Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Ánh dương của chị

Màn đêm đặc quánh của hành lang cuối cùng cũng bị xé toạc bởi những vệt sáng yếu ớt đầu tiên của bình minh, như những lưỡi dao mỏng manh cắt qua bóng tối dày đặc. Minara vẫn ngồi đó, bất động, lưng tựa vào cánh cửa gỗ lạnh ngắt. Chị đã ngồi như vậy suốt đêm, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại nỗi day dứt như một dòng sông ngầm cuồn cuộn chảy, cuốn phăng mọi lý trí, để lại khoảng trống lạnh lẽo nơi lồng ngực.

Nước mắt đã khô lại thành những vệt mặn chát trên gò má, đôi mắt sưng húp, đỏ ngầu, và lồng ngực vẫn âm ỉ một nỗi đau đớn khôn nguôi. Tiếng khóc nức nở bên trong căn phòng đã tắt lịm từ lâu, có lẽ Pyn đã quá mệt mỏi mà thiếp đi trong những giọt nước mắt cuối cùng, cơ thể kiệt quệ vì nỗi đau tinh thần. Sự im lặng ấy, giờ đây còn đáng sợ hơn cả tiếng khóc, nó như một khoảng không vô tận, hút cạn mọi hy vọng của chị, khiến chị hình dung ra vô vàn kịch bản tồi tệ: Pyn sẽ rời đi mà không một lời, sẽ cắt đứt mọi liên lạc, sẽ mãi mãi coi chị là kẻ dối trá, và nỗi mất mát ấy nhất định sẽ lớn lao hơn cả mười năm trước, vì lần này chị tự tay đẩy cô đi.

Khi trời sáng rõ, những tia nắng đầu năm len qua khe cửa sổ hành lang, chiếu lên khuôn mặt tiều tụy của Minara, chị mới gắng gượng đứng dậy, cả cơ thể tê dại như bị kim châm, đầu óc quay cuồng vì thiếu ngủ và những suy nghĩ hỗn loạn. Chị biết hôm nay Pyn sẽ về quê, chuyến đi đã định sẵn từ trước kỳ nghỉ, nhưng ý nghĩ ấy khiến tim chị thắt lại, như bị siết chặt bởi nỗi sợ hãi vô hình. Chị không muốn để cô ra đi trong tình trạng này, với nỗi đau còn đang rỉ máu, nhưng chị cũng biết, mọi lời giải thích bây giờ đều vô nghĩa, chỉ như muối xát vào vết thương, khiến cô càng thêm tổn thương. Nỗi ân hận và sự bất lực như hai gọng kìm siết chặt lấy tim chị, khiến từng nhịp thở trở nên nặng nề.

Chị quay về phòng, vội vã tắm qua nước lạnh cho tỉnh táo, dòng nước buốt giá trút xuống như muốn rửa trôi phần nào tội lỗi, nhưng chỉ càng làm chị run rẩy hơn, cơ thể co lại vì lạnh và vì nỗi đau nội tâm dâng trào. Chị cố gắng che đi vẻ mệt mỏi bơ phờ bằng một lớp trang điểm nhẹ để khuôn mặt bớt nhợt nhạt, nhưng đôi mắt vẫn lộ rõ sự kiệt quệ cùng ánh nhìn xa xăm đầy tuyệt vọng. Chị dặn dò bà quản gia chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn, toàn những món Pyn thích: bánh mì kẹp trứng ốp la vàng ươm, sinh tố dâu tươi đỏ mọng, và cả cháo gà nấu nhừ với hành lá thơm lừng.

Chị cũng yêu cầu tài xế riêng, bác Hoàng, chuẩn bị xe, và chất đầy cốp xe những giỏ quà Tết cao cấp nhất: yến sào thượng hạng đóng hộp sang trọng, nấm linh chi nguyên cây, rượu ngoại loại cao cấp nhất, và vô số bánh mứt đắt tiền được gói ghém tỉ mỉ trong giấy đỏ rực rỡ. Chị muốn bù đắp, dù biết những thứ vật chất này chẳng thể nào xoa dịu được vết thương chị vừa gây ra, chỉ là cách để chị níu kéo một chút liên kết mong manh còn sót lại một cách tuyệt vọng để chứng minh rằng chị vẫn quan tâm, vẫn yêu thương cô đến mức sẵn sàng làm mọi thứ.

Pyn bước xuống nhà với một chiếc vali nhỏ kéo lê trên sàn đá hoa cương, tiếng bánh xe lăn vang vọng như tiếng lòng chị vỡ vụn. Đôi mắt cô cũng sưng húp không kém gì Minara, quầng thâm lộ rõ dưới lớp da mỏng manh, nhưng ánh mắt ấy lại lạnh lùng và xa cách, như một bức tường vô hình dựng lên giữa hai người, cao vút và bất khả xâm phạm. Cô không còn nhìn chị với vẻ dịu dàng, ngượng ngùng hay vui vẻ như trước, những ánh mắt từng khiến tim Minara tan chảy, mà thay vào đó là một ánh mắt trống rỗng, vô cảm, cố tình lướt qua chị như thể chị chỉ là không khí, là một bóng ma không đáng để dừng lại, và sự thờ ơ ấy khiến Minara đau đớn hơn bất kỳ lời buộc tội nào, như chị vừa bị xóa sổ khỏi thế giới của Pyn.

"Pyn... em ăn sáng đã." Minara chặn cô lại ở chân cầu thang, giọng nói khàn đặc sau một đêm không ngủ, cố gắng giữ bình tĩnh dù cổ họng khô rát, trái tim đập loạn nhịp vì lo sợ.

Pyn dừng bước, nhưng không ngẩng đầu lên, đôi tay siết chặt quai vali đến trắng bệch, như đang kìm nén cơn giận và nỗi đau. "Em không đói." Giọng cô đều đều, nhưng sự lạnh lẽo trong lời nói còn khiến Minara đau đớn hơn. Nó như một lời từ chối không chỉ bữa ăn mà cả sự quan tâm, cả tình yêu chị dành cho cô.

"Xe đến chưa ạ? Em muốn đi sớm."

"Em phải ăn chút gì đã. Đi đường xa..." Minara cố gắng nói, vươn tay định chạm vào vai cô, ngón tay run run trong không khí, khao khát một chút hơi ấm từ Pyn để xoa dịu nỗi cô đơn đang gặm nhấm.

"Em đã nói là không đói." Pyn ngắt lời, lùi lại một bước để tránh cái chạm tay của chị, động tác nhanh và dứt khoát, như sợ rằng sự tiếp xúc ấy sẽ làm tan vỡ lớp vỏ bảo vệ mong manh. Cô lách qua người chị, bước thẳng ra cửa, tiếng giày cao gót vang lên đều đặn trên sàn, lạnh lùng như nhịp tim đang đóng băng, để lại Minara đứng đó với nỗi trống rỗng lan tỏa.

Minara sững sờ, trái tim chị như bị bóp nát, một cơn đau lan tỏa từ ngực ra khắp cơ thể, khiến chị suýt ngã quỵ. Chị bước theo cô ra sân, nơi bác tài xế Hoàng đang mở cốp xe, không khí buổi sáng se lạnh với mùi hoa sữa thoang thoảng từ vườn cây, nhưng mọi thứ xung quanh giờ đây chỉ là phông nền mờ nhạt. Khi Pyn nhìn thấy hàng chục giỏ quà lỉnh kỉnh được xếp đầy trong đó, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, ánh mắt lướt qua những hộp quà lộng lẫy mà không chút xúc động, chỉ toàn mệt mỏi và chán chường. Cô quay sang Minara, ánh mắt chất chứa một nỗi mệt mỏi vô biên, như đã kiệt sức vì phải đối mặt với sự giả tạo, với những cử chỉ mà cô cho là dành cho người khác.

"Những thứ này là gì vậy ạ?"

"Là quà chị chuẩn bị cho bố mẹ em... ăn Tết." Minara nói khẽ, giọng đầy van nài, cố gắng truyền tải chút chân thành qua ánh mắt, dù biết rằng lời nói giờ đây chỉ như gió thoảng.

Pyn nhìn những giỏ quà lộng lẫy, rồi lại nhìn chị. Một nụ cười chua chát khẽ nở trên môi, nụ cười không vui mà chỉ toàn đắng cay, khiến tim Minara quặn thắt. "Phiền chị bảo tài xế lấy ra hết. Em không thể nhận." Giọng cô vẫn đều đều, không cảm xúc, như đang đọc một bản án đã định sẵn. "Gia đình em không quen dùng đồ đắt tiền như vậy." Cô ngừng một chút, rồi hạ giọng, đủ để chỉ hai người nghe thấy, lời nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén như dao: "Chị... giữ lại mà tặng cho người chị thật sự trân trọng."

Câu nói ấy, dù nhẹ nhàng, lại có sức sát thương còn hơn cả dao đâm, cứa thẳng vào nỗi day dứt sâu thẳm nhất của Minara, khiến chị cảm thấy như bị lột trần mọi lớp vỏ bảo vệ. Nó không phải là một lời buộc tội, mà là một sự chấp nhận cay đắng, như Pyn đã tự thuyết phục bản thân rằng mình chỉ là kẻ thay thế, và sự chấp nhận ấy khiến Minara đau đớn gấp bội, vì nó chứng tỏ Pyn đã từ bỏ hy vọng. Lòng tự trọng của Minara bị tổn thương, nhưng nỗi sợ mất cô còn lớn hơn, lớn đến mức chị không thể để yên, nỗi sợ ấy như ngọn lửa thiêu đốt lý trí. Chị tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay cô, bàn tay lạnh ngắt vì lo lắng, khao khát níu giữ chút hơi ấm cuối cùng. "Pyn..."

Pyn giật nhẹ tay ra. Không quá thô bạo, nhưng vô cùng dứt khoát, động tác ấy như xé toạc chút hy vọng cuối cùng, khiến Minara cảm thấy như bị đẩy vào vực thẳm. "Đừng chạm vào em."

Sự cự tuyệt phũ phàng, lạnh lùng ấy khiến Minara không còn giữ được bình tĩnh, nước mắt chực trào nhưng chị nuốt ngược vào trong, cổ họng nghẹn đắng. Chị không thể để cô cứ thế mà đi, không thể để mối liên kết cuối cùng này bị cắt đứt như sợi chỉ mỏng manh, vì nếu mất Pyn lần này, chị sẽ không còn gì để sống. Chị dùng đến biện pháp cuối cùng, giọng nói trở nên cứng rắn hơn, mang theo cả sự bất lực và tuyệt vọng, như một lời cầu xin trá hình dưới lớp vỏ quyền lực.

"Em có thể không nhận, nhưng đó là tấm lòng của chị. Em mà không chở về, chị sẽ nhờ Nami gửi về tận nhà cho bố mẹ em! Em không muốn bố mẹ em phải khó xử khi nhận quà từ công ty chuyển phát chứ?"

Pyn sững người. Cô nhìn chị, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận nhưng cũng đầy bất lực, như bị dồn vào ngõ cụt, nỗi ấm ức dâng trào khiến cô muốn khóc nhưng cố kìm nén. Chị ấy lại dùng quyền lực, dùng tiền bạc để ép cô, luôn luôn là như vậy, từ những món quà nhỏ đến những cử chỉ quan tâm, và điều ấy khiến Pyn cảm thấy mình càng nhỏ bé, càng không xứng đáng. Cô cười nhạt, một nụ cười còn đắng hơn cả thuốc, đôi môi mím chặt để giấu đi cơn run, nỗi đau xen lẫn giận dữ.

"Tùy chị."

Cô quay người, mở cửa xe và ngồi vào, không một lời tạm biệt, không một cái ngoái đầu nhìn lại, chỉ để lại Minara đứng đó với nỗi trống rỗng bao trùm, như cả thế giới sụp đổ.

Chiếc xe màu đen sang trọng từ từ lăn bánh, khuất dần sau cánh cổng sắt nặng nề, tiếng động cơ xa dần như tiếng tim chị vỡ vụn thành từng mảnh rơi xuống khoảng không. Minara đứng chôn chân tại chỗ, nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó chỉ còn là một chấm nhỏ, rồi tan biến vào dòng xe cộ tấp nập buổi sáng, khói bụi đường phố hòa lẫn với không khí Tết rộn ràng, nhưng mọi thứ chỉ càng làm nổi bật sự cô đơn của chị. Nước mắt mà chị cố kìm nén, giờ mới bắt đầu rơi, lăn dài trên má, mặn chát, mang theo nỗi ân hận không lời. Chị rút điện thoại, giọng nói hơi lạc đi như một lời thì thầm tuyệt vọng.

"Bác Hoàng... lái xe cẩn thận. Đưa em ấy về đến nhà an toàn... Khi em ấy vào nhà rồi, lập tức báo cho tôi." Chị cúp máy, tựa người vào cột cổng lạnh ngắt, cảm thấy toàn bộ sức lực bị rút cạn, đôi chân mềm nhũn, nỗi đau lan tỏa như sóng dữ. Mùa xuân sắp đến, với hoa nở khắp nơi và tiếng pháo nổ rộn ràng, mà lòng chị lại đang là một mùa đông băng giá nhất, cô độc nhất giữa biệt thự rộng lớn, nơi từng góc phòng đều in dấu của Pyn.

******

Chuyến xe dài mệt mỏi cuối cùng cũng dừng lại trước ngôi nhà cấp bốn quen thuộc, nơi ký ức tuổi thơ của Pyn vẫn còn nguyên vẹn. Không khí trong lành của miền quê, mùi khói bếp lẫn với mùi đất ẩm và hoa đồng nội ùa vào, khác hẳn sự ngột ngạt, xa hoa của thành phố, mang đến chút bình yên hiếm hoi, nhưng với Pyn, nó chỉ càng làm nổi bật nỗi trống rỗng trong lòng.

Bố mẹ Pyn mừng rỡ chạy ra đón con gái, ôm chặt lấy cô với những nụ cười hạnh phúc ngày sum vầy. Nhưng khi thấy bác tài xế cùng Tâm Phúc khuân hết giỏ quà này đến giỏ quà khác vào nhà, họ không khỏi choáng ngợp, mắt tròn xoe nhìn những hộp quà bóng loáng, đầy phấn khích.

"Trời ơi, cái gì mà nhiều thế này con!" Mẹ Pyn xoa tay vào vạt áo, lo lắng xen lẫn vui mừng, ánh mắt lấp lánh. "Toàn là đồ đắt tiền... Cô Minara lại gửi về sao? Con bé khách sáo quá, sao con không cản lại?"

"Chị ấy đã gửi thì con biết làm sao." Pyn đáp, giọng mệt mỏi, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo để che giấu nỗi buồn, nhưng đôi mắt vẫn lộ rõ sự u ám. Cô chỉ muốn lao vào phòng mình ngay lập tức, trốn khỏi mọi câu hỏi, khỏi những ánh nhìn quan tâm khiến cô càng thêm rối bời.

"Con bé dạo này sao rồi? Công việc vẫn tốt chứ? Con xem, Tết nhất mà còn lo quà cáp cho nhà mình, con phải gọi điện cảm ơn người ta ngay đi." Bố Pyn nói vọng ra, giọng đầy tự hào khi khuân một giỏ yến sào nặng trịch, không nhận ra nỗi đau ẩn sau vẻ mặt con gái.

"Con biết rồi." Pyn ậm ừ cho qua chuyện, xách vali đi thẳng vào phòng, tiếng cửa khép lại nhẹ nhàng nhưng đầy cô lập, như khép lại một phần thế giới.

Tâm Phúc, cậu em trai giờ đã là sinh viên đại học, cao ráo và tinh ý hơn xưa, nhận ra sự khác lạ của chị mình ngay lập tức. Đôi mắt sưng húp, gương mặt thất thần, và cả cái cách chị lảng tránh khi nhắc đến tên "Minara". Cậu đi theo chị vào phòng, đóng cửa lại, không khí ấm cúng của căn phòng nhỏ với mùi hương quen thuộc từ tủ quần áo cũ kỹ.

"Sao đấy?" Cậu huých vai chị, giọng đùa cợt nhưng đầy quan tâm, cố gắng kéo chị ra khỏi bóng tối. "Mặt bí xị như đưa đám thế kia? Tết nhất mà."

"Không có gì. Chị hơi mệt xe thôi." Pyn nằm vật ra giường, úp mặt vào gối, cố giấu đi hơi thở nặng nề, nỗi đau dâng trào khiến cô muốn khóc nhưng kìm nén.

"Mệt xe hay là mệt người?" Tâm Phúc nhướn mày, ngồi xuống mép giường, ánh mắt sắc bén, không để chị thoát. "Em thấy chị với 'chị siêu sao' kia có vấn đề đúng không? Hai chị giận nhau rồi à?"

Pyn giật mình, ngồi bật dậy, tim đập loạn nhịp, nỗi hoang mang xen lẫn khó xử. "Mày thì lanh lắm!" Cô vỗ vào vai em trai một cái rõ đau để che giấu sự bối rối, nhưng lực vỗ yếu ớt hơn thường lệ, phản ánh sự kiệt quệ. "Lo mà kiếm bạn gái dẫn về ra mắt gia đình đi, ở đó mà đoán già đoán non!"

Tâm Phúc nhăn nhó xoa vai, nhưng ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ, không dễ bị đánh lừa, cậu cảm nhận được nỗi đau chị đang giấu. "Xì, chối là biết có tật rồi. Mà giận gì thì giận, người ta tặng quà Tết ngập nhà thế kia thì cũng phải nhắn tin cảm ơn một tiếng chứ. Em thấy chị ấy tốt thật lòng mà."

Câu nói "tốt thật lòng" của Tâm Phúc lại như một mũi kim châm vào tim Pyn, khơi dậy nỗi đau vẫn còn âm ỉ, khiến cô tự hỏi liệu có phải tất cả chỉ là ảo tưởng. "Tốt thật lòng? Hay là tốt với một cái bóng?" Cô thở dài, quay mặt vào tường, giọng nói nhỏ đi, đầy mệt mỏi và chua chát. "Biết rồi. Ra ngoài cho chị nghỉ ngơi đi."

******

Những ngày tiếp theo, Minara lao vào công việc như một con thiêu thân, nhận thêm vô số lịch trình phụ để lấp đầy thời gian, để nỗi nhớ không có chỗ len lỏi. Chị nhận tất cả mọi lịch trình, từ chụp ảnh tạp chí với những đòi hỏi biểu cảm tinh tế, quay quảng cáo Tết rộn rã tiếng cười giả tạo, tham dự sự kiện tất niên với ánh đèn flash chói lòa, đến thu âm cho dự án mới trong phòng thu tối om, nơi tiếng nhạc vang vọng nhưng không xua tan được nỗi cô đơn. Chị muốn dùng công việc để lấp đầy mọi khoảng trống trong tâm trí, để không có một giây phút nào rảnh rỗi mà nghĩ đến Pyn, đến nụ cười của cô, đến nỗi đau trong đôi mắt ấy, nhưng mỗi khi dừng lại, nỗi nhớ lại ùa về như cơn sóng dữ.

Nhưng chị đã lầm.

Hình ảnh Pyn, đôi mắt ngập nước đầy thất vọng và câu nói "Em chỉ là người thế thân" cứ ám ảnh chị trong từng giây, từng phút, len lỏi vào giấc ngủ chập chờn và những khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi, khiến chị tỉnh giấc giữa đêm với nỗi đau thắt ngực.

Đang trong buổi chụp hình cho một tạp chí thời trang, nhiếp ảnh gia liên tục hô: "Minara, thần thái lên! Lạnh lùng hơn nữa! Ánh mắt sắc bén vào!". Ánh đèn studio chói chang, nhưng Minara không thể nào tập trung được. Ánh mắt chị vô hồn, dáng điệu cơ thể cứng nhắc, tâm trí lang thang nhớ về những kỷ niệm. Chị chỉ đang nghĩ, không biết Pyn đã ăn cơm chưa, có còn khóc nữa không, có đang cười đùa với gia đình hay vẫn cô đơn trong nỗi đau chị gây ra, nỗi lo ấy khiến chị cảm thấy bất lực và tội lỗi đến tột cùng.

Giờ nghỉ giải lao, Nami mang nước đến, ly nước chanh mát lạnh nhưng không xua tan được nỗi lo, chỉ càng làm chị nhận ra sự trống rỗng. "Chị, sao thế? Trông chị như người mất hồn. Mấy ngày nay em thấy chị cứ như bị rút cạn năng lượng vậy. Bộ nhớ Pyn quá à?"

Minara không đáp, chỉ cầm lấy điện thoại, màn hình vẫn tối đen như lòng chị, phản chiếu nỗi tuyệt vọng. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi nhỡ. Đã một tuần trôi qua. Một tuần lễ dài như một thế kỷ, mỗi ngày là một cực hình, nỗi nhớ tích tụ thành gánh nặng không thể chịu đựng. Chị đã hứa với lòng mình sẽ không làm phiền Pyn, để cho cô thời gian suy nghĩ, thời gian chữa lành, nhưng chị sắp không chịu nổi nữa rồi, nỗi nhớ như ngọn lửa thiêu đốt, đốt cháy mọi kiên nhẫn.

Chị mở tin nhắn, ngón tay run run gõ, mỗi chữ đều nặng trĩu cảm xúc.

"Pyn, em... ổn không?"

Chị nhìn dòng chữ, rồi lại vội vàng xóa đi. "Hỏi thế này, em ấy sẽ nghĩ mình đang dò xét. Thật phiền phức." Nỗi sợ bị từ chối khiến chị do dự.

Chị lại gõ: "Em về đến nhà an toàn là chị mừng rồi. Ở nhà ăn Tết vui nhé."

Lại xóa. "Nghe giả tạo quá. Mình vừa làm tổn thương em ấy, giờ lại chúc vui vẻ?" Sự tự trách dâng trào.

Chị gõ tiếp: "Pyn, chị xin lỗi. Mọi chuyện không phải như em nghĩ. Xin em nghe chị giải thích..."

Ngón tay chị khựng lại trên nút gửi. "Giải thích? Giải thích thế nào? Nói ra sự thật mười năm trước? Nói qua tin nhắn? Không, Pyn sẽ càng hoảng sợ. Em ấy sẽ nghĩ mình là một kẻ lừa đảo bệnh hoạn." Nỗi sợ mất cô mãi mãi khiến chị tê liệt.

Chị bất lực ném điện thoại xuống bàn trang điểm, vò rối mái tóc vừa được tạo kiểu cầu kỳ, những lọn tóc rối bù như tâm trí chị, đầy hỗn loạn và đau đớn. Chị tự cười nhạo sự ngây thơ của mình, nụ cười đắng chát. "Pyn đang giận mình đến chết khiếp. Em ấy đang coi mình là kẻ dối trá. Sao có thể nhắn tin cho mình chứ? Mình chủ động nhắn, em ấy có khi còn chán ghét mình hơn."

Rất nhiều suy nghĩ cứ bủa vây, giằng xé tâm trí Minara, từ tự trách đến hy vọng mong manh, từ nỗi sợ đến khao khát tha thứ. Chị thấy mình thật thất bại. Trên sân khấu, chị là nữ thần vạn người mê, được ánh hào quang bao phủ, nhưng trong tình yêu, chị là một kẻ hèn nhát, ngu ngốc, đã tự tay đẩy người mình yêu thương ra xa, để rồi giờ đây chỉ còn lại nỗi cô đơn gặm nhấm, từng chút một, đến mức chị cảm thấy như đang chết dần chết mòn.

******

Hôm nay là mùng hai Tết.

Gia đình Pyn đang quây quần bên nhau trong phòng khách nhỏ bé nhưng ấm cúng, vừa cắn hạt dưa vừa xem chương trình truyền hình đặc biệt, không khí gia đình tràn ngập sự yêu thương. Chỉ riêng Pyn là có chút lạc lõng, ngồi thu mình ở một góc sofa, ánh mắt xa xăm, tâm trí lang thang về những kỷ niệm đau đớn. Dù ở nhà, được nghe bố mẹ kể chuyện xưa với nụ cười rạng rỡ, nhưng trong lòng cô lại có một khoảng trống không thể lấp đầy, như một vết nứt sâu hoắm, nơi nỗi đau "người thế thân" vẫn âm ỉ cháy. Nỗi ám ảnh ấy vẫn đeo bám cô, khiến cô ăn Tết cũng không thấy vui, miếng bánh chưng ngon miệng mà nuốt không trôi.

Cô nhớ chị. Dù giận, dù đau đến mức muốn quên, nhưng cô vẫn nhớ da diết những buổi sáng bên nhau, những cái ôm vụng về, và cả nụ cười dịu dàng của Minara, nỗi nhớ ấy khiến cô day dứt, xen lẫn đau lòng và yêu thương.

Trên tivi, người dẫn chương trình đang nói bằng giọng đầy phấn khích: "Và ngay bây giờ, tiết mục được mong chờ nhất trong chương trình Giai Điệu Mùa Xuân! Xin quý vị một tràng pháo tay thật nồng nhiệt cho sự trở lại của nữ hoàng âm nhạc, siêu sao Minara! Và đặc biệt hơn nữa, hôm nay cô ấy sẽ mang đến một sáng tác mới nhất của chính mình, lần đầu tiên được công bố, mang tên 'My Sunshine'!"

Tim Pyn hẫng một nhịp, như bị ai đó bóp chặt. Cô ngẩng phắt lên, dán chặt mắt vào màn hình, hơi thở dồn dập, nỗi hồi hộp xen lẫn lo sợ dâng trào.

Minara xuất hiện. Chị mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, đơn giản nhưng lại toát lên vẻ đẹp thoát tục, như một nữ thần lạc lối giữa thế gian. Chị không trang điểm đậm như mọi khi, gương mặt có chút nhợt nhạt, mệt mỏi, quầng thâm mờ dưới mắt, nhưng chính điều đó lại khiến chị trông mong manh đến lạ, khiến Pyn đau lòng mà không hiểu sao. Chị không đứng giữa sân khấu lộng lẫy với vũ đạo hoành tráng, mà chỉ ngồi trên một chiếc ghế cao, bên cạnh là một cây đàn piano đen bóng. Ánh đèn sân khấu tập trung vào chị, và trong đôi mắt sâu thẳm ấy, Pyn thấy một nỗi buồn mênh mông, một nỗi cô đơn như đang tìm kiếm điều gì đó xa xôi, một bóng hình quen thuộc, và điều ấy khiến tim cô thắt lại.

Tiếng đàn piano vang lên, du dương, chậm rãi, như một lời tự sự thì thầm giữa đêm khuya, từng nốt nhạc chạm vào nỗi đau ẩn sâu. Minara đưa micro lên, cất giọng hát. Giọng chị không cao vút, nội lực như mọi khi, mà trầm ấm, thủ thỉ, như đang kể một câu chuyện riêng tư cho một người duy nhất, đầy xúc cảm đến mức Pyn cảm thấy như chị đang hát trực tiếp cho mình nghe.

My Sunshine

Tôi nhớ cách cô ấy cười, khi vệt bột mì vương trên chóp mũi. Nụ cười ngây ngô trong nắng sớm, xua tan đi màn đêm u tối. Tôi nhớ cách cô ấy nhíu mày, đọc một cuốn sách dày cộm. Giả vờ nghiêm túc, nhưng đôi mắt đã lim dim...

Pyn sững sờ. "Vệt bột mì?" Cô vô thức đưa tay lên sờ mũi, ký ức ùa về như cơn sóng, mang theo nỗi ấm áp xen lẫn đớn đau. Cô nhớ lại buổi sáng làm bánh xèo, khi Minara trêu chọc, bôi bột lên mũi cô, rồi cười khúc khích lau đi bằng ngón tay ấm áp, ánh mắt đầy yêu thương.

Hỡi ánh dương của tôi (My Sunshine), em đang ở đâu? Em có biết màn đêm không em lạnh lẽo nhường nào? Tôi yêu cả thói quen em cắn môi khi bối rối. Yêu cả dáng hình em cuộn tròn trong chăn, tìm hơi ấm an lành. Và tôi nhận ra, thế giới của tôi, từ lâu... đã chính là em.

Lồng ngực Pyn như bị một cú đấm mạnh, hơi thở nghẹn lại, nước mắt chực trào. "Cắn môi khi bối rối." "Cuộn tròn trong chăn." Đó là những thói quen mà chỉ có chị mới biết, những khoảnh khắc riêng tư trong biệt thự, và chúng khiến cô bối rối, hy vọng le lói giữa nỗi đau. Đây... đây là chị viết về cô sao?!

Bố mẹ Pyn quay sang nhìn cô, mắt sáng lên với sự tò mò. "Ủa, bài hát này... nghe quen quen." Mẹ Pyn nói, giọng ngạc nhiên.

Pyn không nói gì, nước mắt đã bắt đầu lưng tròng, khiến tầm nhìn màn hình tivi bỗng mờ đi, kèm theo nỗi xúc động dâng trào như thủy triều.

Tôi nhớ muỗng cháo nóng em kiên nhẫn đút cho tôi. Nhớ cả lời cằn nhằn quen thuộc. Tôi nhớ bàn tay em run rẩy khi lần đầu chạm vào vết thương của tôi. Và tôi chỉ muốn nói, vết thương lòng của tôi... chỉ em chữa lành được.

Hỡi ánh dương của tôi (My Sunshine), em đang ở đâu? Em có biết màn đêm không em lạnh lẽo nhường nào? Tôi yêu cả thói quen em cắn môi khi bối rối. Yêu cả dáng hình em cuộn tròn trong chăn, tìm hơi ấm an lành. Và tôi nhận ra, thế giới của tôi, từ lâu... đã chính là em.

Pyn bị chấn động mạnh. Từng câu, từng chữ trong bài hát, tất cả đều là những kỷ niệm, những thói quen, những sinh hoạt đời thường của cô và Minara trong suốt mấy tháng qua: muỗng cháo khi chị ốm, lời cằn nhằn uống thuốc, bàn tay run rẩy băng bó. Không thể nhầm lẫn được! Nỗi đau xen lẫn hy vọng khiến cô rối bời, nước mắt lăn dài.

Lẽ nào... Lẽ nào chị ấy viết bài hát này là dành cho mình? Nhưng tại sao? Nếu mình chỉ là người thế thân thì sao chị ấy lại quan sát mình kỹ đến vậy, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhặt với tấm chân tình đậm sâu? Tại sao lại dùng những khoảnh khắc của riêng mình để viết nên một bản tình ca da diết đến thế, công khai trước hàng triệu khán giả, như một lời thú tội và cầu xin?

Cô vội vàng đứng dậy, chạy về phòng, đóng sập cửa lại, mặc kệ tiếng gọi ngơ ngác của bố mẹ và tiếng Tâm Phúc cười đùa ngoài phòng khách. Cô vùi mặt vào gối, khóc nấc lên, vai run rẩy vì xúc động. Nhưng lần này, không phải là nước mắt của sự cay đắng, mà là của sự bối rối, hoang mang, và cả... một tia hy vọng mỏng manh lóe lên trong bóng tối, như ánh sáng le lói giữa cơn bão.

Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn rung lên, âm thanh vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, khiến tim cô thắt lại. Một tin nhắn mới.

Từ Minara.

Pyn run rẩy mở ra, ngón tay lướt màn hình với nỗi lo lắng xen lẫn mong đợi, trái tim đập thình thịch. Màn hình chỉ hiện vỏn vẹn ba chữ:

"Chị nhớ em!"

Pyn nhìn chằm chằm vào ba chữ ấy, nước mắt lại rơi, nóng hổi trên màn hình, mang theo nỗi nhớ da diết và đau đớn. Cô cũng nhớ chị. Cô nhớ chị đến phát điên, nhớ đến mức những ngày Tết vui vẻ bên gia đình cũng trở nên nhạt nhẽo, vô vị! Nhưng nỗi ám ảnh "người thế thân", bức thư bi thương kia, và chiếc vòng giống hệt, tất cả vẫn như một tảng đá đè nặng lên tim cô, khiến cô do dự, sợ hãi bị tổn thương lần nữa. Cô không biết bản thân phải tin vào điều gì, tin vào bài hát chị vừa hát cho cả thế giới nghe, như một lời tỏ tình công khai đầy can đảm, hay tin vào lời nói chị đã thốt ra trong đêm hôm đó, đầy hoảng loạn và sợ hãi? Cô tắt điện thoại, cuộn tròn trên giường, rối bời giữa yêu thương và nghi ngờ, một mớ cảm xúc hỗn loạn khiến cô nghẹt thở.

******

Hai tuần nghỉ Tết dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc, với những ngày cuối cùng trôi qua trong không khí dọn dẹp và chuẩn bị trở lại nhịp sống thường nhật, nhưng với Minara, chúng chỉ là chuỗi ngày tra tấn tinh thần. Minara đã trở lại với guồng quay công việc, nhưng tâm trạng chị ngày càng tồi tệ như một bóng đen bao trùm, che lấp mọi niềm vui. Đã hai tuần, Pyn vẫn không trả lời tin nhắn, không một động tĩnh, không một dấu hiệu, sự im lặng này đang gặm nhấm chị mỗi một ngày trôi qua.

Chị biết Pyn giận. Nhưng nỗi vắng lặng ấy còn đáng sợ hơn cả sự giận dữ, nó có nghĩa là Pyn đang từ bỏ, đang xây dựng một bức tường không thể vượt qua, và ý nghĩ ấy khiến Minara tuyệt vọng đến mức muốn gục ngã.

"Nami," Minara gọi, giọng khàn khàn vì mất ngủ liên miên, đôi mắt thâm quầng, đầy mệt mỏi. Chị đã mất ngủ quá nhiều, những đêm dài trằn trọc với hình ảnh Pyn, xen lẫn nỗi nhớ cồn cào khiến chị yếu đuối. "Em nhắn tin cho Pyn. Hỏi em ấy khi nào thì quay lại làm việc. Hợp đồng vẫn còn, em ấy không thể tự ý nghỉ việc mà không thông báo." Chị biết đây là một cái cớ vụng về, nhưng chị không còn cách nào khác kéo cô trở lại, để có cơ hội đối mặt và chuộc lỗi. Nỗi tuyệt vọng khiến chị nắm lấy bất kỳ sợi dây nào.

Nami nhìn chị chủ của mình, thở dài đầy lo lắng, nhận ra sự tuyệt vọng trong ánh mắt ấy, như một người sắp chết chìm. Cô đã lờ mờ đoán ra có chuyện không hay xảy ra giữa hai người, từ những dấu hiệu nhỏ như Minara hay thất thần, ánh mắt xa xăm, nhưng không dám hỏi sâu, chỉ lặng lẽ quan tâm. Nami vâng lời, soạn một tin nhắn mang tính chất công việc, cố giữ giọng chuyên nghiệp để che giấu sự lo lắng: "Pyn ơi, em nghỉ Tết vui chứ? Em xem khi nào quay lại biệt thự được thì báo chị nhé, chị Minara bắt đầu lịch trình mới rồi, cần em hỗ trợ sức khỏe."

Tin nhắn đã gửi đi. Một giờ trôi qua trong im lặng, Minara ngồi bất động, mắt dán vào điện thoại. Hai giờ, Minara đi lại trong phòng như thú dữ bị nhốt, nỗi lo lắng dâng cao. Nửa ngày trôi qua, nắng chiều len qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt tiều tụy. Vẫn không có hồi âm, sự chờ đợi khiến chị gần như phát điên.

Minara đi đi lại lại trong phòng làm việc, không thể nào ngồi yên được nữa, tay siết chặt điện thoại đến mức khớp ngón tay trắng bệch. "Em ấy không trả lời à?"

"Dạ chưa ạ." Nami cũng thấy sốt ruột, cắn môi lo lắng, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. "Lạ thật. Mọi khi Pyn trả lời tin nhắn của em nhanh lắm."

"Gọi cho em ấy!" Minara ra lệnh, giọng nói không giấu được sự lo lắng, nỗi sợ hãi dâng trào như sóng dữ.

Nami lập tức bấm số gọi cho Pyn. Chuông đổ vài hồi dài, mỗi hồi như một nhát dao chém vào tim Minara, rồi có người bắt máy. Nhưng không phải là giọng nói trong trẻo, vui vẻ của Pyn, mà là một giọng khác, khiến chị lạnh người.

"Dạ alo, ai đấy ạ?" Giọng một người phụ nữ lớn tuổi, hiền hậu nhưng đầy mệt mỏi, xen lẫn lo âu.

"Dạ... Cháu chào bác. Cháu là Nami, trợ lý của chị Minara. Cho cháu hỏi Pyn có ở đó không ạ?" Nami vội mở loa ngoài để Minara cùng nghe, tim đập thình thịch vì linh cảm không lành.

"À, chào cô Nami, bác là mẹ của Pyn đây." Giọng mẹ Pyn nghe có vẻ mệt mỏi: "Con bé nó ốm hai ngày nay rồi cô ơi. Chắc tại mấy hôm trước đi chợ hoa Xuân trên Thị Trấn về dầm mưa lạnh. Nó cứ sốt li bì, cảm lạnh, ho suốt, chả ăn uống gì, chỉ nằm bẹp trong phòng thôi. Bác đang lo quá, thuốc men uống rồi mà vẫn chưa hạ sốt hẳn, người nó nóng như lửa, mê man suốt. Nhờ cô báo lại với cô Minara giúp Pyn nhé."

Minara, đang ngồi kế bên, nghe rõ từng chữ, từng lời như sét đánh ngang tai, khiến chị đông cứng. Ốm? Sốt li bì? Cảm lạnh? Không ăn uống gì?

Từng lời nói như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim chị, sắc nhọn và đau đớn, khiến chị cảm thấy như bị xé toạc. Gương mặt chị tái mét, máu rút khỏi khuôn mặt, tay run rẩy. Lỗi là tại chị. Là chị đã làm cô ấy đau lòng, suy nghĩ nhiều đến mức suy nhược, để rồi đổ bệnh trong những ngày Tết lẽ ra phải vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình. Tất cả là tại chị, tại lời nói dối ngu ngốc ấy, tại sự hèn nhát của chị! Nỗi tự trách dâng trào như thủy triều, nhấn chìm chị trong biển ân hận.

Nỗi đau lòng, sự xót xa và ân hận lập tức lấn át mọi sự sợ hãi, mọi sự do dự, biến chúng thành động lực mạnh mẽ. Chị không thể ngồi đây thêm một giây phút nào nữa, không thể để Pyn chịu đựng một mình, nỗi lo cho sức khỏe của cô khiến chị quên hết mọi rào cản.

Trước khi Nami kịp nói "Dạ, vậy bác cho cháu gửi lời hỏi thăm...", Minara đã đứng bật dậy, đôi mắt lóe lên quyết tâm, cơ thể khẽ run rẩy vì xúc động. Chị không giật điện thoại, nhưng giọng nói của chị vang lên, rõ ràng và bình tĩnh đến đáng sợ. Nó ẩn chứa một sự khẩn trương không thể ngăn cản, như một mệnh lệnh từ trái tim đang rỉ máu.

"Nami."

"Dạ?"

"Hủy tất cả lịch trình chiều nay và ngày mai. Chuẩn bị xe cho chị, chúng ta sẽ về quê Pyn ngay lập tức."

Nami sững sờ giây lát, nhưng rồi nhanh chóng gật đầu, hiểu rằng đây không phải lúc để hỏi han, ánh mắt chị đầy lo lắng nhưng kiên định. Minara định lao nhanh ra khỏi phòng, tim đập mạnh mẽ với nỗi lo lắng xen lẫn hy vọng, nước mắt lăn dài nhưng chị lau đi vội vã. Chị sẽ đến bên Pyn, sẽ chăm sóc cô, sẽ ôm cô vào lòng, dù cho có bị cô trút giận hay đánh mắng, chị cũng cam lòng. Ánh dương của chị đang ốm yếu, đang cần chị, và chị không thể để mất Pyn thêm lần nào nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro