Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64

 Lý Thủ Nhất ở trên xe có phần tâm thần không yên, luôn cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra mà mình không biết, nhưng mình cũng không cách nào biết được. Nàng lo lắng nhất vẫn là Liễu Tịnh Thanh có thể bị Liễu mẫu giữ lại ở nhà hay không. Nàng nhìn điện thoại di động của mình, chỉ sợ lúc này nhận được điện thoại của Liễu Tịnh Thanh gọi bảo mình về nhà trước. Thật ra thì chờ không lâu lắm nhưng Lý Thủ Nhất lại cảm thấy dị thường đau khổ. Rốt cuộc sau mười mấy phút, Lý Thủ Nhất thấy Liễu Tịnh Thanh đi ra, loại tâm tình nhảy nhót đó thật không cách nào hình dung.

"Tịnh Thanh" Liễu Tịnh Thanh mới vừa lên xe, Lý Thủ Nhất liền không nhịn được kêu tên Liễu Tịnh Thanh.

"Ừ ?" Liễu Tịnh Thanh nhẹ giọng đáp lời.

"Thấy chị liền muốn gọi chị." Bởi vì em rất thích chị, Lý Thủ Nhất giấu nửa câu sau nói thầm trong lòng.

"Làm sao sợ tôi không ra?" Liễu Tịnh Thanh hỏi.

"Ừm, Liễu bá mẫu nói gì với chị? Xảy ra chuyện gì à?" Lý Thủ Nhất có chút bất an hỏi.

"Chuyện nhỏ, tôi có thể giải quyết." Liễu Tịnh Thanh thản nhiên nói.

"Có liên quan tới em à?" Lý Thủ Nhất hỏi, nghe từ lời nói suy ra ít nhiều gì cũng có liên quan tới mình.

"Liên quan tới em không lớn, là vấn đề của bản thân tôi." Liễu Tịnh Thanh cũng cảm thấy như vậy, đều là vấn đề của chính mình.

"Cho nên chị không định nói cho em biết đúng không?" Mình lại rất muốn biết.

"Con nít, đừng để ý chuyện người lớn." Liễu Tịnh Thanh quả thật không tính nói cho Lý Thủ Nhất, ít nhất không phải Lý Thủ Nhất hiện tại, cho dù cô biết Lý Thủ Nhất rất ỷ lại mình.

"Em không nhỏ, luật pháp Trung Quốc 18 tuổi coi như đã trưởng thành, em đã 19 tuổi rồi, lập tức sắp hai mươi rồi, đã trưởng thành rất lâu rồi." Lý Thủ Nhất rất nghiêm túc lặp lại, nàng không muốn Tịnh Thanh xem mình như con nít chút nào.

"Nên nói cho em biết thì sẽ nói cho em biết, em không nên biết thì cũng không nên hỏi." Liễu Tịnh Thanh đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Lý Thủ Nhất; Lý Thủ Nhất quả thật đã là một cô gái lớn xinh đẹp.

"Tịnh Thanh..." Lý Thủ Nhất làm nũng nói, nàng vẫn rất tò mò mà.

"Người lớn như vậy rồi còn làm nũng, còn nói không phải con nít." Liễu Tịnh Thanh cười nói trêu.

Nội tâm Lý Thủ Nhất rơi lệ, chẳng lẽ Tịnh Thanh không biết sao? Là phụ nữ, đối với người mình thích cũng sẽ làm nũng mà, làm nũng cũng không phải là đặc quyền của trẻ nít, rõ ràng cũng là đặc quyền của phụ nữ. Bất quá nàng biết, chuyện Liễu Tịnh Thanh không muốn nói mình truy hỏi không ra, điều này khiến Lý Thủ Nhất bất giác cảm thấy đau thương.

"Ở một mình nơi đất khách, phải tự chăm sóc tốt cho bản thân." Liễu Tịnh Thanh vừa lái xe vừa dặn dò Lý Thủ Nhất, cho dù Lý Thủ Nhất đã 19 tuổi, nhanh sắp 20 tuổi, Liễu Tịnh Thanh vẫn cảm thấy không yên lòng. Nếu như có thể, cô mong muốn nhường nào có thể đem Lý Thủ Nhất treo bên cạnh mình, không để Lý Thủ Nhất rời xa dù là một bước, nhưng cô hiểu rõ đây là chuyện không thực tế.

"Ừm, em sẽ tự chăm sóc bản thân." Nhắc tới đề tài này, Lý Thủ Nhất cũng cảm giác tâm tình bất giác nặng nề. Nàng vừa nghĩ tới phải rời xa Liễu Tịnh Thanh liền cảm giác mũi mình có chút ê ẩm, trong lòng cũng khó chịu.

Hoặc là đề tài chia ly quá mức nặng nề, sau đó Liễu Tịnh Thanh cũng không nói tiếp nữa, chỉ an tĩnh lái xe. Lý Thủ Nhất nhìn sườn mặt Liễu Tịnh Thanh, lại nhìn thế nào cũng cảm thấy nhìn không đủ.

Rất nhanh, xe đã đến, Liễu Tịnh Thanh và Lý Thủ Nhất cùng xuống xe, đi vào nhà.

Ngay khi cửa nhà vừa đóng lại, Lý Thủ Nhất đột nhiên ôm chầm lấy thân thể Liễu Tịnh Thanh, tay của nàng vòng quanh hông Liễu Tịnh Thanh, đây là tư thế ôm giữa tình nhân mới có.

Chỉ bất quá, Liễu Tịnh Thanh hiển nhiên cũng không ngờ Lý Thủ Nhất lại đột nhiên ôm mình, thật sự sững sốt một lúc.

"Tịnh Thanh, em giống như hối hận rồi, em không nỡ rời xa chị." Lý Thủ Nhất tựa cằm lên vai Liễu Tịnh Thanh, giọng nói rầu rĩ không vui nói.

"Đồ ngốc." Liễu Tịnh Thanh nhẹ nhàng nói, thả lỏng bản thân cũng ôm lấy eo Lý Thủ Nhất, tư thế hai người ôm cực kỳ thân mật, chỉ là đương sự lại hồn nhiên không biết; có lẽ bởi vì quan hệ thường ngày hai người đã thân mật, cho là đây chỉ là cách thức bình thường ở chung như trước, mặc dù nội tâm hai người lại đều có xao động.

"Hay là em học lại một năm, ghi danh lại trường đại học bản xứ?" Lý Thủ Nhất hỏi. Giờ phút này nàng chỉ muốn liều lĩnh ở lại bên cạnh Liễu Tịnh Thanh, vừa nghĩ tới chia ly đã khó chịu đựng đến phát hoảng, thật sự chia ly, Lý Thủ Nhất cũng không biết mình sẽ khó chịu thành cái dạng gì.

"Nói ngốc, nếu không bỏ được tôi, ban đầu muốn đổi nguyện vọng làm gì chứ?' Liễu Tịnh Thanh hỏi. Lúc cô nói đến chuyện này vẫn có vài tia oán khí. Trong lòng cô vẫn muốn giữ Lý Thủ Nhất lại, giờ phút này Lý Thủ Nhất có ý nghĩ này khiến tâm lý cô âm thầm mững rỡ. Nếu Lý Thủ Nhất thật muốn ở lại, mình vẫn có biện pháp để em ấy học đại học bản xứ.

"Em muốn làm cho bản thân trở nên ưu tú hơn, cũng muốn trở nên càng tự tin hơn một chút, ở bên cạnh Tịnh Thanh, bị Tịnh Thanh bảo vệ và chăm sóc chu đáo như vậy, luôn cảm giác mình không đủ ưu tú, nhỏ bé yếu ớt làm sao..." Luôn cảm giác mình không xứng với Tịnh Thanh. Đây là lần đầu tiên Lý Thủ Nhất nói ra ý tưởng thật sự của mình cho Liễu Tịnh Thanh nghe.

" Vậy em cứ kiên định với ý nghĩ của mình, bước đầu tiên của tự tin là kiên định với ý nghĩ của chính mình. Nếu có mục tiêu thì phải kiên định đi tới hướng mục tiêu, không nên bởi vì tình cảm ràng buộc mà thay đổi mục tiêu của mình." Liễu Tịnh Thanh nhịn đau nói với Lý Thủ Nhất. Cô cảm thấy Lý Thủ Nhất có ý nghĩ này là đúng, cô nghĩ chân chính thích một người là hy vọng đối phương trở nên ưu tú hơn, chứ không phải nuôi nhốt nàng ở bên người, tước đoạt đi những khả năng khác trong cuộc sống của nàng.

Lý Thủ Nhất nghe lời Liễu Tịnh Thanh nói, càng ôm Liễu Tịnh Thanh chặt hơn, đem ý niệm không muốn đi vùng khác tàn nhẫn xóa bỏ. Mục tiêu của nàng là thật lâu thật dài ở lại bên cạnh Liễu Tịnh Thanh, nàng phải vì cái mục tiêu này mà cố gắng. Ngắn ngủi chia ly là vì ở lại bên cạnh Liễu Tịnh Thanh dài lâu. Cho dù nghĩ tới chia ly trong lòng nàng vẫn sẽ khó chịu, nàng chỉ là bản năng nghĩ thông qua dùng sức ôm, bày tỏ hết sự không nỡ trong lòng mình.

Liễu Tịnh Thanh có thể cảm giác được Lý Thủ Nhất ôm mình chặt như vậy, dùng sức như vậy, bởi vì dùng sức quá mức mà khiến mình có cảm giác bị giam cầm không thoải mái, nhưng trong lòng cô lại thích bị Lý Thủ Nhất ôm như vậy, bởi vì có một lần cô cảm giác được, Lý Thủ Nhất là thích mình, là loại thích mà mình hằng mong đợi kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro