Chương 33 + 34
CHƯƠNG 33
Không nghĩ đến, ngày thứ hai Lý Bân đã gửi tin nhắn cho tôi, muốn hẹn ra ngoài đi hát. Tôi nói không rảnh, phải làm thiết kế. Ngày thứ ba, anh ta lại gửi tin nhắn hẹn tôi tiếp, tôi dần dần cảm thấy có gì đó sai sai. Lòng hơi buồn, chẳng lẽ phũ phàng với người ta, cũng không tiện, nhưng hẹn hò với anh ta, tôi chẳng hứng thú gì, phải làm sao đây? Không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói không rảnh.
Qua vài ngày, một buổi tối, tôi nằm trên giường đọc sách, dự định sẽ đi ngủ sớm, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, hóa ra là anh.
"A lô, xin chào."
"Chào Thỏ Con. Hôm nay em rảnh không?"
"Hả ~~ Có chút việc đang làm dở."
"Anh đang đứng trước trường em, có thể ra ngoài một chút không?"
"Hả? ~~ Vậy cũng được." Lại thêm một lần tự ý!
Tùy tiện khoác thêm cái áo rồi tôi bước ra ngoài. Dưới ánh đèn thấy bóng của mình, đầu tóc xõa dài, thật giống quỷ cái quá.
Anh ta đứng trước cửa trường, nhìn tôi đi đến, dùng sức vẫy tay với tôi. Tôi cười thầm, xung quanh chẳng còn ai khác, lẽ nào to cao như vậy mà sợ tôi không nhìn thấy sao?
Chợt thấy trong tay anh đang cầm một bó hoa – Hoa hồng đỏ mới ghê!
Không thể nào! Cho tôi? Đầu óc như quay mòng mòng.
"Tặng em!" Anh đưa hoa đến trước mặt tôi, trên mặt còn mang vẻ ngượng ngùng.
Làm sao đây? Nói không thích hả? Vậy có phải tổn thương lòng tự trọng người khác không? Nhận hả? Vậy anh ta sẽ hiểu lầm mất.
"Xin lỗi, tôi dị ứng với phấn hoa, ha ha!"
"Hả?" Anh mở to hai mắt ra nhìn.
"Ha ha, được rồi, sao anh qua đây được?" Tôi lập tức chuyển sang để tài khác.
"Tôi lái xe của Lạc tổng đến đây." Quả nhiên, xe của dì Lạc đậu cách đó không xa.
Lẽ nào, là dì để anh ta đến đây? Hay là..." Lòng tôi bất chợt lo lắng, cúi đầu không nói. Chỉ thấy anh ta đứng tần ngần cầm bó hoa, không biết phải làm gì.
Chợt thấy không đành lòng.
"Hay là, anh để hoa trong xe đi, tôi cảm ơn tấm lòng của anh!"
Anh như được ân xá, lập tức đem hoa để vào chỗ ngồi phía sau.
Lập tức chạy lại chỗ tôi, "Mời em đi ăn khuya với tôi!"
"Tôi không đói bụng, hay là lần sau đi?" Tôi một lòng muốn rời khỏi đây ngay bây giờ.
Chỉ là sắc mặt anh hơi mất tự nhiên. "Lần sau, em nhất định nói sẽ không rảnh."
"Ha ha, sẽ không." Tôi tiếp tục giả vờ vô tội.
"Vậy ngày mai, tôi quay lại đón em, được không?" Ánh mắt anh đầy sự chân thành.
"Ngày mai ~~ hừm~~~" Tôi ấp úng, cố tìm ra lý do để từ chối.
"Chỉ là ăn thôi, không có ý gì khác."
Không có ý gì khác? Vậy là có ý gì? Thôi vậy cũng tốt, đừng khiến tôi tự mình đa tình.
"Vậy được rồi, tối mai bảy giờ, thế nào?" Tôi thoải mái nói.
"Được, một lời đã định, bảy giờ anh đến đón em." Anh ta dường như thật vui vẻ.
Đêm hôm đó, tôi lẳng lặng suy nghĩ. Lý Bân nếu đã tặng hoa sợ ý đồ không đơn giản như vậy, ý muốn cũng rõ ràng. Việc tiếp theo tôi phải làm, chính là không làm tổn thương lòng tự tôn của anh, làm anh ta tự động buông tay.
****
CHƯƠNG 34
Ngày thứ hai, bảy giờ đúng tôi đến cổng trường, anh ta chẳng biết lúc nào đã đứng ở đó. Anh xuống xe, giúp tôi mở cửa. Lúc đi vào, liếc mắt nhìn về ghế sau, hoa đã mất.
"Ăn cơm tây, chị em phụ nữ đều thích đúng không?" Trong xe, dường như anh rất tự tin hỏi tôi.
Tôi cười cười, không muốn phản bác.
Trong con đường nhỏ, có một quán cà phê lịch sự tao nhã.
Bên cạnh cửa số, có mộ ngọn đèn thật xinh đẹp.
Nhìn thực đơn nhưng chẳng muốn ăn gì, gọi chút nước ép hoa quả và canh nấm. Lý Bân gọi hai phần bít tết, nói nhất định để tôi thưởng thức, rất ngon.
Rất nhanh, đồ ăn được mang lên. Bít tết, cũng thường, chỉ là canh rất ngon.
Vẫn như cũ chẳng có chuyện gì để nói, tôi chỉ trả lời một khách sáo. Đề tài xoay quanh gia đình, sở thích, nghề nghiệp mong muốn, v.v... Anh ta nói thích nhất leo núi, bóng đá. Tôi nói tay chân lóng ngóng, vận động không tốt, thích xem phim. Anh lại muốn hẹn tôi xem phim. Tôi lại hỏi gần đây có phim gì hay không? Anh nói tên vài bộ phim của Hồng Kông. Tôi chỉ biết, đề tài nên dừng ở đây.
Đã quên sau đó hàn huyên điều gì. Nói chung những gì anh nói không làm tôi hứng thú chút nào. Cơ mà anh ta rất thích ăn thịt, không chỉ ăn hết phần mình mà còn ăn luôn phần dư của tôi, nói rằng không nên lãng phí. Ăn phân nửa, bỗng dưng anh ngẩng đầu miệng đầy mỡ hỏi tôi, không ngại cảnh anh ta ăn xấu xí chứ? Tôi quay đầu, nhẹ nhàng nói "Không", mà lòng tôi chỉ mong nhanh hết giờ để quay về.
Ăn cơm xong, anh lại muốn mời tôi đi hát hò, còn nói rằng có bạn bè đang chờ chúng tôi. Tôi nói anh cứ đi đi, tôi bắt xe về là được. Anh lại nói thật ra anh cũng không muốn đi lắm, sau đó đưa tôi quay về trường học.
Đến cổng, anh dừng xe, tắt máy, thở phào nói: "Ngày hôm nay thật vui."
Tôi nghĩ thâm, tôi chỉ thấy lúc anh ăn thịt là vui nhất thôi.
Nói câu tạm biệt, tôi cất bước xuống xe.
"Vậy lúc nào có thể gặp lại?"
Tôi xoay người, ý thức được vấn đề có chút nghiêm trọng.
"Không phải hôm nay mới gặp sao?"
"Ha ha, em chớ để ý, anh tùy tiện hỏi thôi mà."
"Vậy được rồi, tôi không cần phải trả lời anh, tạm biệt."
Vài ngày sau, anh vẫn nhắn tin cho tôi. Ban đầu vì lễ phép tôi vẫn đạp lại, nhưng anh cứ nói đi nói lại mãi, "Đang làm gì?", "Ăn cơm chưa?", "Đêm nay rảnh không? Uống trà không? Đi karaoke không?" Cứ gửi đi gửi lại mãi như vậy, tôi cảm thấy rất phiền, hạ quyết tâm, không trả lời tin nhắn của anh nữa, trong lòng tự nhủ, tôi làm vậy là tốt cho anh ta.
Anh thấy tôi không trả lời tin nhắn, gọi điện thoại cũng không nhận, nhưng vẫn chưa buông tha. Mỗi ngày, cứ đúng giờ là anh nhắn tin qua. Lúc ấy tôi đã đi học, tôi vừa muốn lên lớp vừa muốn làm việc nên càng không có thời gian để ý đến, nhiều khi tôi tắt máy hẳn.
Có lẽ cũng được hơn một tháng, khí trời dần ấm lại. Có một ngày, tôi đang làm việc trong phòng, bỗng dưng nghe dì nhân viên quản lí dưới lầu gọi tên tôi, nói có người tìm. Vừa ló đầu ra nhìn, tôi lại bắt gặp anh ta!
Tôi hết hồn, vội vã chạy xuống phía dưới. Anh ta nhìn tôi cười hề hề, tay lại câm một thùng KFC dành cho gia đình.
Tôi ôm thùng KFC, không biết phải làm sao.
"Không mời anh đi lên chơi một chút à?"
"Phòng ngủ không cho nam đi vào."
"Ồ, quản nghiêm thật."
Tôi nhìn xung quanh, một vài bạn học biết tôi, đang tò mò nhìn sang bên này.
"Theo tôi." Tôi dẫn anh đi ra ngoài.
Vì là ban ngày nên bờ sông chẳng có ai, tương đối phù hợp nói chuyện. Tôi quyết định, ngày hôm nay bất kể thế nào cũng phải nói chuyện rõ ràng.
"Thỏ Con, chúng ta cùng nhau ăn đi!"
Nói đoạn, lấy một cánh gà cho tôi, anh cũng cầm một cánh, hài lòng ăn.
Tôi vừa ăn, vừa phải đẽo gọt lời để nói cho phải.
"Hôm nay anh đặc biệt mua nhiều đồ ăn là cho tôi?"
"Đúng vậy, nghe nói em thích ăn cái này."
Tôi lập tức hiểu ra, nhất định là dì Lạc nói cho anh biết. Không chừng, dì còn giúp đỡ anh ta lập kế hoạch tán tỉnh này.
Lòng như bị bóng tối nuốt chửng.
"Thật ra anh không cần phải vậy đâu." Tôi lạnh lùng nói.
"Sao vậy? Anh làm gì không đúng sao?" Anh nghi ngờ nhìn tôi.
"Không, anh tốt, anh rất nhiệt tình, nhưng, sai chỗ rồi."
Ngừng một chút, anh cười thành tiếng, nói: "Thật ra là em chướng mắt tôi, đúng không?
"Không phải ý này..."
"Vậy em nói thử xem, vì sao tôi lại thất bại?" Anh ta dường như có phần kích động.
Tôi nhìn hồ nước, tựa như nói với anh, tựa như tự nhủ với lòng: "Vì lòng tôi, không một ai có thể hiểu, tôi cũng không cần bất cứ ai hiểu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro