Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65

Ôm một hồi lâu sau, Lý Thủ Nhất mới ý thức được bản thân thất lễ.

"Em chỉ là quá luyến tiếcTịnh Thanh." Lý Thủ Nhất có chút ngượng ngùng giải thích, ngược lại có loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi. Mặc dù nàng nói như vậy, nhưng nàng vẫn chưa buông thân thể Liễu Tịnh Thanh ra, bởi vì nàng không nỡ; hơn nữa Liễu Tịnh Thanh cũng không có không thích mình ôm, hơn nữa cũng đang ôm eo mình, điều này khiến trong lòng Lý Thủ Nhất có phần vui vẻ, còn có chút càn rỡ. Có lúc nàng cảm thấy Tịnh Thanh dung túng mình, để mình dựa gần thêm chút nữa cũng không sao.

"Không còn sớm, mau lên lầu tắm rửa ngủ đi." Liễu Tịnh Thanh vỗ nhẹ lưng Lý Thủ Nhất, nhắc nhở Lý Thủ Nhất nên buông mình ra.

"Ừm." Lúc này Lý Thủ Nhất mới lưu luyến mà buông Liễu Tịnh Thanh ra, sau đó khoác tay lên cánh tay Liễu Tịnh Thanh. Nàng cảm giác tựa hồ trở lại thời điểm hòa hợp thân cận nhất với Liễu Tịnh Thanh như trước kia, mặc dù có hơn phân nửa là càn rỡ trước khi chia ly. Nàng nghĩ dù sao mình cũng sắp phải chia ly rồi, nàng nghĩ có được ôn nhu của Liễu Tịnh Thanh thêm một khắc cũng tốt.

Tắm xong hai người đều nằm dài trên giường, Liễu Tịnh Thanh lấy quyển sách ra đọc, Lý Thủ Nhất cướp đi bỏ lại vào kệ sách, người ta đã sắp đi rồi còn đọc sách.

"Tịnh Thanh, nói chuyện với người ta đi mà." Lý Thủ Nhất còn gối đầu lên đùi Liễu Tịnh Thanh, sau đó ngón tay không có chuyện làm liền chơi đùa với mái tóc dài của Liễu Tịnh Thanh tán lạc một bên.

"Em muốn nói gì?" Liễu Tịnh Thanh nhìn Lý Thủ Nhất nằm ở trên đùi mình, cũng đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lý Thủ Nhất. Cô cảm thấy cảm giác lúc này rất kỳ diệu, cảm thấy giống như đây chính là cảm giác mình mong muốn, gần gũi như vậy, chỉ có hai người các nàng, không có người khác.

"Ví dụ như, tối nay rốt cuộc Liễu bá mẫu đã nói gì với chị? Em cảm thấy hình như bá mẫu không thích em." Đối với chuyện tối nay Liễu Tịnh Thanh nói chuyện với mẹ cô, Lý Thủ Nhất vẫn là rất tò mò, việc không biết luôn cảm thấy không yên.

"Vẫn chưa hết hy vọng à? Em rất để ý ý nghĩ của mẹ chị hả?" Liễu Tịnh Thanh hỏi. Lý Thủ Nhất vẫn là rất nhạy cảm với tâm tình của người khác, hiện giờ quả thật mẹ cô không thích Lý Thủ Nhất, nguyên nhân này dĩ nhiên là từ cô mà ra.

"Em để ý nghĩ của Tịnh Thanh hơn, không có ai trọng yếu hơn Tịnh Thanh." Lý Thủ Nhất nhắc lại lần nữa, những người khác đều là thứ yếu.

"Vậy là được rồi, huống chi mẹ tôi không phải là không thích em, chỉ là cần thời gian tiêu hóa." Liễu Tịnh Thanh nói. Lý Thủ Nhất chỉ cần để ý ý nghĩ của mình là được, ý tưởng của những người khác không quan trọng lắm.

"Là chuyện em đi cùng khác học đại học sao? Hay là có những nguyên nhân khác?" Lý Thủ Nhất hỏi. Nàng luôn cảm thấy nguyên nhân không đơn giản là vì đi vùng khác học, trực giác nói cho nàng biết khẳng định còn có nguyên nhân khác.

"Ngoan, chuyện này em không cần biết." Liễu Tịnh Thanh mới sẽ không nói chân tướng cho Lý Thủ Nhất.

Lý Thủ Nhất thở dài, vẫn là đào không ra được lời nào từ Liễu Tịnh Thanh.

"Tịnh Thanh, em ở phương xa nhớ chị làm sao bây giờ?" Lý Thủ Nhất cũng không hỏi tới nữa mà chuyển đổi đề tài, nàng cảm giác mình đến vùng khác nhất định sẽ rất nhớ Tịnh Thanh.

"Mặc kệ em." Ai bảo em khi không đòi đi vùng khác. Nhưng dáng vẻ Lý Thủ Nhất dính người như vậy khiến Liễu Tịnh Thanh cảm thấy giờ phút này nàng đặc biệt giống như tiểu tình nhân của mình.

"Em sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho chị, em quyết định đến bên kia sớm tối gì cũng đều gọi điện thoại cho chị, chị bận rộn đi nữa cũng phải nói chuyện vài câu với em được không?" Lý Thủ Nhất vội vàng vì bản thân sắp rời đi tranh thủ phúc lợi.

"Xem tình huống." Liễu Tịnh Thanh nói lấp lửng nước đôi. "Đúng rồi, em đi đại học không được tùy tiện nói chuyện yêu đương, con gái phải giữ mình trong sạch." Liễu Tịnh Thanh một bộ dáng vẻ giọng điệu trưởng bối ngăn cản Lý Thủ Nhất nói yêu đương, nhưng trong lời nói toàn bộ đều là tư tâm vì chính mình.

"Em nghe Tịnh Thanh hết, vậy Tịnh Thanh cũng đừng yêu đương, lại càng đừng kết hôn có được không?" Lý Thủ Nhất cảm thấy trong lòng mình chỉ có Tịnh Thanh, làm sao còn yêu đương với người khác được, bất quá Tịnh Thanh đã nhắc đến, Lý Thủ Nhất rất nhanh trí lập tức cũng nói ra yêu cầu của mình. Mặc dù nàng cảm thấy ý nghĩ của mình rất ích kỷ, dẫu sao Tịnh Thanh cũng đã ba mươi tuổi, những nàng vẫn hy vọng Tịnh Thanh có thể chờ mình, một chút cũng không mong muốn Tịnh Thanh có khả năng kết hôn.

"Tôi sẽ không kết hôn." Liễu Tịnh Thanh nói rất kiên định.

"Tịnh Thanh, chờ em trở lại, chúng ta cũng không chia lìa nữa có được không?" Lý Thủ Nhất cẩn thận dè dặt lại nhẹ giọng hỏi. Những lời này đã gần như bày tỏ ý tứ rồi, giờ phút này nội tâm nàng là căng thẳng đến thế, mong đợi đến thế.

Thật ra thì tầng giấy giữa các nàng quả thật càng ngày càng mỏng, đã như có như không. Nếu nói là có, dẫu sao cũng vẫn chưa nói rõ ràng với đối phương em thích chị / chị thích em. Nếu nói không có, các nàng đối thoại cùng với lẫn nhau yêu cầu đã có như vậy rõ ràng sáng tỏ.

"Được, tôi chờ em trở lại, đi ngủ đi." Liễu Tịnh Thanh cam kết, sau đó sờ sờ gò má Lý Thủ Nhất. Cũng không biết đứa trẻ này biết mình đang nói gì hay không, chỉ là cái ý nghĩ này thật sự rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức cô không muốn phá vỡ. Cô nghĩ vào ngày nào đó Lý Thủ Nhất thật sự hiểu tình yêu mà nếu vẫn còn ý nghĩ này, đó có lẽ chính là chuyện mình mong đợi nhất. Chỉ là hiện tại Lý Thủ Nhất mới 19 tuổi, tương lai còn có quá nhiều nhân tố không xác định, cô không muốn Lý Thủ Nhất thuận miệng nói ra quá nhiều, cô sợ nếu như sau này Lý Thủ Nhất không làm được, mình sẽ mừng hụt.

Câu trả lời của Liễu Tịnh Thanh đối với Lý Thủ Nhất mà nói đã là câu trả lời mong đợi nhất. Nàng tin tưởng Liễu Tịnh Thanh nói được sẽ làm được. Giờ phút này tâm tình của nàng vô cùng vui sướng, nàng hy vọng thời gian về sau có thể trôi qua thật nhanh; nàng cũng hy vọng mình trong bốn năm tiếp theo có thể thay đổi càng tự tin, càng ưu tú; nàng thật mong muốn biết bao mình có thể xứng với Liễu Tịnh Thanh bởi vì Liễu Tịnh Thanh vốn xứng đáng người càng tốt hơn đến yêu nàng.

Lý Thủ Nhất lấy tay giữ lại tay Liễu Tịnh Thanh đặt ở trên mặt mình, không cho tay Liễu Tịnh Thanh rời đi, để cho tay Liễu Tịnh Thanh và gò má của mình dán càng sát chặt hơn một chút.

Giữa người và người mãi mãi cũng có một lớp màng ngăn cách, hoặc nhiều hoặc ít, cho dù là người yêu cũng vĩnh viễn không cách nào tiêu trừ được cảm giác cô độc phát ra từ nội tâm mình. Nhưng giờ phút này, Liễu Tịnh Thanh cảm thấy lớp màng ngăn cách và cảm giác cô độc đó trong nháy mắt đều tan biến không còn một mảnh, còn dư lại chỉ có độ ấm lòng bàn tay mình truyền tới, còn có ấm áp trong lòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro