Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Gặp nhau

Ánh nắng ban mai xuyên qua những tán cây xanh, tạo nên những đốm sáng lấp lánh trên con đường nhỏ dẫn vào công ty thời trang nơi Bình Yên làm việc.

Một công ty thời trang tầm trung có tiếng trong khu vực thành phố Hồ Chí Minh, nhắc đến các bạn trẻ sẽ biết đó là công ty Urban Essence. Cô đã làm việc tại đây được 2 năm sau khi tốt nghiệp. Nơi làm việc mà cô cảm thấy rất thoải mái và có cơ hội cho cô phát triển sự nghiệp thời trang và thỏa sức đam mê của mình.

Hôm nay, tâm trạng cô tràn đầy háo hức. Sau cuộc họp, cô sẽ được nghỉ buổi chiều để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay, nơi mà gia đình Nam tổ chức để chúc mừng sự thăng tiến trong công việc của anh. Nam chàng trai mà cô yêu được gần 2 năm và có dự định kết hôn trong tương lai. Anh luôn động viên cô theo đuổi đam mê thiết kế.

Bình Yên có dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh nhân hậu, cô là một cô gái đam mê thiết kế thời trang, cô luôn mong muốn tạo ra những sản phẩm độc đáo và sáng tạo. Cô lớn lên trong một gia đình yêu thích nghệ thuật, điều đó đã khơi dậy trong cô niềm đam mê này từ nhỏ. Ngắm mình trong gương, cô chỉnh sửa lại mái tóc dài xoăn mượt và trang phục của mình. Hôm nay cô chọn một đầm xòe với chất liệu nhẹ nhàng, với tông màu xanh lục nhạt tươi sáng. Thiết kế này sẽ tạo ra sự thoải mái và nữ tính, đồng thời dễ dàng phối với một đôi giày cao gót.Cô thầm nghĩ tối nay cô phải làm thật tốt vì cũng giống như buổi ra mắt gia đình Nam. Cô cảm nhận được sự hồi hộp khi nghĩ đến Nam. Tuy nhiên, Bình Yên cũng không thể phủ nhận rằng đôi lúc cô cảm thấy lạc lõng trong mối quan hệ này, nhất là khi Nam dành quá nhiều thời gian cho công việc và các bữa tiệc tiếp khách của anh.

Trong khi đó, ở một góc khác của thành phố, Nam đang chăm chú làm việc tại văn phòng. Là một IT tài năng với thu nhập cao, anh có tương lai sáng lạng. Dù yêu Bình Yên và mong muốn xây dựng một gia đình hạnh phúc, nhưng anh lại có phần cuồng công việc và thường dành nhiều thời gian cho bạn bè hơn là cho cô. Sự thiếu thốn tình cảm này khiến Bình Yên đôi lúc cảm thấy cô đơn.

"Cậu không đi dự tiệc tối nay sao? Sắp đến giờ rồi đó." Một đồng nghiệp hỏi, làm Nam giật mình.

"À, có chứ, mình sắp làm xong cái file chỉnh sửa này rồi. Mình sẽ đưa Bình Yên đến," Nam mỉm cười, nhưng trong lòng anh lại trăn trở. Liệu mình có đủ thời gian để chăm sóc cô ấy?

Tại nhà Nam, khu quận 2 trong sân vườn rộng lớn có rất nhiều người, bữa tiệc bắt đầu lúc 7h. Gia đình Nam là một gia đình giàu có, có truyền thống kinh doanh lâu đời. Họ sở hữu một công ty lớn trong lĩnh vực bất động sản, điều này giúp họ có nguồn tài chính vững mạnh.

Khi bữa tiệc bắt đầu, không khí vui vẻ, rộn ràng lan tỏa khắp căn nhà. Bình Yên cảm thấy phấn khởi nhưng cũng lo lắng.

Khi Bình Yên bước vào không gian sang trọng của buổi tiệc tại nhà Nam, cô cảm thấy hồi hộp và lo lắng. Ánh đèn lung linh, những chiếc bàn được bày biện tinh tế, và âm nhạc nhẹ nhàng vang lên khiến không khí trở nên ấm cúng và thân thiện. Cô không thể không cảm nhận được sự hiện diện của những người xung quanh, nhưng lòng dạ cô lại đang rối bời với những suy nghĩ về mối quan hệ của mình với Nam.

Nam đưa tay ra, nắm lấy tay cô và nhẹ nhàng kéo về phía ba mẹ mình. Anh mỉm cười tự tin, trong khi Bình Yên chỉ biết cúi đầu e thẹn, lòng đầy hồi hộp. "Ba mẹ, đây là Bình Yên," Nam nói với giọng đầy tự hào. "Cô ấy là bạn gái của con."

Bình Yên ngẩng đầu lên, thấy sự ấm áp và thân thiện trong ánh mắt của ba mẹ Nam. "Chào cô, chào chú," cô nhẹ nhàng nói, với một nụ cười ngại ngùng. Ba mẹ Nam mỉm cười và chào lại cô, tỏ ra vui vẻ trước sự xuất hiện của cô. "Rất vui được gặp con,bác có nghe Nam kể về con nhiều và ở ngoài con còn xinh hơn trong hình ấy" mẹ Nam nói, ánh mắt ánh lên sự thân thiện và quan tâm.
Cô gật đầu nở nụ cười thật tươi sáng vì cảm thấy mẹ Nam rất dễ gần.

"Dạ cô quá khen rồi ạ"

" Con ngồi đây chơi nhé, cứ tự nhiên, cô tiếp khách nhé"

Tạm biệt cô chú, Bình Yên quyết định lựa chọn vị trí ghế gần khu có thể nhìn thẳng ra vườn hoa, vì cô cũng rất thích ngắm hoa. Nhưng ngay sau đó, cô định hỏi Nam em gái anh đâu thì anh rất gấp gáp thì ra Nam quay sang các bàn tiệc, nơi bạn bè của anh đang cười nói vui vẻ. "Anh đi chào bạn một chút nhé," anh nói, và không để Bình Yên kịp phản ứng, anh đã rời đi. Cô đứng đó, giữa không gian rộn ràng, cảm giác như mình là một người lạc lõng giữa biển người.

Bình Yên cảm thấy lạc lõng khi Nam rời khỏi. Cô nhìn quanh, thấy mọi người đang hòa mình vào những cuộc trò chuyện, tiếng cười giòn tan vang lên khắp nơi. Cô tự nhủ rằng mình nên tìm một chỗ ngồi và thư giãn, nhưng trái tim cô lại đang đập loạn nhịp, cảm giác như có một khoảng cách vô hình giữa cô và Nam.

Trong lúc chờ đợi, Bình Yên lấy hết can đảm để nhìn về phía Nam, thấy anh đang hòa mình trong cuộc vui cùng bạn bè, những nụ cười tươi tắn trên môi, và cô lại cảm thấy một cơn ghen tuông mơ hồ. Những cảm xúc đan xen trong lòng khiến cô cảm thấy rối bời. Liệu đây có phải là nơi mà cô thật sự thuộc về không? Hay đây chỉ là một buổi tiệc đơn giản, mà thực chất cô chỉ là một vị khách lạc lõng?

Những câu hỏi đan xen trong đầu Bình Yên nhưng rồi cũng vụt tắt, cô cần ăn gì đó vì từ trưa đến giờ chưa cho gì vào bụng, cô rất quan tâm sức khỏe nên phải ăn đúng giờ. Cô ngồi cùng với mấy cô đứng tuổi họ hàng của Nam. Cô hỏi thăm và cũng không biết nên nói gì nên cũng đành im lặng thưởng thức đồ ăn và ngắm mấy bông hoa đang đua nhau khoe sắc bên cạnh, những chậu Hoa cẩm chướng nở đỏ rực. Nhưng xa xa có một cô gái rất cuốn hút với chiếc đầm lệch vai màu đen thiết kế sang trọng, thể hiện sự hiện đại và quyến rũ, cô gái đó dáng rất đẹp và biết cách ăn mặc, làm cho Bình Yên chú ý đến không rời mắt rồi hình như cô ấy đang tiến đến chỗ cô. Là thật, cô gái xinh đẹp đó đang tiến đến bàn cô với nụ cười tươi sáng nhưng cũng rất quyến rũ, làm cho Bình Yên hơi đứng hình mất 5s xíu.

Cô ấy đi đến ngồi ngay kế bên ghế còn trống.

Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vai cô. Quay lại, Bình Yên gặp ánh mắt sáng rực pha sự quyến rũ có ý cười của một cô gái xinh đẹp nhìn cô.

"Chào! Em nhìn đủ chưa? " Ý trêu chọc.

"Chị là Kim Anh" cô ấy giới thiệu với nụ cười tươi tắn. "Chị là bạn thân của Nam."

Bình Yên ngạc nhiên, và có chút buồn cười sao cô có thể nhìn một cô gái chầm chầm như vậy thật bất lịch sự quá đi. Bỗng khuôn mặt cô đỏ hồng lên nhưng ngay lập tức cô lấy lại bình tĩnh và cảm thấy dễ chịu khi nghe giọng nói ấm áp của cô bạn thân của người yêu mình.

" Ah em xin lỗi vì chị đẹp thật. Em chào chị, em là Bình Yên, người yêu anh Nam". Nở nụ cười híp cả mắt không thấy cô mở mắt luôn.

Con tim Kim Anh chợt lỡ nhịp vì nụ cười đó, cô thầm nghĩ em ấy cười rất đẹp.

Bình Yên thật sự cuốn hút với sự tự tin và vẻ đẹp nụ cười tỏa sáng của mình. Trong giây phút đó, Kim Anh nhận ra rằng cuộc sống có thể mang lại những bất ngờ mới mẻ.. Những ý nghĩ vu vơ đó dập tắt khi mẹ Nam đến.

Mẹ Nam bước đến gần, nở nụ cười thân thiện khi thấy Kim Anh.
"Ôi, Kim Anh! Lâu rồi không gặp con," mẹ Nam vui vẻ nói. "Con vẫn xinh đẹp như ngày nào. Mẹ luôn quý con, như một cô con gái cưng của mẹ vậy."

Kim Anh cười tươi, cô đáp: "Cảm ơn cô! Cô vẫn trẻ đẹp như lúc trước."

Mẹ Nam vui vẻ khi được khen trẻ đẹp, bà cũng U60 rồi nhưng làn da của bà rất đẹp, bà quay sang giới thiệu cô con dâu tương lai với Kim Anh.

Mẹ Nam nhìn về phía Bình Yên và nói: "Cô ấy cũng là một cô gái ngoan hiền, rất hiểu chuyện. Mẹ rất quý Bình Yên."

Bình Yên ngại ngùng liền đỏ mặt khi được bác gái khen.

Bình Yên cảm thấy ấm lòng khi nghe lời khen từ mẹ Nam. Cô cúi đầu tỏ vẻ khiêm tốn: "Cảm ơn cô, con chỉ cố gắng hết mình thôi ạ."

Kim Anh ở một bên quan sát cô gái mới gặp một cách cận trọng và có chút nhìn đắm đuối.

"Hai con tiếp tục trò chuyện làm quen đi nhé, Kim Anh quan tâm Bình Yên nhiều giúp cô nhé, con bé trông rất hồi hộp đấy"

"Cô yên tâm tiếp khách đi ạ".

Bà chào 2 cô gái xinh đẹp tiếp tục qua bàn kế bên cùng các bà bạn.

"Em hình như rất dễ đỏ mặt khi ngại nhỉ?" Kim Anh ý trêu chọc cô gái trước mặt vì cô ấy dễ cưng quá.

Bình Yên ngạc nhiên vì cô gái lần đầu tiên gặp lại trêu chọc mình, nhưng cô ấy nói đúng, cô đành chỉ biết mỉm cười đồng ý nhận chị ấy nói đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro