đúng là không đùa được đâu."

Đỉnh điểm của sự ngọt ngào đến vào một đêm mưa khác. Minara lại "tái phát" chứng mất ngủ. Chị cứ trằn trọc trên giường, không tài nào chợp mắt được. Pyn, sau khi kiểm tra, biết rằng đây là do áp lực tâm lý. Cô không dùng thuốc, mà chỉ lặng lẽ ngồi bên giường, bắt đầu kể những câu chuyện vu vơ. Giọng cô đều đều, dịu dàng như một dòng suối, có tác dụng an thần hơn bất kỳ loại thuốc nào.

Minara nhắm mắt lắng nghe, tâm hồn thư thái lạ thường. Bất chợt, chị khẽ run lên. "Chị thấy hơi lạnh."

Pyn không chút nghi ngờ, cô vội vàng kéo chăn lên cao hơn cho chị, rồi dùng hai tay mình xoa nhẹ lên bàn tay đang để ngoài chăn của Minara, cố gắng truyền hơi ấm. "Tay chị lạnh quá. Để em đi pha cho chị một ly trà gừng nhé."

Khi Pyn vừa định đứng dậy, Minara đã bất ngờ nắm chặt lấy tay cô, kéo lại. Sức nắm không mạnh, nhưng lại đầy kiên định. Pyn mất đà, ngã ngồi xuống mép giường, lòng bàn tay cô vẫn nằm gọn trong tay chị.

"Đừng đi!" Minara thì thầm, giọng nói khản đi vì cảm xúc. Chị mở mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô đầy tha thiết. Chị đan những ngón tay của mình vào tay cô: "Có em ở đây... là đủ ấm rồi."

Trong ánh đèn ngủ mờ ảo, Pyn có thể thấy rõ sự yếu đuối và nỗi cô đơn chưa từng thấy trong đôi mắt của người phụ nữ quyền lực này. Trái tim cô bất giác mềm lại. Cô không rút tay về nữa, mà cứ để yên cho chị nắm lấy, khẽ dùng ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay chị như một lời an ủi. "Chị ấy... cô đơn đến thế sao?" Pyn thầm nghĩ

Sáng hôm sau, Nami đến sớm, thấy Pyn từ phòng Minara đi ra, cô nàng liền nháy mắt tinh nghịch: "Bác sĩ Tâm Nhiên vất vả rồi. Chắc đêm qua phải dùng liệu pháp "truyền hơi người" đặc biệt nên trông chị chủ hôm nay tươi tỉnh hẳn."

***

Những ngày sống cùng nhau cứ thế trôi qua. Pyn dần nhận ra, Minara không hề đáng sợ như lời đồn. Chị lạnh lùng bên ngoài, nhưng lại vô cùng ấm áp và có phần trẻ con ở bên trong. Những lúc ở bên chị, Pyn thường có những cảm giác quen thuộc đến lạ.

Còn với Minara, mỗi khoảnh khắc gần gũi Pyn đều là một sự tra tấn ngọt ngào. Chị vừa khao khát được tiến xa hơn, vừa sợ hãi sẽ làm cô hoảng sợ, sợ rằng nếu ký ức quay về, Pyn sẽ không thể chấp nhận được tình cảm đã vượt qua giới hạn chị em của mình. Chị sẽ từ từ, từng chút một, khiến em yêu chị một lần nữa bằng chính con người hiện tại của em và chị.

Một buổi chiều, khi Pyn đang pha một ly nước ép vitamin cho Minara, do có chút lơ đãng suy nghĩ, cô đã vụng về làm đổ ly nước lên bàn, một ít văng cả lên má và cổ áo chị.

"A, em xin lỗi!" Pyn luống cuống, vội vàng lấy khăn giấy định lau cho chị.

"Đừng động đậy." Minara nói, giọng vẫn bình thản. Chị cầm lấy chiếc khăn từ tay cô, rồi nhẹ nhàng, cẩn thận lau đi những giọt nước trên gò má cô. Những ngón tay thon dài của chị khẽ lướt qua làn da mịn màng của Pyn, tuy chỉ là một cái chạm nhẹ phớt qua nhưng lại khiến cả hai như bị điện giật.

Khoảng cách giữa hai gương mặt gần trong gang tấc. Pyn có thể thấy rõ hình ảnh của mình trong đôi mắt đen sâu thẳm của chị. Hơi thở ấm nóng của Minara phả nhẹ lên mặt cô.

"Chị... gần quá!" Pyn lí nhí, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô vội lùi lại một bước, gương mặt đỏ bừng như trái gấc chín.

Minara nhìn dáng vẻ bối rối đáng yêu của cô, khẽ mỉm cười. Chiếc bẫy của chị đang phát huy tác dụng một cách hoàn hảo. Và chị thầm mong sẽ không bao lâu nữa con nai nhỏ này sẽ hoàn toàn bị khuất phục, tự nguyện lao vào vòng tay chị.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro