Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 20

Khi đáp đất căn hầm, Jay thắp sáng bằng câu thần chú "Lumos", ánh sáng từ đũa phép của cô tỏa ra xung quanh, chiếu sáng con đường đầy đá và bụi, xen lẫn một vài mảnh xương. Cô biết rằng không có thời gian để chần chừ, nên bắt đầu vượt qua các chướng ngại trong hầm một cách nhanh chóng và quyết đoán.

Khi tiến vào sâu hơn, cô nghe thấy tiếng Ron đang nỗ lực dời đống đá để mở đường. Gilderoy Lockhart, lão giáo sư tự mãn, thì đứng ngơ ngẩn nhìn lên trần hang động, không biết phải làm gì.

"Ron, chuyện gì đã xảy ra?" - Jay hỏi, giọng cô vang vọng trong không gian tối tăm.

Ron thở hổn hển, cố gắng đẩy một viên đá lớn ra khỏi đường.

"Harry đã đi vào trong rồi. Có một chút sự cố ở đây Lockhart đã làm rối tung mọi thứ! Lão ta tính ếm bùa bọn mình nhưng lại bị phản chú."

Jay nhìn Lockhart với ánh mắt lạnh lùng. "Ông đúng là vô dụng."

Cô bước tới gần đống đá và chĩa đũa phép vào. "Wingardium Leviosa!" Với một câu thần chú đơn giản, các viên đá bay lên và dời sang một bên, mở ra lối đi vào sâu hơn trong hầm. Khi lối vào vừa thông thoáng, chợt có cái bóng màu đỏ bay vút qua, nhìn kỹ thì là con Fawkes của cụ Dumbledore.

"Đi thôi, thầy hiệu trưởng đã nhận được thư của tôi rồi." Cô nói với Ron. "À khoan, vẫn phải có người trông chừng tên này. Cậu ở lại với hắn đi, con Fawkes đã bay vào rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Để Ron ở lại với Lockhart, Jay bước vào phòng chính của Phòng Chứa Bí Mật. Trước mắt cô là một con rắn khổng lồ nằm bất động với cái đầu đang chảy máu, Ginny chưa rõ sống chết nằm trên sàn, và Harry đang quỳ gần đó, tay cậu có một cái lỗ lớn, bên cạnh là một cuốn sổ với tình trạng tương tự.

"Harry!" Jay kêu lên, chạy tới chỗ cậu. "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Mình đâm thanh kiếm vào con rắn và bị răng của nói cắm vào." Harry gục xuống dần. "Mình thấy không ổn lắm!"

"Cậu trúng độc rồi, dùng nước mắt phượng hoàng." Jay gấp gáp nói.

Harry nhìn lên và thấy Fawkes, con phượng hoàng của cụ Dumbledore, đang bay lượn trên đầu họ. Hiểu ý, con Fawkes đậu xuống và nhỏ nước mắt của nó vào vết thương trên tay Harry, làm lành ngay lập tức.

Lúc ấy bên cạnh chợt vang lên một tiếng rên khẽ. Ginny đã tỉnh. Harry vội vàng chạy đến bên Ginny, đỡ cô bé dậy. Đôi mắt ngơ ngác của Ginny đảo quanh căn phòng rộng mênh mông, từ hình thù đồ sộ của con Tử Xà đã chết, đến Harry trong bộ áo chùng đẫm máu, rồi đến quyển nhật ký trên tay Harry, cuối cùng dừng lại trên người Jay. Cô bé há miệng hớp hơi, run bắn người lên, nước mắt bắt đầu tuôn chảy ràn rụa trên gương mặt.

"Anh Harry... Ôi, anh Harry ơi, em đã cố gắng khai với anh trong bữa điểm tâm, nhưng mà em không thể nói trước mặt anh Percy. Anh Harry ơi, chính là em... nhưng thật tình em... em... em thề là em không chủ ý làm những việc đó... Anh Riddle xui khiến em làm, ảnh ép buộc em... mà... Làm sao anh giết được cái... con đó? Anh Riddle đâu rồi? Em nhớ là lần cuối cùng em viết nhật ký, ảnh đã tự đi ra khỏi quyển nhật ký..."

Harry giơ quyển nhật ký ra, chỉ cho Ginny coi cái lỗ to tướng bị răng nanh Tử Xà đâm thủng.

"Ổn hết rồi, Ginny à. Riddle đã tiêu đời. Coi kìa, Riddle và Tử Xà đó. Thôi, Ginny, tụi mình ra khỏi chỗ này thôi."

Harry lóng cóng đỡ Ginny đứng dậy. Ginny lại òa khóc:

"Em sẽ bị đuổi mất, anh Harry ơi. Em đã trông mong mãi, từ hồi anh Bill nhập học lận, để được vào học ở trường Hogwarts. Vậy mà bây giờ em phải ra khỏi trường... Ba với má em sẽ nói sao đây?"

"Ổn thôi, nếu em chứng minh được bản thân bị điều khiển." Jay nói nhanh cắt lời trước khi cô bé lại òa khóc. "Và cũng chẳng sao nếu không chứng minh được, họ sẽ điều tra về gốc gác. Nhớ không, căn phòng này dành cho người thừa kế của Slytherin và em chắc chắn không phải... Đừng làm ồn nếu không con Tử Xà sẽ tỉnh dậy đấy."

Jay hù dọa Ginny một chút khiến cô bé chỉ dám phát ra những tiếng thút thít nho nhỏ. Cô chủ động đi về phía cửa hầm, con Fawkes thì bay lượn trên đầu như chờ tụi nó. Harry dìu Ginny đi phía sau, khi cả đám hội họp được Ron tại khúc cua cuối cùng thì cũng thấy được ngay gương mặt lo lắng của cậu ấy.

"Ron!". Harry mừng rỡ reo lên. Vừa hối Ginny đi gấp, Harry vừa la lớn "Ginny không sao hết! Tụi mình tìm được Ginny rồi!"

"Ginny!" Ron ôm chầm lấy cô bé. Nó mừng ríu rít "Em còn sống! Anh thật không tin nổi. Em vẫn còn sống!"

Jay đi theo ngay sau đó "Bình tĩnh, chúng ta cần ra khỏi đây trước, cô bé và Harry cần tới bệnh thất để kiểm tra." Cô đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi Ron. "Lão Lockhart đâu rồi Ron, đem lão tới đây để con Fawkes đưa chúng ta ra ngoài."

Toàn thân chúng được con chim nhấc lên nhẹ hẫng một cách phi thường, và chỉ trong tích tắc, bằng một cái vỗ cánh nhẹ nhàng, tất cả bay lên, lượn trong ống nước. Luồng gió lạnh thổi luồn qua tóc Jay, cô chưa kịp thưởng thức cái sảng khoái được bay lượn, thì chuyến bay đã kết thúc. Cả năm người đã chạm chân xuống sàn phòng vệ sinh ẩm ướt – lãnh địa của con ma khóc nhè Myrtle. Và trong lúc thầy Lockhart sửa sàng cái nón đội đầu của mình thì cái bồn rửa mặt trượt nhẹ nhàng về chỗ cũ, che khuất đường ống nước bí mật.

Sau đó cả đám quyết định tách ra, Ron sẽ đưa Ginny và Lockhart tới bệnh thất, còn Jay và Harry đi tìm giáo sư McGonagall. Khi hai đứa vừa đặt chân vào phòng, cả căn phòng chợt im phăng phắc, rồi có tiếng gào lên:

"Harry!" Là giọng bà Weasley. "Con có thấy Ron đâu không, chúng ta không thấy thằng bé, và cả Ginny nữa."

"Ron đã đưa Ginny tới bệnh thất rồi, thưa giáo sư." Jay thay Harry nói với giáo sư McGonagall khi cậu bé bị bà Weasley ôm quá chặt. "Bọn em cũng gặp chút rắc rối với... thầy Lockhart nữa. Họ đều đang ở bệnh thất."

Vừa dứt lời thì tất cả ánh mắt trong phòng đổ dồn về phía cô, Jay cảm thấy hơi lúng túng, cô nhìn về phía thầy Snape.

"Jay, trò nên đi tới bệnh thất để phụ giúp giáo sư Pomfrey cho các bệnh nhân bị hóa đá dùng thuốc." Thầy Snape lên tiếng giải vây. "Và dẫn ông bà Weasley tới đó luôn. Còn trò Potter không phiền nếu trình bày cho chúng tôi biết đã xảy ra chuyện gì chứ?"

Jay gật đầu, dẫn đầu bước ra khỏi phòng, theo sau là ông bà Weasley. Trên đường đi xuống bệnh thất, bà Molly vẫn thút thít khóc, để trấn an bà, Jay lên tiếng:

"Cô bé không bị thương gì đâu, bác gái." Dừng lại một chút để lựa lời nói. "Chỉ là cô bé bị hoảng sợ, bác cần bình tĩnh để an ủi cô ấy."

Bà Weasley nhìn cô với ánh mắt cảm kích, cô ngượng ngùng quay đi và tăng tốc độ bước chân.

"Bà Pomfrey, em đến để phụ giúp," Jay nói, cầm lấy một bình thuốc và bắt đầu công việc của mình. Để cho bà Pomfrey rảnh tay tiếp chuyện vợ chồng Weasley.

Lần lượt cho từng người theo thứ tự uống thuốc. Cuối cùng, Jay tiến đến bên cạnh Hermione, nhẹ nhàng nâng đầu nàng dậy, đút từng muỗng thuốc nhỏ, chậm rãi và thật cẩn thận.

Tới nửa đêm, Jay nghe thấy tiếng ồn lớn từ Đại Sảnh Đường. "Chắc cụ Dumbledore đã cho mở tiệc rồi," cô thầm nghĩ. Đột nhiên, cô thấy Hermione cử động đầu ngón tay, rồi chớp chớp mắt. Không giấu được sự vui mừng, Jay ôm chầm lấy nàng, mặc cho Hermione vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

"Jay? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Hermione hỏi liên tục, đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên.

Jay từ tốn ngồi xuống bên cạnh nàng, bắt đầu kể lại mọi chuyện, từ khi nàng bị hóa đá cho tới sự kiện phòng chứa bí mật. "Harry đã đánh bại con rắn khổng lồ, và chúng ta đã cứu được Ginny. Tất cả mọi người đều an toàn. Và cậu cũng đã tỉnh dậy."

Khi các bệnh nhân khác bắt đầu tỉnh dậy và tiến tới Đại Sảnh Đường ăn mừng, Jay và Hermione vẫn ngồi đó nắm tay nhau, cùng nhau lắng nghe âm thanh reo hò từ xa truyền tới. Chỉ khi bà Pomfrey xuất hiện và cắt ngang, họ mới cùng nhau tiến tới Đại Sảnh Đường.

Tới cửa Đại Sảnh Đường, khi Jay định tách ra để đến dãy bàn Slytherin thì Hermione khẽ kéo tay cô ra góc khuất sau cánh cửa. Bất thình lình cô nàng ôm chầm lấy cô, gần như là nhảy lên người Jay khiến cô cũng phải hốt hoảng mà đỡ lấy nàng.

"Mình nghe thấy có người cho phép mình ôm nếu mình thích, đúng không? Mình nghe thấy hết đó." Cô nàng thì thầm trong lúc vòng tay qua cổ ôm cô.

"Ummm... Hermione, có lẽ cậu nghe nhầm thôi, tôi... tôi không có nói." Jay lắp bắp thanh minh.

Nghe vậy cô nàng phụng phịu tách ra, nhưng rất nhanh mỉm cười trở lại. "Phải là Hermy mới đúng." Nói rồi cô nàng hun chóc lên má cô một cái thật kêu, rồi chạy nhanh vào Đại Sảnh Đường, bỏ lại Jay vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.

Qua một lúc lâu sau, khi đã hồi thần lại, Jay mới chậm chạp đi vào trong, với tay vẫn ôm má vừa được hôn. Sau đó, cụ Dumbledore đứng lên, tổng kết lại sự việc, và cộng cho Jay, Harry và Ron mỗi người 200 điểm. "Vì những chuyện đã xảy ra, các học sinh không làm bài thi hay không đạt bài thi đều được châm chước cho qua," cụ Dumbledore nói.

Nghe vậy, Hermione không vui lắm, cô nàng bĩu môi không đồng ý. Jay nhìn thấy biểu cảm của nàng, bật cười và khẽ cảm thán, "Thật dễ thương."

Năm học đó khép lại một cách yên bình. Tất cả học sinh lên tàu và trở về nhà, khắp nơi đều là tiếng cười khi sắp gặp lại gia đình và có một kỳ nghỉ hè vui vẻ. Nhưng Jay thì không vui, vì lệnh cấm túc vẫn còn đó. Cô không hề muốn trở lại nơi lạnh lẽo đó một chút nào. Đến bây giờ, cha vẫn không nói chuyện với cô, vẫn chưa tha thứ cho sự việc ngày đó.

Khi đã ra khỏi sân ga 9 3/4, Jay vội tránh ánh mắt của anh Ramat, người được cử tới để hộ tống cô về chịu phạt tiếp. Bắt gặp gia đình Hermione đang vui vẻ đoàn tụ, và nàng thì vừa chào tạm biệt hai cậu bạn cùng nhà, Jay tiến tới chỗ nàng.

"Hermione," Jay gọi, giọng cô run lên một chút. "Cậu có thể nói chuyện với tôi một lát không?"

Hermione quay lại, đôi mắt ánh lên sự ngạc nhiên. "Dĩ nhiên, Jay. Có chuyện gì vậy?"

Jay hít một hơi sâu, nói ra suy nghĩ và quyết định của mình. "Cậu biết đấy, tôi gặp chút rắc rối với gia đình mình, và giờ đây tôi phải trở về để chịu phạt. Nhưng tôi không muốn trải qua mùa hè tẻ nhạt như thế nữa. Tôi muốn tới nhà cậu nghỉ hè. Có thể không?"

Hermione nhìn Jay, ánh mắt nàng sáng lên. "Ôi Jay, tất nhiên rồi. Mình sẽ rất vui nếu cậu tới thăm nhà mình. Chúng ta sẽ có một kỳ nghỉ hè tuyệt vời."

Jay cảm thấy một nỗi nhẹ nhõm và hạnh phúc tràn ngập trong lòng. "Cảm ơn, Hermione. À... Hermy."


P/s: Một chương dài hơn 2000 từ, mong mọi người ủng hộ và góp ý cho mình. 

Các chương tiếp theo có lẽ sẽ tách ra khỏi mạch truyện gốc và khai thác về Jay nhiều hơn.

Vote và cmt của mn là động lực của mình. Tks^^.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro