Chương 6: Ghen?
Mỹ Đỗ Toa thẳng tắp nhìn Asuna, con ngươi mĩ lệ không hề có cảm xúc.
Asuna hít một hơi thật sâu điều chỉnh cảm xúc, nàng cười gượng:
"Mỹ Đỗ Toa, chào buổi sáng."
Mỹ Đỗ Toa bỗng nở nụ cười, nụ cười như bách hoa đua nở, khiến thiên địa dường như cũng ảm đạm đi. Chậm rãi tiến gần Asuna, chỉnh lại quần áo có phần xốc xếch của đối phương, nhu nhu nói:
"Ngươi tối qua ngủ ngon sao?"
Asuna nuốt một ngụm nước bọt, mùi thơm trên người Mỹ Đỗ Toa truyền đến làm đầu óc có điểm chậm, nàng nói:
"Cũng... Cũng tốt."
"À." Mỹ Đỗ Toa gật đầu, "Nhưng ta không ngủ ngon."
"Hả?" Asuna kinh ngạc cúi đầu nhìn Mỹ Đỗ Toa, "Tại sao a? Hay do cô chưa quen với nơi này?"
"Chỉ là một phần mà thôi..." Mỹ Đỗ Toa liếm đôi môi đỏ mọng, cười quyến rũ:
"Otsutsuki Asuna, ta không thể không thừa nhận, ngươi là nữ nhân đẹp nhất mà ta biết. Ta, Thải Lân, cũng không tránh được sắc đẹp cuốn hút của ngươi..."
Asuna miệng khô lưỡi khô nhìn Thải Lân mị ý vô hạn đôi mắt, vừa nếm thử trái cấm nàng sao có thể chịu đựng được dụ hoặc như vậy. Asuna ôm đối phương eo nhỏ, kéo Thải Lân vào lòng.
Thải Lân mặc cho nàng ôm, ngửa đầu miêu tả từng chi tiết trên mặt nàng:
"Từ mái tóc trắng này, đến đôi mắt xanh, mũi..."
Nói đến đâu, ngón tay nàng lại vuốt ve nơi đó, quyến rũ đến cực điểm.
"Nhất là đôi môi này..." Ngón tay dừng lại trên môi, sau đó di chuyển theo môi hình Asuna, Thải Lân thấp thấp nói:
"Đôi môi này, là một trong những nơi ta thích nhất ở ngươi. Hừm~~~ Không biết hương vị của nó ra sao nhỉ?"
Asuna ôm chặt Thải Lân, phía dưới có ngẩng đầu xu thế, nàng khàn khàn hỏi:
"Cô muốn nếm thử không?"
"Hừm..."
Thải Lân vặn vẹo eo nhỏ, môi đỏ ngày càng gần môi Asuna.
Asuna nhắm mắt lại, chờ đợi đôi môi mềm mại thơm tho từ đại mỹ nhân Thải Lân.
5 giây, 10 giây, 20 giây....
Vẫn chưa được hôn môi, Asuna nghi hoặc mở mắt ra, đối diện với đôi mắt không cảm xúc của đối phương.
Thải Lân mặt vô biểu tình nhìn nàng, lãnh đạm nói:
"Ta hiện tại không muốn nếm một chút nào."
"Tại sao chứ?" Asuna có điểm ủy khuất, bĩu môi nói.
"Tại vì không cần nếm, ta cũng biết, vị của nó là vị hải sản."
"Cái gì?" Asuna nàng sáng nay đã ăn gì đâu, sao trong miệng lại có mùi hải sản được.
Thải Lân ngẩng đầu nhìn Asuna, cái mũi tinh xảo nhẹ nhíu lại: "Trên người ngươi có hơi thở của nàng ta."
Thải Lân chỉ Tsunade sao?
Asuna cảm giác được nguy hiểm, cười ha ha lên tiếng, phản bác:
"Hahahah, đâu có. Cô ngửi lầm rồi!"
"Không! Ta là Thất Thải Thôn Thiên Mãng, khứu giác của ta không bao giờ sai lầm! Ngươi! Có! Hơi! Thở! Của! Nàng! Ta!"
Mặt đẹp lạnh băng nhìn Asuna, Thải Lân gằn từng chữ:
"Theo ta biết, chỉ có giao phối hơi thở của hai người mới trộn lẫn với nhau. Ngươi và nàng..."
Hết đường chối cãi, Asuna xấu hổ ngẩng đầu lên, không dám nhìn Thải Lân.
Thải Lân lời nói cũng dừng ở đây, nàng đẩy Asuna ra, trên tay nàng bùng lên ngọn lửa, ném về phía Asuna.
Cảm nhận được nguy hiểm, Asuna vội vàng thi triển Thế Thân Thuật, ngọn lửa chạm vào "Asuna" rồi bùm một tiếng biến thành tro bụi.
Asuna tức giận nhìn Mỹ Đỗ Toa, kêu lên:
"Cô làm gì vậy!''
Mỹ Đỗ Toa không đáp lại nàng, trên tay nhanh chóng hiện lên một ngọn lửa khác ném vào trong phòng.
"Nè, cô.."
Ngọn lửa rất nhanh bùng lên, có xu thế càng ngày càng lớn. Asuna đành nhảy lên hô:
"Thủy Độn - Thủy Long Độn!"
Một dòng nước từ miệng Asuna phun vào trong phòng, nhưng không có một chút tác dụng.
Chẳng lẽ là dị hoả?
Ngọn lửa không bị ngăn cản đã thiêu gần hết mọi thứ là đáp án cho câu hỏi, Asuna nhảy xuống đất, kéo tay Thải Lân tức giận nói:
"Mau thu hồi nó! Nhanh!"
"Muốn ta thu hồi nó? Được thôi." Mỹ Đỗ Toa nhìn căn phòng đang cháy, lãnh đạm nói: "Chỉ cần ngươi nói với ta, ngươi cùng nàng giao phối, đúng hay không."
Asuna nắm tay Thải Lân, kéo đến trước mặt, cắn môi mặt đối mặt với nhau. Nàng thoả hiệp kêu lên:
"Đúng, tôi đã quan hệ với Tsunade! Cô vừa lòng chưa!"
Thải Lân lạnh băng đối diện với Asuna, phun ra một chữ:
"Về."
Ngọn lửa lan tràn dần dần thu nhỏ lại, trở thành kích cỡ hạt đậu như ban đầu bay về phía Thải Lân, rồi nhanh chóng biến mất.
Asuna nhìn đống hỗn độn trước mắt, nàng thịt đau thở dài một hơi.
"Cô Asuna!"
Tiếng hô non nớt vang lên, Minato nửa tỉnh nửa mê chạy đến gần Asuna.
Asuna ho khan một tiếng, buông Thải Lân quay ra nhìn Minato:
"Sao vậy, Minato?"
Minato thở hổn hển nhìn đống đen xì xì còn đang bốc khói phía trước, lo lắng hỏi:
"Em vừa thấy ánh lửa từ bên này phát ra nên đã chạy thật nhanh đến đây." Minato căng da đầu tạm thời quên đi ánh mắt lạnh lẽo từ một bên nào đó toả định, cẩn thận nhìn Asuna từ trên xuống dưới, thở phào nhẹ nhõm: "May quá, cô không bị gì."
"Cô làm sao có chuyện gì được, em yên tâm." Asuna lắc đầu cười. Thấy Minato ngủ gà ngủ gật bộ dáng, nàng có điểm đau lòng xoa xoa hắn tóc vàng, nhẹ giọng nói:
"Minato, em ngủ thêm một lát đi. Ở đây có hai người bọn cô thu dọn là được rồi."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng gì hết, đi ngủ tiếp đi." Asuna thoáng trầm giọng, nghiêm túc khuyên bảo.
Minato gật đầu, mắt nhắm mắt mở tìm về phòng. Thân ảnh nho nhỏ dần dần biến mất.
Asuna nhận mệnh thu dọn đống chiến trường mà Thải Lân gây ra. Nhìn đống tro bụi chất cao cao, nàng đau đầu than nhỏ.
Trời ạ, nữ nhân tức giận thật đáng sợ!
Cái đống này nàng dọn đến bao giờ mới hết chứ!
Thải Lân im lặng nhìn Asuna dọn dẹp, mặt đẹp hiện lên một tia không vui. Thầm mắng một câu " Đồ ngốc!", nàng quay người trở về phòng.
Trước khi đi, Thải Lân vẫn không quên nhắc nhở Asuna: "Ngươi gọi người hầu đến thu thập đi."
Asuna bên kia lấm lem mặt mũi chớp chớp mắt, ừ đúng ha, sao nàng không gọi người hầu nhỉ....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro