Đứa nhỏ
Nó, vừa ra đời đã bị đưa vào viện mồ côi. Cha mẹ không để lại bất cứ thông tin nào, cứ như vậy mà biến mất trên cõi đời.
Năm 3 tuổi, nó trầm mặt, ít nói, khó gần nhưng may mắn được một đôi vợ chồng trẻ nhận nuôi.
Nó rất ít nói, ít nói đến nỗi làm người khác khó chịu. Vú em là người được đôi vợ chồng thuê để chăm nó cũng là một kẻ hai mặt. Khi họ ở nhà bà sẽ tử tế như một thánh nhân một người mẹ hiền, một khi họ vắng mặt liền đánh đập, bỏ đói, hành hạ nó mà không để lại vết tích.
Từ đó mà nó có khiếm khuyết về ngôn ngữ, một chữ nói ra cũng phải suy nghĩ rất lâu.
Cho đến hai năm sau, đến khi phát hiện cũng đã quá muộn. Nó trầm cảm nặng, chỉ lù lù ngồi trong góc tường. Mặc dù có giường, ghế, tivi nhưng nó không có động vào, chỉ một mực ôm gối nhìn chằm chằm cánh cửa phòng. Thỉnh thoảng lại điên loạn hét lên.
Tống Lam nhìn vào camera không tin vào mắt mình. Bất quá vài năm mà nàng đã gián tiếp phá hoại một con người.
Tống Lam nhìn người đàn ông cũng chính là người chồng hợp pháp của mình.
"Sao lại thành ra thế này? Chẳng phải anh nói chỉ thử nghiệm tâm lý một chút thôi sao? Đây là một chút?"
"Mạng của nó là chúng ta mua, cho dù nó có chết cũng là vinh dự của nó. Em cần gì phải lo lắng, nếu em muốn anh cũng có thể cho em một đứa nhỏ!"
"Tôi không cần tên biến thái như anh. Thả nó ra, tôi sẽ đưa nó đi!"
Hắn trừng mắt, quát lên.
"Cô lấy cái quyền gì cướp sản phẩm của tôi?"
"Anh nên nhớ anh cũng chỉ là công cụ của tôi. Mạng của anh cũng là tôi mua, đừng quên cái mạng chó rẻ mạt của anh là tôi cứu về. Vị tiến sĩ tâm lý học tài ba!"
Nàng híp mắt giễu cợt nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng quyến rũ cong cong, lắc mông rời đi.
Vào ngày hôm đó, nó được tự do.
Lần đầu tiên được bước ra ngoài, nó co rút người, nắm chặt nắm tay, người run cầm cập, đôi mắt láo liên không thể ổn định.
Lần đầu tiên có người nắm tay nó cho nó cảm giác an toàn.
Cũng là lần đầu tiên nó nhìn thấy nữ nhân quyến rũ, kiều diễm trước mặt mình.
Kể từ thời khắc đó nó đã nhận định phải theo nàng cả đời.
10 năm sau.
Thân thể Tống Lam mềm nhũn như vũng nước, vô lực đẩy ra tên biến thái đang làm loạn trên thân thể mình.
"Hỗn đản. Tống Diêu chết tiệt, ngươi cút xuống!"
"Ai cho phép ngươi!"
"Không được chạm chỗ đó!"
"Không được vào!"
"Không, xin ngươi đừng ... dừng lại ....không cần nhanh ... chậm lại ...!"
"Aaaaaa...."
Trên bàn làm việc, Tống Diêu vùi mặt vào cặp đùi thon thả của Tống Lam. Cái lưỡi điêu luyện thuần thục chăm chỉ săn sóc nơi nhạy cảm nhất Tống Lam. Thành thạo đến bực này đương nhiên đã trải qua không ít lần.
Tống Lam vạn lần không thể ngờ 'đứa nhỏ' mà nàng cất công dưỡng gần mười năm lại là người dám khinh bạc nàng.
Xong việc, nó giúp Tống Lam thanh tẩy cơ thể sạch sẽ mới ngồi xuống ghế cau mày không vui nhìn nàng, suy nghĩ thật lâu mới chậm chạp nói.
"Lam ... tôi ... sẽ ... sang ... nước ... ngoài ... vài ... năm!"
Tống Lam lúc này đã hoàn chỉnh trở lại thân phận tổng tài ngạo kiều, khí phách mười phần cau mày hỏi.
"Tại sao?"
"Tôi...sẽ...tham...gia...một...khóa...học!"
"Không cần đi. Học nhiều năm như vậy chưa đủ sao? Tôi biết đây là giấc mơ của em. Nhưng tôi không muốn em xa tôi. Em thế nhưng muốn rời bỏ tôi?"
Tống Lam ngồi lên đùi Tống Diêu câu lấy cổ nó không đành lòng.
"Tôi ... không ... muốn ... xa ... Lam!"
"Tốt. Vậy không cần đi!"
"Ừ!"
Tống Lam ương ngạnh cương quyết. Nó hiểu, nếu cứ trước mặt nàng nói muốn đi sẽ không tránh được một trận tranh cãi ác liệt.
Trong đêm, nó trốn đi trong âm thầm.
Đến khi Tống Lam biết chuyện, nó đã đến Mỹ.
Tống Lam trách nó, giận nó cả tháng trời cũng lắng xuống. Nhận được tin nhắn của nó nàng đã mãn nguyện.
Lại tiếp tục 5 năm. 1 năm gần đây nó bặc vô âm tính, Tống Lam huy động toàn bộ thế lực của mình cũng không thể tìm thấy nó. Nó cứ như bốc hơi khỏi Trái Đất này vậy. Nàng suy sụp, tiều tụy hẳn đi.
Thêm 2 năm chờ đợi, nàng tuyệt vọng. Nàng hận lúc đó không thể ngăn nó lại, mất nó nàng như mất nửa đời người.
Hôm nay, khá lâu rồi nàng mới trở lại tập đoàn kiểm tra. Ngồi trên ghế da mềm mại, lại thất thần nhìn đống tài liệu dang dở trên bàn, đâu cũng là gương mặt của nó.
"Lam...Tôi...về!"
Tống Lam vụt lên ôm chầm lấy thân ảnh quen thuộc. Chỉ mỗi khi đêm đến hoặc lúc say mới cầu xin được gặp nó một lần. Nay người đã gần trong gang tất.
Tống Diêu vuốt tấm lưng nhỏ của nàng.
"Xin...lỗi!"
Sau khi ổn định tâm tình, lại là một màn kịch liệt hôn môi. Hai người động tình phá hoại khắp phòng, đâu đâu cũng để lại vết tích.
Tống Diêu tham gia khóa học kia thực chất không tồn tại. Nó được NASA mời về huấn luyện để phi hành vào không gian. Cũng chính tại ba năm trước nó chính thức trở thành phi hành gia bay vào vũ trụ, tài liệu hoàn toàn tuyệt mật, được Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ phong kín tin tức. Bởi vậy nói nó bốc hơi khỏi Trái Đất cũng không sai.
Đội nhóm của nó đến từ rất nhiều nước khác nhau trên thế giới, tiếng anh vẫn là thông dụng nhất, hằng ngày kiểm tra thiết bị vệ tinh, thay thế linh kiện bị hư. Riêng nó chỉ thích ngồi trước một dàn máy tính choáng ngợp kiểm tra thông số, dữ liệu luôn được cập nhật mới mỗi giây. Tuy chỉ là những hàng chữ, con số đơn điệu nhưng chỉ cần click sai một cái liền có thể xóa sổ một quốc gia.
Chơi đủ, nó bắt đầu nhớ Tống Lam.
Xin lệnh từ cấp trên, nó liền dùng tàu con thoi trở về.
"Không cho đi nữa. Xa như vậy tôi không tìm được em!"
"Hai...tháng...nữa...tôi...."
"Suỵt! Cưới tôi trước rồi muốn đi đâu thì đi!"
Hoành Kiệt, tiến sĩ tâm lý cũng là chồng cũ của Tống Lam đã bị nàng ly dị đồng thời đột ngột mất tích từ rất lâu rồi.
"Ừ. Lam ... đi ... cùng ... tôi!"
"Đi đâu?"
Hai tháng sau, lại là một lần phóng tên lửa lên không trung. Chưa từng có trong lịch sử, một hôn lễ diễn ra ngoài vũ trụ, nơi có nhiệt độ -270°C. Trong tàu không gian, hai người mặc đồ bảo hộ kín mít nắm tay thả mình khỏi tàu, hai người lơ lửng giữa không gian, ngắm nhìn Trái Đất từ nơi xa.
_Hoàn_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro