
Chương 36: Cổ Nguyệt Na
Đường Hàn cùng Nhất Tử tiến sâu vào trung tâm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Không khí ở đây đặc quánh, linh lực trong không gian như xoáy lại thành từng tầng lớp vô hình, tựa những màng chắn tự nhiên bảo vệ nơi cấm địa. Dưới chân là địa thảm đen đặc như than, từng bước đi lún sâu, sương mù dày đặc phủ kín tầm mắt, khiến không gian như vặn vẹo, hư ảo mà nguy hiểm.
Ngay phía sau hai người, A Nguyệt bị áp chế hồn lực, thần sắc tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh. Nơi sâu nhất Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, dù nàng là Thú Vương cũng chưa từng dám tiến sâu đến đây. Cảm giác nơi này như vùng đất cấm sinh dành cho mọi sinh vật yếu kém.
Nhất Tử vẫn đi sát bên cạnh Đường Hàn, ánh mắt cẩn trọng. Hắn chốc chốc lại liếc ra sau nhìn A Nguyệt, như đang cảnh giác hoặc lo nàng làm chuyện điên rồ.
Cuối cùng hắn thấp giọng nói:
"Chủ nhân, càng tiến gần, khí tức càng nặng nề. Nếu đoán không lầm, Đế Thiên đã cảm ứng được rồi."
Đường Hàn nhếch môi:
"Cảm ứng thì sao? Hắn có dám cản ta không?"
Đường Hàn cùng Nhất Tử tiến sâu vào trung tâm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Không khí càng lúc càng đặc quánh, linh lực trong không gian xoáy tụ thành từng lớp như những dòng chảy vô hình quanh cơ thể nàng, tựa như vạn vật đều phải nhường bước cho sự hiện diện của kẻ mạnh nhất.
Dưới chân là lớp địa thảm đen đặc, mỗi bước đi của Đường Hàn không hề để lại dấu vết, không khí xung quanh lại như tự động mở lối, không dám cản đường.
Nhất Tử lặng lẽ theo sát phía sau, không lên tiếng chất vấn hay lo ngại, bởi hắn biết rõ — trên đời này, không ai có thể khiến Đường Hàn phải kiêng dè.
Thứ khí thế ấy, sức mạnh ấy, như một vị Chúa Tể bước đi trong lãnh địa của chính mình, không ngài ấy không phải chúa tể mà là một vị thần giữa thế gian, vua của thần minh.
Nàng bước tiếp, ngữ điệu bình lặng như thể đang nói một chuyện rất đỗi bình thường:
"Ta đến... là để tặng Ngân Long Vương một món quà."
Nhất Tử nghe thế, hơi sững người. Hắn đã đi theo Đường Hàn bao năm, rất hiếm khi nghe nàng nói về "quà tặng". Thứ mà nàng muốn trao đi, há lại là vật tầm thường?
"Thưa chủ nhân, món quà ngài nói... là gì?"
Đường Hàn cười nhạt:
"Ngươi biết để làm gì? Thứ ta cho nàng ta... vật kia ngươi không nên hỏi."
Ánh mắt nàng lạnh như băng tuyết ngàn năm, nhưng sâu thẳm trong đó lại mang theo một sự khinh thường tuyệt đối với mọi tồn tại khác. Dưới gót chân nàng, dù là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hay bất kỳ Thần Thú nào cũng chỉ như bụi cát.
Đúng lúc này, một tiếng gầm long trời lở đất vang lên, linh khí điên cuồng đảo lộn.
Một áp lực khủng khiếp từ sâu trong rừng bùng phát. Sương mù bị xé toạc, mặt đất rạn nứt.
Từ trong làn khói mờ, một thân ảnh khổng lồ bước ra — Đế Thiên. Hắn là Hắc Hổ khổng lồ, giáp đen phủ kín cơ thể, đôi mắt vàng như nhật nguyệt, toàn thân toát ra khí thế của Thú Thần đỉnh phong.
Đế Thiên nheo mắt, sát ý sục sôi:
"Kẻ nào dám xâm phạm cấm địa Tinh Đấu Đại Sâm Lâm?"
Nhưng khi ánh mắt hắn rơi vào Đường Hàn, đồng tử bỗng co rút, linh giác bẩm sinh của Thú Thần vang lên hồi chuông cảnh báo.
Đường Hàn dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng Đế Thiên:
"Cuối cùng cũng chịu ra mặt."
Giọng nàng bình thản, nhưng mỗi chữ như trọng chùy đập xuống đất.
Đế Thiên nghiến răng, gầm vang:
"Ngươi là ai? Vì sao đến nơi này?"
Đường Hàn nở nụ cười nhạt:
"Ta là ai... không quan trọng. Ngươi chỉ cần biết, ta đến đây không phải để giết ngươi, càng không phải để cướp đoạt cái gì."
Nàng nhấc tay, ánh sáng bạc ngưng tụ, Thần Định Hồn Cung hiện ra, luồng áp lực khiến thiên địa run rẩy.
"Ta chỉ đến để gặp Ngân Long Vương. Trao cho nàng ta... món quà mà nàng ta xứng đáng nhận."
Đế Thiên vẫn không chịu buông tha, đôi mắt hổ lóe lên chiến ý:
"Ngươi nghĩ, chỉ bằng vài lời đó có thể bước sâu vào đây sao? Ngân Long Vương đang ngủ say, nơi này là cấm địa. Nếu ngươi tiến thêm một bước, dù là ai... cũng phải chết."
Đường Hàn phẩy tay áo, khí thế bùng lên như sóng thần cuốn sạch trời đất, một luồng áp lực khiến ngay cả Đế Thiên cũng bị ép phải lùi nửa bước.
"Ngươi có thể thử."
Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng từng chữ như lời tuyên phán vận mệnh. Ánh mắt kia, dáng vẻ kia, tựa như một vị Vương giả vĩnh viễn không thể xâm phạm.
Phía sau, A Nguyệt lặng người. Nàng nhìn bóng lưng thẳng tắp của Đường Hàn, lòng dâng lên nỗi chấn động khó diễn tả. Đây là sức mạnh gì mà khiến ngay cả Thú Thần cũng phải cảnh giác, lui bước?
Hắn thực sự... đứng trên tất cả sao?
Món quà... cô ấy trao Ngân Long Vương là gì? Và rồi, điều gì đang chờ đợi toàn bộ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm sau cuộc gặp mặt này?
Nàng mơ hồ cảm nhận, mọi thứ... sẽ không còn như trước nữa.
Đường Hàn cười khẩy, một tay vung lên, Thần Định Hồn Cung hiện ra trong tay nàng. Ánh sáng bạc lạnh lẽo tỏa khắp, cung khí lẫm liệt đâm thẳng trời cao.
"Cấm địa? Với ngươi là cấm địa, với ta, chỉ là đường tắt."
Nhất Tử nhìn thấy cung, ánh mắt sáng lên hưng phấn, thấp giọng:
"Chủ nhân muốn giết luôn Thú Thần sao?"
Đường Hàn không trả lời, nhưng sát khí đã cuộn trào, ánh mắt nàng đã là câu đáp rõ ràng — nàng chưa từng đàm phán với ai. Ai dám cản đường, diệt.
Phía sau, A Nguyệt cắn chặt môi, tim đập loạn trong lồng ngực. Đế Thiên không phải kẻ dễ đối phó. Hắn là Thú Thần! Một Thú Thần tồn tại vượt xa cấp bậc Thú Vương, kẻ có thể hủy diệt nàng chỉ trong một cái chớp mắt.
Nhưng Đường Hàn... nàng nhìn bóng lưng thẳng tắp ấy, không hề sợ hãi, không hề chùn bước, như một đao phong sẵn sàng chém nát cả thiên địa.
Nàng bỗng thấy lạnh toát.
Nếu Đường Hàn thật sự mạnh đến mức có thể giết cả Thú Thần, thì con gái nàng... liệu có còn cơ hội báo thù?
Đường Hàn hờ hững nói:
"Tên nhóc con đó không xứng để ta động tay. Cút sang một bên. Ngươi mà đi theo thì đừng trách."
Rời khỏi nơi đối đầu với Đế Thiên, Đường Hàn tiến thẳng đến nơi sâu nhất trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, không ai dám cản, không sinh linh nào đủ sức ngăn. Dưới bước chân nàng, cả thiên địa cũng phải né tránh.
Cuối cùng, trước mắt nàng hiện ra một hồ nước xanh thẳm, yên lặng nằm giữa rừng rậm âm u. Mặt hồ phẳng lặng như gương, chiếu ánh trăng nhàn nhạt, từng tia lam quang mờ mịt lan tỏa như hơi thở của đất trời.
Sinh Mệnh Chi Hồ.
Nơi đáy hồ sâu nhất, Ngân Long Vương Cổ Nguyệt Na đang ngủ say suốt vạn năm dài đằng đẵng.
Đường Hàn đứng trên bờ hồ, ánh mắt lạnh nhạt mà uy nghiêm, giống như nữ vương cao cao tại thượng nhìn xuống tất thảy.
Phía sau, A Nguyệt đã im lặng đứng đợi từ lâu, còn Nhất Tử thì nửa quỳ nửa đứng, không dám thở mạnh.
"Nhất Tử," Đường Hàn cất giọng, "Chuẩn bị. Ta cần lấy Thanh Long ra."
Nhất Tử run lên, cung kính cúi đầu:
"Tuân lệnh."
Chỉ thấy không gian trước mặt Đường Hàn chấn động, một cánh cổng u quang đen kịt mở ra, từ trong đó một con Thanh Long khổng lồ chậm rãi bay ra. Thân hình nó dài hàng chục trượng, vảy xanh biếc như ngọc, mỗi nhịp thở đều khiến thiên địa rung động. Cặp mắt vàng kim đảo qua, mang theo uy nghi của thần long cổ xưa.
Nhất Tử dù đã quen với cảnh tượng này nhưng vẫn không khỏi hít sâu một hơi. Hắn biết rất rõ: đây là sủng thú mà Đường Hàn thu phục từ trong hệ thống — Thanh Long chính thống, là huyết mạch gần nhất với Long Thần, đỉnh cao trong tất cả chủng loài chân long.
Đường Hàn nhẹ giọng:
"Trích một giọt tinh huyết của nó."
Thanh Long gầm khẽ, ngoan ngoãn cúi đầu, để Đường Hàn chỉ tay lên thân thể khổng lồ ấy. Đầu ngón tay nàng phát ra một luồng sáng mỏng, chọc xuyên qua lớp vảy rắn chắc, chậm rãi hút ra một giọt tinh huyết. Giọt máu kia màu lam thẳm xen lẫn kim sắc, vừa rời khỏi thân thể Thanh Long đã tỏa ra khí tức thần thánh, linh áp kinh thiên.
Đường Hàn nhốt giọt tinh huyết vào ngọc bình, sau đó phẩy tay, Thanh Long liền quay về không gian hệ thống, cả bầu trời lập tức yên tĩnh trở lại.
Nàng nhìn Nhất Tử:
"Ngươi biết vì sao ta phải đưa tinh huyết Thanh Long cho Ngân Long Vương không?"
Nhất Tử cúi đầu đáp:
"Thuộc hạ... không dám đoán bừa."
Đường Hàn cười nhạt, ánh mắt sâu như vực thẳm:
"Ngân Long Vương mang huyết mạch Long Thần, nhưng không hoàn chỉnh, lại đang trọng thương ngủ say. Một giọt tinh huyết này sẽ kích thích bản nguyên, giúp nàng ta thức tỉnh sớm, đồng thời cũng có thể tinh lọc lại huyết mạch. Nếu nàng ta có thể dung hợp... thì sẽ là một long chủng hoàn mỹ nhất, đủ tư cách ................."
Nàng dừng lại, liếc nhìn mặt hồ lặng lẽ:
"Ta chưa thành thân, nhưng nhân duyên tương lai... đã sớm định rồi. Ta không cần một người con rể tầm thường. Cơ hội ta đã cho, nếu không nắm được... thì nàng ta vĩnh viễn chỉ là sâu kiến, không xứng với bảo bối của ta."
Nhất Tử nghe đến đây, ánh mắt khẽ dao động. Hắn thầm hiểu: trong thiên hạ, người Đường Hàn nhận là "bảo bối", trên dưới vạn tộc cũng chỉ có một.
Nhất Tử khẽ rùng mình, hắn hiểu rõ Đường Hàn chưa từng bố thí vô ích. Món quà này không chỉ là cơ duyên, mà cũng là gông xiềng.
A Nguyệt đứng sau, lặng lẽ nhìn giọt tinh huyết trong ngọc bình, lòng dậy lên một tia chấn động. Nàng thầm nghĩ — Ngân Long Vương à, ngươi may mắn hay bất hạnh... e là cũng không tự mình quyết được nữa rồi.
Đường Hàn nhấc tay, từ bình ngọc, giọt tinh huyết như sao trời rơi xuống, xuyên qua mặt hồ mà không gợn sóng, chìm thẳng vào nơi sâu nhất.
"Ngân Long Vương, Cổ Nguyệt Na... tỉnh dậy đi. Ngươi có nợ ta một ân tình — cũng có một số mệnh mới cần gánh."
Lời nói vừa dứt, linh khí hồ nước liền nổi sóng ngầm. Từ sâu thẳm, một nhịp đập yếu ớt truyền lên... dấu hiệu của sự thức tỉnh.
Từng đợt lam quang dưới lòng hồ dần trở nên mãnh liệt, mặt hồ vốn phẳng lặng nay cuộn lên từng vòng sóng gợn. Mặt trăng treo cao trên trời, ánh nguyệt quang xuyên qua tầng tầng lá cây rọi xuống, chiếu lên lớp nước trong suốt, ánh lên sắc lam mờ nhạt tựa mộng ảo.
Bỗng nhiên, một tiếng long ngâm xa xăm vang vọng từ đáy hồ sâu thẳm, hồ nước như bị một sức mạnh thần bí nào đó khuấy động, nước bắn tung lên trời. Ngay sau đó, một bóng người chậm rãi nổi lên từ lòng hồ, mái tóc bạc dài xõa tung như thác nước, ánh mắt khép hờ, từng tia uy áp bẩm sinh theo mỗi bước nàng nhấc lên mặt hồ mà tỏa ra.
Cổ Nguyệt Na — Ngân Long Vương — cuối cùng đã thức tỉnh.
Đường Hàn đứng thẳng bên bờ hồ, áo bào đen phất nhẹ theo gió đêm, thần sắc lạnh nhạt mà cao ngạo như thể tất cả đều nằm trong dự tính. Đôi mắt nàng mang theo tia quan sát, tựa như đang kiểm nghiệm kết quả thí nghiệm vừa hoàn tất.
Cổ Nguyệt Na đứng lơ lửng giữa không trung, ánh mắt băng lãnh nhìn về phía Đường Hàn.
"Là ngươi... kêu ta tỉnh dậy?"
Giọng nói nàng lạnh như hồ băng vạn năm, mang theo sự nghi hoặc và vài phần tức giận.
"Ngươi là ai? Vì sao trên người ta lại có Long huyết?"
Đường Hàn ánh mắt thản nhiên liếc qua nàng, tựa cười mà không phải cười:
"Rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Xem ra một giọt tinh huyết của Thanh Long không uổng phí."
"Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?"
Cổ Nguyệt Na ánh mắt rét lạnh, sát khí dâng lên:
"Ngươi không phải Long Tộc, tại sao lại có được vật này? Đưa ta tỉnh dậy, rốt cuộc muốn gì từ ta?"
Đường Hàn vẫn bất động, khí thế tựa như vạn cổ bất diệt, không thèm đặt sát khí của Cổ Nguyệt Na vào mắt. Nàng nhàn nhạt nói:
"Muốn gì sao? Ta chẳng cần thứ gì từ ngươi cả. Ta chỉ cho ngươi một cơ hội... Cơ hội để trở thành hoàn mỹ."
Cổ Nguyệt Na sắc mặt ngưng trọng, trong lòng mơ hồ bất an. Từ khi thức tỉnh tới giờ, nàng cảm giác bản thân như vừa lột xác một tầng, sức mạnh trong cơ thể cường đại hơn trước vô số lần, nhưng đồng thời, lại có một tia khí tức xa lạ không thuộc về bản thân.
"Ngươi... đã động tay động chân gì với ta?"
Đường Hàn cười nhạt, đôi mắt như thấu suốt tất cả:
"Một giọt tinh huyết Thanh Long. Ngươi mang huyết mạch Long Thần không hoàn chỉnh, ta chỉ giúp ngươi kích thích bản nguyên, thanh lọc tạp chất, sửa chữa huyết mạch khiếm khuyết mà thôi."
Nàng bước lên một bước, giọng nói lãnh đạm mà uy nghiêm:
"Nếu ngươi có thể hoàn toàn dung hợp nó... thì ngươi mới xứng làm Long Tộc hoàn mỹ nhất, chân chính có tư cách kế thừa Long Thần. Bằng không... ngươi mãi mãi chỉ là một con sâu kiến đội lốt rồng, sống lâu cũng chỉ là chờ ngày mục ruỗng."
Cổ Nguyệt Na sắc mặt thay đổi, ánh mắt dâng lên chấn động không thể khống chế.
Đường Hàn tiếp lời, đáy mắt lạnh như băng:
"Ta không cần một con rối. Cơ hội ta đã cho. Nếu ngươi không nắm được thì tự mình chờ diệt vong đi."
"Ngươi có ý gì?" Cổ Nguyệt Na cắn răng, áp chế sự run rẩy trong lòng:
"Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại làm thế với ta?"
Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được loại bất lực này. Một người không rõ lai lịch, chỉ tùy tiện đưa ra một giọt tinh huyết đã khiến vận mệnh nàng thay đổi, mà nàng không thể chống lại chút nào.
Đường Hàn nghe vậy thì ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm:
"Ta? Một kẻ đứng trên thiên đạo, bước ra khỏi vòng sinh tử của thế giới này. Ta chỉ thuận tay mà thôi."
Nàng dừng lại, môi khẽ cong, ánh mắt liếc qua Cổ Nguyệt Na như thể đánh giá một vật phẩm:
Đường Hàn thản nhiên nhìn Cổ Nguyệt Na, đáy mắt thâm sâu khó dò:
"Ta đã giúp ngươi, thiên đại ân tình như vậy, ngươi phải trả."
Thanh âm nàng lạnh nhạt nhưng mang theo uy nghi không thể kháng cự:
"Sau này, sẽ có một đứa trẻ mang huyết mạch của ta tìm đến ngươi. Ta muốn ngươi thay ta trông chừng và bảo vệ nó đến khi trưởng thành. Đây là món nợ ngươi phải trả."
Cổ Nguyệt Na ánh mắt trầm xuống, vừa kinh ngạc, vừa khó hiểu, nhưng chưa kịp mở miệng, Đường Hàn lại bổ sung, giọng điệu lười biếng như đùa cợt:
"Tất nhiên... nếu tương lai hai người các ngươi thuận mắt nhau, ngươi tình ta nguyện, thê thê cũng được. Ta... sẽ không ngăn cản."
Lời nói buông nhẹ tựa như gió đêm thổi qua, nhưng khiến nội tâm Cổ Nguyệt Na chấn động mãnh liệt.
Nàng kinh ngạc nhìn bóng dáng Đường Hàn chậm rãi xoay người rời đi, vạt áo đen cuốn theo gió đêm, tiêu sái, ngạo nghễ.
Ngay khi bóng dáng ấy sắp khuất hẳn trong màn đêm, thanh âm lãnh đạm kia lại lần nữa vọng lại:
"Nhớ kỹ. Đây không phải là thương lượng, mà là mệnh lệnh."
"Ngươi không muốn chết, thì tự mình bước lên đỉnh phong đi."
Bóng dáng Đường Hàn hoàn toàn biến mất, chỉ để lại Cổ Nguyệt Na lặng yên giữa trời đêm, ngón tay nắm chặt, móng tay siết sâu vào lòng bàn tay.
"Trông chừng một đứa trẻ mang huyết mạch của nàng...? Lại còn... thê thê?"
Cổ Nguyệt Na cắn răng, ánh mắt rét lạnh rồi lại mơ hồ phức tạp, nhưng sâu trong đáy mắt, một ngọn lửa không cam lòng dần bùng lên.
"Ngươi nghĩ ta là quân cờ sao? Ngươi cho rằng có thể sắp đặt tương lai ta?"
"Đường Hàn... ngươi cứ chờ xem. Một ngày nào đó... ta sẽ tự mình lựa chọn vận mệnh!"
Lam quang quanh thân nàng bùng lên mãnh liệt, ánh mắt Cổ Nguyệt Na trở nên kiên định chưa từng có. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, thề thốt trong lòng:
"Ta sẽ mạnh lên. Không phải vì trả nợ, mà là vì bản thân ta."
Trong đêm tối, một Ngân Long Vương hoàn toàn mới đang từng bước bước ra khỏi xiềng xích vận mệnh mà Thiên đạo định sẵn cho nàng.
Nàng không biết tương lai nguyên bản của bản thân nhưng lại tin rằng bản thân có thể không chế vận mệnh. Trong khi "thiên mệnh" chưa từng đứng về phía nàng.
Nếu nàng biết tương lai định sẵn trong nguyên tác kia rất có thể sẽ chấp nhận vận mệnh mà Đường Hàn sắp đặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro