C7: Neville
Bầu không khí trong xe bỗng chốc trở nên vô cùng quái lạ, cho đến khi bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân: "Mua gì không các cháu?"
Harry lập tức đứng phắt dậy, nhưng Ron vẫn ngồi im, hai tai lại ửng đỏ, cậu lúng búng nói mình có mang bánh mỳ. Còn Harry mua mỗi thứ một ít.
"Bạn đói lắm hả?" Ron ngạc nhiên nói.
"Đói muốn chết." Harry vừa đáp vừa ngoạm một miếng bánh bí ngô to đầy miệng.
Ron rút trong túi ra một cái gói lùng bùng, bên trong có bốn miếng bánh mì, nó gỡ một miếng ra và nói:
"Mẹ cứ quên là mình không thích thịt bò muối."
"Đổi cho bạn này." Harry cầm miếng bánh đưa cho Ron, lại đưa một cái khác cho Jacqueline, "Cậu muốn ăn không?"
Jacqueline ngẩn người, mở ba lo và đổ đống đồ ăn vặt mà Noam chuẩn bị cho cô lên ghế cùng với chỗ kẹo của Harry.
"Cái gì đây?" Harry cầm một mớ socola Ếch Nhái lên và hỏi, "Đây đâu phải ếch nhái thiệt hả?"
"Không." Ron lắc đầu, "Mỗi gói socola Ếch Nhái có giấu bên trong một tấm thẻ để người ta sưu tầm chơi. Thẻ có hình của những phù thủy nổi tiếng ấy mà. Mình sưu tầm được chừng năm trăm cái, nhưng còn thiếu Agrippa và Prolemy." Ron thấy Jacqueline có vẻ hiếu kì, "Jacqueline, lẽ nào bạn chưa từng ăn cái này hả?"
"Không phải." Jacqueline lắc đầu, "Tôi chỉ hơi tò mò, bạn làm thế nào mà ăn năm trăm cái vẫn chưa sưu tập đủ."
"... Bạn sưu tập đủ rồi?"
"Đương nhiên." Jacqueline gật đầu đáp, "Từ hai năm trước đã đủ rồi."
Harry mở bao socola Ếch và rút ra một cái thẻ, trên thẻ có hình của một người đàn ông. Ông đeo một cặp kiếng hình bán nguyệt, có cái mũi dài và khoằm, râu tóc dài bạc trắng xõa xuống như thác đổ. Phía dưới chân dung ông có ghi tên: Albus Dumbledore. Harry nói:
"Vậy ra đây là cụ Dumbledore!"
Ron nói:
"Đừng có nói với mình là bạn chưa từng nghe đến cụ Dumbledore đấy! Cho mình một con nhái đi, biết đâu trong đó có thẻ Agrippa... Cảm ơn bạn..."
Harry lật tấm thẻ lại, đọc ở mặt sau:
"Albus Dumbledore đương kim hiệu trưởng của Hogwarts
Được coi là phù thủy vĩ đại nhất của thời hiện đại, Dumbledore đặc biệt nổi tiếng nhờ đã chiến thắng phù thủy phe hắc ám Grindewald vào năm 1945; nhờ khám phá ra mười hai công dụng của máu rồng, cùng công trình của ông với cộng sự Nicolas Flamel về thuật giả kim. Giáo sư Dumbledore thích nhạc thính phòng và trò chơi ném ki mười chai."
Harry lật lại trước mặt tấm thẻ, vô cùng kinh ngạc khi thấy chân dung cụ Dumbledore đã biến mất.
"Oái, cụ đi mất rồi!"
"Chứ chẳng lẽ cụ ngồi với mình cả ngày ở đây?" Jacqueline nói.
"Nhưng cụ sẽ quay về thôi... Ôi, chán quá, lại thẻ Morgana nữa rồi. Mình đã có tới sáu bà Morgana! Bạn có muốn giữ tấm thẻ này không? Bạn có thể bắt đầu sưu tầm thẻ từ bây giờ" Ron nói.
"Cứ tự nhiên." Harry mời, "Nhưng mà bạn biết không, ở thế giới Muggles, chụp hình rồi là người ta ở yên trong hình."
"Thiệt hả? Họ không nhúc nhích gì sao?" Ron tỏ ra rất ngạc nhiên. "Kỳ quái thiệt!"
"Thiệt là nhàm nhán." Jacqueline lắc đầu, cắn một miếng bánh đào, "Không có phép thuật, dân Muggle đã bỏ lỡ rất nhiều điều thú vị."
Khi phong cảnh bên ngoài cửa sổ toa xe biến thành những cánh rừng hoang vu, những dòng sông uốn khúc và những đồi núi xanh sẫm, tiếng gõ cửa lại vang lên và một thằng bé có gương mặt tròn mếu máo bước vào hỏi:
"Xin lỗi, có ai thấy con cóc của tôi không?"
Khi cả ba đều lắc đầu thì thằng bé kêu lên tuyệt vọng:
"Tôi lại làm mất nó rồi. Nó cứ bỏ tôi mà đi hoài à!"
"Nó sẽ trở về mà." Harry an ủi.
Thằng bé rầu rĩ nói: "Vâng... Nhưng các bạn có thấy nó..."
"Bạn làm mất nó ở đâu?" Jacqueline hỏi:
"Tôi, tôi không biết..." Thằng bé lắc đầu, "Có lẽ ở toa xe, hoặc là..."
"Vậy tôi không giúp bạn được." Jacqueline giơ tay, "Chỉ có thể tìm khắp ngóc ngách trên con tàu thôi."
"Tôi biết rồi." Nói đến đó thằng bé bỏ đi. Ron nói:
"Không biết tại sao nó lại khổ sở như vậy nhỉ? Nếu mình mà có một con cóc thì mình chỉ mong mất nó cho rồi, càng sớm càng tốt. Ôi nhưng mà..., cũng chẳng nói được, mình cũng có con Scabbers tội nợ đấy thôi!"
Con chuột vẫn ngủ li bì trên đùi Ron. Ron nhìn nó chán ghét.
"Không chừng nó chết rồi, mà chết hay không thì cũng chẳng phân biệt được. Hôm qua mình đã thử đổi nó sang màu vàng để cho nó coi đỡ chán, nhưng niệm thần chú hoài mà không được. Để mình chỉ cho mấy bạn xem, coi nè..."
Ron lấy đũa phép ra: "Lông kỳ lân gần bong ra rồi. Nhưng còn xài được..."
Ron vừa vẩy đũa phép một cái thì cửa toa lại mở. Thằng bé mất cóc lại bước vào, nhưng lần này đi cùng nó là một đứa con gái. Cô bé mặc đồng phục Hogwarts mới toanh, cất tiếng hỏi:
"Có ai thấy một con cóc không? Neville mất một con cóc."
Giọng cô bé oai như giọng bà chủ. Tóc nâu dày xù, lại thêm mấy cái răng cửa to cồ cộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro