Chương 63
" Liễu Tịnh Thanh, cô có biết mình đang nói lung tung cái gì không?" Liễu mẫu giọng không thể tin, thậm chí không tự giác lên giọng, bà cảm thấy mình cũng sắp điên rồi.
"Mẹ, con đã 30 tuổi rồi, không phải 13 tuổi, cũng không phải 23 tuổi, sẽ không tùy tiện đem loại chuyện này tùy tiện nói lung tung." Liễu Tịnh Thanh rất bình tĩnh nói.
Thái độ của con gái khiến Liễu mẫu không thể không tin. Tịnh Thanh cũng không phải mẹ ruột của Lý Thủ Nhất, nếu như không phải nguyên nhân gì đặc biệt, cô căn bản không có lý do đối với Lý Thủ Nhất tốt như vậy. Trên người Lý Thủ Nhất quần áo từ trong ra ngoài đều là Tịnh Thanh một tay lo liệu, người khác làm dùm cũng không muốn. Lúc trước còn nguyện ý tốn rất nhiều thời gian làm phụ đạo đặc biệt cho Lý Thủ Nhất, quả thật là tốt đến như đào ổ tim vậy, sống ở bên ngoài còn không muốn trở về. Liễu mẫu càng nghĩ càng kinh hãi.
"Vậy thái độ Lý Thủ Nhất thì sao?" Liễu mẫu hỏi.
"Em ấy không biết, cho nên con mới chịu để cho em ấy đi vùng khác học." Liễu Tịnh Thanh lập tức đem Lý Thủ Nhất phủi sạch sành sanh.
Lập tức, Liễu mẫu trầm mặc không lời, hiển nhiên Tịnh Thanh ý thức được thích một thiếu nữ là chuyện hoang đường biết bao, bằng không thì sẽ không để Lý Thủ Nhất đi vùng khác học. Nhưng biết con gái ý nghĩ thế này, Liễu mẫu vẫn bị đả kích cực lớn, bà cảm thấy từ khi con gái gặp phải hai cha con họ Lý, cả người đều trở nên không bình thường.
Lý Thủ Nhất ở phòng bếp nghe được Liễu mẫu lớn giọng kêu tên Liễu Tịnh Thanh, sự chú ý liền bị âm thanh bên ngoài hấp dẫn, vội vàng cắt xong trái cây, dọ dẫm nghe lén bên ngoài, chỉ là lúc sau mẹ con họ nói chuyện Lý Thủ Nhất chỉ đoán được mơ hồ có liên quan tới mình, hình như là Liễu Tịnh Thanh đem nguyên nhân mình đi vùng khác học đều ôm lên người, nhưng mà rốt cuộc Liễu Tịnh Thanh nói như thế nào, hơn nữa tại sao Liễu mâu có phản ứng lớn như vậy, Lý Thủ Nhất đều không biết gì cả. Khi không còn nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, Lý Thủ Nhất mới dám bưng trái cây đã cắt gọn ra ngoài.
Chỉ là sau khi đi ra liền cảm giác được giữa Liễu mẫu và Liễu Tịnh Thanh tràn ngập bầu không khí kỳ dị, nét mặt Liễu mẫu rõ ràng rất ngưng trọng, thái độ Liễu Tịnh Thanh trái lại là tự nhiên.
Liễu mẫu thấy Lý Thủ Nhất đi ra, không khỏi nhìn Lý Thủ Nhất nhiều vài lần. Bà cũng không hiểu rốt cuộc Lý Thủ Nhất có cái gì mị lực có thể khiến con gái mình bị ma quỷ ám. Nhìn khuôn mặt Lý Thủ Nhất trẻ tuổi xinh đẹp, cùng Lý Quân ngược lại giống nhau đến mấy phần; nói thẳng ra, hai cha con này có một bộ túi da tốt. Lý Quân thì không tính rồi, dù sao còn là một người đàn ông; Lý Thủ Nhất nhỏ hơn Tịnh Thanh nhiều như vậy chưa nói, còn là bé gái. Con gái mình làm sao sẽ đối với thân đều là con gái Lý Thủ Nhất có tình cảm khác thường. Càng nghĩ, Liễu mẫu càng cảm thấy thật sự là quá hoang đường.
"Mời Liễu bá mẫu ăn trái cây." Lý Thủ Nhất bưng trái cây đến trước mặt Liễu mẫu, sau đó lễ phép nói.
"Không ăn, không ngon miệng." Dù là quả thần tiên Liễu mẫu cũng ăn không thấy ngon miệng, huống chi dưới tình huống này Liễu mẫu nhất định là có chút giận cá chém thớt Lý Thủ Nhất.
Lý Thủ Nhất cho là Liễu mẫu còn đang để trong lòng chuyện mình báo đi học vùng khác, đối với thái độ của Liễu mẫu ngược lại không quá để ý, chi là dùng tăm xỉa răng ghim một miếng xoài đã gọt vỏ, sau đó động tác tự nhiên đưa cho Liễu Tịnh Thanh. Loại chuyện này trước nay Lý Thủ Nhất thường xuyên làm cho Liễu Tịnh Thanh, Liễu Tịnh Thanh thích ăn xoài nhưng lại cảm thấy phiền toái, cho nên Lý Thủ Nhất rất tự giác làm trái xoài đến Liễu Tịnh Thanh chỉ cần há miệng là có thể ăn mới thôi.
Trước kia Liễu mẫu nhìn cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nhìn cảm thấy dị thường gai mắt, bởi vì điều này nói rõ con gái bà thích Lý Thủ Nhất cũng không hoàn toàn hướng về túi da xinh đẹp thôi. Cô gái lễ phép nghe lời lại ôn nhu thể thiếp, thế nào đều là thật khiến người ta thích. Liễu mẫu cảm giác con gái có thể hay không lẫn lộn cái loại này thích cùng cái loại đó thích. Liễu mẫu mang tâm tư may mắn nghĩ đến, bà muốn chờ lát nữa sẽ cùng con gái nói rõ ràng một chút xem sao.
Lúc này, Liễu phụ đi tắm cũng từ trên lầu đi xuống. Ông nói chuyện với vợ mình trước, tâm tư vợ ông tràn đầy đều là chuyện con gái có thể thích Lý Thủ Nhất, căn bản không tâm tư để ý đến ông. Ông liền tán gẫu với Liễu Tịnh Thanh và Lý Thủ Nhất, Liễu Tịnh Thanh trái lại không bị ảnh hưởng lắm. Lý Thủ Nhất cảm giác có chút cẩn trọng bởi vì nàng cảm giác được tầm mắt Liễu mẫu vẫn luôn đang qua lại giữa mình và Liễu Tịnh Thanh, thật giống như đã phát hiện ra cái gì, làm hại nhạy cảm chột dạ Lý Thủ Nhất cũng không dám nhìn lén Liễu Tịnh Thanh, chăm chú ăn trái cây, thỉnh thoảng trả lời Liễu phụ một đôi câu.
Loại không khí này kéo dài đến lúc buổi tối gần mười giờ, Liễu Tịnh Thanh nhắc đến phải đi về.
"Tối nay con ở nhà qua đêm, Thủ Nhất trở về một mình." Hiện tại Liễu mẫu hận không thể lập tức tách hai người này ra, cho nên thái độ rất cứng rắn nói.
Lý Thủ Nhất nhìn Liễu mẫu, có loại cảm giác hốt hoảng không biết làm sao. Nàng luôn cảm giác giống như bí mật của mình đã bị Liễu mẫu phát hiện, Liễu mẫu định cưỡng chế tách mình ra.
"Nhà lớn như vậy chỉ có một mình Thủ Nhất ở con không yên tâm, em ấy mới mười mấy tuổi." Liễu Tịnh Thanh cự tuyệt nói.
"Vậy Lý Thủ Nhất hôm nay ở đây, một mình con về." Dù sao Liễu mẫu cảm thấy có thể tách Lý Thủ Nhất và Tịnh Thanh ra là được rồi.
Liễu phụ vốn cảm thấy tối tâm tình vợ ông không ổn, lúc này càng cảm thấy hôm nay vợ là lạ.
"Thủ Nhất, em lên xe trước chờ tôi, tôi cùng mẹ nói vài câu." Liễu Tịnh Thanh kín đáo đưa chìa khóa xe cho Lý Thủ Nhất, bảo Lý Thủ Nhất lên xe trước chờ mình.
Lý Thủ Nhất liếc nhìn Liễu mẫu, lại nhìn Liễu Tịnh Thanh, có chút phân vân rốt cuộc nên nghe ai, nhưng tư tâm nàng cùng không muốn ở lại Liễu gia, cũng không mong muốn Liễu Tịnh Thanh ở lại Liễu gia, dù sao chính là không muốn lìa xa thôi. Cuối cùng Lý Thủ Nhất lựa chọn nghe Liễu Tịnh Thanh; trong lòng nàng Liễu Tịnh Thanh vốn là trọng yếu hơn bất cứ người nào.
"Ba, ba lên lầu trước, chờ lát nữa có vấn đề gì hỏi mẹ là được." Liễu Tịnh Thanh cũng đuổi ba cô lên lầu trước, để tránh cho tối nay thật không đi được. Liễu phụ liếc nhìn vợ mình có bầu không khí rất không ổn, không thể không lên lầu trước.
"Con và em ấy cũng ở chung với nhau ba bốn năm rồi, cũng không kém năm sáu ngày này." Sau khi chỉ còn lại mẹ con cô, Liễu Tịnh Thanh nói với Liễu mẫu.
"Trước kia ta không biết, hiện tại ta biết rồi, ta không thể để các con lại ở cùng nhau!" Liễu mẫu vô cùng kiên định nói.
"Suy cho cùng con không bỏ được em ấy, vẫn là không cần để em ấy đi vùng khác học nữa, giữ em ấy lại thỏa mãn tư tâm mình cũng không tệ." Liễu Tịnh Thanh cảm thán nói.
"Con bé là nữ, hơn nữa nó mới mười mấy tuổi, có phải con làm lẫn lộn tình cảm, thú cưng nuôi lâu đều sẽ có cảm tình, con có cảm tình với con bé, không bỏ được nó là bình thường, chứ không phải là loại tình cảm đó có đúng hay không?" Liễu mẫu định thuyết phục Liễu Tịnh Thanh.
"Mẹ, bây giờ internet phát triển như vậy, mẹ có rảnh rỗi thì lên tra thử đồng tính luyến ái đi, giữa phụ nữ và phụ nữ có thể làm yêu. Con biết mình đối với em ấy thích có bao hàm dục vọng, cái này không chỉ có mỗi thích." Liễu Tịnh Thanh nghiêm túc nói với Liễu mẫu.
"Trước kia không phải con thích Lý Quân sao?" Liễu mẫu cảm thấy hồi trước con gái rõ ràng là thích đàn ông.
"Mẹ, con và anh ta chưa từng phát sinh quan hệ, sở dĩ gả cho anh ta, chỉ bởi cảm thấy anh ta dễ điều khiển mà thôi." Liễu Tịnh Thanh trả lời.
Liễu mẫu hiển nhiên sợ ngây người, tại sao có thể như vậy?
"Mẹ, em ấy lập tức sắp phải đi vùng khác học rồi, tụi con sắp phải chia xa rồi, mẹ để con qua mấy ngày này tốt một chút có được không?" Liễu Tịnh Thanh giọng nhỏ nhẹ hỏi.
Liễu mẫu không đáp. Bà không biết có phải Lý Thủ Nhất đi vùng khác thì thật có thể giải quyết vấn đề hay không, nhưng mà bà biết cho dù không đáp ứng, con gái vẫn sẽ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro