Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Thế nào, em cảm thấy bây giờ còn quá sớm để kết hôn sao?

Dự đoán của Tần Mộc quả thật không sai, hình chụp cô cùng Hạ Tinh Trầm đi dạo siêu thị sang ngày hôm sau đã nhanh chóng nhảy lên hot search của Weibo.

Cô nhân lúc ăn sáng lướt Weibo xem một chút, trong mục hot topic, mấy blogger bát quái đều đang vì các cô mà ra sức đăng bài tẩy sạch tin đồn chia tay lần này, thậm chí còn dẫn đến đề tài mới, các cô sắp sửa kết hôn.

Hạ Tinh Trầm chắc cũng đã thấy rồi...

Tần Mộc đang phân vân giữa việc đi đến công ty hay liên lạc với Hạ Tinh Trầm, trước cứ đến công ty cái đã. Sở thích của Tần Mộc chính là thiết kế thời trang, cả trường đại học cùng chuyên ngành cô đều chọn thiết kế. Sau khi tốt nghiệp càng dấn sâu vào lĩnh vực chuyên môn của mình, nỗ lực mấy năm trời sau cùng cũng tạo dựng được thương hiệu thuộc về bản thân, xem như có một chút thành tựu. Đương nhiên, cô cũng phải thừa nhận rằng, có được thành tích như ngày hôm nay một phần là nhờ vào thân phận "Tinh nhị đại"* này giúp đỡ.

(*Nguyên văn "星二代": Đây là thuật ngữ chỉ đời thứ hai của gia đình có danh tiếng về nghệ thuật, ví dụ ba má là nghệ sĩ nổi tiếng thì con của họ chính là Tinh nhị đại.)

Sau khi đến văn phòng làm việc của mình, Tần mộc chuyên tâm ngồi trước bàn làm việc vẽ bản thiết kế. Nét phác họa hiện lên trên màn hình máy tính dần tạo thành hình vẽ của một chiếc váy, đơn giản nhưng không làm mất đi vẻ sang trọng. Trợ lý Vu Miểu Miểu gõ cửa đi vào, sau đó chính là nhìn thấy một Tần Mộc xinh đẹp rạng rỡ như thế, mái tóc đen dài nhu thuận xõa ở sau lưng, ý nhị mềm mại mà thanh cao làm cho toàn thân cô tỏa ra khí tức gần gũi. Nghe có tiếng bước chân đang đến gần, Tần Mộc nâng mắt hỏi: "Làm sao vậy?"

"Mộc tỷ, em đến là muốn hỏi trưa nay có cần đặt cơm cho chị hay không mà thôi." Vu Miểu Miểu nhanh trí cười đáp, còn tiện tay chỉ chỉ vào chiếc đồng hồ treo tường trong văn phòng.

Lúc này Tần Mộc mới chú ý tới nhanh như vậy đã đến giờ nghỉ trưa rồi, cô mới đem đường phác họa chỉnh chỉnh sửa sửa lại một chút thì đã hết một buổi sáng.

"Hm..." Tần Mộc do dự trong chốc lát sau đó cười cười: "Không cần đặt cơm cho tôi đâu, lát nữa tôi có việc phải đi, buổi chiều sẽ quay lại."

"Dạ, vậy em với mọi người đi ăn cơm trước nha." Vu Miểu Miểu nói xong sắp sửa rời đi, nghĩ tới nghĩ lui bèn quay đầu lại hướng Tần Mộc nháy mắt, thần thần bí bí nói: "Mộc tỷ, hot search hôm nay tụi em đều thấy cả rồi, chị cùng với chị Tinh Trầm... thật sự phải kết hôn sao?"

Tần Mộc bị người ta hỏi đến chuyện này đột nhiên không biết nên trả lời làm sao mới phải. Nói không có chuyện đó thì mối quan hệ yêu đương của cô và Hạ Tinh Trầm trong mắt người khác sẽ trở nên tùy tiện, không cần thiết. Còn nói sẽ kết hôn, cô càng không có cách nào nói ra khỏi miệng, bởi vì quan hệ này từ đầu đến cuối chỉ là một lời bịa đặt.

Nụ cười có chút ẩn ý, lời lẽ mơ hồ, Tần Mộc hỏi lại: "Thế nào, em cảm thấy bây giờ còn quá sớm để kết hôn sao?"

Cô nàng mới bước chân ra đời chưa được bao lâu tức khắc biện giải cho chính mình: "Làm gì có, em cảm thấy Mộc tỷ cùng với chị Tinh Trầm đặc biệt xứng đôi, em còn ước gì ngày hôm nay hai chị cưới nhau luôn đi cho rồi, sao có thể cảm thấy còn quá sớm được chứ?" Cô nói nói một hồi thì bắt đầu vui sướng lẩm bẩm: "Đợi tới ngày hai chị kết hôn, có lẽ em còn có thể gặp được Thư Đồng tỷ tỷ..."

Tần Mộc hết cách, xoa xoa huyệt thái dương, cô biết đâu có đơn giản như vậy.

Tần Mộc là người thứ hai trong Tần gia được các phương tiện truyền thông cùng công chúng chú ý tới. Người đầu tiên, xếp thứ nhất chính là mẹ của cô, Hàn Thư Đồng. Lúc trẻ, Hàn Thư Đồng bị hướng đạo sinh nhìn trúng, nhờ một bộ phim điện ảnh mà bước chân vào giới giải trí, sau đó trong mấy đợt liên hoan phim thắng đề cử giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, kết hôn xong thì bà tuyên bố ẩn mình lui về sau lo cho gia đình, sau này lại được bình chọn là diễn viên xuất sắc trong lịch sử điện ảnh nước nhà.

Trợ lí Vu Miểu Miểu này mặt nào cũng tốt, cởi mở hoạt bát, không có tâm tư riêng, đây cũng là lí do mà Tần Mộc chọn cô làm trợ lí của mình. Chỉ có duy nhất một khuyết điểm, cô nàng chính là fan cứng của mẹ Tần Mộc – Hàn Thư Đồng, thường thường sẽ si ngốc như vậy một lát. Bất quá, so với những ưu điểm kia, dường như cái này cũng không thể coi là khuyết điểm gì.

Vu Miểu Miểu nói nói, mạch suy nghĩ càng lúc chạy càng xa: "Đúng rồi, Mộc tỷ còn có thể tự thiết kế áo cưới cho mình và chị Tinh Trầm nữa, oaaaa, như vậy cũng tuyệt quá đi..."

Tần Mộc thấy cô nàng vẫn chưa chịu hoàn hồn trở lại, không nhịn được hỏi: "Miểu Miểu, em gọi tôi là chị, sau đó lại gọi mẹ tôi bằng chị?"

Não bộ của Vu Miểu Miểu ngay lặp tức gặp phải trục trặc: "Á... cái này... chắc là do chị Thư Đồng bảo dưỡng tốt quá, trông vẫn trẻ như vậy, so với lúc còn quay phim trước đây cũng không khác là bao. Chậc, có rất nhiều fan cuồng đều gọi như vậy a."

Tần Mộc thú vị hỏi: "Nếu như tôi cùng với Tinh Trầm, còn có mẹ tôi nữa, tất cả đều đứng trước mặt em thì có phải hay không em đều đem ba người chúng tôi cùng gọi là chị?"

"Chuyện này... chuyện này... làm sao vẫn có thể gọi như vậy được..." Vu Miểu Miểu buồn bực gãi đầu, cô vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này.

Vốn dĩ không phải thật sự muốn trách cô nàng, nhưng nhìn cô bé trước mặt tay chân luống cuống giải thích, Tần Mộc không khỏi có chút buồn cười. Cô nhẹ cười: "Được rồi, đi ăn cơm trưa đi."

Sau khi đuổi trợ lí nhỏ đi, Tần Mộc kiểm tra lại bản phác thảo chưa kịp hoàn thành, trong đầu dần hiện lên bóng dáng thường ngày của người kia. Dung sắc kinh diễm, nhưng khí chất thanh lãnh như băng. Rất khó để người khác không bị vẻ đẹp của nàng thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên, tuy nhiên một giây sau đó lại bị khí tức xa cách ngàn dặm của nàng chặn đứng ở bên ngoài, không thể tiến gần. Giống như hoa hồng kiêu sa kiều diễm nhưng đầy gai nhọn, khiến người ta nổi lên dục vọng mong muốn được chiếm hữu nhưng không thể không dập tắt đi ham muốn ấy.

Cô tiện tay nhấp vào trình duyệt web, tìm kiếm một chương trình về thương nghiệp nổi tiếng mà nàng ấy vừa mới lên sóng. Là doanh nhân hoạt động đa ngành, sản nghiệp của Hạ Tinh Trầm trải dài từ giáo dục, thực phẩm, tổ chức phi lợi nhuận,... nên tiếng tăm của nàng không hề thấp.

Hạ Tinh Trầm được mời tham dự chương trình kì này, câu hỏi của khán giả dưới khán đài bắt đầu sôi nổi hơn. Tần Mộc có thể từ trong miệng của mấy sinh viên ước chừng vừa mới tốt nghiệp ở dưới khán đài kia mà cảm nhận được bọn họ cực kì mong chờ được Hạ Tinh Trầm khai sáng nhiều hơn.

Trong chương trình, nữ MC trẻ tuổi thân mật hỏi: "Tinh Trầm có để bụng nếu tôi hỏi vài câu ngoài chủ đề công việc không? Tôi tin chắc mọi người ở đây cũng có không ít sự tò mò nha."

Hạ Tinh Trầm điềm đạm, bình thản mà trả lời: "Tôi cũng rất tò mò muốn biết đó là chủ đề gì."

Nữ MC tiếp lời đáp: "Tinh Trầm cùng Tần Mộc tiểu thư yêu nhau chắc mọi người đều biết, từ lúc công khai cho đến giờ cũng đã thu hút rất nhiều fan hâm mộ. Tinh Trầm nhất định biết rõ, trong giới giải trí có không ít cặp đôi đều thích hợp tác cùng nhau, nhưng nghe nói hai vị cho tới bây giờ vẫn chưa hợp tác qua bất kì hạng mục nào, chuyện này là vì sao nhỉ?"

Hạ Tinh Trầm đang vắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, sau khi nghe được cũng không có lập tức trả lời, mà quét nhìn khán giả đang trông mong ở dưới khán đài một vòng, sau đó nhìn sang nữ MC, đôi mắt xinh đẹp dường như gợn sóng thăng trầm: "Trước hết, mặc dù Tần Mộc cũng được xem là một nửa người thuộc giới giải trí, nhưng tôi không phải. Tiếp theo, tôi cùng với Tần Mộc từ đầu đến cuối sẽ không can dự vào công việc của đối phương, đây là cách mà hai chúng tôi tín nhiệm lẫn nhau."

Trả lời vừa mạch lạc vừa rõ ràng, đồng thời cũng nhẹ nhàng nhấn mạnh về cách mà nàng cùng Tần Mộc hòa hợp trong mối quan hệ này. Các nàng đều tận lực cố gắng làm cho mối quan hệ này trở nên chân thực hơn, vào cái lúc xem Hạ Tinh Trầm trả lời người dẫn chương trình đó, Tần Mộc có chút ngẩn ngơ, còn tưởng rằng hai người các nàng đang thực sự yêu nhau.

Tần Mộc bị ảo tưởng trong thoáng chốc đó của chính cô làm cho giật mình, vội vàng đóng cửa sổ trình duyệt, nhìn bản phát thảo mà thở dài một tiếng, sau đó đóng giao diện rồi tắt máy tính rời khỏi văn phòng.

Hàn Thư Đồng cùng với ba của Tần Mộc là Tần Viễn Đạo sau khi kết hôn liền thuận tiện mua một trang viên tách biệt ở thành phố Lăng Hải này, mỗi lần Tần Mộc từ nội thành trở về đều tốn không ít thời gian. Lúc Tần Mộc đi vào cửa, Hàn Thư Đồng đang ở trong phòng khách xem các mẫu trang phục do studio của Tần Mộc thiết kế, vừa mới phát hành cách đây không lâu. Đáy mắt tràn đầy sự tán thưởng dành cho con gái, đúng lúc này cũng nghe được tiếng bước chân của Tần Mộc cách đó không xa.

"Tam Tam, tại sao con giữa trưa trở về mà không nói trước một tiếng?" Hàn Thư Đồng đứng dậy nhẹ nhàng cười hỏi: "Đã ăn cơm trưa chưa?"

Tam Tam là nhũ danh của Tần Mộc, do Hàn Thư Đồng đặt cho. Năm ấy, Tần Mộc sau khi ra đời rất thông minh lanh lợi, so với hai người anh trai của mình càng làm cho người khác vừa an tâm lại vừa yêu thích, cũng khiến cho Tần Viễn Đạo vô cùng vui sướng liền cùng với Hàn Thư Đồng thảo luận một phen, chọn một cái tên riêng dễ thương cho bé cưng nhà mình.

Nhũ danh này được gọi luôn cho đến bây giờ, đến nay Tần Mộc cũng đã ba mươi tuổi chẵn rồi.

"Lúc nãy ở bên ngoài con đã ăn rồi." Tần Mộc một tay nắm lấy cánh tay của Hàn Thư Đồng, cùng ngồi xuống sô pha: "Báo trước thì thể nào mẹ cũng lại nấu một bàn đầy đồ ăn."

"Đó không phải muốn bồi bổ cho con sao?" Hàn Thư Đồng nhìn đồng hồ treo tường một chút, lại nói: "Tối hôm nay con ở lại nhà đi, đúng lúc mẹ cũng có chuyện muốn nói với con."

Tần Mộc nhu thuận gật đầu: "Dạ, nghe theo mẹ hết."

Nhận được câu trả lời, Hàn thư Đồng mặt mày rạng rỡ vỗ vỗ tay Tần Mộc: "Con mới lái xe về cũng đã mệt rồi, trước cứ đi nghỉ một lát đi."

Buổi trưa có chút mệt mỏi nên Tần Mộc cũng gật đầu đáp ứng, sau đó đi về phòng của mình. Cô muốn nghỉ ngơi nhưng trái lại không buồn ngủ một chút nào, Tần Mộc ngồi trên ghế, do dự một lát cuối cùng gửi cho Hạ Tinh Trầm một tin nhắn: "Sự tình đã được thu xếp."

Hạ Tinh Trầm nhanh chóng hồi đáp: "Tôi thấy rồi."

Không có nhiều lời, cũng không có cớ để khơi gợi lên đề tài khác. Các nàng không phải không có chủ đề để tán gẫu, mà là vấn đề Tần Mộc muốn đề cập tới, các nàng vẫn chưa hề nói qua. Ví như cô muốn biến mối quan hệ này từ giả thành thật, ví như cô muốn mang những vết sạn trong mối quan hệ bằng hữu này ra soi mói chẳng hạn. Nếu như cô nói ra, thì xác suất thành công là bao nhiêu? Cô có thể nhận lấy kết quả thất bại hay không? Dựa vào những lời mà hôm qua Hạ Tinh Trầm nói, có thể thấy được tỉ lệ thành công quả thật rất thấp, mà Tần Mộc gánh không nổi hậu quả nếu thất bại. Cô không muốn mất đi Hạ Tinh Trầm, dù cho mối quan hệ này chỉ là tình bạn bè. 

Tần Mộc nhìn hộp thư thoại Wechat của Hạ Tinh Trầm một chút, rồi chậm rãi tắt đi. Cô gạt đi cơn buồn ngủ, cầm lấy máy tính xách tay chuyên tâm vẽ bản thiết kế, mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Sau khi Hàn Thư Đồng tiến vào, Tần Mộc đem máy tính bỏ sang một bên, trong lòng đang thầm nghĩ tới chuyện lúc trưa, rốt cuộc chuyện khiến Hàn Thư Đồng muốn tìm cô thảo luận là gì? Nghĩ tới, chắc cũng không phải là chuyện nhỏ.

"Tam Tam, gần đây có bận không?" Hàn Thư Đồng vừa ngồi xuống thì hỏi một câu như vậy.

Tần Mộc thành thật trả lời: "Cũng không tính là bận lắm, buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới cũng đã kết thúc rồi, dạo này tương đối thoải mái."

"Bình thường nhớ chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng lao lực quá." Hàn Thư Đồng vỗ vỗ mu bàn tay của cô khuyên nhủ.

Tần Mộc gật đầu: "Con biết rồi."

Hàn Thư Đồng nhìn cô, nét mặt trước sau vẫn dịu dàng ôn hòa như cũ, bà mang lời muốn hỏi cân nhắc cẩn thận xong mới mở miệng nói: "Qua sinh nhật năm nay thì con cũng đã ba mươi mốt tuổi rồi, cùng Tinh Trầm qua lại cũng được một khoảng thời gian, con vẫn chưa có dự định gì sao?"

"Mẹ, ý của mẹ là...?" Tần Mộc trông đợi may mắn, nhưng trong lòng có cảm giác không thích hợp lắm.

"Còn có ý gì?" Hàn Thư Đồng ám chỉ không thành, liền đem vấn đề nói thẳng: "Con có thời gian thì mang Tinh Trầm về nhà gặp ba mẹ đi, con năm nay cũng đâu còn nhỏ nữa."

Ấn đường Tần Mộc nhăn lại thành một đường, nội tâm gào thét, quả nhiên là chuyện này. Từ lúc cô cùng Hạ Tinh Trầm công khai yêu đương, không lâu sau đó ba mẹ luôn hối thúc cô mang Hạ Tinh Trầm về nhà, nhưng Tần Mộc lo sợ quan hệ thật sự giữa các nàng bị bại lộ cho nên luôn viện đủ thứ lí do để từ chối cho qua chuyện. Hiện tại Hàn Thư Đồng lại nhắc tới, cô sợ rằng chuyện không chỉ đơn giản là mang Hạ Tinh Trầm về nhà ra mắt mà thôi.

"Mẹ, có phải mẹ đã sớm nhìn ra chuyện gì rồi phải không?" Tần Mộc ngồi nhích lại cạnh Hàn Thư Đồng.

Cô vừa hỏi xong thì cảm thấy khả năng này không lớn lắm, Hàn Thư Đồng trước giờ vẫn không quan tâm đến mấy tin đồn thất thiệt. Hai năm trước chuyện các cô công khai, vẫn là cô chủ động nói cho người trong nhà biết. Thấy Tần Mộc hoài nghi, Hàn Thư Đồng đành phải gật đầu thừa nhận: "Là dì Lê của con lúc sáng gọi điện thoại cho mẹ, hỏi mẹ chuyện con cùng Tinh Trầm sắp kết hôn có phải là thật hay không."

Tần Mộc nghe xong mấy lời này, nhíu mày dựa vào ghế sô pha. "Dì Lê" trong miệng của Hàn Thư Đồng không phải ai khác mà chính là Lê Bội Hàm, cũng là một tiền bối trong giới showbiz, rất nhiều năm về trước kết giao với Hàn Thư Đồng, hiện tại được xem là một diễn viên lão làng thật thụ.

Tần Mộc nhịn không được mà ngẫm nghĩ về cuộc gọi này của Hàn Thư Đồng, rốt cuộc phía sau còn có ẩn ý gì hay không. Cô cảm thấy Lê Bội Hàm hẳn sẽ không quên chuyện cô cùng với con gái bà ấy đã từng hẹn hò, lúc ấy suýt chút nữa đã tính đến chuyện kết hôn rồi.

Hàn Thư Đồng thấy con gái không nói gì, trong lòng đối với việc này cũng đã hiểu rõ. Từ trước đến giờ Tần Mộc chưa từng mang Hạ Tinh Trầm về nhà ra mắt, bà cùng với chồng luôn vô cùng mong đợi được gặp người mà con gái nhà mình ái mộ. Muốn biết tính cách của nàng ấy như thế nào, muốn biết quan hệ giữa hai người liệu có đủ sức chèo chống giúp các nàng tiến xa hơn trên con đường phía trước hay không.

Vì Tần Mộc trước giờ sẽ không đề cập đến, lần nào cũng là bà cùng với chồng mình chủ động dò hỏi.

Đương nhiên, bà biết mình có thể bỏ qua Tần Mộc mà hẹn gặp Hạ Tinh Trầm nhưng bà cùng chồng xưa nay đối với chuyện riêng của con cái luôn giữ thái độ tương đối tự do, không gò ép. Nếu thật sự làm như vậy, có lẽ sẽ khiến giữa họ cùng Tần Mộc phát sinh sự hiểu lầm, đây không phải là điều mà bà muốn.

"Tam Tam, có vài lời mẹ nhất định phải nói với con." Hàn Thư Đồng cân nhắc lời mình sắp nói, ngữ điệu ôn hòa: "Mặc dù thời gian con cùng Tinh Trầm qua lại không dài, nhưng cũng không gọi là ngắn. Con so với nàng cũng coi như lớn tuổi hơn, có rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ nhiều hơn nàng một chút. Ví dụ các con của sau này, nếu như trong lòng con đã xác định là nàng thì con nhất định phải nó rõ ràng cho nàng biết. Tất nhiên, mẹ hi vọng nàng ấy cũng có thể đối xử với con như thế."

Tần Mộc nghe bà nói có chút ngẩn người, xưa kia ba mẹ chỉ hỏi nàng cùng Hạ Tinh Trầm chung sống như thế nào, nhưng lần này lại hỏi sâu hơn nữa.

Cô hít vào một hơi, cười đáp: "Mẹ, mẹ đang lo lắng con hoặc Tinh Trầm không nghiêm túc với chuyện tình cảm sao?"

Hàn Thư Đồng bản tính vốn dịu dàng, tháng năm lắng đọng càng làm cho vẻ nhàn tĩnh, đoan trang trời sinh của bà phát huy tới cực điểm. Chỉ thấy bà lắc đầu, nghiêm túc nói với Tần Mộc: "Mẹ tin con nhất định có lí do của mình, cho nên mới chậm chạp không để cho chúng ta gặp nàng. Tam Tam, mẹ chẳng qua lo lắng các con lơ là cảm nhận của đối phương mà thôi."

Tần Mộc nhẹ giọng cười: "Chắc chắn sẽ không, con rất quan tâm đến nàng."

Tim của cô vì câu nói này mà run rẩy một hồi, cô không dám nói là các cô quan tâm lẫn nhau. Bởi vì Hạ Tinh Trầm hoàn toàn không biết rằng cô đã nảy sinh ra tư tâm muốn vượt rào như thế này, không biết rằng cô ở trong đêm tối đã trằn trọc, trăn trở bao lần nhưng vô phương vô cách khép mi, càng không biết rằng hiện tại cô dùng trăm phương ngàn kế chỉ để có thể duy trì tiếp diễn mối quan hệ này.

Chỉ cần có một phần trăm khả năng như thế, chỉ cần trong làn sương mù này cho cô ngửi được mùi hương nhàn nhạt, cô sẽ gắng sức vén ra màn sương dày đặc.

Tác giả có lời muốn nói:

-Hạ Tinh Trầm: Nào, đài hỏa thiêu chuẩn bị sẵn cho mấy người rồi, đến theo đuổi tôi đi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro