Chương 70
Tiến độ quay <Dữ Quân Tuyệt> đã đạt gần một nửa nội dung của cả bộ phim, mỗi cảnh quay đều được trau chuốt, thậm chí có khi phải lặp đi lặp lại cả chục lần để có thể thể hiện trạng thái hoàn hảo nhất.
Sau khi bộ ảnh trang phục do Trịnh Đan Ny cùng Thi Chiêu Ý cùng các diễn viên khác được quảng bá, trên mạng liền có một làn sóng náo động.
Đặc biệt là bức ảnh quảng bá mười phần ái muội của Trịnh Đan Ny cùng Thi Chiêu Ý, trang CP hai người nhanh chóng được thành lập, cơ hồ mỗi ngày ảnh cùng video của hai người được biên tập tung ra.
Trong thông báo mới nhất trên Weibo chính thức của <Dữ Quân Tuyệt>, trang này đã đính kèm một đoạn video Trịnh Đan Ny và Thi Chiêu Ý đang đối diễn trên phim trường. Bộ dáng của hai người trong góc đối diễn không khác với chính phim lắm, có lúc Thi Chiêu Ý cố tình quay đầu lại tìm vui vẻ từ Trịnh Đan Ny, Trịnh Đan Ny gặp chiêu phá chiêu trả lại.
[Chào người nào đó: Oa, tiểu tướng quân của tôi công, cùng công chúa quả thực là cao lạnh đế vương tướng quân công × công chúa dịu dàng ốm yếu thụ! Vậy câu hỏi đặt ra là trong phim thực sự không có cảnh hôn nào sao?]
[Ta là đứa lông lá dễ thương ngày nào cũng muốn ăn cơm: Hình quảng bá ái muội như vậy, hai mặt đều muốn dán vào nhau, vậy mà hiện tại chính thức nói trong phim không có cảnh hôn? ? ?]
[Ngẫu nhiên trong lòng: Là một nam nhân, mỗi khi tôi nhìn vào ảnh quảng bá, tôi cảm thấy trái tim nam nhân của tôi đập thình thịch. Màn thể hiện của cả hai trông rất tốt. Tôi chờ mong Đan Ny công kích đến Chiêu Ý xuống giường không nổi a!]
[Núi có cây, cây có cành: Mặc dù lúc này đề cập đến những chủ đề khác không thích hợp, nhưng mấy người có còn nhớ Trần luật sư không? Nhìn thấy Đan Ny như vậy, tôi cũng phải rơi vào trầm tư ...]
[Lạc Dịch Bắc: Lầu trên có độc, làm hại tâm thần tôi bắt đầu cảm thấy không ổn a. Tôi rõ ràng là một phái kiên định đứng về phía Trần luật sư công. Hiện tại thế mà bắt đầu bổ não, Trần luật sư ở trong ngực Đan Ny mềm thành vũng nước... Tôi muốn nghĩ lại... Nhưng tôi vẫn phải hét lên một câu Trần luật sư cao lạnh lùng mang cảm giác công! ! ! ]
Khi Đan Ny không có ở đây, Trần Kha xem bình luận, cảm thấy buồn cười lại có chút mong chờ. Cô đột nhiên muốn cảm thụ Đan Ny chủ động thân cận cô, mặc kệ là cái dạng gì.
Chủ động lâu, chỉ cần có thể nhận được một chút đáp lại thì đã rất thỏa mãn rồi, chưa kể đến bây giờ Đan Ny đang dần dần tiếp nhận tình cảm của cô, tình cảm trong nội tâm cô có thể danh chính ngôn thuận mà bộc lộ ra ngoài. Nhưng cô đã che giấu nhiều năm như vậy, hy vọng nhỏ nhoi đó đã thành hiện thực, hiện tại cô lại bắt đầu có những hy vọng xa vời hơn.
Trần Kha đang đọc bình luận, cửa phòng bị gõ, cô đi ra mở cửa, nữ nhân bên ngoài có chút xa lạ, nhưng lại rất quen mắt.
"Trần luật sư, xin chào, tôi là trợ lý của Lưu tổng."
Trần Kha nói: "Có việc gì sao?"
Tiểu Mạc mỉm cười: "Tôi là tự mình đi gặp Trần luật sư, cho nên..."
Nàng muốn nói lại thôi, Trần Kha hiểu ý, bảo nàng vào phòng rồi đóng cửa lại.
Trần Kha rót một tách trà qua, Tiểu Mạc cầm tách trà ngồi ở trên sô pha, Trần Kha cách xa một chút, lạnh nhạt nói: "Chút nữa Đan Ny sẽ trở về, cô muốn nói gì có thể nói thẳng."
Tiểu Mạc đang cầm tách trà, hết lần này đến lần khác nghĩ đến chuyện Lưu Lực Phi vì Trịnh Đan Ny mà hao tổn tinh thần, nàng cau mày, ngữ khí thành khẩn: "Tôi hy vọng Trần luật sư cùng Trịnh tiểu thư sẽ không làm tổn thương Lưu tổng quá nhiều. Chuyện này là chính bản thân tôi thỉnh cầu, lần này tôi mạo muội tới đây, cũng không phải là vì Lưu tổng muốn làm cái gì".
"Còn gì nữa không?" Trần Kha nhìn thẳng vào nàng, định nghe xem nàng muốn nói gì nữa.
Tiểu Mạc thở dài, giải thích với Trần Kha: "Năm đó Lưu tổng vì một số việc riêng phải giải quyết nên mới rời đi, chị ấy vẫn luôn lo lắng cho Trịnh tiểu thư. Nhưng Trần luật sư cùng Trịnh tiểu thư đã kết hôn rồi, chuyện này chúng ta đều hiểu, dù Lưu tổng có vãn hồi thế nào đi chăng nữa thì chị ấy cũng sẽ bị quy tội phá hoại gia đình người khác. Nhưng phần tâm tư của chị ấy nếu không được trút bỏ thì chị ấy sẽ một đi không trở lại. Cho nên, tôi muốn thỉnh cầu hai người, cự tuyệt chị ấy thì tận lực đừng quá mức tổn thương chị ấy."
Trần Kha rất bình tĩnh, thấy thái độ của nàng quả thật rất thấp, ngữ khí liền không quá lạnh lùng nói: "Cô phải biết, đối với cô ấy bây giờ, cự tuyệt là tổn thương. Tôi không biết làm sao đong đo sâu cạn của tổn thương, nhưng tôi không thể để ngăn chặn điều này xảy ra mà làm ảnh hưởng đến Đan Ny. Cho nên, thực xin lỗi."
Căn phòng yên tĩnh, Tiểu Mạc như đang ngồi trên bàn chông, nàng biết rõ đi tìm Trần Kha cũng vô dụng, nhưng không nghe thấy câu trả lời xác thực, nàng vẫn luôn ôm một chút hy vọng. Mấy năm này Lưu Lực Phi trải qua khó khăn thế nào, nàng đều nhìn ở trong mắt.
"Xin lỗi, Trần luật sư, là tôi đường đột. Hôm nay thực sự quấy rầy, chị coi như tôi chưa từng đến đây đi." Tiểu Mạc hiển nhiên rất thất vọng, nàng đặt tách trà xuống, gật đầu với Trần Kha rồi rời khỏi phòng.
Trần Kha nhớ lại những gì nàng vừa nói, sau đó gọi điện thoại cho Sở Văn, bên kia vừa nhận Trần Kha liền bàn giao: "Sở Văn, giúp tôi điều tra tình hình mấy năm qua của Lưu Lực Phi, kể cả vì nguyên nhân gì lúc đó cô ta xuất ngoại, tôi muốn phải rõ ràng cẩn thận."
Sở Văn bên kia sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Được được, đối với liên hệ hiện tại của chúng ta điều tra cũng không khó, nhưng sao đột nhiên muốn biết chuyện này? Xảy ra chuyện gì sao?"
Trần Kha từ trên ghế sô pha đứng lên, đi tới bên cửa sổ, nhìn những tòa nhà cao tầng phía xa, cười nói: "Biết người biết ta, bách chiến bách thắng, không phải sao? Cô ta đem mấy vụ kiện cáo cùng gốc rễ của sở sư vụ chúng ta đi điều tra rõ ràng, nhưng cái này tôi chỉ điều tra bối cảnh sau lưng cô ta hai ba phần thôi."
Vừa nói xong, Sở Văn như bị nghẹn lại, lập tức ho khan mấy tiếng, sau đó hỏi: "Cậu ta muốn lật cả đáy sở sư vụ chúng ta lên trời sao? Cậu ta đây là thành tiên đi, còn đầu tư phim điện ảnh. Trước kia chưa từng nghe nói gia đình cậu ta có quyền thế như vậy."
"Đó là lý do tại sao tôi kêu cậu đi điều tra. Tôi bên này không tiện chỉnh lý thông tin, cậu sắp xếp lại rồi gửi cho tôi." Trần Kha nói tiếp.
"Được, mình hiểu rồi, mình sẽ sớm gọi lại cho cậu." Sở Văn đau đầu cúp điện thoại, ném điện thoại lên bàn, quay lại tìm sách trên giá.
Ngón tay lướt qua gáy sách, nàng bỗng nhiên phiền muộn không tìm nữa, cầm điện thoại nhắn tin cho vài người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thư Kỳ gõ cửa văn phòng đi vào, thấy Sở Văn có vẻ phiền não, không nhịn được hỏi: "Học tỷ, sao vậy?"
Sau khi Sở Văn ngồi xuống, nàng nâng cằm ra hiệu Thư Kỳ ngồi xuống, "Tới ngồi đi, tôi hỏi em một ít chuyện."
"Vâng, chị nói đi." Thư Kỳ thành thật ngồi xuống.
Sở Văn liếm liếm môi, nghĩ đến tin đồn mà nàng đã nghe mấy năm trước, hỏi: "Em nhỏ hơn tôi mấy tuổi, khi vào trường, trong trường có tin đồn nào liên quan đến Đan Ny không? Đặc biệt là tên Lưu Lực Phi, là người mà ngày em đến nhà tôi ăn cơm, cậu ấy gọi cho tôi, sau đó tôi nhờ em tiếp điện thoại đó."
Nàng bắt đầu hiếu kỳ về chuyện liên quan đến Lưu Lực Phi, nhất là định giúp Trần Kha điều tra những chuyện này, trước tiên nghe tin đồn một chút, điều tra mới thấy thú vị.
Sau khi nghe xong, Thư Kỳ khẽ mỉm cười, không suy nghĩ nhiều liền trả lời: "Chuyện của Trịnh học tỷ cùng Lưu Lực Phi vẫn được truyền cho đến khi em tốt nghiệp, nhưng có thể liên quan rất nhiều đến sự thật mà em biết."
Nếu như nói trong Đại học Luật của thành phố B đã ra bao nhiêu nhân vật phong vân, như vậy ngoài Trần Kha cùng Sở Văn đều xuất sắc trong học tập và thành công trong sự nghiệp, thì Trịnh Đan Ny cùng Lưu Lực Phi không liên quan đến chuyên ngành hoàn toàn là nhân vật trong phạm vi chuyện phiếm.
Nói thế nào thì Trịnh Đan Ny cũng là nhân vật số một trong giới giải trí, từ khi ra mắt hầu như không có tin tức tiêu cực gì, tin đồn về nàng cũng không đặc biệt kịch liệt. Lưu Lực Phi thì khác, cho đến nay, Lưu Lực Phi đã trở thành một ví dụ điển hình cho việc bay trên cành cây liền biến thành phượng hoàng.
"A?" Lòng hiếu kỳ của Sở Văn bị khơi dậy, nàng ngồi thẳng người, chống tay lên bàn, ngữ khí tràn đầy hiếu kỳ. "Truyền cái gì? Em còn nhớ không? Nói tôi nghe một chút."
Thư Kỳ chớp mắt mấy cái, "Học tỷ, sao đột nhiên chị lại hiếu kỳ như vậy? Là vì Lưu Lực Phi kia sao?"
Khoảnh khắc sau khi nói lời này, Thư Kỳ cẩn thận quan sát biểu hiện của Sở Văn, thấy nàng không có bất kỳ dị thường nào, trong mắt cũng không còn cảm xúc gì, lúc này cô mới cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.
Sở Văn vươn tay xoa xoa đầu mình, sau đó lại vỗ nhẹ, "Tự dưng tôi có chút hiếu kỳ, mau nói cho tôi biết là truyền cái gì a".
"Kỳ thực cũng không phải như vậy." Thư Kỳ mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền mê người trên má. "Lúc đó mới vào đại học, nghe nói năm cuối cấp có mấy người tài hoa, một người là Trần luật sư, một người là Trịnh học tỷ, còn có chị cùng hai học tỷ khác. Lúc đó Trịnh học tỷ đã đóng hai bộ phim, rất nổi tiếng, đây là điều đầu tiên em nghe được. Sau này em nghe nói lúc Trịnh học tỷ vào năm nhất có bạn gái tên là Lưu Lực Phi, hai người có quan hệ rất tốt, nhưng học kỳ 1 còn chưa kết thúc thì Lưu Lực Phi đã rời đi."
"Ừm, nói tiếp đi."
Thư Kỳ nghĩ một chút, sau khi sắp xếp lại từ ngữ lại nói tiếp: "Lúc đó, mọi người đều nói Trịnh học tỷ vì Lưu Lực Phi mới làm diễn viên, bởi vì gia đình Lưu Lực Phi nợ rất nhiều tiền, nhưng gia đình Trịnh học tỷ không thể vì một người ngoài mới yêu con gái mình được vài tháng đã đến trả món nợ này. Cho nên Lưu Lực Phi trăm phương ngàn kế tiếp cận người có tiền mà rời đi không biết ở nơi nào. Sau đó Trịnh học tỷ muốn vãn hồi, lúc này mới trở thành diễn viên, muốn giúp đỡ Lưu Lực Phi vượt qua gian nan."
"Phốc" Sở Văn không nhịn được cười. "Đám người này thật sự có thể nghĩ được vậy a, nếu Đan Ny biết được, cậu ấy không tức chết mới lạ."
Thư Kỳ hỏi: "Vậy những chuyện này không phải là sự thật sao?"
Sở Văn gật đầu, nở nụ cười nói, "Tại sao Lưu Lực Phi lại rời đi, hiện tại tôi vẫn không biết. Mặc dù Đan Ny trở thành diễn viên vì Lưu Lực Phi, nhưng không phải để vãn hồi hay giúp đỡ Lưu Lực Phi vượt qua gian nan cái gì cả."
Thư Kỳ gật đầu hiểu rõ, Sở Văn hỏi: "Còn gì nữa không? Đến khi em tốt nghiệp, mấy cái tin đồn này biến thành cái dạng gì rồi?"
"Cái này ..." khóe môi Thư Kỳ giật giật, nói: "Lúc em tốt nghiệp nói chuyện này càng buồn cười hơn. Nhiều người cảm thấy hiện tại địa vị của Trịnh học tỷ ngày càng cao, nhưng vẫn là kiên trì chờ Lưu Lực Phi trở về. Chị ấy hy vọng Lưu Lực Phi có thể quay lại với chị ấy, để hai người có thể cùng nhau thực hiện ước mơ mà hai người đã thống nhất trước đó."
Hai chân Sở Văn trùng xuống ngả về phía sau, nghe được liền sửng sốt, "Đám người này không làm biên kịch cũng thật đáng tiếc, cái này là đem Đan Ny tạo thành nữ chính của phim khổ tình a."
Thư Kỳ gật đầu, sau đó có chút hâm mộ nói, "Nhưng em không ngờ Trịnh học tỷ cùng Trần học tỷ kết hôn, em cảm thấy hai người họ rất xứng đôi. Lúc đó, sở sư vụ có tụ họp ăn lẩu, em thấy Trần học tỷ gắp cho Trịnh học tỷ rất nhiều thức ăn, bộ dáng đều là quan tâm."
"Lúc đó..." Sở Văn lẩm bẩm lặp lại, sau đó cười nhẹ: "Hiện tại đã tốt hơn rồi." Dù sao hiện tại Đan Ny cũng đã động tâm, nói thế nào thì hiện tại đã thực tốt.
Thư Kỳ nhìn điện thoại kiểm tra thời gian, "Học tỷ, muộn rồi, chúng ta nên về nhà."
"À ..." Sở Văn vỗ đùi một cái rồi đứng dậy "Bữa cơm tối nay cũng phải cảm ơn em. Hôm nào tôi nấu một bữa báo đáp."
Thư Kỳ mím môi cười, "Thật sao? Học tỷ, chị sẽ làm gì? Không phải chị nói chưa từng nấu ăn sao?"
Sở Văn liếc nhìn màn hình máy tính, dự định trở về lại điều tra Lưu Lực Phi cho Trần Kha.
Nàng cầm điện thoại nắm lấy cổ tay Thư Kỳ ra khỏi văn phòng, vừa đi vừa nghĩ rồi nói: "Nhưng tôi nghĩ tôi có thể thử một lần. Món đơn giản chắc cũng không có vấn đề gì, em chờ đêm nay tôi tìm thêm món nào tương đối đơn giản một chút..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro