Chương 2: Tiên Môn Khuynh Đảo
Thanh Vân Môn – một trong tứ đại chính phái của tiên giới, đứng sừng sững giữa biển mây, mang theo vẻ uy nghiêm và thanh tịnh. Hôm nay, không khí nơi đây lại bị xáo trộn bởi một tin tức chấn động: Phong ấn Ma Vực sắp sụp đổ.
Trên đỉnh núi, Lục Thanh Ca lặng lẽ đứng dưới tàng cây bích đào, tay nắm chặt thanh trường kiếm, ánh mắt trầm tư nhìn về phương xa.
“Sư muội.”
Giọng nói trầm thấp kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ. Diệp Trần đứng cách đó không xa, áo trắng phiêu dật, phong thái đĩnh đạc.
“Nàng đang nghĩ gì?”
Lục Thanh Ca quay lại, lắc đầu. “Không có gì. Chỉ là… Ma Vực thực sự sắp mở ra sao?”
Diệp Trần gật đầu, khuôn mặt thoáng qua vẻ lo lắng. “Chưởng môn đã triệu tập toàn bộ trưởng lão. Có lẽ sẽ sớm có quyết định. Nếu Ma Tôn Yến Tịch Ly thực sự quay lại, e rằng tiên giới sẽ lâm nguy.”
Yến Tịch Ly.
Lục Thanh Ca không hiểu vì sao, mỗi khi nghe cái tên này, lòng nàng lại có một cảm giác kỳ lạ. Một cái tên gắn liền với bóng tối, với hủy diệt, với thù hận—nhưng cũng mang theo một sự quen thuộc đến khó hiểu.
“Lục sư muội.”
Giọng nói mới vang lên kéo nàng về thực tại. Lạc Nhạn từ xa chạy đến, vẻ mặt nghiêm trọng hiếm thấy. “Chưởng môn triệu tập tất cả đệ tử đến đại điện. Nghe nói… lệnh truy sát Ma Tôn đã được ban xuống.”
Lục Thanh Ca giật mình. Truy sát ư?
Diệp Trần nhíu mày, nhưng không nói gì thêm.
Không ai trong tiên môn nghi ngờ rằng Yến Tịch Ly là kẻ thù của chính đạo. Nhưng Lục Thanh Ca lại cảm thấy có điều gì đó sai sai…
Dù vậy, nàng vẫn bước theo các sư huynh sư tỷ, đi về phía đại điện Thanh Vân Môn, nơi số phận của tiên giới sắp được định đoạt.
—
Tử Minh Điện, Ma Vực
Yến Tịch Ly lặng lẽ đứng trước một bức tường đá cổ xưa, nơi phong ấn nghìn năm trước vẫn đang run rẩy, như một sợi chỉ mong manh sắp đứt.
Nàng giơ tay lên, ngón tay thon dài lướt nhẹ qua lớp phong ấn trong suốt.
“Ngươi đã đợi lâu rồi.”
Một giọng nói vang lên phía sau.
Yến Tịch Ly không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: “Mười nghìn năm… cũng chỉ là một cái chớp mắt.”
Người phía sau khẽ cười. “Nhưng ngươi vẫn muốn ra ngoài.”
Yến Tịch Ly nheo mắt. “Đương nhiên.”
“Vậy thì ta sẽ giúp ngươi.”
Một luồng ma khí cuồn cuộn dâng lên, hòa vào đôi mắt đỏ rực của Yến Tịch Ly. Trong đôi mắt ấy, không còn chút cảm xúc nào—chỉ có sự quyết tuyệt của một kẻ đã từng mất tất cả.
Ma Vực sắp mở ra.
Và lần này, nàng sẽ không để ai ngăn cản mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro