Oneshot
Lần đầu tiên Kim gặp Hà là đầu năm nhất, khi ấy Kim chỉ là cô bé năm nhất non nớt, trong khi đó Hà lại là đàn chị năm ba từng trải, vừa thông minh lại vừa thân thiện, khiến ai cũng phải thích thú để ý. Thêm nữa, vì Hà học chuyên ngành mà Kim quan tâm, nên cô gái nhỏ lại càng thêm để tâm người đàn chị lớn hơn hai tuổi đáng yêu này. Cơ mà, tuy bảo Kim đàn em, nhưng cô bé lại cao lớn hơn hẳn đàn chị của mình, hẳn một mét sáu mươi tám, trong khi Hà lớn hơn hai tuổi lại thanh mảnh và nhỏ con vỏn vẹn chỉ trong một mét năm mấy. Chính vì vậy mà bà chị lớn tuổi hơn lại trông thật đáng yêu, trong khi cô bé nhỏ lại là một cô nàng cao kiều chính hiệu.
Ban đầu Kim để ý Hà theo kiểu đàn chị thông thường, cũng chẳng để ý bên ngoài lắm, chỉ đơn giản cảm thấy mình sẽ học hỏi người đàn chị này thật nhiều, càng không nghĩ bản thân với đối phương sẽ có câu chuyện gì hơn. Đồng thời, thời gian này Kim đã để ý Uyên, một đàn chị cũng lớn hơn Kim hai tuổi, đồng thời cũng có qua hệ bạn bè thân với Hà. Chỉ vì một cái câu tay khi Kim lơ ngơ không biết gì, chỉ vì một mùi hương thơm đến say người, một cái kêu, cảm giác mềm mại khi được Uyên trang điểm giúp, mà Kim đã say bà chị lớn hơn hai tuổi như điếu đổ, mặc kệ sự thật là cả hai đều là con gái và Uyên thẳng còn hơn thước đo độ, nên câu chuyện tình chớm nở ấy cũng chẳng đi về đâu.
Hẳn vì với Uyên cô bé Uyên năm nhất đã yêu hết mình, dũng cảm tỏ tình để rồi bị phũ tàn nhẫn, nên sang đến năm ba, lúc Hà gặp lại Kim thì cô bé đã không còn sự non nớt và ngây ngốc như ban đầu gặp, mà thay vào là một ánh nhìn có chút buồn cùng nụ cười dịu dàng mà như đang hòa trong đó tiếng thở dài. Từ cô bé năm nhất đơn thuần đến thế, cuối cùng vì yêu, trải qua nhiều chuyện mà trở nên trưởng thành hơn và trông cô độc hơn đến mức lạ lùng.
Khác với Kim đã thay đổi từ ngoại hình đến tính cách bên ngoài, thì Hà lại vẫn giữ nguyên nét đáng yêu, một tâm hồn tự do và một trí óc thông minh đến lạ lùng. Lần này gặp lại, Hà vẫn như cũ, tựa như hai năm qua chẳng khiến chị ấy già đi tẹo nào, mà chỉ có Kim là già đi thật nhiều, tựa như đã trải qua rất nhiều sóng gió. Nhưng lần này, Kim đã không nhìn Hà như nhìn một đàn chị đáng ngưỡng mộ, mà đã là ánh nhìn của một cô gái dành cho một cô gái. Kim đã vì một nụ cười tỏa nắng, một cái gọi tên, cái chạm tay khẽ và đôi mắt háo hức hướng về mình mà lần nữa sau gần hai năm lại rung động vì ai đó, mà lần này người khiến Kim rung động lại là người bản thân từng nhờ xin số của chị Uyên bản thân từng yêu thích. Nói chính xác hơn, thì ngày xưa khi Kim biết chị Uyên bệnh, đã không ngại đi dưới nắng mang nước cam cho chị ấy tận phòng và người chỉ điểm báo tin cho Kim lúc ấy chính là Hà, nhưng không phải là nói cho Hà biết câu chuyện tình cảm ấy, mà chỉ là nhờ một đàn chị giúp đàn em. Có ai ngờ, hôm nay người từng giúp đỡ lại biến thành đối tượng trong lòng Kim cơ chứ.
Như một trò đùa, chỉ vì những cử chỉ giản đơn, trái tim qua thời gian dài chẳng chịu rung động vì ai, quá mệt mỏi với mọi thứ của Kim lại vì Hà mà sống trở lại. Nhưng đồng thời, lúc này đây Kim cũng nhận ra, dường như chẳng phải chỉ mình là có tình cảm với Hà và có vẻ như chị ấy cũng đã phải lòng người khác mất rồi.
Vì phải xuống khu di tích, đi thực địa dành cho môn Điền dã khảo cổ học, nên cả lớp năm ba của Kim phải cùng cô di chuyển xuống tận khu di tích Gò Tháp ở Đồng Tháp. Do tiết kiệm chi phí, cũng như đi được nhiều hơn, nên đi xe máy là một lựa chọn tốt nhất. Và vì lớp năm ba của Kim không phải đều ở Ký túc xá, nên cả đám phải tập trung sang nhà của giảng viên, cũng như nấu ăn chuẩn bị mọi thứ đi đường. Cũng vì sang nhà cô nên Kim gặp lại được chị Hà lúc này đang làm việc thực tập bảo tồn cổ vật bên nhà cô, để rồi trái tim rộn nhịp và đỉnh điểm của ý trời đã xếp đặt là chị Hà sẽ cùng lớp Kim đi thực địa xuống Gò Tháp.
Kim đã cho đó là duyên phận, nên đã vờ hỏi bạn mình và nhận được câu trả lời là chị Hà được cô cho đi theo để giúp cô trong công tác đo đạc và vẽ địa tầng di tích, cũng như làm các công tác khác. Trong nhóm học trò khóa Hà thì Hà là người được cô tin tưởng nhất, cũng như chắc chắn nhất về kiến thức bền vững và sự hiểu biết nhất định trong công tác điền dã.
Một chuyến đường xa, một sự cận kề bên cạnh, Kim dần dà lại càng thêm thích Hà đến điên cuồng, đến nỗi mắt chỉ dõi theo Hà, rồi lẽo đẽo theo cầm chai xịt muỗi chỉ vì sợ chị bị muỗi chích (dù chai thuốc xịt là của cô). Nhưng cũng có lẽ vì nhìn mỗi Hà, nên Kim cũng để ý luôn từng cử chỉ, hành động của Hà, để rồi nhận ra thật sự chỉ không mình mình là nhìn chị ấy và chị ấy đã nhìn ai ngoài di tích cùng sổ ghi chép. Suốt cả buổi đo đạc di tích, nghe cô giảng về lịch sử di tích, cũng như niên đại của nó, những lần khai quật và cả kiến trúc văn hóa, Kim đã luôn dõi mắt theo Hà, để rồi nhận ra một mối thân mật mờ ám của Hà cùng Minh – một bạn nam chung lớp hiện tại của Kim.
Họ luôn nhìn nhau, nói với nhau, cười cùng nhau. Tất cả sự thân mật ấy, đều thu vào mắt Kim toàn bộ. Khi đến hố di tích thứ hai, Kim đã không kiềm lòng được mà luôn nhìn Minh, tìm xem ý nghĩ ánh mắt của cậu ấy dành cho Hà là gì. Nhưng chỉ thấy ở đấy một ánh mắt ngập tràn niềm vui, cùng sự say đắm. Minh say đắm Hà, chị ấy cũng luôn đáp lại cậu ấy, hai người họ vui vẻ với nhau, say đắm như cặp tình nhân, lại còn đụng chạm với nhau qua lại. Tất cả đều cho Kim thấy rằng người mình phải lòng đã phải lòng người khác, khiến Kim của năm hai mươi tuổi lần nữa lại cảm thấy ghen tuông đến trong lòng nóng như lửa, dù trước đó – trước khi phải lòng chị Hà, Kim đã từng nghĩ bản thân đã chẳng còn biết ghen tuông, hoàn toàn vô cảm. Nhưng xem ra là không phải, Kim của hai mươi tuổi cũng chỉ là con người, vẫn là hỉ nộ ái ố, biết ghen biết yêu theo cách con tim điều khiển.
Ngay lúc Hà bị ngã xe do đường trơn, Kim đã lo đến nhảy từ trên xe cô xuống, muốn chạy đến xem. Nhưng ngặt nỗi Hà và bạn của Kim đã dựng xe lên, rồi chạy về trong sự bình an, nên chân vừa bước đến ba bước lại phải nhìn thấy người ta ngồi trên xe lướt qua. Cơ mà, hôm đó có lẽ hơi xui với Hà, nên chị ấy đã đánh rơi dụng cụ đo di tích của cô, một món đồ khá đắt được cô mua ở nước ngoài về và thật không dễ để mua lại. Cũng trong hôm đó, sau khi té Hà không về vội mà tìm kiếm món đồ một chút, rồi mới về. Kim rất muốn ở lại tìm cùng Hà, nhưng vì đi cùng xe của cô, với lại đang cầm nhiều đồ, nên Kim chỉ đành ngoái đầu lại nhìn Hà thật lâu cho đến khi chẳng còn thấy gì ngoài cổng của khu di tích Gò Tháp.
Chiều hôm đó về nghỉ ngơi một chút trước khi ăn chiều, Kim vì được ngủ chung phòng với Hà mà không tài nào chợp mắt ngủ được, trong khi Hà lại ngủ rất ngon sau một ngày mệt mỏi vì phải chạy đến chạy lui và cả việc kiếm đồ mất cả buổi nữa. Nên Kim chỉ lướt điện thoại tầm mười phút quay qua đã thấy chị ngủ, mà cô cũng chung phòng nằm bìa bên kia cũng chợp mắt từ lâu.
Hà nằm giữa Kim và cô, nên Kim thật ra chỉ cần quay mặt qua liền nhìn thấy Hà một cách dễ dàng. Vì phải có tí việc, nên Kim ra ngoài một tí, lại nói chuyện này kia với bạn mình, lát sau quay lại thì cô đã dậy, còn Hà thì vẫn ngủ thật ngon lành.
Nhìn Hà dáng người nhỏ nhắn, mảnh mai, làn da trắng nõn như sứ mỏng mảnh nằm co ro ngủ, Kim nén lòng không được nhắc chăn đắp cho Hà trước sự chứng kiến của cô. Cũng may cô không phải là người để ý đến chuyện xu hướng tính dục này kia, nên cũng chỉ nhìn rồi thôi. Kim cũng đắp chăn cho Hà xong liền đứng dậy muốn đi tắm. Nhưng khi rời ra, chẳng may Kim không cẩn thận phát ra tiếng động, liền đánh thức Hà dậy, mắt đối mắt, một thoáng ngượng ngùng diễn ra. Xong, may là Kim so với ngày trước đã bình tĩnh hơn trước người mình yêu thích, nên thoáng ngượng ngùng nhìn nhau, rồi Kim lại chủ động lờ đi, quay người cầm đồ đi tắm như vừa rồi chẳng có gì xảy ra.
Trong phòng tắm hôm đó, Kim đã như đứa ngốc gào thét không thành tiếng khi nghĩ đến thoáng ngượng ngùng của mình và Hà vừa rồi. Đáng ra Kim đã có thể cẩn thận hơn, nhưng đến cuối vẫn không cẩn thận là Hà thức, trong lòng cảm thấy thật có lỗi làm sao, khi không muốn đắp chăn lại khiến người trong lòng thức giấc mất.
Chiều hôm đó cả nhóm cùng đi ăn tối, Kim đã cố ý chừa chỗ kế mình cho Hà, nhưng Hà lại lờ đi và chạy đến ngồi kế Minh. Trong suốt bữa ăn hôm đó, Hà cũng dành trọn sự quan tâm cho Minh, gắp đồ ăn qua lại, khiến Kim ngồi đối diện trong lòng rất không vui, ánh mắt ném về hai người họ vừa như soi mói lại vừa như tức giận, đến nỗi bản thân Kim cũng nhận ra mình đang thể hiện vô cùng lộ liễu. Ấy vậy mà Hà và Minh lại tựa như chẳng nhìn thấy, cứ liên tục tình cảm với nhau, khiến Kim cuối cùng vô cùng mất bình tĩnh, lỡ tay đập xuống bàn một cái, khiến mọi người đều giật mình nhìn. Nhưng cũng may Kim vội phản ứng kịp, nên đã vờ bảo mình lỡ tay, rồi lại thu hồi ánh mắt, không thèm để ý đến Hà và Minh nữa, mắt và tai cố vờ như để ý câu chuyện của cô mình với đàn anh ra trường, trong khi trong lòng chỉ là đau đớn cùng ghen tuông.
Đêm hôm đó, Kim đã tức giận đến mức muốn chẳng đi chơi cùng mọi người. Nhưng ngặt nỗi sợ bạn bè bị mất không khí, nên Kim vẫn phải tỏ ra vui vẻ, đi chơi cùng các bạn, hòa đồng mọi thứ. Thế rồi, vì một sự tình cờ, khi Kim quay về phòng gọi Hà theo lời cô kêu, sang chơi với mọi người, nên Kim đã vô ý mở cửa phòng ra đúng lúc Hà thay áo và kết quả là tuy không thấy được gì, nhưng đã có một phen ngượng ngùng nữa giữa cả hai. Kim đã phải quay lưng lại, nói một cách ngại ngùng bảo Hà sang chơi với mọi người. Đáp lại thì Hà cũng chỉ đáp nhẹ nhàng như bình thường, rồi cả hai cùng nhau đi sang phòng tụ tập chơi với nhau. Dọc đường đi, khoảng cách cả hai thật gần, Kim đã đôi lần đưa tay ra muốn nắm lấy tay Hà, nhưng lại vì nghĩ đến chuyện đối phương sẽ ghét mình mà tay đưa ra rồi lại thu về một cách nhút nhát.
Buổi tối chơi đùa thật vui, Kim ngồi cạnh Hà dù chẳng tương tác gì với nhau, nhưng ít nhất sự ghen tuông trong lòng cô gái nhỏ đã phần nào giảm đi đôi chút. Nhìn Hà ăn đồ mình mang theo cho cả nhóm cùng ăn, Kim vui để cười tủm tỉm ra mặt, chẳng sợ nhọc công ngồi liên tục đẩy đồ ăn về cho người thương, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Đêm đến, ai lại về phòng nấy, Hà và cô cũng như khi sáng, rất nhanh đã đi ngủ, Kim cũng ngủ theo không ngoại lệ. Nhưng vẫn như cũ, Kim vẫn nhường chăn cho Hà, mặc kệ chuyện đối phương bảo không cần đâu.
Ngủ chập chờn đến tầm ba giờ sáng, Kim tỉnh dậy, nửa tỉnh nửa mê, quay sang thấy Hà không đắp chăn, trong lòng liền như có kim đâm vào, vội vội vàng vàng kéo chăn chậm rãi và cẩn trọng đắp cho người thương. Mỗi lần kéo góc chân khỏi chân đang đè lên của Hà là Kim như muốn nín thở, nhẹ nhàng, cẩn trọng như sợ kim đâm trúng người mình. Được một lúc thì đắp được chăn cho Hà, sau đó Kim mới an lòng nằm lại ngủ, quay mặt sang đối mặt của đối phương, mắt nhắm lại, mơ về một giấc mơ đẹp. Nhưng vừa chợp mắt tầm mười phút, vẫn đang chập chờn thì Hà đột nhiên khẽ động, chân nhích sang chạm vào chân của Kim, cách nhau một lớp chăn cạ cạ, khiến cô gái nhỏ chập chờn ngủ tựa tỉnh lại tựa mơ, vui sướng mỉm cười, mắt nhắm chặt không dám mở ra, sợ viễn cảnh hạnh phúc, ngọt ngào hiện tại chỉ cần mở mắt ra sẽ biến mất tựa như cơn ảo giác.
Rõ ràng Kim chỉ cần nhắc góc chăn lên cho chân mình vào liền có thể chạm lấy, nhưng cũng chỉ là cách một lớp chăn mà chạm chân vào nhau, cứ vậy ngủ một giấc đến sáng, trên môi vẫn tồn đọng nụ cười hạnh phúc. Do đã được cô mình dặn là năm giờ khởi hành đi ăn rồi sau đó tiếp tục tham quan, nên Kim từ bốn giờ ba mươi đã dậy, vội vàng tắt chuông báo thức trước khi nó kêu, để Hà khỏi dậy sớm ngay, rồi nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân và thay đồ. Khi quay lại thì cô cũng đã dậy và Hà cũng đã dậy, còn Kim thì nhận nhiệm vụ của cô vội chạy đi kêu tất cả bạn mình dậy chuẩn bị khởi hành buổi sáng.
Do dư âm của đêm ngủ chân chạm chân cách lớp chăn ban đêm, nên sáng hôm sau tâm trạng Kim đặc biệt vui vẻ, nhiệt tình chùi đũa và muỗng cho Hà. Sau đó cô dẫn cả nhóm đi tham quan quanh khu Gò Tháp một vòng, đến chỗ chòi canh gác trên cao vì Kim sợ độ cao nên không leo cùng Hà sợ thang dẫn lên chòi canh gác cao nên cũng ở lại, thế là sinh ra tình cảnh cùng nhau chung chỗ, nhờ vậy mà nói chuyện ít nhiều cùng nhau một lúc. Sau đó Kim hỏi ra mới biết Hà cũng như mình không biết bơi, rồi còn dọa người thương lớn tuổi hơn ném người ta xuống con kênh nước gần đó, khiến cho người ta giận lườm cho một cái vô cùng đáng yêu.
Nhìn phong cảnh kênh nước trong xanh hữu tình, có một cây cầu gỗ neo con thuyền nhỏ, Hà bảo muốn chụp ảnh và nhờ Kim chụp cho. Kim không giỏi chụp ảnh, nên nhờ đối phương chọn góc cho. Kết quả, lại là Kim bị Hà chụp lén mấy tấm cho.
Kim kiểm tra điện thoại nhìn ảnh Hà chụp cho mình toàn ảnh dìm, cười khổ nói, "Trời! Chị chụp cho em toàn ảnh "có tâm" luôn á! Mà em kêu chị chọn góc em chụp cho mà, sao lại đi chụp em vậy?". Ngoài mặt cười khổ, nhưng trong lòng Kim vô cùng trân trọng những bức ảnh được Hà chụp cho, lại còn âm thầm lưu vào bộ sưu tập yêu thích của dù thật sự ảnh dìm đến xấu đau đớn.
Đáp lại Kim, Hà chỉ cười "hehehe" đầy tinh nghịch, rồi lại bắt chuyện khác cùng cô. Kim bị phũ không quạu, chỉ cảm thấy người mình thích đúng là cô gái kỳ lạ, nhưng cũng vô cùng đáng yêu chết đi được. Tiếp sau đó, khi mọi người từ chồi gác trở xuống, cả đám còn chạy một vòng khu dân cư ở để ngắm nghía một chút. Dọc đường đi, Kim dùng điện thoại quay lại quang cảnh bốn bề tĩnh lặng, thiên nhiên hữu tình xung quanh, rồi lại quay đến Hà được người khác chở ở phía trước, vô thức môi cứ cong lên nở nụ cười mãn nguyện và ngọt ngào.
Tiếp đó cô nhận ra công tác đo di tích của mình có sai sót, nên lại quay về quần thể di tích trong Gò Tháp tiếp tục đo, Kim nhờ vậy mà nhân lúc cô không để ý đã chạy tới lui tìm thước mà người thương làm mất cả buổi, dù kết quả vẫn là không tìm được. Khi Kim thất vọng quay lại, thì lại là hình ảnh Minh và Hà đang đi cùng nhau, họ cũng là quay lại tìm thước làm mất, nhưng không như Kim đơn phương chạy đến, họ lại là cùng nhau đi tìm, nhắc nhở bảo nhau tìm đồ.
Hình ảnh Hà và Minh như vậy thân thiết liền biến thành cái tát mạnh vào mặt của Kim, khiến cô gái nhỏ vừa vui vẻ hạnh phúc khi nãy trên mặt liền chẳng còn một tia vui vẻ, thái độ trở nên tức giận, nhanh chân đi lướt qua hai người kia, mặc kệ việc bản thân thể hiện thái độ ra ngoài sẽ khiến người khác nghĩ ngợi.
Kim vì tức giận, nên đã bỏ đi, một mình quay lại chỗ câu cầu bên con kênh mà mình và Hà vừa rồi còn cùng nhau chung chỗ, ngắm nhìn dòng nước êm đềm trôi, không khống chế được cảm giác bi ai trong lòng, liền rơi nước mắt. Con kênh trước mắt êm đềm là vậy, nhưng trong lòng của Kim lại chỉ toàn là sóng dữ gào thét, khiến cho bản thân như muốn nổ tung, con tim vốn dĩ lại được cảm nhận hơi ấm thì bây giờ chỉ nhói lên từng cơn như bị ai bóp chặt, đau đến muốn xẻ lồng ngực moi tim ra ném đi thật xa khỏi tận cùng trái đất.
Đúng lúc này đây, khi đang bị cảm giác đau đớn và ghen tuông vây lấy, thì đột ngột một đôi tay vòng đến ôm lấy cổ của Kim. Người đó hẳn lùn hơn, vì đôi tay ấy đã ghì người của Kim xuống về phía sau.
Một mùi hương quen thuộc bao lấy mình, đôi tay gầy cùng nước da trắng nõn nà mà mỏng manh mà bản thân hằng mơ ước khiến Kim biết người ôm lấy mình là ai. Nhưng thay vì vui mừng, Kim lại nhẹ nhàng mà dứt khoát kéo tay đối phương khỏi người mình, rồi quay lại mặt đối mặt, người trước mặt cũng là như trong dự đoán là Hà.
Nước mắt vẫn chưa khô, đôi mắt đã đỏ hoe, ánh nhìn đầy đau đớn và đau lòng, Kim nhìn thẳng Hà, nghẹn ngào, "Đừng làm như vầy với em. Em sẽ hiểu lầm là chị cũng có thích em đó. Rõ ràng chị thích Minh mà! Dù em cố gắng đến mấy chị vẫn không nhìn em. Tại sao vậy? Vì em không phải người chị sẽ thích, em không đủ cố gắng, không đủ tốt, hay vì em là con gái vậy chị?". Nước mắt vẫn không ngừng rơi, từng lời nói đều là hàng vạn nhát kim đâm sâu vào trái tim cả thiếu nữ hai mươi lưng chừng giữa nhiều thứ cảm xúc của Kim. Hóa ra Kim nghĩ mình đã trưởng thành, không vì ai mà khóc, mà đau nữa, cũng là suy nghĩ như vậy.
Hà giữ lấy mặt của Kim, gạt đi giọt những giọt nước mắt tổn thương, khẽ vuốt nhẹ lên má của cô gái nhỏ yêu mình vô cùng chân thành, cười khổ, nói, "Ngốc nghếch! Chị bảo với em chị thích Minh khi nào! Minh là người yêu của em chị mà. Người chị thích là em đó! Chị đã luôn để mắt đến em từ tận năm nhất đến giờ, ngay cả khi đó trời mưa cũng là chị kéo em vào hiên núp mưa, em lại chỉ nhớ một cái khoát tay của Uyên là thế nào! Em thật sự khiến chị tổn thương khi dám hỏi chị nơi ở của Uyên, rồi còn đi chăm sóc Uyên nữa! Đã hai năm rồi! Em có biết trong hai năm chị vẫn luôn để mắt đến em không! Vì em khen chị, ngưỡng mộ chị mà chị phải cố gắng gấp đôi. Vì em bảo thích người cá tính một chút mà chị mạnh mẽ hơn. Vì em nói thích màu xanh lá mà tủ quần áo của chị hơn bảy mươi phần trăm là màu xanh lá. Vì em nói thích ăn đồ ăn cay mà chị tự mình tập ăn cay. Vì em sẽ đi chuyến đi này nên chị liền đi. Suốt một thời gian dài như vậy đều là vì em mà làm, em một chút cũng không nhận ra! Lại còn nghĩ chị thích Minh nữa! Cao Thiên Kim! Em đùa chị à!". Hơn hai năm yêu đơn phương Kim, Hà đã làm mọi thứ, nhưng đến cuối lại bị lầm tưởng là thích người khác, đúng là chọc điên người ta mà. Nhưng theo một cách nào đó, Hà đã biết Kim cũng có tình cảm với mình, trong lòng chính là nỗ lực bao lâu cuối cùng cũng đạt được, hạnh phúc đến toàn thân đều muốn phát ra hương vị ngọt ngào.
Đột ngột nhận ra người mình vô cùng thích yêu thầm mình hai năm trời, nhất thời Kim bị ngạc nhiên đến hoang mang, cảm giác trong lòng là khổ tận cam lai, niềm vui lớn bất ngờ đến khiến bản thân cũng không biết nên làm sao, chỉ có thể ngốc nghếch hỏi một câu não tàn, "Chị nói thật à?".
"Chứ ai rảnh mà đùa em! Bao năm nay vẫn thích em như vậy, em liền không để tâm. Gần đây còn cứ nhìn chị bằng ánh mắt soi mói, khiến chị cảm giác như mình bị phát giác, luôn phải tìm cách né đi, tìm người khác để nói chuyện cho vơi cảm giác có tật giật mình đấy! Mà hôm qua chị thật sự rất vui. Khi em đắp chăn cho chị vào buổi chiều, hai chúng ta mắt chạm mắt, không phải em quay đi thì có lẽ khi ấy chị đã không khống chế được mà nhào đến hôn em mất rồi. Đã vậy đêm qua, chị rõ ràng muốn chạm vào chân em một chút, em lại nỡ đắp chăn cho chị, khiến chị chỉ có thể cách một lớp chăn chạm lấy chân em. Em đúng là khiến chị điên tiết mà!", Hà cau có, tỏ ra giận dỗi một cách đáng yêu, nhìn như một cô vợ nhỏ đang giận chồng mình, dùng tay véo nhẹ má của Kim.
"Vậy... vậy chị có cách nào chứng minh không?", Kim mở to mắt, đòi hỏi một hành động xác nhận. Kim chính là nhận thức được Hà có tình cảm với mình, nên mới có đòi hỏi hiện tại, ý tứ cũng vô cùng rõ ràng, chính là ở đối phương muốn tìm vị ngọt ngào bù cho mấy ngày nay ghen đến muốn bốc cháy.
Hà tán tán nhẹ vào Kim, mắng, "Em đúng là chỉ giỏi thừa nước đục thả câu. Đến đây!". Hà nói rồi kéo ghì đầu của Kim xuống, đặt nhẹ lên môi nụ hôn. Tuy chỉ là cái chạm môi nhẹ, nhưng lại là một bước đi vào đoạn đường yêu đương của Kim và Hà.
Sau hôm đó, Hà và Kim tuy không công khai quan hệ, nhưng lại suốt ngày dính lấy nhau, ngay cả đi xe về cũng là dõi theo nhau liên tục. Đến khi về đến nhà cô, Kim phải về Ký túc xá cũng là Hà cố tình ra đóng cửa giúp, lén cùng người thương hôn nụ hôn tạm biệt ngọt ngào.
Hôn xong, cả hai đều khẽ thầm cho với nhau, "Hẹn gặp lại, người yêu!".
Yêu mà không nói là yêu thầm, yêu mà nói ra là một khởi đầu mới. Thử dũng cảm một lần nói yêu, mặc kệ nguy cơ bị từ chối, cũng đừng để lỡ rồi hối hận cả đời. Thanh xuân ngắn ngủi, dũng cảm nói yêu, chẳng phí hoài tuổi trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro