
Chương 80: Triệu Vô Cực
"Triệu sư phụ, như vậy... có phải hơi quá không?" Đái Mộc Bạch chần chừ lên tiếng, nét mặt đầy lo lắng.
Triệu Vô Cực không buồn mở mắt, chỉ khẽ nhướng mày trừng mắt nhìn hắn: "Có gì mà không được? Viện trưởng không ở đây, ta chính là người có quyền quyết định cao nhất tại học viện. Ta nói được - thì là được."
Hắn vươn tay ra, chẳng biết từ đâu lấy ra một cây nhang đỏ mảnh, đầu nhang đã cháy sẵn lửa. Một cú vẩy tay, cây nhang lập tức cắm thẳng xuống mặt đất như đinh đóng, không chút dao động.
"Một nén hương. Các ngươi có thời gian chuẩn bị đúng bằng từng đó." Triệu Vô Cực nói xong liền quay lại ghế, ngồi xuống như thể chẳng có chuyện gì đáng để bận tâm, nhắm mắt lại, lại bắt đầu giả vờ... ngủ.
Không khí chợt trở nên ngưng trọng.
Bốn người Đường Tam thoáng nhìn nhau, tuy không nói gì nhưng đều có thể cảm nhận được sự áp lực rõ ràng đang đè nặng lên bờ vai mình.
Mộ Hàn lúc này tiến lên thêm một bước, đứng sóng vai cùng Đái Mộc Bạch. Nàng vẫn im lặng từ đầu, nhưng ánh mắt đã trở nên sâu hơn, nhìn về phía Triệu Vô Cực, như đang cân nhắc điều gì đó.
"Lại đây." Đái Mộc Bạch ra hiệu cho bốn người, giọng nói rõ ràng thấp xuống.
Khi cả bốn đã vây quanh, hắn không giấu được sự nghiêm túc: "Vốn dĩ khảo quan của các ngươi là ta. Chỉ cần cầm cự trong thời gian một nén hương là vượt qua. Nhưng ai ngờ hôm nay Triệu sư phụ lại hứng thú muốn đích thân ra tay. Ta cũng không dám cản."
Tiểu Vũ cười hì hì: "Vị Triệu sư phụ này... chẳng lẽ cũng giống người kiểm tra ở cửa trước, là một cường giả Hồn Đế?"
Đái Mộc Bạch lắc đầu, khóe môi giật giật như cười mỉa: "Không phải."
Tiểu Vũ nhướng mày: "Vậy thì có gì phải sợ. Bọn ta đều đã gần 30 cấp, 4 đánh 1, dù mạnh đến đâu thì cũng không đến mức bị đánh bại trong một nén hương chứ?"
Đái Mộc Bạch liếc mắt nhìn nàng như thể đang nhìn một kẻ không hiểu chuyện, giọng điệu nặng hơn vài phần: "Các ngươi nghĩ dễ vậy sao? Triệu sư phụ không phải Hồn Đế, mà là 76 cấp Hồn Thánh. Thú vũ hồn hệ cường công – Kim Cương Hùng. Là phó viện trưởng học viện, thực lực tổng hợp chỉ xếp sau viện trưởng."
"76 cấp... Hồn Thánh?" Bốn người Đường Tam gần như đồng loạt hít một hơi lạnh, đồng tử co rút.
Trong đầu Đường Tam chợt vang lên lời Đại Sư từng nói - một Hồn Thánh chân chính, có thể độc chiến hàng vạn hồn sư dưới 30 cấp mà vẫn không rơi vào thế hạ phong. Đó không còn là khác biệt giữa cấp bậc - mà là giữa hai thế giới.
Tiểu Vũ chớp mắt liên tục, giọng nàng có chút không tin: "Không thể nào... hắn nhìn còn trẻ hơn cả vị sư phụ ở cổng trước mà..."
Lần này không chỉ Đái Mộc Bạch, mà ngay cả Mộ Hàn cũng khẽ gật đầu, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ: "Tuổi không định nghĩa thực lực. Cũng giống như trí tuệ không định nghĩa qua tuổi tác. Trên đời này có những người, một khi đã bước vào con đường hồn sư, sẽ dùng cả đời chỉ để đi về phía trước. Triệu Vô Cực chính là một trong số đó."
Đái Mộc Bạch gật đầu phụ họa: "Hắn là người nổi danh khắp đại lục với danh hiệu 'Bất Động Minh Vương'. Đừng nói là các ngươi bốn người, cho dù có thêm ta và một vài trợ giảng, cũng không chắc có thể trụ nổi một nén hương khi hắn toàn lực xuất thủ."
Thiếu nữ nhu mỹ - Trữ Vinh Vinh - đột nhiên bật thốt: "Bất Động Minh Vương... Triệu Vô Cực?!"
Đường Tam giật mình nhìn nàng.
Vinh Vinh hạ thấp giọng, nói nhanh như sợ ai nghe thấy: "Năm xưa, Triệu Vô Cực từng có xích mích với Vũ Hồn Điện. Vũ Hồn Điện phái mười sáu giáo chủ cấp Hồn Đế vây công hắn - vậy mà hắn phá vây thoát được. Sau đó biệt tích. Mọi người đều cho rằng hắn đã bị truy sát đến chết... Không ngờ... lại ẩn thân tại học viện này!"
Nghe vậy, đến cả Tiểu Vũ cũng há hốc miệng. Bọn họ trước giờ chỉ nghe nói đến hồn sư cấp cao trong truyền thuyết, chưa từng nghĩ sẽ gặp một người như vậy... trong khảo nghiệm nhập học!
Đái Mộc Bạch hạ giọng, ánh mắt nghiêm nghị: "Triệu sư phụ có bảy hồn hoàn: hai bách niên, hai thiên niên, ba thiên niên khác - đều thuộc tính cường công và phòng ngự. Nếu các ngươi muốn vượt qua khảo nghiệm, chỉ có một cách - phối hợp thật chặt chẽ."
Mộ Hàn khi ấy khẽ nhích một bước, ánh mắt nàng đảo qua cả bốn người, rồi trầm giọng, lạnh nhạt nhưng đầy sức nặng:
"Không cần thắng. Chỉ cần trụ. Nhưng đừng quên, bất kỳ sơ suất nào... cũng có thể khiến các ngươi phải rời khỏi đây vĩnh viễn."
Câu nói ấy khiến cả bốn lập tức căng thẳng, không khí không còn chút thảnh thơi nào.
Đường Tam là người mở lời trước:
"Ta tên là Đường Tam. Vũ hồn: Lam Ngân Thảo. Cấp 29, hệ khống chế."
Tiểu Vũ lập tức tiếp lời:
"Tiểu Vũ. Vũ hồn: Thỏ Tuyết. Cấp 29, hệ cường công."
Trữ Vinh Vinh nói chậm rãi, giọng nhẹ hơn nhưng rõ ràng:
"Trữ Vinh Vinh. Vũ hồn: Thất Bảo Lưu Ly Tháp. Cấp 26, khí hồn sư hệ phụ trợ."
Cuối cùng, thiếu nữ băng lãnh mở miệng, giọng nói thanh lạnh như băng tan trên đá:
"Chu Trúc Thanh. Vũ hồn: U Minh Linh Miêu. Cấp 27, hệ mẫn công."
Ngay lúc ấy, ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà dừng lại ở Trữ Vinh Vinh.
Đường Tam hơi nhíu mày: "Thất Bảo Lưu Ly Tháp? Chẳng lẽ ngươi đến từ... Thất Bảo Lưu Ly Tông?"
Trữ Vinh Vinh khẽ gật đầu, không giấu diếm.
Mộ Hàn đứng lặng yên bên cạnh, lúc này mới nhẹ nhàng bước tới giữa nhóm bốn người, cúi đầu liếc nhìn cây nhang đang cháy được một đoạn.
"Còn chưa tới nửa nén hương. Thời gian không còn nhiều." Ánh mắt nàng đảo qua từng người một, sau đó nói chậm rãi, từng chữ rõ ràng: "Chỉ có sự phối hợp mới là chìa khóa. Khống chế. Cường công. Mẫn công. Phụ trợ. Các ngươi có đầy đủ. Cái thiếu, là ăn ý."
Nàng hơi ngừng lại, rồi thấp giọng:
"Cho dù là quái vật... cũng cần học cách nương tựa nhau."
Rồi không nói thêm, Mộ Hàn lui về lại đứng cạnh Đái Mộc Bạch. Hai người họ lúc này như hai cột trụ trầm mặc giữa sân thi, một trầm ổn, một vững chắc - không chỉ dõi theo, mà còn gánh lấy mọi kết quả sau nén nhang định mệnh ấy.
Đại sư từng đánh giá về Thất Bảo Lưu Ly Tháp chỉ bằng một câu ngắn gọn nhưng đầy trọng lượng:
"Đệ nhất cường đại phụ trợ khí vũ hồn. Người bạn tốt nhất của tất cả hồn sư hệ chiến đấu."
Trong sáu tiêu chí đánh giá vũ hồn mà Vũ Hồn Điện vẫn dùng để phân loại cấp bậc, lệnh bài của Đại sư chỉ thiếu ba trong số đó. Một trong ba vũ hồn mà ông không có quyền đánh giá - chính là Thất Bảo Lưu Ly Tháp. Uy danh của Thất Bảo Lưu Ly Tông trong giới hồn sư, từ đó có thể thấy rõ.
Trữ Vinh Vinh hơi xấu hổ, lè lưỡi: "Đừng có nhìn ta kiểu đó... Ta cũng giống người thường thôi. Ta lén bỏ nhà đi mà. Chờ chúng ta vượt qua khảo nghiệm này rồi nói. Vũ hồn của ta đúng là Thất Bảo Lưu Ly Tháp. Hai cái hồn hoàn. Có thể tăng cường lực lượng và tốc độ cho đồng đội, mỗi loại tăng khoảng 30%. Cầm cự một nén hương không phải vấn đề quá lớn."
Tăng 30%... Con số này thoạt nghe có vẻ chỉ là con số tham khảo, nhưng Đường Tam lại hiểu rõ - Thất Bảo Lưu Ly Tháp được Đại sư ca ngợi là "Đệ nhất phụ trợ vũ hồn" không chỉ nhờ hiệu suất tăng phúc, mà bởi vì mỗi khi có thêm một hồn hoàn, không chỉ tăng thêm một thuộc tính mới, mà toàn bộ hiệu quả của các hồn kỹ trước cũng tăng thêm 10%.
Nói cách khác, nếu Trữ Vinh Vinh đạt tới 30 cấp, nàng sẽ có ba hồn kỹ - tức là có thể phụ trợ ba loại thuộc tính, và hiệu suất tăng lên thành 40% cho tất cả. Nếu đạt đến 70 cấp, hiệu quả của bảy hồn kỹ phụ trợ có thể nâng sức mạnh lên gần gấp đôi trong chớp mắt. Đối với hồn sư chiến đấu, sự hiện diện của một người như vậy... chẳng khác gì thần trợ chiến.
Ở bất kỳ đâu trên đại lục - chỉ cần có một người mang Thất Bảo Lưu Ly Tháp, liền lập tức trở thành đối tượng tranh đoạt của vô số thế lực. Chỉ tiếc là, hiệu ứng tăng phúc của Thất Bảo Lưu Ly Tháp không thể cộng dồn - nếu có hai người cùng sở hữu, chỉ người có hồn lực cao hơn mới tính.
Nhược điểm duy nhất? Không có năng lực tấn công - những hồn sư loại này bắt buộc phải được bảo vệ bởi chiến hồn sư. Nhưng - người sẵn lòng bảo vệ Thất Bảo Lưu Ly Tông... chưa bao giờ là ít. Trong số đó có ít nhất hai người là Phong Hào Đấu La.
Mộ Hàn từ phía sau nhóm bốn người bước lại gần, ánh mắt phẳng lặng nhìn Trữ Vinh Vinh rồi chậm rãi nói:
"Một Thất Bảo Lưu Ly Tháp chân chính... chính là cái xương sống vô hình nâng đỡ cả một đội hình. Ngươi không cầm kiếm, không phóng đao, nhưng mỗi hồn hoàn của ngươi... lại là một nhát chém vào chiến trường."
Lời nhận xét không mang quá nhiều cảm xúc, nhưng lại khiến Trữ Vinh Vinh khẽ run lên, như được công nhận.
Đái Mộc Bạch lúc này hít sâu một hơi, nghiêm nghị:
"Bốn người các ngươi không trùng hệ, cũng không xung đột vũ hồn. Tổ hợp không tệ. Phối hợp thế nào, tự các ngươi quyết định."
Đường Tam gật đầu, nhanh chóng đưa ra chiến lược:
"Trữ Vinh Vinh làm phụ trợ, duy trì tăng phúc cho toàn đội. Tiểu Vũ làm công kích chủ lực, ta sẽ lo phần khống chế và tìm sơ hở của Triệu sư phụ để tạo khoảng trống. Chu Trúc Thanh - ngươi dùng tốc độ từ hai bên đánh phá, tạo áp lực đa điểm. Đội hình hình thoi - ba điểm tấn công, một điểm trung tâm phụ trợ."
Tiểu Vũ và Trữ Vinh Vinh đều gật đầu, Chu Trúc Thanh cũng khẽ liếc nhìn Đường Tam rồi đồng ý bằng một tiếng "được" ngắn gọn.
Mộ Hàn hơi nheo mắt khi nghe chiến lược. Nàng không xen vào, chỉ lặng lẽ đánh giá năng lực tổ hợp ấy - nếu tính toán không sai, bọn họ ít nhất có thể trụ được... một phần ba nén hương.
Ngay lúc ấy, thanh âm trầm thấp của Triệu Vô Cực vang lên như tiếng chuông đồng gõ vào lòng đất:
"Thương lượng xong chưa?"
Cả bốn quay lại nhìn. Cây nhang trên mặt đất đã cháy đến hơn một nửa.
"Có thể bắt đầu." Đái Mộc Bạch gật đầu nói, lập tức lùi sang bên, ánh mắt không rời khỏi sư phụ mình - hắn biết, dù là trận chiến 'học trò đánh thầy' này, mỗi giây cũng là một bài học vô giá.
Triệu Vô Cực đứng dậy. Một tiếng "rắc rắc" giòn vang từ các khớp xương khi hắn xoay cổ tay, bắp tay căng ra dưới lớp áo chật - áp lực như núi lập tức đè nặng lên cả không gian. Không khí chung quanh giống như cũng bị nén xuống vài phần.
Và đúng lúc ấy - Trữ Vinh Vinh hành động.
"Thất bảo chuyển xuất hữu Lưu Ly!"
Giọng nói thanh thuần vang lên, thân hình nàng xoay một vòng, thất thải quang mang như sóng nước cuốn tròn quanh nàng. Một tòa tháp cao hơn một thước xuất hiện trong lòng bàn tay, ngưng tụ ánh sáng trong suốt như lưu tinh kết tụ.
Hai hồn hoàn màu vàng dưới chân bừng sáng.
"Thất bảo hữu danh, nhất viết: Lực!"
Ba đạo thải quang nhất thời phóng ra, bao phủ lên Đường Tam, Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh. Một cảm giác ấm áp lập tức tràn khắp toàn thân, như có một nguồn năng lượng đang khuếch tán trong từng tế bào. Lực lượng bùng lên, như được tiếp máu.
Triệu Vô Cực lướt mắt một vòng, ánh sáng trong đáy mắt thoáng lay động:
"Hảo gia hỏa. Không ngờ năm nay có thí sinh từ Thất Bảo Lưu Ly Tông. Phất Lan Đức lão quỷ chắc sướng đến phát khóc."
Hắn cười một tiếng, chậm rãi rút ra một cây nhang mới, đốt bằng ngón tay, rồi cắm thẳng xuống đất - không dùng bất kỳ công cụ nào, chỉ đơn giản... điểm tay một cái.
"Thất bảo hữu danh, nhị viết: Tốc!"
Đạo thải quang thứ hai bùng nổ - tốc độ tăng mạnh. Đường Tam cảm giác thân thể nhẹ đi, như chỉ cần bước một bước là có thể vượt gió.
Trong lòng hắn không khỏi thầm than: "Quả nhiên là đệ nhất phụ trợ vũ hồn... thật sự không hề khoa trương."
Cả đội đã vào trạng thái chuẩn bị.
Ngay khi cây nhang thứ hai vừa cắm xuống - Triệu Vô Cực động!
Nhưng - hắn không tấn công!
Hai chân đồng thời co lại, quỳ nửa gối, rồi hai tay tung xuống mặt đất như hai búa sấm.
"Ầm!"
Mặt đất dưới chân chấn động dữ dội - là đòn khởi đầu quen thuộc của Triệu Vô Cực: Trấn Địa Phách Thạch Quyền!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro