Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ÔM

Đương lúc rầm rộ lên mấy ngày nay việc minh oan cho lời đồn bắt nạt, trận đánh giằng co này tựa hồ như tạm thời có thể kéo hạ tấm màn che.

Bởi vì thắng lợi có được không hề dễ dàng này, đương nhiên nên ăn mừng một phen. Lúc Phác Hiếu Mẫn lấy rượu ra, Hàm Ân Tĩnh và Lý Cư Lệ lại tự mình cúi đầu thu dọn đồ đạc, từ chối thẳng:

"Không uống không uống, không uống đâu, lớn tuổi rồi thì nên về nhà ngủ một giấc mới đúng."

"Cái gì chứ." Phác Hiếu Mẫn bưng lấy rượu, mặt lộ vẻ bất mãn, "Chị Ân tĩnh lớn hơn em có một tuổi thôi mà."

Lý Cư Lệ quàng xong khăn quàng cổ, từ chỗ ngồi đứng dậy, ở trên cao nhìn xuống hai người một lớn một nhỏ trong nhóm: "Vậy còn chị? Lớn hơn các em mấy tuổi?"

------- Không người nào dám trả lời.

Đến cuối cùng, vẫn luôn là Phác Trí Nghiên ở lại cùng cô quậy phá.

Lúc sắp đi, Hàm Ân Tĩnh dặn dò các nàng: "Đừng uống nhiều quá đấy."

Phác Trí Nghiên một bên cạy mở nắp rượu, một bên gật đầu như giã tỏi: "Cam đoan không uống nhiều, cam đoan!"

"Em cũng cam đoan!" Phác Hiếu Mẫn đang rót rượu vào ly, vẫn không quên ngẩng đầu phụ họa.

Lý Cư Lệ dắt tay Hàm Ân Tĩnh đi tới cửa: "Bợm rượu thì sao có thể tin tưởng được."

Bợm rượu đúng là không thể tin tưởng. Miệng nói không say không về, Phác Hiếu Mẫn không chỉ không say, thậm chí còn ngưng tay rót rượu từ sớm. Ngược lại Phác Trí Nghiên lại uống say bí tỉ, thế là đương nhiên phải tá túc lại một đêm.

Phác Hiếu Mẫn vào phòng tắm trước, Phác Trí Nghiên ngồi ở trên thảm, mở màn hình điện thoại di động lên, trong miệng lầm bầm lẩm bẩm "Thứ mình thích sao lại xóa được chứ nhỉ? ... Yah, phải kiểm tra lại lần nữa." --- Đợi Phác Hiếu Mẫn từ phòng tắm ra, Phác Trí Nghiên đã dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi, điện thoại bị tùy ý ném sang kế bên chân.

Phác Hiếu Mẫn tắt đèn lớn của phòng khách, đổi thành ánh đèn áp tường lờ mờ, sau đó từ phòng phía bên trong ôm ra chiếc chăn lông, cẩn thận từng li từng tí đắp lên người Phác Trí Nghiên.

Điện thoại bên chân rung lên một cái, Phác Hiếu Mẫn nhìn một chút, là một chương trình quảng cáo. Nàng nhẹ nhàng thở ra, mấy ngày liên tục bận rộn và áp lực làm tinh thần nàng căng cứng, quảng cáo ở trong điện thoại lúc rạng sáng lại khiến nàng tưởng là một tiếng tuýt còi cho cuộc chiến tiếp theo.

Phác Trí Nghiên bởi vì vị trí nằm không thoải mái, khó chịu điều chỉnh tư thế ngủ. Chăn lông theo tư thế cũng biến hóa, từ đầu vai trượt xuống.

Phác Hiếu Mẫn lần nữa đem chăn nâng lên, nàng không có ý định đem Phác Trí Nghiên nằm lên ghế sa lon ---- Nàng cũng không còn khí lực mà đi giày vò một kẻ đang mê man vì rượu.

Mái tóc rũ xuống che kín nửa bên khuôn mặt của Phác Trí Nghiên, Phác Hiếu Mẫn đưa tay vén sợi tóc lên, ngắm nghía khuôn mặt lúc ngủ của Phác Trí Nghiên.

Nàng chợt nhớ về thời điểm bọn họ cùng ở chung ký túc xá, mỗi ngày đều cùng nhau ngủ cùng nhau thức giấc. Thời điểm lịch trình vẫn chưa kín, các nàng sẽ nằm trên giường của chính mình, cách một khoảng rất nhỏ, mặt đối mặt trò chuyện, cho đến khi cơn buồn ngủ kéo đến; thời điểm bận rộn, các nàng không nói với nhau quá nhiều, chỉ nói ngủ ngon rồi tự mình ai nấy chìm vào giấc ngủ, tuy ngắn gọn nhưng đó giờ chưa từng mất đi phần ôn nhu.

Nàng đã thấy qua dáng vẻ Phác Trí Nghiên lúc ngủ vô số lần.

Đã nhiều năm như vậy, thói quen mỗi khi ngủ của Phác Trí Nghiên vẫn y hệt như lúc còn nhỏ, thật nhu thuận --- từ lúc ngủ cho đến lúc tỉnh lại, đều là cùng một tư thế.

Nào giống nàng, còn để cho Phác Trí Nghiên thay nàng chỉnh lại chăn mền.

Phác Hiếu Mẫn nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai của Phác Trí Nghiên, sau đó đầu ngón tay dời xuống, dừng lại ngay bên cạnh gương mặt em.

Phác Trí Nghiên sau khi chìm vào giấc ngủ thì mất đi chút lãnh đạm, nhiều thêm chút trầm tĩnh, đường cong gương mặt dưới ánh đèn mờ mờ, lộ ra vô cùng nhu hòa.

"Rõ ràng là nhỏ tuổi nhất, ngốc nhất trong số những người ngốc, vì cái gì mà tướng mạo lại càng ngày càng thành thục ah?" Phác Hiếu Mẫn từng thốt ra nghi vấn như vậy.

"Em sao?" Lúc đó Phác Trí Nghiên không rõ ràng cho lắm chỉ mình, trong mắt mang theo vô tội cùng nghi hoặc, "Em cũng không biết nữa chị à."

Quả nhiên, đánh giá của mọi người đối với Phác Trí Nghiên là chính xác:

Lúc không mở miệng là trời sinh mỹ nữ lạnh lùng, một khi đã cùng Phác Trí Nghiên nói ba phút --- có lẽ căn bản không cần tới ba phút --- liền sẽ phát hiện ra Phác Trí Nghiên chính là một đứa trẻ.

Nhất là dáng vẻ lúc cười lên của Phác Trí Nghiên. Cho dù đã trải qua bao nhiêu năm, chỉ cần nó lộ ra nụ cười, vẫn là một đứa trẻ ngây ngốc thật thà.

Phác Hiếu Mẫn vuốt ve khuôn mặt Phác Trí Nghiên, thuận theo đường cong đi xuống, đi đến khóe miệng.

Lông mi của Phác Trí Nghiên khẽ rung, Phác Hiếu Mẫn lúc này mới như từ trong mộng tỉnh dậy, ngừng động tác.

Nàng nhặt lấy chiếc máy tính bảng trên bàn, cả người thu mình lại ở một góc ghế sô pha.

Trời dần tờ mờ sáng, công việc chờ xử lý vẫn còn chất thành một núi. Ánh sáng nhàn nhạt của màn hình phản lên đáy mắt của Phác Hiếu Mẫn, trong màn đêm tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng động nhỏ lúc cô đụng vào màn hình máy tính, chỉ còn lại hơi thở của các nàng quấn lấy nhau cùng một chỗ.

Phác Hiếu Mẫn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn về phía Phác Trí Nghiên, nhìn thấy Phác Trí Nghiên đã khéo léo cuộn mình thành một cái bóng nho nhỏ ---- Lúc rạng sáng vẫn có người ở bên bầu bạn, thật khiến Phác Hiếu Mẫn an tâm.

Ước chừng qua một giờ, cái bóng nhỏ kia có chút động tĩnh.

"Thiện Anh?" Âm thanh cổ họng lúc vừa tỉnh dậy khàn khàn mà mơ hồ, cái bóng nhỏ kia từ bên trong chăn thò đầu ra, dưới ánh đèn mờ mà nhìn xung quanh, "Chị? Chị Thiện Anh?"

"Chị ở đây." Phác Hiếu Mẫn duỗi ra một cái tay, từ phía sau nắm lấy vai Phác Trí Nghiên.

Phác Trí Nghiên lập tức bắt lấy tay ở trên vai, đứa trẻ nhỏ bất an lập tức an tĩnh lại. Nó quay đầu, trừng mắt nhìn, giống như một con mèo nhỏ được vuốt ve, ngữ khí mềm mại hẳn: "Thì ra là chị ở đây à."

"Nếu không chị sẽ ở đâu?" Phác Hiếu Mẫn dịch lại gần hơn, tùy ý nắm lấy tay của Phác Trí Nghiên.

Phác Trí Nghiên cười lắc đầu, đầu óc dường như vẫn đang trì trệ, nửa tỉnh nửa mê. Nó cúi đầu xuống, đem mặt dán lên tay Phác Hiếu Mẫn, híp mắt lại mà cọ cọ mặt vào tay chị.

Phác Hiếu Mẫn cười một tiếng: "Em là đứa trẻ à? Ngủ dậy rồi còn muốn làm nũng."

"Chị ơi ----"

Phác Trí Nghiên bò lên trên ghế sô pha, gối đầu lên chân Phác Hiếu Mẫn, mặt vẫn dán lên tay chị.

"Muốn ngủ thì vào phòng ngủ." Phác Hiếu Mẫn giật giật chân, "Nếu bây giờ mệt quá, ngày mai tỉnh dậy hẵng tắm rửa."

"Thiện Anh thì sao? Còn chưa ngủ à?"

"Còn có rất nhiều việc chưa có xử lý, nào giống em..." Phác Hiếu Mẫn bóp lấy khuôn mặt mềm mại của Phác Trí Nghiên, "Đã bảo em thường xuyên đọc nhiều sách."

"Vậy bây giờ em cùng Thiện Anh đọc."

Phác Trí Nghiên đang chuẩn bị ngồi dậy, lại bị Phác Hiếu Mẫn đẩy trở về.

"Chị làm là được rồi, em mau ngủ đi."

Phác Trí Nghiên nghe lời nằm xuống, lầm bầm: "Không được, em muốn ngủ cùng Thiện Anh."

"Vừa nãy em đã ngủ rồi đó thôi."

Phác Hiếu Mẫn một lần nữa mở máy tính bảng, tiếp tục xem hợp đồng điều khoản. Phác Trí Nghiên dính lấy chị, không hề nhúc nhích.

Lúc Phác Hiếu Mẫn tưởng rằng Phác Trí Nghiên đã ngủ, Phác Trí Nghiên đột nhiên mở miệng: "Em muốn nghe Thiện Anh hát."

Phác Hiếu Mẫn viết ghi chú lên hợp đồng, thuận miệng hỏi: "Bài gì?"

"Thiện Anh hát bài gì nghe cũng hay."

Phác Hiếu Mẫn phản xạ có điều kiện tính hát 《 Giả vờ 》.

Hát chưa được hai câu, Phác Trí Nghiên bỗng đưa tay phải lên vung vẩy, trong không trung làm ra động tác điều khiển từ xa: "Dừng, bài tiếp theo."

"Yah, cái gì chứ." Phác Hiếu Mẫn liếc mắt lên cái đầu hơi rối đang tựa lên đùi nàng, "Thực sự là được một tấc lại muốn tiến một thước."

Nhưng nàng vẫn hát tiếp bài tiếp theo.

"Dừng, bài tiếp theo."

Phác Hiếu Mẫn lại đổi một bài hát.

Nàng một mực phối hợp với Phác Trí Nghiên chơi trò cắt ca ấu trĩ này, tới tới lui lui hát được không ít bài, hợp đồng cũng xem hết.

Phác Trí Nghiên vây ở quanh eo chị, đem mặt vùi vào giữa bụng chị, cho đến khi bài hát cuối cùng kết thúc.

Sau đó, trong lòng Phác Hiếu Mẫn truyền đến một giọng nói còn mê ngủ: "Chị, chị nói xem bây giờ có thể nhìn thấy sao không?"

"Cái gì? Em nói cái gì?" Phác Hiếu Mẫn vén mái tóc trên mặt của Phác Trí Nghiên, "Ngồi dậy nói chuyện đường hoàng."

"Em nói," Phác Trí Nghiên rốt cục kéo ra chút khoảng cách, cùng Phác Hiếu Mẫn bốn mắt nhìn nhau, "bây giờ liệu có thể thấy sao không?"

"Vấn đề quái gì vậy? Sao mà chị biết được."

"Em chính là có chút hiếu kỳ."

Phác Trí Nghiên bĩu môi, đứng dậy đi đến cửa kính sát sàn.

Một bên phòng khách là một mảnh kính lớn từ sàn đến trần nhà, hai phần ba kính được phủ một lớp mờ, ánh đèn của thành phố xuyên qua lớp kính mờ, ánh lên những luồng sáng vặn vẹo. Một phần ba kính còn lại cắt bầu trời đen nhánh thành một hình chữ nhật.

Phác Hiếu Mẫn nhìn Phác Trí Nghiên đang dựa trên cửa kính, ngửa đầu nhìn ra bầu trời đêm, thậm chí còn nhón cả chân lên.

Nàng hỏi Phác Trí Nghiên: "Như thế có thể nhìn rõ hơn một chút à?"

Phác Trí Nghiên duỗi cánh tay, bàn tay mở ra năm ngón thon dài, phảng phất muốn đem bầu trời ngoài cửa sổ thu vào lòng bàn tay, trả lời: "Như thế này có thể gần hơn một chút."

Xa xa thành phố là ánh đèn mờ ảo, bóng đêm thâm trầm ẩn ngay sau bức tường kính, thời gian tựa hồ cũng ngưng trệ ngay lúc này.

Phác Hiếu Mẫn nhìn chăm chú bóng lưng của Phác Trí Nghiên, nàng hoảng hốt cảm thấy Phác Trí Nghiên như bị một cái thế giới trong suốt giam cầm, bóng đêm xung quanh biến thành những sự cô độc cùng tịch liêu, tất cả vây lấy nó, đè lên nó, nó lại vẫn vươn tay ra, quật cường muốn chạm vào thế giới nhưng lại không thể.

Phác Hiếu Mẫn bỗng nhiên nhớ tới một cảnh tượng hoàn toàn trái ngược.

Đại khái là ở trong một buổi hòa nhạc nào đó, hoặc một cái sân khấu nào đó, Phác Trí Nghiên ở trên sân khấu diễn bài solo, nàng ở sau khán đài dõi nhìn theo.

Những chuyện dư thừa vụn vặt đã không thể nhớ hết, nàng chỉ còn lại chút ký ức, chỉ còn nhớ dáng vẻ Phác Trí Nghiên dưới ánh đèn sân khấu ----

Dưới sân khấu là những ánh sáng vàng nho nhỏ hợp lại thành một biển vàng, đèn flash chói ngay trên đỉnh đầu, Phác Trí Nghiên mang theo nụ cười xán lạn, có chút nhón chân lên, cố gắng hướng đám người hàng cuối cùng phất tay cảm tạ.

Vào thời điểm đó, Phác Trí Nghiên chính là tâm điểm của thế giới.

Thế giới này thật là tùy hứng. Nó từng rất nhiệt tình ôm lấy các nàng, lại trong nháy mắt, quyết liệt vứt bỏ các nàng. Khi thế giới đem các nàng cô lập, có người hoan hỉ có người bi thương, là lời khen ngợi hay là tiếng chửi rủa, tựa hồ như cũng không còn liên quan đến các nàng nữa -- Các nàng chỉ như những con búp bê chết lặng trong tủ kính, dưới các ánh mắt dò xét của thế giới này, cố giả bộ trấn tĩnh mà nở nụ cười.

Hôm nay các nàng đã thẳng thắn đáp trả công khai trên mạng xã hội. Trong mắt của hầu hết mọi người, các nàng thật can đảm.

Nhưng thực tế, các nàng thực sự không còn gì để mất nữa.

Các nàng đánh mất thanh danh, sự nổi tiếng, sự tự tin và cuộc sống của một người bình thường. Là bởi vì không còn gì, nên mới không sợ hãi.

Màn hình điện thoại phát sáng, Sunny nhắn tới một tin nhắn, là một câu rất ngắn ngủi, "Cố lên."

"Chị ơi -----"

Phác Hiếu Mẫn đang trả lời tin nhắn, không lên tiếng.

"Chị, mau đến đây."

Lại là một tin nhắn khác, là Phác Tố Nghiên:

Vấn đề hợp đồng vất vả, gần đây chị không giúp được gì, chị xin lỗi, em sớm nghỉ ngơi đi.

Phác Hiếu Mẫn trả lời: Chị đang nói khách khí cái gì vậy. Đối với em, giấc ngủ của chị còn quan trọng hơn, ngủ ngon.

"Chị!"Phác Trí Nghiên quay đầu giục Phác Hiếu Mẫn, "Mau tới đây nhìn!"

Phác Hiếu Mẫn buông máy tính bảng xuống, nhìn thấy biểu tình bất mãn của Phác Trí Nghiên, nhịn không được cười nói: "Thật là, giục cái gì chứ hả."

Nàng đi đến bên cạnh Phác Trí Nghiên, sóng vai đứng đấy.

Các nàng mất đi rất nhiều thứ, nhưng các nàng luôn có sự đồng hành – từ người hâm mộ, từ bạn bè, từ gia đình, từ nhau.

"Thiện Anh có nhìn thấy không?" Đầu ngón tay của Phác Trí Nghiên dừng lại ở trên mặt kính, chỉ vào bầu trời, "Thật sự có thể nhìn thấy sao."

Ánh đèn của thành thị khiến cho những ngôi sao trông có vẻ ảm đạm, Phác Hiếu Mẫn không có đeo kính, híp mắt, miễn cưỡng tìm mấy cái chấm sáng lấp lóe trên bầu trời.

Nàng phát ra một tiếng không giống như là đang cảm khái: "Thật lợi hại ah."

"Nhưng mà ảm đạm quá."

"Yah, em từng nói chị so với sao còn sáng hơn." Phác Hiếu Mẫn nhếch miệng, đột nhiên giãy lên, "Ý là so với dạng sao này sáng hơn một chút thôi đó hả?"

Phác Trí Nghiên quơ quơ tay, vội vàng giải thích: "Không có không có, Thiện Anh so với chúng còn sáng hơn nhiều."

Phác Hiếu Mẫn khoanh hai tay lại, đem mặt liếc sang một bên. Phác Trí Nghiên "y y a a" vài tiếng, sau đó trực tiếp nghiêng người ôm lấy nàng, ở cạnh bên mặt nàng mà cọ cọ.

Phác Hiếu Mẫn buông hai tay ra, vòng lấy Phác Trí Nghiên, thanh âm thật thấp mang theo ý cười: "Được một tấc lại muốn tiến một thước."

Phác Hiếu Mẫn đã từng cảm thấy mình như một linh hồn không nơi trú ngụ, trôi nổi giữa không trung, sự cô độc giống như một con chó đen, cứ không ngừng đuổi lấy nàng. Nàng từng cho rằng mình là linh hồn sẽ vĩnh viễn bị trục xuất, vĩnh viễn không bao giờ chạm tới mặt đất, vĩnh viễn không cách nào có được một cảm giác thực sự.

Linh hồn của một người có thể nhẹ như gió, mà hai linh hồn cô độc ôm lấy nhau, lại có thể dựa dẫm vào nhau, thực sự có thể chạm tới mặt đất.

Cái ôm mà Phác Trí Nghiên cho nàng khi đó, là dùng xúc cảm chân thực, nhiệt độ chân thực, tình cảm chân thực, ôm lấy một nàng đang mê man và mệt mỏi.

"Bởi vì, thích... ay, ay ya... Bởi vì thích Thiện Anh, cho nên Thiện Anh trong mắt em, là sáng nhất."

"Trí Nghiên của chúng ta một khi đã uống say, quả nhiên trở nên rất biết cách nói chuyện."

"Chị, bây giờ em rất tỉnh."

Phác Hiếu Mẫn cười cười, cúi đầu gối lên vai Phác Trí Nghiên.

"Chị buồn ngủ rồi à?" Phác Trí Nghiên quay đầu, ngửi thấy mùi tóc của Phác Hiếu Mẫn.

Phác Hiếu Mẫn nhắm mắt lại: "Có một chút ah."

Phác Trí Nghiên nhìn ra ngoài cửa kính, những điểm sáng lấp lóe kia lọt vào đáy mắt nó. Nó ôm chặt chị, ánh mắt trở nên cực kỳ ôn nhu:

"Lần sau đi xem bầu trời sao sáng hơn nữa nha, chị." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro