Chương 66
Mấy ngày sau đó, Lý Thủ Nhất thật gần như muốn thành đồ trang sức trên người Liễu Tịnh Thanh luôn, hầu như một tấc không rời. Vốn nàng có thể không cần đến công ty, dù sao với cái chuyên ngành kia của Lý Thủ Nhất thì bây giờ cho dù thực tập cũng không dùng làm gì, chỉ có điều Lý Thủ Nhất không thấy được Liễu Tịnh Thanh thì cả người không được tự nhiên, nếu như không được đi công ty làm việc vặt, Lý Thủ Nhất nghĩ có lẽ mình sắp bị chứng khủng hoảng chia ly.
"Tôi nói, Lý Thủ Nhất nè, em không cần cứ kiếm cớ vào văn phòng của Liễu tổng mà làm gì, em cứ ở hẳn trong đó không cần ra nữa, tôi nghĩ Liễu tổng cũng sẽ không để ý đâu." Tiểu trợ lý cảm thấy Lý Thủ Nhất cứ chạy ra chạy vô văn phòng của boss, tần suất cũng hơi bị cao, cứ đi ra đi vô, trực tiếp ảnh hưởng hiệu suất làm việc của mình, vậy mà boss cũng ngầm cho phép. Nếu đã như vậy, cô cảm thấy còn không bằng để cho Lý Thủ Nhất trực tiếp ở hẳn trong văn phòng nhìn chằm chằm Liễu tổng là được, khỏi cần ra ngoài nữa. Dù sao cô cảm thấy có Lý Thủ Nhất hay không đối với mình đều không khác biệt.
Không nghĩ tới bị trợ lý Trần nhìn ra, Lý Thủ Nhất ngượng ngùng sờ sờ đầu. Mình biểu hiện có rõ ràng như vậy sao? Cách ngày mình đi xa chỉ còn có hai ngày rưỡi nữa thôi, nàng quả thật cứ luôn muốn thấy được Liễu Tịnh Thanh, không phải bưng trà rót nước thì là tưới hoa, còn không thì đưa tài liệu, dù sao cớ nào sử dụng được đều đem ra hết.
"Như vậy hình như không tốt lắm đâu?" Mặc dù Lý Thủ Nhất cảm thấy hiện giờ mình không có tâm tư nào làm việc, nhưng vì nhìn Liễu Tịnh Thanh nên vẫn chạy đến phòng làm việc xem, giống như có chút khoa trương.
"Còn tốt hơn em cứ đi ra đi vào." Tiểu trợ lý nhìn Lý Thủ Nhất ngượng ngùng cười nói. Hiển nhiên hai người qua cơn mưa trời lại sáng, mấy ngày nay Lục tổng đi chỗ nào ánh mắt nhìn Lý Thủ Nhất đều cưng chiều đến độ sắp nặn ra nước.
Lúc này, điện thoại nội tuyến của Liễu Tịnh Thanh vang lên, tiểu trợ lý vội vàng bắt máy, quả nhiên là điện thoại của Liễu Tịnh Thanh.
"Tiểu Khổng, cô vào đây một lát." Mấy ngày nay Lý Thủ Nhất một mực cứ chạy tới văn phòng, rõ ràng như vậy đương nhiên Liễu Tịnh Thanh đã sớm chú ý tới; cô nghĩ không bằng dứt khoát không đi làm, còn dư lại hai ngày rưỡi vui vẻ ở cùng Lý Thủ Nhất cho rồi, cho nên gọi tiểu trợ lý vào bàn giao công việc trọng điểm hai ngày sau.
Sau khi bàn giao xong, Liễu Tịnh Thanh cầm túi xách của cô và chìa khóa xe liền đi ra, phát hiện đang ngồi chỗ đó ló đầu thăm dò, ngóng về phía văn phòng bên này, thấy Liễu Tịnh Thanh ra đến lại giả bộ ra vẻ đang bận rộn, nàng không muốn Liễu Tịnh Thanh biết hiện giờ mình là đang ở không.
"Em thu dọn đồ đạc chút, chúng ta đi." Liễu Tịnh Thanh nói với Lý Thủ Nhất.
"Ăn cơm trưa à?" Lý Thủ Nhất thoáng nhìn giờ, xác thực là giờ ăn cơm.
"Cũng sắp tới giờ." Liễu Tịnh Thanh dự tính trước ăn cơm trưa xong rồi dẫn Lý Thủ Nhất đi chơi.
Sau đó Liễu Tịnh Thanh liền đưa Lý Thủ Nhất đi ăn lẩu. Cô phát hiện Lý Thủ Nhất không thích ăn món Tây, lại siêu mê ăn lẩu, một người có thể ăn hết mấy dĩa bò phì dê béo.
"Buổi trưa ăn lẩu, buổi chiều kịp đi làm không?" Lý Thủ Nhất lo lắng hỏi. Ăn một bữa lẩu mất một tiếng đồng hồ rất bình thường, Liễu Tịnh Thanh còn cố ý lái xe tới ăn, nàng sợ lát nữa Liễu Tịnh Thanh không kịp giờ về đi làm.
"Buổi chiều không làm, thời gian còn lại vui vẻ ở cùng em, miễn cho em cứ chạy vào văn phòng của tôi, cũng ảnh hưởng tôi công tác." Liễu Tịnh Thanh nhìn Lý Thủ Nhất nghiêm trang nói.
Trợ lý Lỗ và Tịnh Thanh đều phát hiện ra rồi, rốt cuộc mình làm rõ ràng tới mức nào a. Nghĩ tới Lý Thủ Nhất đều cảm thấy có chút xấu hổ, mình quả thật có phần dính Liễu Tịnh Thanh quá rồi.
"Xin lỗi, làm ảnh hưởng chị công tác..." Giọng Lý Thủ Nhất nhỏ như muỗi nói, nàng cảm thấy mình không nên quấy rầy Tịnh Thanh làm việc.
"Không có gì, dù sao cũng nghỉ việc hai ba ngày mà thôi, cũng không lỡ việc gì; hơn nữa chỉ còn lại hai ba ngày ở cùng em cũng tốt." Liễu Tịnh Thanh nửa câu sau rõ ràng là đang trêu chọc Lý Thủ Nhất.
Liễu Tịnh Thanh trốn việc theo mình, Lý Thủ Nhất dĩ nhiên vui vẻ không thôi, nhưng nàng vẫn cứ sợ mình làm lỡ việc của Liễu Tịnh Thanh.
"Thật không sao chứ?" Lý Thủ Nhất không xác định hỏi lại lần nữa. Trong ấn tượng của nàng, đa số thời điểm Tịnh Thanh đều rất bận rộn.
"Tôi biết phân rõ nặng nhẹ cho nên em không cần lo, hơn nữa em không muốn tôi dành thời gian theo em sao? Không lo sau này không thấy được tôi sẽ quá nhớ tôi sao?" Liễu Tịnh Thanh cười hỏi.
"Đương nhiên mong muốn Tịnh Thanh theo em." Ngẫm nghĩ sau này không thể thường xuyên thấy Tịnh Thanh, nhất định sẽ rất nhớ Tịnh Thanh, Lý Thủ Nhất cũng không để ý những thứ khác, gật đầu nói.
"Vậy em có chỗ nào đặc biệt muốn tôi dẫn em đi chơi không?" Liễu Tịnh Thanh hỏi. Trước kia cô rất
ít đi chơi, cũng không biết thiếu nữ ở độ tuổi này như Lý Thủ Nhất thích chơi những gì.
"Chỉ cần có Tịnh Thanh, chơi cái gì cũng được." Lý Thủ Nhất không có ý kiến gì.
"Nếu không thì tôi thử hỏi Khúc Tĩnh Lan xem, tên đó rất biết chơi." Vừa nói Liễu Tịnh Thanh liền gọi điện thoại cho Khúc Tĩnh Lan.
Lý Thủ Nhất vừa nghe Liễu Tịnh Thanh gọi điện thoại hỏi Khúc Tĩnh Lan, trong lòng liền có chút chua, Khúc Tĩnh Lan là người nàng nghe Liễu Tịnh Thanh nhắc tới với tần suất khá cao. Nàng hình như càng ngày càng không thích Liễu Tịnh Thanh và Khúc Tĩnh Lan quá mức gần gũi, dù chỉ là một cú điện thoại hỏi thăm. Lý Thủ Nhất có phần bị chiếm hữu dục của chính mình hù dọa, giấm* này ăn có chút quá cố tình gây sự, biết rõ Tịnh Thanh và Khúc Tĩnh Lan không có gì, Lý Thủ Nhất vội vàng tự mình phản tỉnh một hồi.
(*) Ăn giấm: ghen
"Leo núi trong nhà, nhảy bungee, công viên giải trí, trải nghiệm làm nông, em muốn chơi cái nào?" Liễu Tịnh Thanh hỏi. Cô tương đối nghiêng về trải nghiệm làm nông an tĩnh nhàn nhã; leo vách núi, nhảy bungee gì đó hình như thích hợp độ tuổi Lý Thủ Nhất.
"Leo núi trong nhà đi." Lý Thủ Nhất tùy tiện chọn một cái, dù sao với nàng mà nói không khác biệt gì lắm. Nàng chỉ mong hiện tại liền về nhà cùng Liễu Tịnh Thanh nhìn nhau là được rồi. Nàng một giây cũng không muốn lãng phí, chỉ là nàng ngại ngùng nói.
"Ừ, vậy thì leo núi trong nhà đi." Liễu Tịnh Thanh thấy Lý Thủ Nhất chọn leo núi, nghĩ Lý Thủ Nhất quả nhiên là người trẻ tuổi, thích vận động kích thích. Tuy là leo núi cũng trong phạm vi tiếp nhận của cô, nhưng mà cô đang nghĩ lần sau Lý Thủ Nhất chọn nhảy bungee thì làm sao đây? Cô lớn hơn Lý Thủ Nhất mười tuổi lẻ mấy tháng, đã không thích hoạt động quá mức kích thích. Lý Thủ Nhất đang vào thời điểm thanh xuân tươi đẹp, mình cũng đã bước qua hàng ba rồi; nghĩ tới vậy trong lòng Liễu Tịnh Thanh có loại ưu buồn không cách nào nói rõ; mười chín tuổi đời quả thật vừa mới bắt đầu, còn có vô tận khả năng. Nhưng mà Liễu Tịnh Thanh rất nhanh đè nén loại tâm tình này xuống đáy lòng, chỉ muốn thật đơn giản ở cùng Lý Thủ Nhất hai ba ngày này.
Bất quá lần này các nàng vẫn chơi được thật vui vẻ, chỉ có điều Liễu Tịnh Thanh bận rộn công việc nên cũng không thường xuyên vận động, thể lực hiển nhiên là không sánh bằng Lý Thủ Nhất trẻ tuổi. Lý Thủ Nhất đã leo đến đỉnh, Liễu Tịnh Thanh vẫn còn ở nửa đường, phí hết sức lực mới leo lên tới, cánh tay đau nhức không thôi; lúc xuống tới, ngón tay cũng đỏ hết.
"Lực cánh tay và thể lực của Tịnh Thanh đều không đủ, xem ra sau này phải vận động nhiều mới được." Lý Thủ Nhất cũng cảm thấy thường ngày Liễu Tịnh Thanh quá bận rộn công việc, vận động quá ít. Nàng nghĩ sau này trở đi, mình phải nên kéo Tịnh Thanh đi ra vận động mới được. Nàng nghĩ Tịnh Thanh lớn hơn mình mười tuổi, phải vận động nhiều, dưỡng thân thể nhiều mới có thể trường thọ. Nàng muốn cùng Tịnh Thanh cùng nhau từ từ biến lão. Ngẫm nghĩ, Lý Thủ Nhất đều cảm thấy đó là một chuyện vô cùng tốt đẹp.
Liễu Tịnh Thanh liếc nhìn Lý Thủ Nhất, bình thường không vận động không cảm thấy, lần này vừa vận động một cái liền biết thể lực hơn kém. Liễu Tịnh Thanh đột nhiên có loại cảm giác nguy cơ, xem ra chênh lệch tuổi tác chân chân chính chính phơi bày ra đó không chỗ che thân; Liễu Tịnh Thanh đột nhiên rất muốn đi rèn luyện thân thể, bởi vì giờ phút này cô đột nhiên rất sợ già đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro