Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C12: Lớp Độc Dược

Những cầu thang trong Hogwarts cũng giống hệt như mấy cái cầu thang ở nhà Jacqueline, chúng thay đổi vị trí liên miên và bất chợt. Còn những con ma thì thích bay xuyên qua cửa hù người ta sợ, đặc biệt là Peeves. Trong khi chỉ riêng những tiết học cũng đã đủ để đám học sinh đau đầu.

Vào mỗi tối thứ tư, bọn trẻ phải nghiên cứu bầu trời bằng kính viễn vọng, học tên các vì sao, và quan sát chuyển động của các hành tinh.

"Làm như thể là bọn nó có thể tiết lộ tương lai của mình ấy."

Jacqueline than vãn với bạn cùng phòng Pansy sau khi tiết Thiên Văn học đầu tiên kết thúc. Pansy trợn mắt, tiếp tục nghiên cứu bản đồ các vì sao trên tay.

Mỗi tuần ba lần chúng phải ra nhà kính phía sau lâu đài để học về các loại thảo dược với một phù thủy mập lùn gọi là giáp sư Sprout. Ở đó chúng học cách chăm sóc các loại cây cỏ và nấm mốc lạ, tìm hiểu xem mấy thứ đó dùng để làm gì.

Lớp học chán nhất là lớp Lịch sử Pháp thuật. Đây là lớp duy nhất do một con ma dạy. Giáo sư Binns cứ giảng và giảng với cái giọng đơn điệu tẻ nhạt, bọn trẻ thì cứ ghi và ghi ẩu tả vô vở. Malfoy thậm chí còn ngủ luôn trên lớp.

Vốn Malfoy cũng muốn "mượn" vở của đám Hufflepuff cùng lớp sau khi hết tiết, nhưng người ta không những từ chối mà còn tỏ ý muốn dạy kèm nên cậu ta dứt khoát từ bỏ luôn.

Thầy giáo dạy môn Bùa Chú, giáo sư Flitwick, là một phù thủy nhỏ xíu, phải đứng trên một đống sách mới nhìn qua được mặt bàn giáo viên.

Giáo sư McGonagall thì lúc nào cũng khác người. Jacqueline hoàn toàn đúng khi nghĩ là không nên lôi thôi với bà. Nghiêm khắc và thông minh, hơn nữa lại còn là chủ nhiệm nhà Gryffindor, bà thuyết cho đám học trò liền một bài ngay từ cái phút đầu tiên của buổi thứ nhất. Bà nói:

"Thật biến hình là một trong những phép nguy hiểm nhất và phức tạp nhất mà các con sẽ học ở Hogwarts. Bất cứ ai quậy phá trong lớp sẽ bị đuổi ra và không bao giờ được trở lại. Ta báo trước rồi đó."

Sau đó bà biến cái bàn giáo viên thành con heo, rồi biến nó trở lại thành cái bàn. Bọn trẻ bị kích động hết sức và chỉ muốn bắt tay vào làm ngay. Nhưng chúng cũng sớm nhận ra rằng, để biến từ đồ vật thành thú vật thì phải còn lâu. Sau khi ghi chép rất nhiều công thức rối rắm, bọn trẻ được phát cho mấy que diêm để học cách biến diêm thành kim.

Lớp học mà ai cũng sốt ruột chờ đợi là lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Nhưng những bài giảng của giáo sư Quirrell hoá ra lại khá nực cười. Lớp học của ông nồng nặc mùi tỏi. Người ta đồn là ông xài tỏi để xua đuổi bọn ma cà rồng ông đã gặp ở Rumani mà bây giờ ông vẫn sợ có ngày chúng mò lại thăm. Giáo sư nói với bọn trẻ là cái khăn vành quấn đầu của ông là quà tặng của một ông hoàng châu Phi để tạ ơn ông đã giúp hoàng thân thoát khỏi một con yêu tinh cái. Nhưng bọn trẻ nghe mà không tin lắm.

Nếu ông ta có thể đuổi ma cà rồng một lần, vì sao lại không thể đuổi lần thứ hai? Không phải có câu quen tay hay việc sao? Hơn nữa cho dù đó đúng thật là quà của ông hoàng châu Phi tặng đi nữa thì có nhất thiết phải đội cả ngày như vậy không? Như thể ổng muốn giấu cái gì vậy.

Lớp Độc Dược chắc chắn là môn học mà tụi Slytherin ưa thích nhất. Lớp được học dưới một cái hầm lạnh buốt, lạnh hơn những phòng chính trên lâu đài nhiều. Nhưng cái chính là, giáo sư dạy môn này là chủ nhiệm nhà Slytherin - Severus Snape - người được cả bọn "tôn thờ" là Rắn Chúa. Hơn nữa, bọn họ còn học cùng với Gryffindor.

Thầy Snape cũng giống thầy Flitwick, bắt đầu buổi học bằng cuộc điểm danh. Và cũng như thầy Flitwick, ông dừng lại ở cái tên Harry Potter.

"À, phải rồi. Harry Potter. Một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta."

Mỗi lúc thế này, đám học sinh Slytherin lại che miệng cười khẩy. Jacqueline bất đắc dĩ trợn mắt, ai đó làm ơn nói cho cô biết cái này có gì đáng cười hay sao?

Thầy Snape điểm danh xong thì ngước nhìn cả lớp. Mắt ông cũng đen như mắt Hagrid, nhưng chúng không hề ấm áp như mắt Hagrid. Chúng lạnh lùng và trống rỗng, làm người ta liên tưởng đến những đường hầm tối om. Thầy Snape bắt đầu:

"Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược."

Giọng thầy không to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng bọn trẻ lắng nghe không sót một lời. Thầy Snape có biệt tài như giáo sư McGonagall là không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lặng như tờ.

"Vì trong lãnh vực này không cần phải vung vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy... Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy."

Đương nhiên chớ có quên quá trình xắt thuốc muốn đứt cả tay và không lúc nào là không chuẩn bị tinh thần cho một vụ nổ vạc trước đó.

Sau bài diễn văn nho nhỏ này, lớp học càng yên lặng hơn. Malfoy ngồi thẳng tắp. Còn Hermione ngồi chồm tới trước, tha thiết muốn chứng tỏ mình không phải là một đứa đầu bò.

Thình lình thầy Snape nạt:

"Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"

Harry ngẩn người. Hermione giơ cao tay lên.

"Thưa thầy, con không biết." Harry đành đáp.

Môi của thầy Snape cong lên khinh bỉ:

"Chà, chà, có tiếng tăm đúng là vẫn chưa tới đâu!"

Ông không đếm xỉa đến bàn tay giơ cao của Hermione.

"Một câu khác vậy, Potter! Nếu ta bảo mi tìm cho ta một be – zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?"

Hermione duỗi dài cánh tay để giơ thật cao, thiếu điều nhổm dậy để giơ cao hơn. Trong khi bọn Malfoy, Crabbe và Goyle. Chúng nín cười đến run cả người.

"Thưa thầy, con không biết."

"Potter, mi tưởng là mi có thể đi học mà không cần mở sách ra chuẩn bị trước sao?"

Thầy Snape vẫn làm như không thấy cánh tay giơ cao run rẩy của Hermione.

"Potter, cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?"

Tới nước này thì Hermione đứng hẳn dậy, cánh tay giơ cao của cô bé xém đụng trần hầm. Jacqueline thực sự vô cùng khâm phục sự can đảm của cô bé.

Harry lặng lẽ nói:

"Con không biết. Con nghĩ chắc là Hermione biết, sao thầy không thử gọi bạn ấy?"

Vài tiếng cười nổi lên. Jacqueline hung dữ trừng mắt nhìn Malfoy bên cạnh đang cười như một thằng đần. Malfoy khiêu khích nói:

"Mày biết thì trả lời đi."

Jacqueline giơ tay trước khi thầy Snape nổi đóa:

"Thưa thầy, con có thể trả lời không ạ?"

Thầy Snape lạnh lùng nhìn Harry, sau đó giọng lạnh lẽo hơn:

"Cô chắc chứ? Cô Graham."

Từ giọng của thầy Snape, Jacqueline đã nghe ra được cô mà trả lời sai thì chuỗi ngày địa ngục sau này sẽ đến với cô.

"Con muốn thử một lần ạ."

Thầy Snape quay trở về bục nói:

"Được thôi, vậy cô nói cho cậu Potter đây nghe đi."

"Vâng, thưa giáo sư." Jacqueline đứng dậy.

"Lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dưới cái tên: cơn đau của cái chết đang sống. Còn be – zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thể giải hầu hết các chất độc. Mũ thầy tu và bả chó sói là một, còn có tên là cây phụ tử."

"Chính xác." Thầy Snape gật đầu, đột nhiên quay về phía dưới lớp quát, "Chúng bây còn đợi gì mà không chép vào tập đi?"

Thế là tiếng sột soạt của viết lông chim chạy trên giấy da đồng loạt nổi lên. Giọng thầy Snape vang lên trên cái nền sột soạt đó:

"Nhà Gryffindor mất một điểm vì sự hỗn xược của mi đấy, Potter. Cộng năm điểm cho Graham, Slytherin."

Sau đó buổi học tiếp tục, thầy Snape chia bọn trẻ thành từng đôi, giao cho chúng thực hành trộn một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt. Ông đi qua đi lại, áo trùm đen quét lết phết, coi bọn trẻ cân những cây tầm ma khô và nghiền nanh rắn, đứa nào ông cũng chê, ngoại trừ Malfoy, đứa được ông thích ra mặt.

Còn Jacqueline lúc này đang hối hận về sự liều lĩnh của mình, bởi cái mũi khoằm của thầy Snape sắp sửa chúi vô cái vạc của cô. Ông gõ cái vạc và nói:

"Tiểu thư Graham, cô tưởng là cô có đặc quyền gì hả, hay là cô mù chữ rồi."

"Mẹ con muốn mua loại này ạ."

Jacqueline vừa run rẩy trả lời vừa cẩn thận bỏ lông nhím vô cái vạc cao cấp hơn hẳn loại thường của mình. Chất lỏng trong vạc nháy mắt biến thành màu thành màu trong suốt. Thầy Snape vung cây đũa, dọn sạch chất lỏng.

"Là một Graham, cô miễn cưỡng hợp lệ. Cộng năm điểm cho Slytherin."

"Nhưng chỉ cần có một chút sai lầm thôi..."

Ông không nói hết, chỉ quay đầu qua chỗ Malfoy. Jacqueline sợ run người, cô cuối cùng cũng hiểu vì sao Snape bị gọi là Rắn Chúa rồi.

Sau đó cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi lớp học, nhưng tình cờ lại thấy Neville sắp sửa đem lông nhím bỏ vô cái vạc còn đang đun. Cô len lén quay đầu lại, thấy thầy Snape còn đang bận bảo cả lớp hãy xem cái cách Malfoy hầm nhừ ốc sên có sừng mới tuyệt làm sao, vậy mới chạy qua chỗ Neville khẽ nhắc:

"Nhấc vạc ra khỏi lửa rồi hẵng thêm lông nhím, Neville. Tôi không muốn thấy ai bị thương bởi vì bạn đâu."

Nghe thấy thế tay Neville run lên, Seamus vội vàng nhấc cái vạc ra trước khi nó thả lông nhím vô. Rồi giọng lãnh lẽo của giáo sư Snape truyền đến từ phía trước, ánh mắt của ông làm Jacqueline cảm thấy mình bị ghim chắc rồi.

"Cộng năm điểm cho Slytherin."

Bởi vì buổi chiều không có tiết nên Jacqueline quay trở về phòng sinh hoạt chung, chuẩn bị viết thư cho ba mẹ, kể cho họ nghe về những ngày đầu ở trường của mình. Nhưng mới viết được một nửa đã bị Malfoy và Pansy làm phiền. Mới quay trở về Malfoy đã nằm ngả ra cái ghế bành, Crabble và Goyle vẫn kè kè đằng sau nó như bảo kê, Pansy cũng đi theo sau.

"Jacqueline, nãy mày làm gì đó?"

"Cái gì cơ?" Jacqueline cũng không buồn ngẩng đầu, tiếp tục viết thư.

"Thiếu gia Malfoy đang hỏi cậu vừa nãy tại sao phải giúp đám Gryffinfor." Pansy ngắm nghía móng tay hỏi.

Jacqueline nhăn mày, hồi tưởng lại chuyện xảy ra khi nãy:

"Giúp Gryffindor? Bởi vì "giúp" mới có lợi thôi. Cho phép tôi nhắc nhở cậu một chút, thiếu gia Malfoy, vừa nãy trong lớp Độc Dược tôi kiếm thêm 15 điểm cho nhà Slytherin. Vì vậy, cậu chắc là tôi đang giúp Gryffindor hả?"

Nói xong, cô đi thẳng về phía chuồng cú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro