
Chương 5: Dòng bụi thời gian
Thời gian, đối với những tâm hồn hạnh phúc, là một dòng sông trôi êm đềm ra biển lớn. Nhưng với Minh Khuê, nó đã hóa thành một đầm lầy tù đọng, nơi mỗi giây phút trôi qua chỉ càng khiến cô lún sâu hơn vào lớp bùn của sự dằn vặt và nỗi đau. Sáu tháng đã trôi qua kể từ ngày định mệnh ấy, sáu tháng cô sống như một cái bóng trong chính căn biệt thự của mình, một linh hồn không nơi nương tựa, mắc kẹt vĩnh viễn trong khoảnh khắc mái nhà sụp đổ và tiếng gọi "Chị Minee!" bị nhấn chìm trong tro bụi.
Cô đã cố gắng trở lại trường y, cố gắng ép mình lật giở những trang giáo trình dày cộm mà trước đây cô từng say mê.
Nhưng giờ đây, mọi thứ đã trở nên vô nghĩa. Những thuật ngữ y khoa phức tạp, những hình ảnh về cấu trúc cơ thể người, tất cả đều trở thành những ký tự vô hồn, lạnh lẽo. Mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện, thứ mùi mà cô từng xem là biểu tượng của sự sống và hy vọng, giờ đây lại gợi lên mùi khói cay nồng và sự chết chóc. Mỗi khi cầm con dao mổ trong phòng thực hành, đôi tay cô lại run lên bần bật, hình ảnh Pyn bị kẹt dưới thanh xà nhà lại hiện về, rõ mồn một, giày vò tâm can cô đến kiệt quệ.
Ngành y, con đường mà cô đã chọn với tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ, giờ đây đã gắn liền với sự bất lực và nỗi mất mát lớn nhất đời cô. Nó là một lời nhắc nhở tàn nhẫn rằng, dù cô có cứu được bao nhiêu người trong tương lai, cô cũng đã thất bại trong việc cứu lấy người mà cô trân quý nhất. Giấc mơ khoác lên mình chiếc áo blouse trắng đã nhuốm màu tro tàn, nhuốm máu và nước mắt.
Quyết định cuối cùng đến vào một buổi chiều mưa. Min ngồi trong phòng đọc sách, nhìn những hạt mưa nặng trĩu đập vào ô cửa kính, rồi lặng lẽ đặt bút viết đơn xin thôi học. Bố mẹ cô, khi nhận được tin, đã nổi giận thực sự. Họ không thể hiểu nổi tại sao đứa con gái ưu tú của mình, với thành tích học tập xuất sắc và chỉ còn một học kỳ nữa là tốt nghiệp, lại có thể đưa ra một quyết định điên rồ như vậy.
"Con có biết con đang làm gì không, Minh Khuê?" Bố cô, một người đàn ông luôn đặt sự nghiệp và danh tiếng lên hàng đầu, đập mạnh tay xuống bàn, giọng ông đanh lại. "Bao nhiêu công sức, tiền của đổ vào cho con ăn học, giờ con nói bỏ là bỏ sao? Con muốn làm trò cười cho thiên hạ à?"
Mẹ cô thì dùng một cách khác, mềm mỏng nhưng cũng không kém phần cay đắng. "Min à, mẹ biết con đã trải qua một cú sốc lớn. Nhưng người đã mất rồi, con cũng phải sống tiếp chứ. Đừng vì một chuyện không may mà hủy hoại cả tương lai của mình."
"Một chuyện không may?" Min ngẩng đầu lên, đôi mắt trũng sâu nhìn thẳng vào bố mẹ mình, lần đầu tiên sau nhiều tháng im lặng, giọng cô vang lên, tuy yếu ớt nhưng chứa đầy sự chua chát. "Đối với bố mẹ, đó chỉ là 'một chuyện không may'. Nhưng đối với con, đó không chỉ là sinh mệnh quý giá của một cô bé."
Cô không giải thích thêm. Cô biết họ sẽ không bao giờ hiểu được. Họ không hiểu được nụ cười của Pyn trong trẻo như thế nào, không hiểu được ánh mắt cô bé lấp lánh ra sao khi hỏi về chòm sao Kim Ngưu, và càng không thể hiểu được tình cảm mà cô dành cho Pyn, một thứ tình cảm thuần khiết, sâu sắc đã nảy mầm trong trái tim cằn cỗi của cô.
Cuộc tranh cãi kết thúc trong bế tắc. Min vẫn giữ nguyên quyết định của mình. Cô không còn khóc, không còn gào thét. Sự chống đối của cô giờ đây là một sự im lặng đến đáng sợ. Cô thu dọn hành lý, chỉ vài bộ quần áo đơn giản, cuốn nhật ký cũ và một chiếc vòng tay hoa sen phiên bản khác mà cô đã đặt làm, giống hệt chiếc cô đã tặng Pyn. Đó là tất cả những gì cô muốn mang theo.
Cô để lại một lá thư ngắn trên bàn: "Con cần thời gian để tìm lại chính mình." Và rồi, cô rời đi, bỏ lại sau lưng sự xa hoa, sự kỳ vọng, và cả sự cô đơn đã gặm nhấm cô suốt hai mươi ba năm. Cô bắt đầu một hành trình không có điểm đến, một cuộc trốn chạy khỏi quá khứ, nhưng cũng là một nỗ lực vô vọng để tìm kiếm sự cứu rỗi.
Điểm đến đầu tiên của Min là Ấn Độ, vùng đất của đa sắc màu tôn giáo và sự linh thiêng huyền bí. Cái không khí đặc quánh mùi hương liệu, gia vị và cả mùi của sự sống, cái chết bên bờ sông Hằng đã dội vào cô một cú sốc văn hóa mạnh mẽ. Nhưng chính trong sự hỗn loạn ấy, Min lại tìm thấy một sự tĩnh lặng kỳ lạ. Cô ngồi hàng giờ bên bờ sông, nhìn những ngọn lửa thiêng cháy bập bùng, nhìn dòng người hành hương gột rửa tội lỗi trong dòng nước đục ngầu, và cô bắt đầu suy ngẫm về sự sống, cái chết, về sự hữu hạn của kiếp người. Cô tham gia một khóa thiền Vipassana mười ngày trong một tu viện hẻo lánh. Mười ngày im lặng tuyệt đối, đối mặt với những con quỷ trong tâm trí. Hình ảnh Pyn lại hiện về, không phải trong biển lửa, mà là nụ cười rạng rỡ giữa cánh đồng4. Nỗi đau vẫn còn đó, nhưng nó không còn là một lưỡi dao sắc lẹm, mà đã dần biến thành một vết sẹo âm ỉ.
Rời Ấn Độ, cô tìm đến Tây Tạng, nóc nhà của thế giới. Không khí loãng và tinh khiết của vùng đất này như gột rửa tâm hồn cô. Đứng giữa những ngọn núi tuyết hùng vĩ, nhìn những lá cờ cầu nguyện ngũ sắc phấp phới trong gió, mang theo những lời kinh bay đến tận trời xanh, Min cảm thấy mình thật nhỏ bé. Sự dằn vặt của cô, nỗi đau của cô, dường như cũng chỉ là một hạt bụi trong vũ trụ bao la này. Cô trò chuyện cùng những vị Lạt ma, nghe họ giảng về luật nhân quả, về sự luân hồi, về lòng từ bi. Một vị sư già, sau khi nghe câu chuyện của cô, đã nhìn cô bằng ánh mắt thấu tỏ và nói: "Con không thể thay đổi quá khứ, nhưng con có thể thay đổi cách con nhìn nhận nó. Đừng để nỗi đau biến con thành tù nhân. Hãy biến nó thành sức mạnh để yêu thương nhiều hơn."
Chính tại đây, giữa sự tĩnh lặng của đất trời, một niềm hy vọng nhỏ nhoi, phi lý trí bắt đầu nhen nhóm trong lòng Min. Cô bắt đầu cầu nguyện. Không phải cầu cho Pyn được siêu thoát, mà là một lời nguyện ước thầm kín rằng, biết đâu một phép màu nào đó đã xảy ra, rằng Pyn đã được cứu sống. Niềm hy vọng ấy mong manh như một sợi khói, nhưng nó đủ để sưởi ấm trái tim đã gần như hóa đá của cô.
Hành trình của cô tiếp tục qua Sri Lanka, qua những đồn điền trà xanh mướt và những ngôi đền cổ kính. Rồi đến Nepal, dưới chân dãy Himalaya, cô tham gia vào các hoạt động tình nguyện tại một trại trẻ mồ côi. Cô dạy bọn trẻ học, chơi đùa cùng chúng, chăm sóc những vết thương nhỏ của chúng. Cô không dùng kiến thức y học, chỉ dùng sự kiên nhẫn và tình yêu thương. Lần đầu tiên sau thảm kịch, cô tìm lại được ý nghĩa của việc cho đi, một sự chữa lành không đến từ thuốc men, mà từ sự kết nối giữa người với người.
Ba năm trôi qua như một giấc mơ dài. Làn da Min đã nhuốm màu nắng gió, mái tóc đen dài hơn, và đôi mắt không còn vô hồn mà đã có chiều sâu của sự chiêm nghiệm. Nỗi đau về Pyn vẫn còn đó, nằm sâu trong một góc trái tim, nhưng nó không còn thiêu đốt cô nữa. Nó đã trở thành một phần của cô, một nỗi buồn trầm lắng, một nguồn động lực thầm lặng. Cô đã học được cách sống chung với nó.
Hành trình chữa lành thể xác và tâm hồn đã giúp Min nhận ra một điều. Cô không thể cứu người bằng dao mổ và thuốc men, nhưng có lẽ, cô có thể chạm đến linh hồn họ bằng một con đường khác: nghệ thuật. Cô nhớ lại những ngày thơ ấu cô độc bên cây đàn piano, cách những giai điệu đã giúp cô bày tỏ những cảm xúc không thể nói thành lời. Cô quyết định rằng, cô sẽ dùng nghệ thuật để biểu đạt thế giới nội tâm phức tạp của mình, để kể lại câu chuyện của mình, và để giữ cho ký ức về Pyn sống mãi.
Cô nộp đơn vào một trường nghệ thuật danh tiếng ở Vancouver - Canada, và bắt đầu một cuộc sống mới. Bốn năm ở Canada là bốn năm Min sống hết mình cho nghệ thuật. Cô lao vào học như một con thiêu thân, từ hội họa, điêu khắc đến nhiếp ảnh. Những tác phẩm của cô mang một vẻ đẹp u buồn đến ám ảnh. Những bức tranh của cô thường vẽ về những cánh đồng lúa vàng dưới ánh hoàng hôn, những bầu trời đầy sao, hay một cô bé có đôi mắt đen láy đang ôm một con vịt bông. Chúng không miêu tả sự kinh hoàng, mà là một nỗi nhớ da diết, một vẻ đẹp mong manh đã vĩnh viễn vụt mất. Tài năng và sự chuyên tâm của cô đã nhanh chóng được công nhận.
Cuộc sống của cô ở Canada rất yên tĩnh. Vẻ đẹp trầm lắng và tài năng của cô đã thu hút không ít người theo đuổi. Có chàng sinh viên kiến trúc cùng trường, có một nghệ sĩ dương cầm người Pháp, và cả một doanh nhân trẻ thành đạt. Họ kiên trì, họ chân thành, nhưng Min luôn khéo léo từ chối. Trái tim cô đã trở thành một ngôi đền, nơi chỉ thờ phụng duy nhất một hình bóng. Cô không cho phép ai bước vào, không phải vì cô kiêu ngạo, mà vì cô biết rằng, không ai có thể thay thế được Pyn. Cô tập trung toàn bộ năng lượng cho việc học và xây dựng giá trị bản thân, như một cách để chứng minh rằng, dù không trở thành bác sĩ, cô vẫn có thể sống một cuộc đời ý nghĩa.
Và rồi, vào một buổi chiều mùa thu lá phong đỏ rực, định mệnh lại một lần nữa gõ cửa. Bảy năm đã trôi qua kể từ ngày cô rời khỏi thị trấn nhỏ ấy. Min đang ngồi trong studio của mình, chuẩn bị cho buổi triển lãm tốt nghiệp, thì tình cờ lướt thấy một trang tin tức cũ trong lúc tìm kiếm tư liệu. Tay cô đang di chuột bỗng khựng lại. Một dòng tít nhỏ, nằm khuất trong một góc của trang báo điện tử đã xuất bản từ nhiều năm trước, đập vào mắt cô: "Phép màu sau vụ nổ khí gas tại trường học vùng nông thôn: Cứu sống một bé gái bị vùi lấp."
Tim Min như ngừng đập. Toàn thân cô lạnh toát. Cô run rẩy bấm vào đường link. Bài báo rất ngắn, chỉ vài dòng sơ sài, nói về nỗ lực của đội cứu hộ và phép màu đã cứu sống một bé gái sau nhiều giờ bị chôn vùi trong đống đổ nát. Bài báo không hề nhắc đến tên cô bé, cũng không có bất kỳ chi tiết nào về tình trạng sức khỏe hay hoàn cảnh gia đình.
Một tia sét hy vọng đánh thẳng vào tâm trí cô, mãnh liệt đến mức khiến cô choáng váng. Có thể không phải. Có thể chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng cũng có thể... là Pyn. Niềm hy vọng mà cô đã cố gắng chôn giấu, niềm hy vọng mà cô chỉ dám nuôi dưỡng trong những lời cầu nguyện thầm lặng, giờ đây bùng lên thành một ngọn lửa dữ dội, thiêu đốt mọi lý trí.
Pyn có thể còn sống.
Ý nghĩ đó xoáy sâu vào tâm trí Min, lặp đi lặp lại như một câu thần chú. Bảy năm dằn vặt, bảy năm mang nặng tội lỗi, bảy năm sống trong nuối tiếc, tất cả dường như có thể được viết lại.
Cô lập tức đưa ra quyết định. Cô sẽ trở về. Cô sẽ tìm Pyn. Nhưng làm thế nào? Bảy năm là một khoảng thời gian quá dài. Gia đình Pyn đã chuyển đi. Cô bé giờ đã là một thiếu nữ hai mươi mốt tuổi, dung mạo chắc chắn đã đổi khác. Việc đi tìm một người giữa biển người mênh mông sau ngần ấy năm chẳng khác nào mò kim đáy bể. Hơn nữa, cô không rõ hiện Pyn đang ở đâu để mà tìm?
Một kế hoạch táo bạo, gần như điên rồ, lóe lên trong đầu Min. Nếu việc cô đi tìm Pyn quá khó khăn, vậy thì cô sẽ để Pyn nhìn thấy mình. Cô sẽ biến mình thành một ngọn hải đăng, để con thuyền nhỏ của Pyn, nếu còn đang lênh đênh đâu đó, có thể nhìn thấy ánh sáng và tìm về. Cô sẽ trở thành một người nổi tiếng, một nghệ sĩ có tên tuổi. Cô sẽ đưa những tác phẩm của mình, những tác phẩm mang hình bóng của Pyn, của mùa hè định mệnh ấy, đến với công chúng. Cô sẽ xuất hiện trên truyền hình, trên báo chí. Cô sẽ để cái tên Minh Khuê, và cả biệt danh "Minee", được nhiều người biết đến. Cô tin rằng, chỉ cần Pyn còn sống và còn nhớ về cô, khi nhìn thấy tên hoặc những tác phẩm gợi nhắc về mùa hè năm ấy, em nhất định sẽ nhận ra và chủ động tìm đến.
Đó là cách duy nhất. Đó là một canh bạc với số phận, một canh bạc mà cô đặt cược tất cả những gì mình có, đặt cược vào sợi dây liên kết vô hình mà cô tin rằng vẫn luôn tồn tại giữa hai người.
Đêm đó, Min không ngủ. Cô mở cuốn nhật ký cũ, nơi lá thư thấm đẫm nước mắt viết cho Pyn vẫn nằm im lìm giữa những trang giấy đã ố vàng. Cô đọc lại từng chữ, nỗi đau của bảy năm trước lại ùa về, nhưng lần này, nó không còn là sự tuyệt vọng, mà là một nỗi niềm day dứt xen lẫn hy vọng. Cô lấy ra chiếc vòng tay hoa sen, áp nó lên ngực. Mặt đá lạnh lẽo không thể xoa dịu nhịp tim đang đập điên cuồng của cô. Bảy năm qua, nó là một phần ký ức đau buồn. Nhưng từ giờ phút này, nó sẽ là biểu tượng cho lời hứa của cô; lời hứa sẽ tìm lại Pyn bằng mọi giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro