Chuơng 7: Có nhiều việc vô phương vô cách truy cầu sự hoàn mĩ,...
Cả ngày chủ nhật Hạ Tinh Trầm đều ngồi đợi ở Tần gia, mãi đến khi tối trời, ăn xong bữa tối thì Hàn Thư Đồng mới để Tần Mộc đưa Hạ Tinh Trầm về nhà, tránh để ngày hôm sau các nàng đi làm muộn.
Khi xe của Tần Mộc dừng trước cửa nhà của Hạ Tinh Trầm, sao đã giăng đầy trời. Xung quanh căn biệt thự nhỏ của Hạ Tinh Trầm không có hộ gia đình nào khác sinh sống, Tần Mộc tắt máy lạnh trong xe, hạ cửa kính, để gió đêm lùa vào lay động tóc mai của cô.
Tần Mộc dặn dò: "Về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, hôm qua em ở chỗ ba mẹ tôi bên đó có lẽ ngủ không được thoải mái bao nhiêu, hôm nay cũng dậy rất sớm."
Hạ Tinh Trầm gật đầu: "Ừm, chị cũng dời công việc qua ngày mai hẵng làm."
Tần Mộc mỉm cười đáp ứng: "Tôi biết."
Hạ Tinh Trầm nhớ tới dạo gần đây Tần Mộc luôn bận vẽ bản thiết kế, tin đồn chia tay lần này của các nàng bị khơi dậy cũng là do khoảng thời gian trước lúc Tần Mộc đi công tác các nàng không có gặp nhau, công việc riêng của mỗi người dường như không liên quan đến đối phương, như thể hai người xa lạ.
Mà khoảng thời gian trước khi gặp nhau kia, Hạ Tinh Trầm đã luôn để ý tới Tần Mộc, cô cứ hễ rảnh rỗi là sẽ vẽ bản phác thảo.
Nhớ đến đây, Hạ Tinh Trầm bèn hỏi: "A Mộc, chị dạo này nhận được hợp đồng gì tương đối khó nhằn sao?"
"Tại sao lại thấy như vậy?" Tần Mộc nghi hoặc.
Ở trong xe, đôi con ngươi của Hạ Tinh Trầm càng lộ ra vẻ u tối thâm thúy, nàng thờ ơ đáp: "Tin đồn chia tay lần này của chúng ta rộ lên là bởi đoạn thời gian trước khi chị đi công tác chúng ta không có gặp mặt rồi. Ngay cả trước đó, tôi phát hiện ra một khi chị có thời gian rảnh thì liền vẽ bản thiết kế, có khả năng chuyến công tác của chị chính là vì cuộc họp báo ra mắt mẫu mới, cách lúc mở cuộc họp báo không lâu mới bắt đầu vẽ bản thiết kế thì không phải là quá muộn rồi sao."
"Còn nữa không?"
Hạ Tinh Trầm nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua, lúc tôi tắm ra nhìn thấy chị vẫn đang vẽ phác thảo."
Tần Mộc tràn đầy hứng thú hỏi lại: "Làm sao em chắc được tôi vẫn luôn bận vẽ cùng một bản thiết kế vậy?"
"Chị đã từng nói là sẽ cố gắng tránh né làm việc với cường độ cao, kẻo ảnh hưởng đế cảm hứng sáng tạo mà." Hạ Tinh Trầm ngập ngừng, dịu dàng nói: "Nếu một khi chị nhất định phải làm việc với cường độ cao, vậy sau khi hoàn thành, trong khoảng thời gian ngắn chị sẽ không lại làm việc điên cuồng như thế. Cho nên, bản thiết kế lúc trước với hiện tại đương nhiên là cùng một bản."
Được nghe Hạ Tinh Trầm nói là một loại hưởng thụ, thanh âm của nàng lúc ấy giống như vầng bán nguyệt treo lơ lửng giữa bầu trời đêm rộng lớn, thanh thấu ôn lương. Tần Mộc chuyên chú lắng nghe, khóe miệng bất giác cong lên.
"Đích thực là cùng một bản vẽ." Tần Mộc ngữ khí chậm rãi, mỉm cười thú nhận: "Độ khó cũng rất cao, cho nên mỗi khi tôi vẽ bản phác thảo đều cảm thấy như vậy đã ổn rồi, nhưng sau khi vẽ xong lại thấy vẫn có thể vẽ tốt hơn thế nữa."
Sau khi Hạ Tinh Trầm nghe xong, mi mắt cụp xuống, giọng nói thấp đi mấy phần: "Có đôi khi, không hoàn hảo biết đâu chừng sẽ chẳng gây ra ảnh hưởng gì, có dụng tâm là đủ rồi."
Có nhiều việc, vô phương vô cách truy cầu sự hoàn mĩ, có phần là do không làm được, có phần là bởi không hoàn thiện so với hoàn thiện lại càng thích hợp hơn.
Giống như giữa hai nàng, Hạ Tinh Trầm thà rằng dừng bước không tiến lên nữa.
"Tôi hiểu rồi." Tần Mộc đáp ứng, sau đó thu lại một chút ý cười, giọng nói nhẹ nhàng nghiêm túc: "Nhưng lại có một số chuyện sẽ khiến người ta khắc chế không được mà muốn toàn tâm toàn ý làm cho nó trở nên hoàn mĩ."
Hạ Tinh Trầm thấy cô kiên trì, biết rằng rất khó làm cô dao động, bèn gật đầu nói: "Vậy chị nhớ chú ý nghỉ ngơi."
Tần Mộc đang định đồng ý, thì có một luồng ánh sáng từ phía trước chiếu thẳng vào cô, rất nhanh đã tắt.
Tần Mộc chăm chú nhìn sang, nhíu mi nói: "Đây hình như là..."
"Là xe của Cảnh Sanh." Hạ Tinh Trầm tiếp lời.
Tần Mộc sửng sốt, ngón tay đang nắm lấy vô lăng bất giác siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch.
"Vậy tôi vào trước đây, không biết Cảnh Sanh tìm tôi có chuyện gì." Hạ Tinh Trầm vắt tay lên tay vịn cửa nói.
Tần Mộc trầm thấp đáp lại một tiếng "ừm", không có lộ ra vẻ khác thường.
Cô nhìn Hạ Tinh Trầm xuống xe, đi về phía chiếc xe đang đậu ở phía trước cách đó không xa, đôi mắt cô hơi nheo lại nhìn sang chiếc xe ấy.
Trước khi quen biết Hạ Tinh Trầm, cô đã sớm nghe qua bối cảnh của Ninh Cảnh Sanh không thể xem thường, có khả năng được kim chủ có quyền có thế ở phía sau chống lưng giúp đỡ.
Trong đêm hội từ thiện kia, lúc mà Tần Mộc và Hạ Tinh Trầm gặp gỡ, cũng là sau khi Hạ Tinh Trầm cùng tham dự đêm hội với Ninh Cảnh Sanh xong, lời đồn ấy lập tức biến thành chân dung kim chủ đứng sau Ninh Cảnh Sanh đã lộ diện.
Có rất nhiều hành động của Ninh Cảnh Sanh làm cho Tần Mộc cảm thấy Hạ Tinh Trầm dường như không hề che giấu cô ấy sự thật về mối quan hệ tình nhân giả giữa các cô.
Giống như hiện tại.
Sau khi thầm thích Hạ Tinh Trầm cho đến giờ, cảm giác khủng hoảng tận dưới đáy lòng của Tần Mộc vẫn không tiêu tán, cứ thế chìm nổi. Cô miễn cưỡng đè nén cảm giác ấy, trước lúc Hạ Tinh Trầm tiến lại gần chiếc xe kia, cô đã khởi động máy, lái xe rời khỏi.
Dựa vào tính cách của Ninh Cảnh Sanh - cái kẻ động một tí thì liền muốn sử dụng linh lực mà nói, lúc một mình cô ta tuyệt đối sẽ không tự mình ngoan ngoãn lái xe đến, đã vậy lại còn đợi ở trước cửa nhà. Hạ Tinh Trầm biết rõ nên dừng chân đứng trước xe, quả nhiên từ vị trí ghế lái có một cô gái trẻ nhô đầu ra.
"Tinh Trầm tỷ."
Giây tiếp theo, cửa xe ghế phụ và ghế sau đều được mở ra, hai cô gái trẻ xách theo chiếc túi tỏa hương bước xuống xe.
Trong đó có một người hướng về phía nàng cười ngọt ngào: "Tinh Trầm tỷ, Sanh tỷ có mua bữa khuya cho chị nè, đặc biệt đưa đến cho chị."
Người còn lại cũng cười phụ họa theo: "Đúng nha, vừa lúc gặp được chị trở về nhà."
"Cảm ơn, đúng lúc tôi cũng đang đói bụng." Hạ Tinh Trầm cong cong khóe môi với các nàng, đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía băng ghế sau vẫn chưa mở một bên cửa còn lại.
Giọng nói vừa mới rót xuống, cánh cửa xe bên kia lập tức mở ra, mang giọng cười của Ninh Cảnh Sanh truyền đến: "Mới từ bên nhà mẹ vợ về thì liền đói bụng sao? Xem ra sếp Tần không có đem quan hệ mẹ chồng nàng dâu này phân rõ ràng nha."
Hạ Tinh Trầm không quan tâm cô, đối với cô gái vẫn còn đang ngồi trên ghế lái nói: "Lái xe vào trong gara đi, sau đó vào nhà thôi."
Nàng nói xong cũng tiện thể đi lên phía trước.
"Aizz, cậu chỉ nhớ tới ăn thôi phải không?" Ninh Cảnh Sanh đi sau lưng nàng ai oán hờn trách: "Trợ lý của mình chỉ mang đồ ăn tới mà thôi, nhưng người bỏ tiền ra mua là mình mà, tại sao cậu đối với mình một chút cũng không dịu dàng vậy?"
Hạ Tinh Trầm ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, cứ thế mở cửa đi vào. Nàng bật TV cho mấy cô gái nhỏ vẫn còn đang đỗ xe, sau đó tự mình đi lên lầu. Ninh Cảnh Sanh thấy vậy, cười một hồi, cũng theo nàng cùng lên lầu.
Căn biệt thự nhỏ này của Hạ Tinh Trầm có hai tầng, phòng khách theo lí là ở tầng trệt, ngoại trừ tầng một gồm phòng ngủ của nàng và phòng dành cho khách, tầng còn lại đặc biệt được dùng để nghỉ ngơi, tiêu khiển. Nàng mở cửa phòng nghỉ, vứt chìa khóa lên quầy bar.
"Cậu đến chỗ tôi bên này làm gì?" Hạ Tinh Trầm rót rượu, đồng thời liếc mắt dõi theo Ninh Cảnh Sanh.
Ninh Cảnh Sanh cũng không khua môi múa mép nữa, thành thật lôi một cái ghế dựa qua rồi ngồi xuống, thoải mái đáp: "Vừa mới xong một tiết mục, làm biếng về nhà, sáng sớm ngày mai phải lên máy bay đi nước ngoài gấp cho nên bèn đến chỗ của cậu ở bên này nghỉ nhờ một đêm thôi."
Hạ Tinh Trầm mang ly rượu chuyển qua cho Ninh Cảnh Sanh, lại tự rót cho chính mình một ly sau đó mới đi ra quầy bar, kéo lấy một chiếc ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Ninh Cảnh Sanh.
"Tiểu gấu trúc, bây giờ cậu lại đem sở thích của con người học hết mười phân vẹn mười rồi." Ninh Cảnh Sanh cầm ly rượu lên, đôi mắt nheo lại có chút mơ màng, nhìn ảnh của Hạ Tinh Trầm xuyên thấu qua chất lỏng màu đỏ.
Hạ Tinh Trầm không nói, lặng lẽ nhấp một ngụm rượu. Có đôi lúc nàng thật sự không hiểu được, tại sao Ninh Cảnh Sanh có thể sống thoải mái như thế, tiêu sái đến mức có thể không chú ý đến con người vì các nàng nhất thời hứng khởi, mà phải gánh lấy hậu quả không nên gánh.
Nàng nghĩ vậy, cũng đồng thời phủ nhận đi lòng tốt của chính mình. Nàng chưa từng đối với người khác nhẫn nại cùng thiện lương nhiều đến thế, chỉ là nàng không có cách nào để cho Tần Mộc phải chịu tổn thương mà thôi.
Nghĩ đến đây, Hạ Tinh Trầm quay đầu hỏi: "Cảnh Sanh, cậu đã từng thích qua người sao?"
"Con người sao?" Ninh Cảnh Sanh như nghĩ ngợi điều gì: "Đương nhiên là rồi, thế nhưng mình so với cậu lại quyết đoán hơn nhiều, có tiến triển thì liền nói cho người ta biết mình là yêu. Bất quá mình cùng với mấy người đó đều không có đi đến bước lựa chọn cuối cùng kia, vẫn rất đáng tiếc."
"Cậu hoàn toàn không lo lắng tới hậu quả nếu đối phương cùng cậu ở bên nhau sao?" Hạ Tinh Trầm bất đắc dĩ cười một tiếng.
"Có gì đáng để lo lắng đâu?" Ninh Cảnh Sanh chẳng thèm để ý mà bật cười: "Con người từng có một câu như này có phải hay không, "nhân sinh đắc ý tu tận hoan"*, đúng mà? Muốn làm cái gì thì làm cái đó thôi, vui vẻ là được."
(* Nguyên văn "人生得意须尽欢": Trích từ bài Tương Tiến Tửu của thi tiên Lí Bạch, nghĩa là đời người lúc đắc ý thì nên hết sức vui sướng)
Hạ Tinh Trầm nhìn vẻ mặt không chút ưu sầu của Ninh Cảnh Sanh, trong lòng bất giác đối với cảm giác "thích" như thế kia nảy sinh sự hoài nghi, hay nói đúng hơn thì chính nàng đang đối với định nghĩa của bản thân về thứ cảm tình ấy dần sinh ra cảm giác nghi ngờ.
Không nghĩ đến đối phương, cũng không suy tính cho tương lai sau này, chỉ cần làm theo những gì khiến bản thân mình thỏa mãn, như vậy thật sự sẽ tốt hơn chăng? Nàng có nên hay không dừng bước, nên hay không mang hết tất cả những gì mình muốn giải bày đều bày tỏ cho cô ấy biết, nếu thành, ấy chẳng phải là chuyện đáng vui mừng sao?
Nhưng sau khi thành rồi thì phải làm thế nào đây? Nước chảy đá mòn, Tần Mộc làm sao có thể dựa vào thân phàm xác thịt để chịu đựng vô số lần sinh lão bệnh tử, vui buồn mừng tủi?
Hạ Tinh Trầm không biết những yêu quái khác làm thế nào để có thể vô tư vô lự như thế, nhưng ít nhất nàng làm không được.
"Aizzz, cậu đang nghĩ gì, làm sao lại nghẹn uất nữa rồi?" Ninh Cảnh Sanh cười hì hì nhặt lấy một sợi tóc xoăn dài của Hạ Tinh Trầm để trên đầu ngón tay ngắm nghía, tiếp đó thở than: "Cậu nói xem tộc thực thiết thú này của cậu vào thời cổ đại ít nhiều gì cũng là thần thú. Mặc dù hiện tại đã đổi tên thành gấu trúc, nhưng tại sao cậu ngay cả một chút khí phách cũng không có vậy? Dong dong dài dài."
"So với khí phách của con thỏ tinh cậu thì hẳn là đủ rồi." Mặt Hạ Tinh Trầm không chút biểu cảm, nàng đem sợi tóc của mình thu trở lại, mang rượu trong ly một hơi uống cạn sau đó đứng lên.
"Cậu còn uống nữa?" Ninh Cảnh Sanh nghĩ rằng nàng lại đi lấy rượu.
Hạ Tinh Trầm đầu cũng không quay cứ vậy đi ra ngoài, trước khi hóa thành một làn sương mù kịp để lại cho Ninh Cảnh Sanh một câu: "Cậu tự mình chăm sóc mấy trợ lí nhỏ của cậu đi. Nếu như cậu không muốn để bọn họ biết được hai người chúng ta đều không phải là người thì nhớ đừng để các nàng ấy đến gần phòng của tôi."
"Mình cảm thấy bọn họ rất có thể sẽ tiến lên nựng gấu trúc trước..." Ninh Cảnh Sanh nhỏ giọng mà cười một chút.
Tần Mộc sau khi trở về nhà của mình liền mở Wechat, trong nhóm chat gia đình, cô báo mình cùng Hạ Tinh Trầm đã lần lượt trở về nhà bình an.
Đợi cô tắm xong, từ trong phòng tắm bước ra thấy có một cuộc gọi nhỡ từ Hàn Thư Đồng, sau khi lau khô tóc cô mới nhấc điện thoại gọi lại cho bà.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Tần Mộc một bên vừa cầm điện thoại nói chuyện, một bên vừa đi vào phòng tắm treo chiếc khăn lông.
Hàn Thư Đồng hỏi cô: "Tam Tam, con đưa Tinh Trầm về nhà rồi chăng?"
Cảnh tượng vừa rồi trước cửa biệt thự nhỏ của Hạ Tinh Trầm lập tức tái hiện lại trong đầu, tay của Tần Mộc bất giác nắm chặt lấy điện thoại, cô thấp giọng đáp: "Dạ, đưa nàng về rồi con mới về nhà."
"Vậy thì tốt." Hàn Thư Đồng thở ra một hơi, lập tức cười nói: "Hôm nay không kịp nói với con, ấn tượng của mẹ đối với Tinh Trầm rất tốt. Mặc dù mẹ cùng con bé chỉ ở cùng nhau có nửa ngày, chủ đề nói chuyện của bọn mẹ cũng không sâu thâm lắm nhưng mà mẹ có thể cảm nhận được tính cách của nàng ấy rất tốt, dựa vào một vài quan niệm phân biệt phải trái đúng sai cũng đủ nói lên phẩm cách cùng tu dưỡng của nàng."
Hàn Thư Đồng sống hơn nửa đời người, hơn nữa kinh nghiệm lăn lộn trong giới giải trí phong sương dày dặn, cách nhìn người triệt để thấu đáo. Tính cách của một người cho đến tột cùng là như thế nào, bất luận che giấu làm sao cũng đều không có cách qua được mắt bà.
Kết quả này không ngoài ý muốn của Tần Mộc , cô ra khỏi phòng tắm, bình tĩnh mỉm cười: "Con biết là ba mẹ đều sẽ thích nàng mà."
Giọng nói của con gái bỗng nhiên mềm xuống, khiến cho Hàn Thư Đồng vui vẻ, nuông chiều mà than lấy một câu: "Con đó, sớm mang người về ra mắt thì tốt rồi..." Bà dừng một chút, sau đó thu lại chút ý cười dặn dò cô: "Về sau cùng Tinh Trầm chung sống hòa hợp, nếu như con bé có thời gian thì hai đứa các con cùng về nhà bên này đi. Còn có người nhà của nàng bên đó, con cũng nên lo lắng sao cho chu toàn."
"Con biết rồi, yên tâm đi mẹ." Tần Mộc trả lời.
Hàn Thư Đồng yên lặng một chút, Tần Mộc cảm thấy cuộc gọi này có lẽ cũng chỉ nói mấy chuyện này thôi.
"Tam Tam..."
Hàn Thư Đồng vừa muốn nói cúp máy, ngay lúc đó Tần Mộc cũng đồng thời mở miệng:
"Mẹ..." Tần Mộc mím môi, đi đến ngồi xuống cạnh giường, cô trầm mặc một lát mới nặng nề hỏi: "Nếu như con với Tinh Trầm không thể tiếp tục được nữa, mẹ sẽ cảm thấy tiếc hận sao?"
"Sao con lại hỏi như thế? Giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì sao?" Hàn Thư Đồng không nén được lo lắng.
"Không có, con chỉ giả dụ mà thôi." Tần Mộc cố làm ra vẻ thoải mái mà cười một chút.
Nếu như thực tại giữa các cô không có cách nào có thể phá dỡ tầng quan hệ này, vậy tin đồn nhất định phải truyền ra bên ngoài, đoạn quan hệ giả này cũng không thể tồn tại quá lâu.
Hàn Thư Đồng nghe cô nói, sau vài giây trầm mặc mới ấm áp trả lời: "Đừng đem những suy tưởng không biết kết quả đúng sai để ở bên cạnh nhau, không phải chuyện gì cũng cần phải liệu đến trường hợp xấu nhất, chí ít trong chuyện tình cảm là không thể. Nếu như con cứ ôm lấy suy tưởng về kết quả tệ hại nhất để ở bên cạnh nàng, như vậy, tất cả những cảm thụ đáng ra nên tốt đẹp đều mất đi ý nghĩa ban đầu."
"Mẹ, đương nhiên con biết." Tần Mộc cắn cắn môi dưới, có một trận chua xót cuồn cuộn trào dâng ở trong lòng.
Nếu có thể, cô hi vọng có thể thuận theo tự nhiên mà mang quan hệ này hóa giả thành thật, trong khoảng thời gian bên cạnh nhau này, từng chút từng chút cảm thụ lẫn nhau.
Nhưng sự thật lại là, cô chưa bao giờ từ Hạ Tinh Trầm nơi ấy nhận được bất cứ cảm thụ gì có thể chuyển biến mối quan hệ này, một li một tí đều chưa từng có.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro