Chương 67
Trong quá trình quay phim <Dữ Quân Tuyệt>, một số câu chuyện phiếm từ các nhân viên công tác trên trường quay truyền ra thực sự khiến cư dân mạng thích thú.
Thi Chiêu Ý nhiều năm giữ mình trong sạch, chưa có bất kỳ vụ bê bối nào, trong quá trình quay phim này, chủ yếu là đường thấu. Nhưng Đan Ny thì khác, trong chương trình thực tế cùng Trần Kha rắc thức ăn chó khắp nơi còn chưa đủ, trong quá trình quay phim, Trần Kha liền ở tại cơ sở quay phim.
Phải nói tính tình của Đan Ny rất tốt, mỗi lần có người chụp lén, Trần Kha luôn phản ứng mặt không cảm xúc, nhưng Đan Ny lại mỉm cười, dung túng những người này.
Sắc mặt Đan Ny có chút tái nhợt dựa vào đầu giường, lấy chăn che bụng, hai tay cầm điện thoại đặt trên chăn bông, nhìn hình ảnh trên màn hình, nụ cười dần dần rơi xuống khóe môi.
Góc quay của video này rõ ràng là quay lén, nàng đang ngồi vừa xem kịch bản vừa ăn đồ ăn mang đi. Trần Kha yên tĩnh ngồi ăn bên cạnh nàng, nàng căn bản không để ý đến tình huống của hộp cơm, cứ xem kịch bản. Nhưng trong video, Trần Kha rất bình tĩnh tự nhiên nhặt rau từ hộp cơm của mình đến hộp cơm của nàng.
Không cần nhắc nhở, không cần cố ý, nếu không xem đoạn video quay lén này, nàng sẽ không bao giờ biết được.
Cửa nhẹ nhàng vang lên, Trần Kha thả nhẹ bước chân đi tới. Đan Ny hít hít mũi, kìm chế cơn đau nhói không hiểu trong lòng, gõ ngón tay vào màn hình hai lần, chuyển sang video khác.
Tiếng giày cao gót của Trần Kha từ đằng xa tiến đến, ghé vào bên giường, sau đó đệm hơi lúng xuống, hương tóc phảng phất bay tới, thanh âm mát lạnh như suối: “Không thoải mái còn xem đến hăng say như vậy, hiện tại đã tốt hơn chưa?"
“Mình tùy tiện xem một chút, dù sao vẫn đang nhàn rỗi, lại không ngủ được.” Đan Ny thành thật đặt điện thoại sang một bên, định tán gẫu với Trần Kha.
Nàng luôn cảm thấy mặc dù cùng Trần Kha ở chung sẽ không mấy nhiệt tình, nhưng có rất nhiều lúc nàng không thể chuyên tâm vào những việc khác, cũng không biết tại sao.
Có thể là bởi vì sự hiện diện của khối băng này quá mạnh, nàng cười thầm trong lòng.
Trần Kha kéo chăn bông lên một chút cho nàng, ngữ khí bình thản hỏi: "Mấy ngày nay ở phim trường có ổn không? Như thế nào không nghe cậu nhắc tới."
"Vẫn luôn rất tốt, cho nên mình không nhắc tới, lúc cậu không tới mình quay xong liền trở về. Vì thế mà bây giờ bốn chữ trọng sắc khinh bạn mình vẫn luôn chứng thực đến cùng a." Đan Ny trêu chọc Trần Kha một câu, trong mắt mọi thứ đều hiểu rõ.
Đan Ny hiểu rõ cô thực sự muốn hỏi cái gì, nhưng không cần thiết phải nhắc tới. Cho nên, nàng thuận theo ý tứ của Trần Kha báo cáo lại, không làm cô lo lắng.
“Vậy thì tốt rồi, đến uống thuốc đi, không có tẩm đường, sẽ có chút đắng.” Trần Kha hơi câu khóe môi, ánh mắt hai người trải qua bao năm mưa gió có được ăn ý.
Cô lấy cốc nước trên bàn đầu giường, đưa cho Đan Ny viên thuốc trong tay, nhìn nàng uống xong sau mới không biết lấy ở đâu ra một viên kẹo, bóc giấy kẹo đưa lên môi nàng.
Đan Ny khẽ cười, nghiêng người về phía trước, một tay vòng qua vai Trần Kha, môi đỏ mọng ngậm lấy viên kẹo, sau đó lại không lui về mà tựa vào Trần Kha, ở trên vai cô nhắm mắt lại.
Nàng trầm thấp nói bên tai Trần Kha: "Kỳ thực không cần phải uống thuốc. Không phải dì cả đến lại chưa từng đau qua, cậu còn ra ngoài mua thuốc."
Trần Kha lắc đầu, "Chút nữa cậu còn phải đến phim trường, lại đau thì làm sao chịu được? Nhưng uống nhiều thuốc cũng không tốt, tôi có mua miếng dán ấm cho cậu."
Đan Ny mím môi cười nhẹ, xoa xoa bả vai Trần Kha, đột nhiên hiếu kỳ nói: "Trần Kha, dì cả đến cậu có đau không? Hình như mình chưa từng nghe cậu nhắc tới."
Trần Kha nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có, có lẽ tôi ăn uống nghỉ ngơi đều đặn, cũng không ăn gì bên ngoài. Cậu thường xuyên ra ngoài, ăn uống không bình thường, nghỉ ngơi không đều đặn, khó tránh khỏi thân thể không chịu nổi."
"À ... ra là vậy ..." Đan Ny đang nghĩ, Trần Kha thực sự sống như một cụ già, nếu không phải đi cùng mình, nàng đoán ngay cả đồ ăn bên ngoài cô đều ăn rất ít.
Trần Kha nhìn thấy Đan Ny đang suy nghĩ, vòng tay siết chặt lại, nghiêm túc đề nghị: "Chờ cậu trở về sẽ không còn bận rộn như vậy. Chúng ta có thể ăn cơm ở nhà, nghỉ ngơi đều đặn. Tôi hỏi mẹ cách làm canh gà, tôi không giỏi món này lắm, bình thường cũng cần bồi bổ thân thể."
Đan Ny lại cười, vươn tay vỗ vỗ cánh tay cô, "Cậu còn cái gì không biết nữa không? Nói ra thì mình có chút tự tin, nếu không, mình liền cảm thấy cái gì cậu cũng biết, căn bản mình không có đất dụng võ."
Trần Kha nhìn kỹ lại, sắc mặt của Đan Ny đã tốt hơn rất nhiều, cũng có thể chỉ là ảo giác của cô, chắc là do nụ cười của nàng.
Cô sờ lên tóc của Đan Ny, nhàn nhạt nói: “Cậu từ từ tự phát hiện, tôi sẽ không nói cho cậu biết nhược điểm của tôi.” Sau đó, cô với lấy một miếng dán ấm, thấp giọng hỏi: “Cậu tự dán đi, hay là để tôi đi cùng cậu đến phim trường rồi dán cho cậu?"
"Mình nào có yếu như vậy? Hoạ Y đi cùng mình đến phim trường, đến đó rồi giúp mình dán, cậu làm việc của cậu đi ..." Mặt Đan Ny nóng lên, cúi đầu nhận lấy miếng dán ấm mà Trần Kha đưa tới.
Nàng không cố ý cự tuyệt Trần Kha làm cái gì cho nàng, nhưng hiện tại nàng luôn cảm thấy có một loại cảm giác kỳ quái, cảm giác này khiến nàng không dám tùy tiện đáp ứng cử chỉ thân mật quá mức, như vậy sẽ khiến nàng cảm thấy có chút ngại ngùng.
"Vậy cậu lại nghỉ ngơi một lát đi, tối nay tôi đưa cậu ra ngoài."
Trần Kha không kiên trì, nói xong liền đi tới ghế sô pha nâng laptop lên làm việc.
Sau khi Đan Ny cảm thấy thoải mái hơn một chút, nàng không trì hoãn nữa, đứng dậy thay quần áo tắm rửa đến phim trường, Trần Kha đưa nàng ra khách sạn.
Trần Kha trở về phòng, định điều tra thêm quán ăn nhanh phụ cận, muốn chờ buổi tối Đan Ny trở về sẽ mua một phần chè trôi nước cho nàng, còn cho nàng uống chút nước gừng làm ấm cơ thể.
"Cộc cộc cộc"
Vừa mới mở phần mềm ra, tiếng gõ cửa liền vang lên. Âm thanh chậm rãi nhẹ nhàng, Trần Kha có trực giác người gõ cửa mang tư thái phi thường lịch sự, không phải là cảm giác thân cận bình thường như khi Đan Ny trở về.
Cô cất điện thoại đi, bước ra mở cửa, toàn thân toát ra khí tức lạnh lẽo, quả nhiên người đứng ở cửa chính là Lưu Lực Phi.
Hai người nhìn thẳng vào nhau, mực nước biển vốn đã không tính là tĩnh lặng lại giống như đang bùng phát ở mức độ lớn hơn, tựa như có thể phá vỡ yên tĩnh kỳ dị này bất cứ lúc nào.
Trần Kha có chút buông lỏng, ý cười trên môi hiện ra: "Lưu tiểu thư, sao hôm nay rảnh rỗi tới đây?"
Lưu Lực Phi bước vào phòng, quay mặt về phía Trần Kha đang đóng cửa lại, giữa hai lông mày xa cách, tư thái ôn hòa mà khách khí: "Hôm nay tôi đến có chuyện muốn nói với cô, là chuyện rất quan trọng."
“Đã như vậy, tôi xin lắng nghe.” Trần Kha duy trì nụ cười nhàn nhạt ra hiệu Lưu Lực Phi ngồi xuống.
Cô rót hai tách trà đi tới ngồi cách xa Lưu Lực Phi một cái bàn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, "Lưu tiểu thư, mời nói."
Lưu Lực Phi không cầm tách trà, cô ngửi ngửi khí tức của Đan Ny còn lưu lại trong không khí, còn có hương thơm lạnh lẽo của Trần Kha, cô nhịn xuống xúc động, bỏ qua đau đớn đang kìm nén trong lòng, mở miệng nói: "Trần luật sư, cô hẳn biết trong giới giải trí hiện tại có rất nhiều quy tắc, hơn nữa còn có nhiều quy tắc bất thành văn, người sau vượt người trước là chuyện thường tình. Hôm nay là diễn viên được yêu thích nhất, có thể ngày mai liền bị kéo xuống, bị vô số người không biết tên ngoài vòng tròn thóa mạ"*.
(*)Thốt ra những lời xúc phạm nặng nề để sỉ nhục.
Trần Kha đoán được dụng ý của cô đến cùng là cái gì, liền ở trong lòng suy nghĩ, vẻ mặt bình thản nói, "Ừm, tôi có nghe nói qua."
Lưu Lực Phi gật đầu, sau đó nói: "Những người còn trẻ ra ngoài làm việc một mình đều là có người chống lưng phía sau, hoặc là có gia thế, nếu không rất dễ bị đối thủ tính toán. Cũng có một số người vừa rời khỏi công ty quản lý ban đầu, những cái gọi là giao thiệp liền lập tức bị cắt đứt." Cô dừng một chút, mang theo trào phúng nói:" Tôi không biết làm thế nào mà những nghệ sĩ này lại tự tin đến mức cảm thấy đã nắm giữ được nhân mạch của công ty."
Trần Kha hơi híp mắt, vươn tay cầm tách trà bằng sứ, đầu ngón tay xoa xoa, đã đoán được kế hoạch của Lưu Lực Phi.
Lưu Lực Phi khẽ cười một tiếng, bộ dáng phá lệ làm cho người thân cận, cầm tách trà nhấp một ngụm, "Trần luật sư, cô cảm thấy thế nào?"
Trần Kha lắc đầu, bình tĩnh nói: "Mỗi người mỗi khác, hoàn cảnh mỗi người cũng khác nhau. Tôi không phủ nhận chuyện như vậy, nhưng tôi cũng sẽ không một gậy đánh đổ một thuyền người."
Lưu Lực Phi tựa hồ mong đợi phản ứng của Trần Kha, cô cũng không để ý, trái lại dựa vào ghế, thản nhiên nói: "Đây là đương nhiên. Nhưng Trần luật sư, cô có từng nghĩ đến nếu trước mặt cô có mấy con dao, mặc dù chỉ có một con dao có vẻ dễ bắt lấy, nhưng cô dám cá cược là cô sẽ bắt được con dao đó không?"
Mí mắt Trần Kha giật một cái, hỏi: "Không phải tôi không cần thiết phải lựa chọn sao?"
Lưu Lực Phi cười nói: “Nhưng cô phải lựa chọn, giống như Đan Ny đã quyết định không gia hạn hợp đồng mà mở studio riêng vậy.” Cô hài lòng nhìn Trần Kha đang cau mày, nói tiếp: “Tin tức này đã lan truyền ra rồi. Như vậy, ai có thể đảm bảo cậu ấy sẽ thành công đây? Ai có thể đảm bảo bàn tay cậu ấy sẽ bắt được con dao đó hay không đây?"
"Vậy thì sao? Cậu ấy có thể không làm diễn viên nữa." Thanh âm Trần Kha lạnh đi, nhìn thẳng vào Lưu Lực Phi: "Nguyện vọng trước giờ của cậu ấy không bao giờ là trở thành diễn viên, nếu không cậu ấy sẽ không thi vào Đại học Chính trị Pháp Luật. Hơn nữa, chúng tôi đối với hậu quả thất bại đã có chuẩn bị, tôi không cần Lưu tiểu thư phải lo lắng."
Mọi chuẩn bị của Lưu Lực Phi đều vì câu nói "Chúng tôi đối với hậu quả thất bại đã có chuẩn bị" của Trần Kha làm cho nổ tan thành mây khói. Cô không biết Đan Ny cùng Trần Kha đã thân cận đến mức này.
Cô thậm chí còn nhớ nhiều năm trước Đan Ny đã nói Trần Kha không thích nói nhiều, cho nên có rất nhiều chuyện Đan Ny trực tiếp thông báo kết quả cho Trần Kha, nhưng xưa nay không tìm Trần Kha thương lượng hay thảo luận gì cả.
Lưu Lực Phi mím chặt môi, tay dưới gầm bàn nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt lòng bàn tay, cơn đau khiến cô từ hồi ức tỉnh táo lại: "Trần luật sư, người trong vòng tròn này, cô nghĩ thất bại sẽ trở thành người bình thường sao? Là người của công chúng, nếu thất bại, là nguyên nhân gì dẫn đến thất bại? Lại có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm chờ cậu ấy thất bại, cô đều biết rõ những điều này sao?"
Lông mi Trần Kha run lên gần như không thể nhận thấy, vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong lòng đã dâng lên một cơn sóng lớn.
Nếu có khả năng thất bại, Đan Ny sẽ gặp phải những trở ngại nào đây? Nếu Đan Ny thất bại, nàng có thể quay trở lại cuộc sống của những người bình thường không? Không bị quấy rầy, không bị chỉ trích, chỉ đơn giản là một người bình thường, có thể không?
Trần Kha khẽ hỏi: "Cô muốn nói cái gì? Nói thẳng đi."
Đây chính là điều mà Lưu Lực Phi muốn nghe, cô cười nói: "Tôi có thể che mưa chắn gió cho cậu ấy, cũng sẽ không lấy bất kỳ khoản thu nhập nào của cậu ấy làm tiền bồi thường cho tôi. Trần luật sư, tôi biết cô đang lo lắng cái gì, nhưng cô phải suy nghĩ cho kỹ, xem cái nào quan trọng hơn."
Trong mọi việc, Trần Kha đều đặt Đan Ny lên hàng đầu, không thể bỏ mặc tương lai của Đan Ny. Lưu Lực Phi để lại danh thiếp đứng dậy rời đi, cửa phòng đóng lại, chỉ còn lại Trần Kha.
Môi của Trần Kha mím lại thành một đường thẳng, thân thể ngồi đến thẳng tắp, nước trong tách trà không còn nóng nữa. Từ lúc Lưu Lực Phi giải thích ý đồ cô đều không nói một lời, ngón tay chạm vào danh thiếp của Lưu Lực Phi.
Phía sau chữ "Tổng giám đốc" là tên của Lưu Lực Phi, hai tay Trần Kha đặt ở gối, mệt mỏi dựa lưng vào ghế, nhắm đôi mắt luôn đối với người không liên quan lúc nào cũng không có một tia gợn sóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro