Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Bạc Mạnh Thương cũng không thực sự cho rằng Phó Bình An là thiên tài. Dù sao nàng xuất thân từ đại gia tộc, trong đám bạn cùng lứa tuổi cũng được coi là người có tài danh, thiên tài cũng không phải chưa từng gặp. Thậm chí nhiều năm trước, đã có người mới chín tuổi đã có thể làm thơ viết phú.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy Phó Bình An có trí nhớ không tệ, là người có tư chất để bồi dưỡng.

Từ đó, mỗi ngày, vào buổi sáng sớm và trước khi mặt trời lặn, Bạc Mạnh Thương đều dạy Phó Bình An học trong một canh giờ.

Càng dạy, Bạc Mạnh Thương càng cảm thấy hài lòng. Đến khi bọn họ sắp đến đô thành, cả hai quyển sách mà Phó Bình An đã học đều có thể thuộc lòng.

"...Bạn cố tri gặp khó khăn, không thể trông thấy, bèn tự mình soi xét, vì thế mới viết rằng: 'Tự thấy chi, gọi là minh.'"

Phó Bình An đọc xong, cảm thấy khô miệng, bèn nuốt nước bọt, có chút hồi hộp nhìn Bạc Mạnh Thương, hỏi: "Trường sử, ta đọc thuộc có đúng không?"

Bạc Mạnh Thương nhìn Phó Bình An trước mắt, trong chốc lát có chút ngẩn ngơ.

Có lẽ vì suốt quãng đường đi đều ở trong xe, không tiếp xúc nhiều với ánh nắng, nên làn da của Phó Bình An trắng hơn trước, khiến ngũ quan càng rõ nét. Ngoài ý muốn, Bạc Mạnh Thương phát hiện đối phương có một khuôn mặt vô cùng tinh xảo — nàng lập tức ý thức được bản thân không nên kinh ngạc, bởi vì năm đó, Vĩnh An Vương phi chính là mỹ nhân nổi danh khắp kinh đô.

Hơn nữa, được ăn uống đầy đủ, vóc dáng của Phó Bình An cũng cao hơn không ít. Bộ y phục làm cho nàng nửa tháng trước, lúc này ống tay áo đã có vẻ hơi ngắn.

Một tháng trước, Bạc Mạnh Thương nghĩ rằng chỉ cần đưa Phó Bình An đến trước mặt Thái Hậu, Thái Hậu nhất định sẽ từ bỏ ý định nhận nàng làm dưỡng tử. Nhưng giờ đây, nàng lại bắt đầu do dự.

Phó Bình An lúc này lại đang đắc ý vì bản thân có thể học thuộc bài, nở nụ cười rạng rỡ.

Hiện tại đã là trung tuần tháng sáu. A Chi nói bọn họ chỉ còn cách đô thành mấy chục dặm. Người trong đoàn xe ai cũng có chút bồn chồn, nhưng trong sự bồn chồn ấy lại mang theo niềm vui, có lẽ là vì sắp được về quê nhà.

Do ánh nắng quá gay gắt, Bạc Mạnh Thương cũng từ bỏ việc cưỡi ngựa, lấy cớ dạy Phó Bình An đọc sách để ở lì trong xe ngựa. Dù vậy, trên người nàng vẫn đổ một lớp mồ hôi mỏng. Nàng liếc nhìn Phó Bình An, thấy đối phương đang hí hoáy vẽ vời trên sa bàn, không nhịn được bật cười.

Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại.

Bên ngoài cửa sổ có người nói: "Đây chính là xe ngựa của Vĩnh An Vương điện hạ."

Bạc Mạnh Thương cau mày, đứng dậy. Phó Bình An cũng mơ màng ngẩng đầu lên, rồi nhìn thấy trên giao diện hệ thống lướt qua một câu —

【 Mất ngủ từng ngày từng ngày: Oa nha, sẽ không phải đánh nhau luôn chứ? 】

Phó Bình An cảm giác "Mất ngủ từng ngày từng ngày" có chút cay nghiệt.

Nàng rất nhớ "Bình An bảo bảo thật đáng yêu", nhưng đối phương đã hơn một tháng không xuất hiện. Có lẽ "Mất ngủ từng ngày từng ngày" nói không sai, "khán giả" lúc nào cũng đến rồi lại đi.

Thời gian gần đây, "Mất ngủ từng ngày từng ngày" nói rất nhiều, nhưng những lời đó lại khiến Phó Bình An không vui.

Có một lần, Phó Bình An hỏi: "Cái giao diện này, người khác cũng có sao?"

【 Mất ngủ từng ngày từng ngày: Ngươi ngốc sao? Ngươi nghĩ người khác cũng có chắc? 】

Phó Bình An đáp: "Ta cảm giác được ma ma không có, A Chi không có, Bạc Trường sử hình như cũng không có."

【 Mất ngủ từng ngày từng ngày: Vậy thì chắc là không có rồi. 】

Phó Bình An không nhịn được lẩm bẩm: "Nói cũng như không nói."

May mà hôm đó, "Trường An hoa" cũng có mặt, lòng tốt giải thích giúp nàng.

【 Trường An hoa: Bình thường thì sẽ không đưa giao diện này đến thế giới có trình độ khoa học kỹ thuật chưa đủ phát triển. Ta nghĩ việc nó xuất hiện ở thế giới của ngươi có thể chỉ là một sự cố, vì vậy sẽ không có người khác có được nó. 】

Phó Bình An đại khái hiểu được ý này. Trên thế giới này, có lẽ chỉ có nàng là có hệ thống này mà thôi.

Nhưng nàng dù sao vẫn còn nhỏ. Dù biết được điều này, nàng cũng không cảm thấy có gì đặc biệt. Huống hồ, đối với nàng mà nói, vẫn còn nhiều chuyện quan trọng hơn.

Biết chữ xong, thế giới trong mắt nàng thay đổi rất nhiều. Nàng bây giờ mới biết, thì ra những đường nét cong cong trên cờ hiệu của quán rượu mà nàng hay đi ngang qua thực chất là chữ viết. Những hoa văn mạ vàng trên tấm bảng dưới mái hiên cũng là chữ. Ngay cả khi gọi hệ thống lên, trên giao diện xuất hiện rất nhiều ký hiệu mà nàng từng không hiểu, hóa ra cũng là chữ —— chữ viết hoa.

Dù rằng nàng vẫn chưa nhận biết được hết, nhưng ít nhất nàng đã biết, đó là một loại chữ mà nàng chưa từng thấy.

Thế giới trong mắt nàng dường như rõ ràng hơn trước rất nhiều.

Sự thay đổi này thể hiện trên mọi phương diện. Ví dụ như lúc này, nàng cũng bắt đầu suy nghĩ. A Chi nói Bạc Trường sử là người của Thái Hậu, nhưng lại không nói mình là người của ai. Như vậy, có phải trong triều đình này, còn một thế lực khác có thể đối trọng với Thái Hậu không?

Trong quá trình học cùng Bạc Trường sử, Phó Bình An biết được thế lực đó là ai.

Là Nhiếp Chính Vương.

Trên thực tế, chức vị "Nhiếp Chính Vương" chỉ mới được lập ra sau khi Huệ Đế qua đời. Khi Văn Đế băng hà, người này vẫn còn là Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân kiêm Thái Sư. Sau khi Văn Đế qua đời, nàng được giao phó việc phò tá tân đế. Lúc đó, Huệ Đế mới chỉ có năm tuổi đăng cơ, nhưng đến chín tuổi thì đã băng hà, đương nhiên không có con nối dõi.

Vì sao Huệ Đế băng hà, Bạc Trường sử không nói nhiều, chỉ bảo là do bệnh. Dù sao thì lúc đó, lòng người trong triều hoang mang. Có người còn đề nghị nhường ngôi cho Nhiếp Chính Vương, tức là vị Đại Tướng Quân khi ấy. Nhưng Đại Tướng Quân dĩ nhiên không thể chấp nhận. Lúc này, Thái Hậu bước ra, nói rằng Văn Đế có di chiếu, phong Đại Tướng Quân làm Nhiếp Chính Vương, giao cho nàng quyền nhiếp chính. Sau đó, triều đình từ dòng họ bên nhận nuôi một đứa trẻ làm dưỡng tử của Văn Đế.

Vì sao không chọn dưỡng tử của Huệ Đế? Đương nhiên là có lý do. Huệ Đế băng hà khi còn quá nhỏ. Nếu tiếp tục chọn một đứa trẻ bằng tuổi Huệ Đế, tức là còn nhỏ hơn nữa, thì triều đình sẽ không thể chịu đựng thêm một vị hoàng đế chết yểu.

Lúc đó, con trai của Tấn Vương là lựa chọn thích hợp nhất. Hắn đã mười hai tuổi, từng mắc bệnh đậu mùa nhưng sống sót, thông minh, có tài danh.

Vậy tại sao lại bị phế?

Bạc Trường sử không có nói. Phó Bình An cũng không dám hỏi.

Thực ra, nàng cảm thấy dù có hỏi, Bạc Trường sử cũng chưa chắc sẽ trả lời.

Rõ ràng Bạc Trường sử không phải chuyện gì cũng nói, cũng không phải điều gì cũng là thật. Ví dụ như trong lời của nàng, Thái Hậu là người hiền hậu từ ái, không quan tâm triều chính, thật sự vì lo cho xã tắc mới buông rèm nhiếp chính. Nhưng Trường An Hoa lại nói ——

【 Trường An Hoa: Không ai có thể nắm quyền lực tuyệt đối rồi lại cam lòng buông bỏ. 】

【 Trường An Hoa: Hơn nữa, nàng không phải nuôi con cho con trai mình, mà là nuôi con cho chồng mình, hẳn là không muốn làm Thái Hoàng Thái Hậu, mà muốn tiếp tục làm Thái Hậu. Dù sao, cháu trai cũng không đáng tin bằng con trai. 】

"Khán giả" thật sự rất tốt, giúp nàng làm rõ rất nhiều mối quan hệ.

Ví dụ như lúc nghe Bạc Trường sử nói chuyện, nàng hoàn toàn không hiểu Văn Đế và Huệ Đế rốt cuộc ai là ai.

Nhưng "khán giả" cũng có những người khác biệt. Trường An Hoa kiên nhẫn giải thích thế cục cho nàng, còn "Mất ngủ từng ngày từng ngày" thì chỉ nói ——

【 Mất ngủ từng ngày từng ngày: Đồ ăn của các ngươi thật sự quá kém. 】

【 Mất ngủ từng ngày từng ngày: Chất lượng giấy của các ngươi thật sự quá kém. 】

【 Mất ngủ từng ngày từng ngày: Nước uống của các ngươi thật sự không gây đau bụng sao? 】

Giống như bây giờ, người đó lại nói ——

【 Mất ngủ từng ngày từng ngày: Ngươi nói xem có phải Nhiếp Chính Vương phái người đến ám sát ngươi không? 】

May là hiện tại Phó Bình An chưa biết cách chặn lời người này, nếu không nàng nhất định sẽ chặn ngay.

Dù biết đối phương nói chuyện không có chừng mực, nhưng Phó Bình An vẫn cảm thấy có chút căng thẳng. Nàng nhìn về phía Bạc Trường sử. Bạc Trường sử vô cùng bình tĩnh mà ưu nhã gật đầu với nàng, sau đó mở cửa xe bước ra ngoài.

Bên ngoài vang lên cuộc đối thoại ——

"Xin hỏi các hạ là ai?"

"Tại hạ là Tín Sơn Trương Linh, đặc biệt đến bái kiến Điện hạ. Đại nhân xưng hô thế nào? Tại hạ thất lễ rồi."

Phó Bình An trong xe ngây người: "Ai?"

【 Mất ngủ từng ngày từng ngày: Cha mẹ của ngươi trước đây quen biết nhau sao? 】

【 Trường An hoa: Chỉ là từng cùng vào ky* thôi. 】

*(Ky: có thể hiểu là trường thi, nơi tuyển chọn nhân tài thời xưa)

Phó Bình An lén lút từ khe rèm nhìn ra bên ngoài, mơ hồ thấy một người vừa vặn cúi người hành lễ thật sâu. Đối phương vừa nhấc mắt lên, dường như lập tức nhìn thấy nàng, liền quỳ xuống đất, cao giọng nói:

"Điện hạ tại thượng, thần cúi đầu xin bái kiến. Thần có chuyện vui muốn báo."

Lời này nói ra thật khó để không khiến người ta tò mò, huống hồ người khác còn quỳ lạy mình. Phó Bình An vén rèm xe lên, hỏi:

"Chuyện vui gì?"

"Ngày hôm trước, ngũ sắc điểu*  bay kín bầu trời, lướt qua địa giới Vĩnh Châu. Đây là một đại tường thụy, đủ để chứng minh sẽ có minh quân giáng thế. Thần đã viết 《 Ngũ sắc điểu phú 》, ca ngợi cảnh thịnh thế này."

*ngũ sắc điểu: chim năm màu

**đại tường thụy: điềm lành lớn

【 Mất ngủ từng ngày từng ngày: Nói ngươi? 】

【 Trường An hoa: Hẳn là nói ngươi. 】

Dù Phó Bình An vẫn còn là một đứa nhỏ, lúc này trong lòng cũng không khỏi có suy nghĩ: Muốn xé ra không?

Nàng chần chờ nói: "Ngày hôm trước ta đi qua Vĩnh Châu, không có nhìn thấy a."

Trương Linh càng kích động, giọng nói cao hơn:

"Ngũ sắc điểu truy đuổi theo xa giá* của điện hạ, điện hạ mới không thấy được a!"

*xa giá: xe ngựa hoàng gia

Phó Bình An: "..."

Không có kinh nghiệm được nịnh hót như thế này, thật sự rất khó trả lời.

Nàng có chút lúng túng nhìn Bạc Trường Sử một cái. Nhưng Bạc Trường Sử cũng không nói gì, chỉ đứng yên một bên, thản nhiên nhìn nàng.

【 Mất ngủ từng ngày từng ngày: Lúc này thì nên làm gì a? Vừa nhìn đã biết là nịnh hót, có nên kêu hắn cút không? 】

【 Trường An hoa: Ngươi sai rồi! Người này là đến nương nhờ vào thế lực lớn! Ở thời cổ đại, những người như vậy vẫn là nhân tài mà Man Trọng mong muốn. Cổ đại rất coi trọng tường thuỵ. Ngươi cứ để hắn trình phú lên xem, giữ bình tĩnh một chút. 】

Phó Bình An giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nói:

"Ngươi muốn trình phú lên cho ta xem sao?"

Trương Linh lộ vẻ vui mừng: "Đây là vinh hạnh của tại hạ."

Hắn lấy từ trong ngực ra một quyển giấy mỏng, quỳ xuống dâng lên. Phó Bình An mở ra nhìn qua —— ừ, phần lớn chữ không nhận ra.

Nhưng trên mặt nàng không hề biểu lộ ra, chỉ nói: "Ừm, Trương Linh, ta biết rồi."

Nói xong, liền hạ màn xe ngựa xuống.

Xác nhận không ai nhìn thấy mình, nàng mới lộ vẻ căng thẳng, thấp giọng nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?"

【 Mất ngủ từng ngày từng ngày: Ta cứ cảm thấy tình huống không ổn, ta đi hỏi người khác xem sao. 】

【 Trường An hoa: Ngươi định hỏi ai? 】

【 Mất ngủ từng ngày từng ngày: Phát thiếp mời hỏi thử trên mạng xem? 】

【 Trường An hoa: ...Ngạch. 】

Hai người này có vẻ cũng không hiểu gì cả.

Bên ngoài truyền đến giọng Bạc Trường Sử: "Điện hạ lặn lội đường xa, hẳn là đã mệt mỏi."

Nói xong không lâu, xe ngựa lại tiếp tục khởi hành. Bạc Trường Sử cũng không vào trong xe nữa.

Phó Bình An nghĩ tới nghĩ lui, mở cửa sổ xe nói: "Gọi A Chi vào hầu hạ."

Chỉ chốc lát sau, A Chi bước vào khoang xe. Phó Bình An nhìn chằm chằm nàng, A Chi cúi đầu không nói gì.

Phó Bình An mở miệng hỏi: "Ngươi nghĩ thế nào?"

A Chi ngước mắt nhìn Phó Bình An, thấy nàng có vẻ bất an, trông giống như một con ấu điểu.

Nàng bỗng mềm lòng, nhẹ giọng nói: "Điện hạ làm rất tốt."

Phó Bình An hỏi: "Thật sao?"

A Chi đáp: "Những người văn sĩ này, chỉ là muốn có danh tiếng. Hiện tại điện hạ thân không mang vật gì dư thừa, cũng vừa hay cần danh tiếng. Không ai có thể giúp điện hạ truyền danh nhanh hơn những văn sĩ này."

Phó Bình An cúi đầu, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Sao hôm nay Bạc Trường Sử không nói gì cả?"

A Chi đáp: "Bạc Trường Sử... là người của Thái Hậu."

Phó Bình An nhìn nàng: "Vậy còn ngươi, ngươi là người của Nhiếp Chính Vương sao?"

A Chi không trả lời.

Ngay tối hôm đó, đoàn xe tiến vào thành. Phó Bình An được đưa tới Vĩnh An Vương phủ cũ để nghỉ ngơi.

Nhưng đêm đó, nàng nhận được chiếu lệnh —— Thái Hậu triệu nàng sáng hôm sau vào cung.

Tối hôm đó còn xảy ra một chuyện lớn.

Bởi vì Mất ngủ từng ngày từng ngày phát thiếp mời, đột nhiên có rất nhiều khán giả xa lạ xuất hiện.

Sau đó, Phó Bình An cuối cùng cũng tìm ra chức năng thiết lập nằm ở đâu.








----------

Tác giả có lời muốn nói:

"... Bạn cố tri gặp khó khăn, không thể gặp mặt, chỉ có thể tự mình hiểu rõ, vì thế mới viết: 'Tự mình hiểu rõ mới gọi là sáng suốt.'" —— 《Hàn Phi Tử · Dụ Lão》

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bhtt#codai