
Chương 1: Mùa hè định mệnh

Tháng sáu phủ đầy nắng, như thể trời cao đang rót mật xuống những cung đường nhựa bạc màu, lốm đốm những vết vá thời gian. Thị trấn nhỏ rực lên trong hơi nóng, từng luồng gió cũng trở nên lười biếng, chỉ đủ lay động tấm áo mỏng của người đi đường. Giữa cái hối hả không ngừng nghỉ, một chiếc xe khách cũ kỹ khẽ dừng lại bên vỉa hè đông đúc. Cánh cửa mở ra, và Minh Khuê từ tốn bước xuống.
Cô gái trẻ hai mươi ba tuổi, mang theo ba lô và một vali nhỏ, như thể cả thế giới của cô được thu gọn lại trong vài món đồ giản dị. Tóc cô xõa ngang vai, mềm mại như tơ đen, ánh mắt to tròn chứa đầy nhiệt huyết và khát vọng. Vì học vượt tín chỉ nên hiện tại Minh Khuê là sinh viên năm cuối ngành y, một ngành học cao quý và vất vả, nhưng với cô, nó là lựa chọn tự nguyện, xuất phát từ khát khao sâu xa được chữa lành cho những vết thương không chỉ trên thân thể, mà còn ở nơi tâm hồn con người.
Trong khi bạn bè đang say sưa tận hưởng những ngày hè trên biển xanh, dưới ánh đèn đô thị rực rỡ, thì Min lại chọn cho mình một con đường khác biệt. Cô tình nguyện đến vùng nông thôn yên bình, một xóm nhỏ giữa biển lúa, để tham gia chương trình dạy học bổ túc văn hóa dịp hè cho trẻ em và chăm sóc sức khỏe cộng đồng. Không phải vì một chứng nhận đẹp trong hồ sơ, mà là để tìm kiếm thứ gì đó thật hơn, một sự kết nối, một niềm yêu thương, một điều gì đó mà cô đã đánh mất giữa nhung lụa và sự cô đơn nơi thành thị phồn hoa.
Minh Khuê sinh ra trong một gia đình giàu có, sống giữa biệt thự xa hoa rộng lớn, nơi mọi tiện nghi đều có thể đạt được bằng tiền. Nhưng chính vì thế, tình cảm gia đình lại trở thành điều xa xỉ. Bố mẹ cô, những doanh nhân bận rộn, thường hay vắng mặt với những cuộc hội họp quan trọng hoặc tiệc tùng của giới thượng lưu. Những bữa cơm chỉ có một mình, tiếng piano vang lên giữa không gian trống trải, đã tô vẽ tuổi thơ Minh Khuê bằng những gam màu trầm buồn. Tình thương đối với cô, luôn là một đóa hoa mỏng manh, vừa chớm nở đã úa tàn.
Chiếc xe ôm cọc cạch chở cô rời xa trung tâm thị trấn. Những tòa nhà cao tầng dần lùi lại phía sau, nhường chỗ cho những rặng tre xanh, những cánh đồng lúa trải dài như nhung lụa. Không khí cũng trở nên dịu hơn, mùi khói xe được thay bằng mùi lúa đòng đòng, hương đất sau mưa, và cả chút hăng hăng của cỏ non. Gió lùa qua khung cửa, mang theo sự mát lành và thanh khiết như đang gột rửa tâm hồn.
Ngồi sau lưng bác tài già, Minh Khuê thả hồn theo những hàng cây lướt qua. Tâm trí cô bỗng nhẹ tênh, như thể mọi ưu phiền của thành phố kia đã bị bỏ lại phía sau. Đến một con đường đất nhỏ, chiếc xe dừng lại. Phía trước là một xóm nhỏ, những mái nhà ngói đỏ vươn lên giữa màu xanh mát của ruộng đồng và vườn cây.
Một người đàn ông trung niên với làn da rám nắng và nụ cười hiền hậu bước ra đón cô.
"Chào cô giáo! Cô giáo đến rồi, mừng quá!" giọng ông ấm và mộc mạc như chính mảnh đất nơi đây.
"Không biết cô giáo tên gì để tôi dễ xưng hô?" ông ân cần hỏi.
"Cháu tên Minh Khuê, nhưng mọi người hay gọi cháu là Min ạ!" cô lễ phép đáp.
"Đường xa chắc mệt lắm, vào nhà nghỉ ngơi đã nhé."
Gia đình của ông theo sự phân công của trung tâm tình nguyện sẽ là nơi cô ở trong suốt quãng thời gian tham gia chương trình tại đây.
Min khẽ gật đầu, lòng ấm lên bởi sự chân thành giản dị ấy. Cô theo ông vào nhà, một ngôi nhà nhỏ, mái ngói nâu cũ kỹ, nhưng bên trong sạch sẽ, ngăn nắp và ngập tràn không khí gia đình. Mùi cơm mới nấu quyện cùng mùi củi khô cháy trên bếp, mang đến một cảm giác thân quen lạ lùng. Trong bếp, một người phụ nữ phúc hậu đang lúi húi nấu ăn, bà mỉm cười dịu dàng khi thấy Min, ánh mắt đong đầy sự chào đón.
Bữa cơm tối hôm đó giản dị: cơm nếp thơm lừng, cá kho đậm đà, rau luộc xanh mướt và bát canh bí đao mát lành. Nhưng với Min, đó là bữa cơm ngon nhất sau nhiều năm dài. Không chỉ vì hương vị, mà bởi vì cô được ngồi trong một không gian ấm áp, bên những người lạ nhưng không hề xa cách.
Đối diện cô là một cô bé mười bốn tuổi, nhỏ nhắn, với đôi mắt đen láy và nụ cười lanh lợi. Đó là Tâm Nhiên, tên thường gọi là Pyn, cô con gái lớn trong gia đình. Pyn không nói nhiều, nhưng ánh mắt thì luôn chăm chú dõi theo Min, nửa tò mò, nửa thích thú. Khi Min nhăn mặt vì vị cá kho đậm, rồi vẫn cố ăn một cách lịch sự, Pyn khẽ che miệng cười. Khi cô vụng về gắp cơm nếp, vài hạt rơi ra ngoài, cả nhà bật cười, và Min cũng bật cười theo, một nụ cười tự nhiên, không phòng bị, hiếm hoi trong cuộc đời cô.
Ngồi cạnh Pyn là một cậu bé khoảng tám tuổi, em trai của Pyn, với gương mặt tròn bầu bĩnh và đôi mắt sáng lém lỉnh. Cậu bé tên Tâm Phúc - tên trong nhà là Tun, đôi lúc còn nói ngọng nghịu, nhưng lại rất dạn dĩ, cứ liên tục hỏi Min những câu ngây ngô khiến cả bàn ăn rộn ràng tiếng cười. Min nhìn hai chị em, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp khó tả, một gia đình thật sự, đầy đủ tiếng cười, yêu thương và sẻ chia.
Sau bữa tối, khi ánh trăng non bắt đầu lấp ló sau rặng tre, cả nhà quây quần bên chiếc bàn tre cũ kỹ dưới hiên. Bố Pyn lấy ra chiếc đàn bầu, một món đồ chơi giản dị từ gỗ mun bóng loáng, và bắt đầu gảy những nốt nhạc da diết, vang vọng như lời ru của cánh đồng. Tiếng đàn hòa quyện với tiếng ve kêu xa xa, tạo nên một bản giao hưởng mộc mạc của buổi đêm làng quê. Min ngồi im lặng, lắng nghe, cảm giác như trái tim mình đang được vuốt ve bởi những sợi tơ vô hình. Pyn ngồi sát bên, khẽ huých vai Min, thì thầm: "Bố em hay chơi thế này mỗi tối, để ru Tun ngủ. Chị nghe có hay không?" Min gật đầu, mỉm cười, và lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự gần gũi ấy không phải là gánh nặng, mà là một món quà bất ngờ.
Sáng hôm sau, bố Pyn dẫn Min ra đồng. Cánh đồng lúa bát ngát trải dài, rì rào trong gió như đang ngân nga khúc ca của đất trời. Min chưa từng đứng giữa một không gian khoáng đạt đến thế. Bố Pyn đưa cho cô cái liềm, rủ cô thử gặt lúa. Min chần chừ, nhưng ánh mắt Pyn trong trẻo và có phần thách thức khiến cô không thể từ chối.
Lội xuống bùn là một trải nghiệm hoàn toàn xa lạ. Lớp bùn mát lạnh, nhão mềm bám chặt lấy chân, khiến mỗi bước đi của cô trở thành một cuộc vật lộn nhẹ nhàng với thiên nhiên. Cô ngập ngừng bước từng bước nhỏ, cố giữ thăng bằng giữa những đám rạ còn ướt. Vạt áo cô lấm tấm bùn, tóc rối bời trong gió. Khi đưa liềm cắt từng nhánh lúa, tay cô run run, mũi liềm đi chệch hướng, chỉ cắt được một phần nhỏ. Lúa không ngả theo ý muốn, mà vẫn kiêu hãnh vươn lên. Min cắn môi, nhíu mày, cố gắng thêm. Trán cô lấm tấm mồ hôi, gò má đỏ ửng, nhưng ánh mắt ánh lên một sự kiên quyết.
Trên bờ ruộng, Pyn vừa đi lùa vịt vừa ngoái lại nhìn. Thấy Min loay hoay dưới ruộng, cô bé phá lên cười. "Cô giáo giống như cây sậy nhỏ bị gió đẩy nghiêng vậy đó!" Pyn gọi lớn, giọng trêu chọc đầy tinh nghịch.
Min thở hổn hển, bật cười, rồi sau đó cũng muốn thử sức với đám vịt đang kêu "cạc cạc" bên ao. Cô cầm lấy cây sào, bước ra bờ kênh, cố gắng điều khiển bầy vịt về chuồng. Nhưng vừa thấy cô đến gần, cả đàn vịt bỗng xôn xao, rồi như một làn sóng trắng, chúng đồng loạt chạy tán loạn, con thì lao xuống nước, con thì lạch bạch chạy vào lùm cây. Min hốt hoảng đuổi theo, nhưng chỉ càng khiến đàn vịt chạy loạn hơn. Đến khi cô dừng lại, thở dốc, thì từ phía xa, tiếng cười giòn tan của Pyn vang lên, lan rộng khắp cánh đồng.
Min nhìn cô bé, rồi cũng bật cười theo, lòng ngập tràn sự nhẹ nhõm và vui vẻ. Những khoảnh khắc vụng về, đầy bùn đất và tiếng cười ấy, không ngờ lại trở thành những ký ức trong trẻo nhất của một mùa hè định mệnh.
Buổi chiều, họ ra con kênh nhỏ sau nhà. Nước trong xanh, lấp lánh ánh mặt trời. Pyn đùa nghịch, té nước, tiếng cười giòn tan như chạm vào từng sợi nắng. Min ngồi trên bờ cỏ, ngắm nhìn cô bé, cảm nhận một niềm vui thanh khiết dâng trào. Trái tim cô, vốn bị bao phủ bởi những lớp bụi buồn của thành thị, dường như đang được thổi một làn gió mới. Pyn bỗng gọi lớn: "Chị Minee, xuống chơi đi chứ! Nước mát lắm!" Min lắc đầu cười, nhưng rồi cũng cởi đôi dép, lội ùm xuống dòng nước nông. Nước mát lạnh ôm lấy chân, cuốn trôi lớp bùn còn sót lại từ buổi sáng. Hai chị em té nước nhau, tiếng cười vang vọng dọc theo con kênh, hòa lẫn với tiếng chim sẻ ríu rít trên cành. Lần đầu tiên sau bao năm, Min cảm thấy mình không còn là cô gái cô đơn giữa biệt thự rộng lớn, mà chỉ là một phần của dòng chảy tự nhiên, giản dị và đầy sức sống.
Ngày nối ngày, Min dần quen với nhịp sống nơi đây. Cô cùng gia đình Pyn cấy lúa, tưới rau, làm việc đồng áng. Những ngón tay vốn chỉ quen lật sách giờ đã biết cầm cuốc, nhổ cỏ. Mỗi tối, họ ngồi dưới mái hiên uống trà, ngắm trăng, kể chuyện. Mẹ Pyn dạy Min làm bánh lá, còn bố Pyn kể về những vụ mùa, về sự gắn bó của con người với đất trời bao la.
Pyn thường ngồi cạnh Min, ánh mắt sáng rỡ khi được nghe kể chuyện thành phố, về những cuốn sách y học. Min kiên nhẫn chia sẻ, và không khỏi ngạc nhiên trước sự thông minh, ham học của cô bé. Một buổi tối, khi cả nhà đã chìm vào giấc ngủ, Pyn lén kéo Min ra sân sau, nơi những vì sao lấp lánh như bụi kim cương trên nền trời đen nhánh. "Chị Minee, chị kể em nghe về những bệnh viện lớn ở thành phố đi," Pyn thì thầm, mắt long lanh dưới ánh trăng. Min ngồi xuống bậc thềm, kể về những ca mổ phức tạp, về niềm vui khi cứu được một mạng người. Pyn lắng nghe say sưa, thi thoảng chen vào những câu hỏi ngây thơ nhưng sắc sảo, khiến Min bất giác mỉm cười. Khoảnh khắc ấy, dưới bầu trời sao mênh mông, Min nhận ra rằng, sự chia sẻ không chỉ là lời nói, mà còn là sợi dây vô hình đang kéo họ lại gần nhau hơn.
Một buổi chiều, hai chị em đi dạo trên con đường làng, nơi cánh đồng lúa chín trải dài như sóng vàng dưới gió. Pyn chỉ những bông hoa dại ven đường, giới thiệu từng loài chim ríu rít trên những rặng tre.
"Chị Minee thấy ở đây thế nào ạ?" Pyn hỏi khẽ.
Min khựng lại giây lát, rồi mỉm cười: "Bình yên lắm, Pyn ạ. Chị thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều."
Pyn nhìn Min, đôi mắt đen ánh lên tia gì đó khó gọi tên. Min cũng nhìn lại cô bé, và trong khoảnh khắc đó, một cảm xúc lặng lẽ nảy mầm, thật dịu dàng, thuần khiết, không tên. Một thứ tình cảm khác biệt, không giống bất kỳ thứ gì Min từng biết.
Tối đó, trời trong vắt. Trăng rọi qua khe cửa, vẽ lên khuôn mặt ngủ say của Pyn một đường sáng dịu dàng. Min nằm trên chiếc giường tre, lặng lẽ lắng nghe tiếng côn trùng ngoài hiên, lòng bỗng tràn đầy cảm xúc. Những hình ảnh về Pyn cứ lặng lẽ hiện lên: tiếng cười, ánh mắt, bàn tay nhỏ xíu vẫy gọi cô giữa cánh đồng... Tất cả đều dung dị, nhưng lại khiến tim Min đập chệch một nhịp.
Cô không biết điều gì đang lớn lên trong mình...là thương, là quý, hay là một nỗi rung động mơ hồ? Nhưng cô biết, cuộc sống đã không còn đơn điệu nữa từ ngày cô đến nơi này. Và dù chẳng thể nói thành lời, cô cảm thấy bản thân đã tìm được một nơi để thuộc về, ít nhất là trong những giấc mơ đêm nay, nơi có tiếng cười hồn nhiên, có mùi đất, có ánh trăng, và có một cô bé tên Pyn đang say ngủ bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro