Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C11: Slytherin

Jacqueline nghe thấy cái nón xướng lên từ cuối cùng đó thật lớn cho cả sảnh đường cùng nghe. Run rẩy nhấc cái nón xuống, cô hoảng hốt đi về phía cái bàn ngoài cùng bên trái. Cô thà nghe ông ngoại răn dạy cả tiếng cũng không muốn quay lại phân loại thêm một lần nào nữa.

"Chúc mừng, Jacqueline, tao còn tưởng mày muốn vô Hufflepuff nữa chớ." Draco trào phúng nói.

"Để cậu thất vọng rồi, tiểu thiếu gia nhà Malfoy."

Sau khi Blaise Zabini được phân về Slytherin, giáo sư McGonagall cuộn bản danh sách lại và cất cái nón phân loại đi.

Cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói:

"Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là: Ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!"

Cụ ngồi xuống. Moi người vỗ tay hoan hô. Jacqueline quay đầu hỏi Malfoy:

"Ổng đang nói cái quái gì vậy?"

Malfoy nhún vai, nó lấy một cái đùi gà rồi đáp:

"Tao thấy lão khùng lắm, không có lão Hogwarts mới tốt lên được."

Jacqueline lấy một ít sườn dê, nói:

"Nhưng tôi nghe nói ổng là thiên tài, hơn nữa vô cùng thông minh."

"Ai mà biết được."

Draco hừ một tiếng, chất vô đĩa của nó mỗi loại một ít và bắt đầu ngốn. Lúc này một con ma trông vô cùng ghê rợn, hai hốc mắt trống không nhìn đăm đăm, một gương mặt buồn thảm, và tấm áo dài bê bết máu lấm tấm bạc đột nhiên xuất hiện ngay cạnh Jacqueline.

"Bọn mi là học sinh mới nhà Slytherin?"

Draco nhăn mày, lui sang bên cạnh. Jacqueline đặt dao dĩa xuống và chào con ma:

"Chào ông, xin hỏi tôi có thể gọi ông là gì?"

Con ma yên lặng đáp:

"Bọn họ gọi ta là Nam tước Đẫm máu."

Jacqueline quan sát con ma một lượt nói:

"Chào ông, Nam tước Đẫm máu, tôi có thể hỏi ông vì sao lại có cái tên này không?"

Nam tước Đẫm máu không nói, chỉ đăm đăm nhìn cô, khiến Jacqueline rởn hết cả tóc gáy.

"Không liên quan đến mi."

Nói xong, Nam tước Đẫm máu lại bay mất.

Sau khi mọi người đã ăn uống no nê, thức ăn thừa trên dĩa cũng tự động biến mất dần, đề lại những cái dĩa sạch boong như trước. Lát sau, món tráng miệng hiện ra. Hàng tảng kem đủ các vị mà người ta có thể nghĩ ra, bánh mật, bánh sôcôla nhồi kem, mứt, đậu, dâu, thạch, chè nếp... đủ thứ. Jacqueline xắn cho mình một tảng kem bạc hà và một bánh pudding. Lúc này, một anh chàng cao lớn bước đến và nói:

"Em là Jacqueline?"

Jacqueline đặt đĩa xuống và nói:

"Phải. Anh là?"

"Marcus Flint, anh là huynh trưởng của các em và nếu em muốn tiếp tục ở đây thì..." Marcus tự giới thiệu, sau đó hơi ngập ngừng, "...đừng hỏi Nam tước Đẫm máu về vệt máu trên áo ông ta."

Jacqueline gật đầu đáp:

"Vâng, em hiểu rồi."

Marcus nói nhỏ:

"Đừng hại cả nhà Slytherin."

Jacqueline le lưỡi, ăn nốt thìa kem và bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong. Giáo sư Dumbledore lại đứng lên. Cả sảnh đường im lặng.

"E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Ta có vài lưu ý đầu niên khoá gởi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy."

Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi cụ tiếp tục:

"Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó."

Cụ Dumbledore lại nói:

"Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường."

Jacqueline nhận thấy nụ cười của các giáo sư khác chợt tắt lịm.

Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ Dumbledore bảo:

"Mỗi người tự chọn tông thích hợp với giọng của mình. Nào, chúng ta bắt đầu hát!"

Và cả trường gào lên:

"Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts

Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều

Dù chúng tôi già hói

Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ

Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!

Những điều thú vị

Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí

Ruồi chết và ít lông bụi

Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết

Trả lại điều gì chúng tôi đã quên

Hãy làm hết sức mình

Phần còn lại để chúng tôi tự do

Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa."

Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau rốt chỉ còn hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Khi hai đứa hát xong, cụ Dumbledore giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt cụ vừa nói:

"Ôi! Âm nhạc. Đó là phép mầu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!"

Đám học sinh năm thứ nhất nhà Slytherin theo huynh trưởng Marcus đi len qua đám đông đang trò chuyện, ra khỏi sảnh đường, bước xuống cầu thang đá hoa cương. Cả đám đi mãi cho đến khi dừng lại trước một bức tường đá ẩm ướt.

"Khóc nhè." Marcus nói.

Sau đó bức tường dịch chuyển và để lộ ra một cách cửa đá chỉ đủ một người đi qua. Marcus dẫn đám học sinh mới đi qua cửa, đến phòng sinh hoạt chung nửa trong suốt của nhà Slytherin. Tường phòng được xây bởi những viên đá hoa cương đen kiểu Gothic. Trần nhà có hình bán nguyệt nửa trong suốt được điêu khắc bằng thủy tinh, trên đó có treo một chuỗi đèn trùm tỏa ra ánh sáng xanh lợt lạt. Trong phòng có một cái lò sưởi lớn được chạm trổ công phu và cạnh đó là mấy cái ghế chạm hoa. Từ đây chúng có thể thấy con bạch tuộc khổng lồ và những sinh vật kì quái khác bơi qua bơi lại bên ngoài.

Marcus hắng giọng:

"Bên trái là phòng ngủ nam sinh, bên phải là phòng ngủ nữ sinh. Mật khẩu vào phòng sinh hoạt chung sẽ được đổi mỗi hai tuần một lần, vì vậy các em phải chú ý bảng thông báo và không được phép dẫn học sinh của nhà khác vô phòng sinh hoạt chung của chúng ta. Còn bây giờ, trở về ngủ đi."

Nói xong, anh ta quay về phòng ngủ của mình. Jacqueline lại đi tiếp một đoạn nữa mới tìm thấy phòng của mình: Trên tường treo một tấm thảm miêu tả Slytherin lừng danh và những chuyến phiêu lưu thời Trung cổ của ông, trên trần là những chiếc đèn lồng màu trắng bạc. Ngoài ra trong phòng còn có năm chiếc giường lớn có mành xanh và khăn trải giường màu bạc làm bằng tơ tằm. Hành lý của cô đã được chuyển đến đây từ sớm. Lúc này Jacqueline đã mệt mỏi rã rời, chẳng muốn nói chuyện thêm, liền thay quần áo ngủ rồi đổ gục xuống giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro