Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68

 Nàng cảm giác giờ phút này tim mình bởi vì đập quá cấp bách mà nhịp đập kịch liệt, dòng máu chảy cấp tốc, mạch máu nhảy lên kịch liệt, cảm giác như thế khiến cho nàng khi chạm vào bờ môi mềm mại của Liễu Tịnh Thanh giống như chuồn chuồn điểm thủy hôn một cái, bởi vì quá chột dạ liền lập tức nhát gan lùi ra. Lui ra rồi, nàng sờ bờ môi chính mình, thật giống như xúc cảm mới vừa rồi vẫn còn ở đó. Nàng không nhịn được nhớ lại xúc cảm mới vừa rồi, ý do vị tẫn (thòm thèm chưa thỏa mãn). Nhìn gương mặt Liễu Tịnh Thanh ngủ say hồn nhiên không biết, Lý Thủ Nhất cảm thấy vạn phần chột dạ. Tầm mắt của nàng lần nữa rơi vào đôi môi của Liễu Tịnh Thanh mới vừa bị mình hôn, mềm mại như vậy. Lý Thủ Nhất lại không nhịn được muốn hôn lại một lần; theo Lý Thủ Nhất xem ra, làm chuyện xấu một lần với làm chuyện xấu hai lần là không có khác biệt, dĩ nhiên cũng là Lý Thủ Nhất mượn cớ muốn hôn trộm Liễu Tịnh Thanh lần nữa.

Trước lạ sau quen, hôn trộm một lần rồi, lần thứ hai mặc dù Lý Thủ Nhất vẫn căng thẳng như cũ nhưng rõ ràng là ổn định và to gan hơn nhiều so với lần đầu. Nàng lại lần nữa nghiêng người, cẩn thận dè dặt dán môi lên, động tác rất nhẹ rất nhẹ, chỉ sợ đánh thức Liễu Tịnh Thanh dường như; nhưng mà so với lần đầu tiên như chuồn chuồn điểm thủy, trừ cảm giác được mềm mại thì cái gì cũng vẫn chưa kịp phẩm vị; lần này Lý Thủ Nhất dừng lại lâu một chút, thậm chí len lén duỗi ra đầu lưỡi liếm bờ môi Liễu Tịnh Thanh. Cảm giác còn mềm mại hơn so với tưởng tượng, Lý Thủ Nhất quá thích cảm giác như thế, không nhịn được làm sâu hơn nụ hôn này, nhưng mà cuối cùng sợ đánh thức Liễu Tịnh Thanh nên Lý Thủ Nhất không thể không lui ra lần nữa. Lần đầu tiên hôn trộm căn bản là chỉ dừng lại một giây, không có gì để mà hồi tưởng lại, lần này Lý Thủ Nhất hồi tưởng lại, tràn đầy đều là mùi vị ngọt ngào. Nụ hôn đầu của mình trao cho người mình thích nhất. Lý Thủ Nhất che miệng mình cười ngây ngốc. Tầm mắt của nàng rất nhanh lại giằng co đến trên môi Liễu Tịnh Thanh, có lẽ là bởi vì mới vừa rồi bị mình hôn qua, liếm qua, giờ phút này Lý Thủ Nhất cảm thấy bờ môi Liễu Tịnh Thanh nhìn càng thêm đỏ tươi đẹp mê người, tựa hồ đang vẫy gọi mình lần nữa tới gần suối thơm.

Hỏng bét, lại muốn hôn Tịnh Thanh rồi. Lý Thủ Nhất cũng cảm thấy mình có phần được voi đòi tiên, nhưng nàng vẫn là muốn một lần nữa. Đây là một lần cuối cùng, Lý Thủ Nhất tự nhủ trong lòng, thật ra thì cũng chỉ là vì mượn cớ thêm can đảm làm chuyện xấu mà thôi.

Con người luôn thích kiếm cớ cho việc làm của mình, hợp lý hóa; Lý Thủ Nhất cũng không ngoại lệ. Tìm cớ ổn rồi, Lý Thủ Nhất lần nữa nghiêng người, lần nữa dán môi lên bờ môi Liễu Tịnh Thanh, hơn nữa so với kinh nghiệm hai lần trước, lần này Lý Thủ Nhất càng thêm to gan. Nàng chỉ liếm bờ môi Liễu Tịnh Thanh còn cảm thấy không đủ, lại còn chui đầu lưỡi vào giữa bờ môi Liễu Tịnh Thanh, hoàn toàn đã bị dục vọng và bản năng khống chế.

Ngay tại thời điểm nàng gần như sắp cạy ra hàm răng Liễu Tịnh Thanh, Liễu Tịnh Thanh đột nhiên mở mắt. Liễu Tịnh Thanh mặc dù đang ngủ, nhưng cô là người ngủ cạn; lần thứ nhất, lần thứ hai không có bị quấy rối tỉnh đã coi như khá là mệt mỏi rồi, lần thứ ba động tác Lý Thủ Nhất lớn như vậy, cô là người ngủ cạn như vậy thì làm sao sẽ không bị quấy rầy tỉnh.

Lý Thủ Nhất bị Liễu Tịnh Thanh đột nhiên mở mắt ra hù dọa, hoảng sợ đến lập tức lui ra, trong đầu nghĩ: Xong rồi, làm chuyện xấu bị bắt tại trận! Giờ phút này nàng hoàn toàn không biết làm thế nào, cả người đều luống cuống, chỉ là thấp thỏm nhìn Liễu Tịnh Thanh, chờ đợi Liễu Tịnh Thanh phản ứng. Thời khắc này là thời khắc Lý Thủ Nhất cảm thấy cực kỳ đau khổ, nàng không biết Liễu Tịnh Thanh rốt cuộc sẽ có phản ứng như thế nào.

Trong nháy mắt kia Liễu Tịnh Thanh mới vừa mở mắt ra còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, cần phải mấy giây sau, Liễu Tịnh Thanh mới phản ứng được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì: Lý Thủ Nhất hôn trộm mình, sau đó quấy rối mình tỉnh. Nghĩ tới đây bên trong lòng Liễu Tịnh Thanh có chút vụng trộm vui vẻ. Hiển nhiên lần này không giống lần trước, lần này mình muốn giả bộ không biết cũng không được. Dĩ nhiên cô cũng muốn biết giờ phút này Lý Thủ Nhất rốt cuộc là ôm tâm tình gì hôn trộm mình, chẳng lẽ lại chỉ là kết quả của hormone ảnh hưởng sao?

Liễu Tịnh Thanh ngồi dậy, nhìn về phía Lý Thủ Nhất. Cô phát hiện Lý Thủ Nhất đang thấp thỏm bất an nhìn mình, trong mắt tràn đầy bất an và hoảng hốt.

"Em hôn trộm tôi." Liễu Tịnh Thanh nói là câu khẳng định, có điều là ngữ khí Liễu Tịnh Thanh không có lên xuống, khiến Lý Thủ Nhất không cảm giác được rốt cuộc Liễu Tịnh Thanh là tâm tình gì, điều này khiến Lý Thủ Nhất càng thêm bất an, đều sắp đem tay mình xoắn cụt rồi.

"Ừm." Tuy là rất bất an, nhưng Lý Thủ Nhất vẫn gật đầu thừa nhận việc mình làm.

"Tại sao hôn trộm tôi?" Liễu Tịnh Thanh nhướng mày hỏi.

"Em... Em... thích Tịnh Thanh... loại đó thích..." Lý Thủ Nhất cuối cùng nói ra bí mật trong lòng mình. Sau khi nói xong vẫn một mực thận trọng quan sát phản ứng của Liễu Tịnh Thanh, chỉ sợ từ trong mắt Liễu Tịnh Thanh nhìn thấy một tia chán ghét.

"Loại nào thích?" Liễu Tịnh Thanh lại hỏi. Câu trả lời của Lý Thủ Nhất đối với Liễu Tịnh Thanh mà nói là một loại vui mừng ngoài ý muốn, bất quá cô vẫn phải tiến một bước xác nhận, tránh phải mừng hụt một trận, tính cách của cô vốn chính là khá cẩn thận.

Mặc dù cảm xúc Liễu Tịnh Thanh vẫn rất ổn định khiến Lý Thủ Nhất không đoán được tâm lý Liễu Tịnh Thanh thời khắc này, nhưng nàng có thể xác định chính là nàng không có bắt được dù là nửa điểm chán ghét trong mắt Liễu Tịnh Thanh, điều này khiến Lý Thủ Nhất hơi yên tâm, cũng mới co dũng khí tiếp tục nói ra bí mật.

"Thích đến mức thời thời khắc khắc đều muốn nhìn thấy Tịnh Thanh, lúc thấy Tịnh Thanh liền muốn cùng Tịnh Thanh thân mật, thích đến mức sẽ không kềm chế được muốn cùng Tịnh Thanh da thịt gần gũi..." Trộm hôn Tịnh Thanh, khinh nhờn Tịnh Thanh, chỉ là Lý Thủ Nhất nói đến phần sau mặt cũng đỏ lên, cảm giác quá xấu hổ.

"Em mới mười chín tuổi, phân biệt được yêu thích do ỷ lại với yêu thích từ tình yêu sao?" Liễu Tịnh Thanh hỏi. Giờ phút này cô có loại cảm giác chờ được mây tan thấy trăng sáng, trong lòng có loại vui sướng liên tục tuôn ra không ngừng, nhưng mà mặt ngoài vẫn tỉnh bơ thản nhiên.

"Em chưa từng thích qua người khác, nhưng mà em biết em thích chị, thích với tất cả mọi người đều không giống. Nếu như chỉ là thích do ỷ lại, ở thời điểm biết mình thích chị sẽ không sợ hãi như vậy. Rõ ràng em và Tịnh Thanh đều là nữ như nhau, làm sao em có thể dùng tình cảm như vậy thích Tịnh Thanh, sợ hãi đến mức nghĩ muốn chạy trốn, nhưng trong lòng chung quy là không bỏ được, lại muốn khiến mình có thể xứng đôi với chị, không muốn cùng chị chia lìa..." Lý Thủ Nhất nói tới chính mình nội tâm đau khổ sau khi nhận ra mình thích Liễu Tịnh Thanh, thậm chí nguyên nhân kích khởi mình len lén ghi danh trường đại học vùng khác, càng nói càng cảm thấy trong lòng ê ẩm. Cho dù là giờ phút này nàng đã bộc lộ bí mật của mình rồi vẫn cảm thấy rất sợ, sợ Tịnh Thanh không có tình cảm như vậy đối với mình, ngược lại do đó mà xa lánh mình. Cảm giác này lại khiến Lý Thủ Nhất cảm thấy rất hối hận, cảm thấy mình làm việc quá hấp tấp, hoàn toàn không cân nhắc hậu quả, có lẽ là bởi vì Liễu Tịnh Thanh đối xử tốt với mình, luôn khiến mình nhịn không được muốn được voi đòi tiên. Lý trí nói cho nàng biết hai người phụ nữ, còn chênh lệch nhiều như vậy, xác suất tình cảm của nàng được đáp lại là không cao.

Liễu Tịnh Thanh nghe vậy, thì ra nội tâm Lý Thủ Nhất trải qua giãy giụa như vậy, tất cả biểu hiện trước kia của Lý Thủ Nhất dường như cũng có một giải thích hợp lý. Đột nhiên có chút đau lòng Lý Thủ Nhất, dù sao trước kia mình có một đoạn thời gian cũng vô cùng không dễ chịu, suy bụng ta ra bụng người quả thật đau khổ.

Liễu Tịnh Thanh vươn tay ôm Lý Thủ Nhất vào lòng. Lý Thủ Nhất bị Liễu Tịnh Thanh ôm vào lòng trong nháy mắt, liền ôm lại Liễu Tịnh Thanh, sau đó nước mắt bất giác liền trượt xuống. Nàng không muốn khóc nhưng mà không biết tại sao giờ phút này sẽ không nhịn được rơi nước mắt. Nàng nghĩ Tịnh Thanh tốt như vậy, cho dù không thích mình cũng sẽ cũng sẽ không để cho mình quá khó xử.

"Đồ ngốc, tôi lại không nói không thích em, em khóc cái gì?" Liễu Tịnh Thanh nhỏ giọng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro