Chương 66
Sở Văn trực tiếp để Thư Kỳ đến nhà mình. Quả nhiên, trong bếp đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu. Đĩa thịt sườn đầy ắp khiến Sở Văn đem bất mãn ném ra khỏi đầu.
Ngón tay mảnh khảnh xắn tay áo lên, khuôn mặt dịu dàng, không có nửa điểm khiếp sợ, nhưng trông nàng giống như đang nấu ăn vậy. Sau khi xắn tay áo, hai tay cô nắm túi quần, miệng phát ra “ừm” dài một tiếng.
Thư Kỳ thấy vậy, không khỏi cong mắt nở nụ cười, bước tới nhẹ nhàng giữ chặt Sở Văn: "Học tỷ, chị ra ngoài đi, chơi điện thoại hay gì cũng được, nơi này giao cho em, em làm xong liền gọi chị."
“Cái này không tốt lắm, dù sao đây cũng là nhà tôi, sao có thể để em một mình làm nhiều việc như vậy?” Sở Văn không tự tin, khác hẳn với vẻ ngoài cẩn thận cùng nghiêm khắc trong công việc.
Thư Kỳ hạ giọng, nghe có vẻ nhẹ nhàng, "Nhưng mà, nhìn chị thật giống như không thể giúp em cái gì a."
"Tôi ... phải không ..." Sở Văn ngượng ngùng dời bước chân một chút, nàng đường đường là một luật sư khiến nam nữ nhân ở lầu một nghe tới đã sợ mất mật, cùng Trần Kha nổi danh trong nghề, thế mà thật sự bị một nữ hài mới tới xem thường.
"Vâng..." Thư Kỳ nín cười gật đầu.
Sở Văn nhìn xung quanh, hai mắt sáng ngời, "Vậy thì tôi rửa rau, lát nữa em lại đến làm."
Không cho nàng làm chút gì, bữa cơm này khẳng định sẽ không yên lòng, Thư Kỳ đành phải buông tay gật đầu nói: "Được, vậy em chờ."
Thư Kỳ quay lại cửa phòng bếp nhìn Sở Văn rửa rau, còn rất ra dáng, ngón tay thường ngày cầm bút lướt qua văn kiện khi làm việc nhà cũng rất xinh đẹp, nước chảy qua kẽ tay rơi xuống rau quả, thời gian giống như đứng yên.
Cho đến khi chuông điện thoại của Sở Văn vang lên.
Sở Văn đứng thẳng người một cái, lắc lắc đồ ăn trong tay, từ bỏ ý định lau tay, nghiêng nhìn Thư Kỳ: "Thư Kỳ, giúp tôi tiếp điện thoại một chút. Chuyện không gấp thì nói tối nay tìm tôi sau."
“Vâng, được.” Thư Kỳ bước tới, lấy điện thoại trong túi quần ra, nhìn chữ “Lưu Lực Phi” hiển thị trên đó rồi tiếp điện thoại.
"Alo?"
Người đối diện không trả lời ngay, thật lâu sau mới có tiếng cười khẽ truyền đến: "Cô là bạn gái của Sở Văn sao?"
Thư Kỳ bất giác ngước mắt lên liếc nhìn Sở Văn, trên mặt đột nhiên tăng nhiệt độ, nhanh chóng phủ nhận: "Không phải, chị ấy đang bận, chị có chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì, hiện tại cậu ấy có việc vậy tôi không quấy rầy. Tối nay tôi lại tìm cậu ấy, cảm ơn."
Nói xong liền cúp máy, để lại Thư Kỳ vẫn còn đang loạn nhịp.
"Ai gọi vậy? Nói cái gì?" Sở Văn bỏ cải ngọt vào một cái rổ nhựa, vừa hỏi vừa rửa cà tím.
Thư Kỳ vội vàng lấy lại tinh thần, "A ... người gọi là Lưu Lực Phi."
Tay Sở Văn dừng một chút, mắt có chút nheo lại, "Sau đó thì sao?"
“Đầu tiên chị ấy hỏi em có phải là bạn gái của chị không, sau đó chị ấy nói sẽ gọi cho chị sau, nói xong liền cúp máy.” Thư Kỳ cúi đầu, nhét điện thoại vào túi Sở Văn, vì bốn chữ trong lời nói của Lưu Lực Phi mà nhiệt độ trên mặt cô vẫn chưa rút đi.
Sở Văn tắt nước, mỉm cười với Thư Kỳ, "Tôi rửa xong rồi, khẳng định đều rửa sạch, tới phiên em."
“Được, học tỷ ra ngoài đi, cứ giao nơi này cho em, lát nữa liền có món ngon.” Thư Kỳ nhẹ nhàng nói, sau khi nhìn thấy Sở Văn không chút để ý nàng liền nén xuống tia thất vọng.
Sở Văn lùi mấy bước, nhìn Thư Kỳ đâu vào đấy bắt đầu bận rộn, nàng không định gọi lại cho Lưu Lực Phi, nhưng lo lắng vừa rồi bị hiểu lầm, nàng cau mày nhìn Thư Kỳ.
Loại hiểu lầm này có cần phải giải thích không? Giải thích bởi vì Lưu Lực Phi không nghe thanh âm của mình nên mới đoán mò, miễn không cho hiểu lầm sâu hơn. Nhưng Thư Kỳ giống như không để ý lắm, nếu như nàng nhắc đến thì có làm giữa hai người mất tự nhiên không? Khó có được một người bạn như vậy, nếu có khúc mắc gì cũng thật đáng tiếc.
Vẫn là không nhắc tới đi, Sở Văn rốt cuộc cũng giãn lông mày, hai tay lại nắm lấy túi quần, giống như bộ dạng rối rít trước khi rửa rau.
Cách trình bày cùng chất lượng của cơm tối rất tốt, ít nhất là cái miệng kén ăn của Sở Văn cảm thấy như vậy, có một điều khá tiếc là hiện tại nàng mới phát hiện Thư Kỳ có kỹ năng này. Nếu nàng biết sớm hơn một chút, như vậy sẽ được thưởng thức sớm hơn ...
Sau bữa ăn, Sở Văn đưa Thư Kỳ về, thuận tiện tản bộ.
Hai người đi thang máy xuống lầu, Sở Văn không quay đầu lại, nhìn cô gái bên cạnh phản chiếu qua cửa thang máy, mặt mày mang ý cười: "Thư Kỳ, đồ ăn tối nay rất ngon, cảm ơn em."
"Chị thích là tốt rồi, em còn sợ lần đầu nấu ăn ở nhà chị sẽ không ngon, để chị chê cười." Thư Kỳ nhướng mày, lộ ra một chút vui mừng.
“Đối với tôi, một người ngoài miễn cưỡng nấu nước lẩu, xào rau, nấu cơm cũng không biết nấu nướng gì cả, như vậy em nấu thực sự rất ngon.” Sở Văn không che giấu lĩnh vực nấu ăn trống rỗng của mình.
“Vâng…” Thư Kỳ đột nhiên mỉm cười quay đầu nhìn nàng, “Vậy chị thừa nhận với em nếu chị sống một mình, chị sẽ không thể nuôi nổi bản thân sao?"
“Đúng vậy, hoặc là ăn thức ăn bên ngoài, hoặc là tìm đối tượng có thể nấu cơm.” Sở Văn chớp mắt mấy cái, bắt đầu tưởng tượng: “Đương nhiên tôi không để đối tượng một mực nấu cơm cho tôi, còn có thể dạy tôi nấu. Nhưng tôi học được cũng sẽ mất khá nhiều thời gian ..."
Thư Kỳ ngẩn người một lúc, chưa kịp biết trả lời thế nào thì Sở Văn khẽ lên tiếng, quay đầu nhìn cô: "Giống như em, ở chung có thể hòa thuận dạy tôi nấu ăn, ừm ..."
Nàng nói xong liền cảm thấy không thích hợp. Quan hệ giữa hai người vì ba mẹ hai bên mà từ trước đến nay có chút mập mờ, nhưng hiện tại có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
"Cái kia, Thư Kỳ, tôi không phải ý tứ kia, tôi chỉ cảm thấy em rất tốt, hơn nữa càng phù hợp với kiểu đối tượng mà tôi vừa nói ... Aiz, không phải ..." Sở Văn suýt chút nữa đã tự bắn vào đùi, kiểu người mà nàng vừa nói không phải là muốn đối tượng yêu đương sao?
Lúc đầu, tim Thư Kỳ như nổi trống, nhưng thấy Sở Văn luống cuống cố gắng giải thích, cô lại cảm thấy mềm lòng. Không đành lòng để nàng giải thích như vậy, cho nên cô khoác tay nàng nói: "Em biết học tỷ là đang khen em, em hiểu..."
“Em hiểu là tốt rồi, tôi sợ em hiểu lầm, tôi không có ý gì khác.” Sở Văn cười nhẹ thở ra, vừa rồi nàng cảm thấy tim mình đập dồn dập, đều do ba mẹ loạn kéo hồng tuyến, nếu không cẩn thận sợ sẽ nói sai cái gì.
Cửa thang máy mở ra, hai người bước ra ngoài, Sở Văn đưa Thư Kỳ ra khỏi hành lang.
Đứng dưới ngọn đèn đường, Sở Văn chắp tay sau lưng, mặt mày nhu hòa nhẹ giọng dặn dò: "Em trở về đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp lại."
Cảnh tượng này có chút quen thuộc, rất lâu trước đây Sở Văn cũng đưa cô xuống lầu như vậy, chỉ là khi đó Sở Văn không gần gũi như hôm nay. Khi đó, Sở Văn nhìn rất ôn hòa, nhưng khoảng cách giữa hai người rất xa.
“Được, học tỷ ngủ ngon.” Thư Kỳ mỉm cười, nhìn thấy Sở Văn định nhìn cô rời đi như trước, nhớ lại bối rối hiếm hoi của Sở Văn vừa rồi, trái tim cô tự dưng vừa mềm vừa chua xót, không khỏi cắn cắn môi, thấp giọng hỏi: "Đúng rồi, khoảng thời gian này ba mẹ không có ở đây, em có thể tìm chị cùng ăn cơm không?"
Sở Văn ngây người một chút, sau đó phản ứng lại gật đầu cười, "Đương nhiên có thể, em nấu ăn ngon như vậy, tôi cầu còn không được."
“Cứ quyết định vậy đi.” Thư Kỳ không ngừng cười, “Học tỷ ngủ ngon, em về đây, ngày mai gặp lại.” Nói xong, cô xoay người đi về phía hành lang, đêm hè thổi vào mặt cô có chút nóng.
Sở Văn cười lắc đầu, cao hứng như vậy sao?
.
Trên phim trường, các nhân viên công tác nghe Lê Thừa Lượng hô "Cắt" liền tản ra, mỗi người tự thu dọn đồ đạc, chờ người mang đồ đến chuẩn bị ăn cơm.
Thi Chiêu Ý mặc trang phục, tư thái chậm rãi bước đi như công chúa, Đan Ny thấy thế không khỏi bật cười trêu chọc: "Trước đó là ai nói mình mặc đồ ôm eo không thể ăn nhiều? Mình không thể ăn nhiều, nhưng người nào đó coi như có thể ăn nhiều đi, vậy thì cũng phải mất nửa giờ mới tới bàn cơm."
Thi Chiêu Ý vừa buồn cười vừa tức giận, phất tay một cái, định dùng ống tay áo rộng đánh vào cánh tay Đan Ny "Cái người trọng sắc khinh bạn này, xem mình làm sao thu thập cậu."
Đan Ny dựa vào độ nhẹ của trang phục, thân hình mảnh mai trong nháy mắt tránh được tay áo của Thi Chiêu Ý. Trước khi cô lại phất tay lần nữa, nàng nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, ra vẻ đáng thương dùng nhân vật trong phim nịnh nọt cô. "Điện hạ sao lại tức giận như vậy? Thân thể vốn đã yếu, nếu như nổi điên, Bệ Hạ sẽ trừng phạt ta, ta không kham nổi a."
Thi Chiêu Ý trước tiên cười nhạo một tiếng: “Hừ, kéo ra ngoài chặt mới tốt.” Sau đó không ngừng dùng cánh tay đè lên, Đan Ny buồn cười quay đầu đi không nhìn cô: “Aiz, Đan Ny cậu thật dễ nói chuyện, nếu không mình vừa nhìn thấy cậu liền muốn cười, mình làm sao có thể diễn được đây?"
Đan Ny ho khan một tiếng, thu hồi những biểu cảm không quá khoa trương. "Lâm ca đã nói chúng ta quay xong thỉnh thoảng lại nhập vai, chụp thêm mấy bức ảnh."
Lúc này, nhà sản xuất Lâm Minh Hiên từ xa chào hỏi: "Đúng vậy, là tôi nói, hai người chỉ cần làm một vài đoạn như vừa rồi là được."
Thi Chiêu Ý nhướng mày, tay trái nắm vuốt ống tay áo bên phải, tay phải đưa lên bóp cằm Đan Ny. "Thì ra là thế, khó trách Tướng Quân trẻ tuổi dám đùa giỡn với bản cung, hóa ra là có hậu thuẫn. Bất quá, dù có người chống lưng vẫn phải tuân theo mệnh lệnh của bản cung. Đêm nay tắm rửa sạch sẽ tới thị tẩm, đừng để bản cung chờ."
Đan Ny nhàn nhạt liếc Thi Chiêu Ý một cái, tùy tiện bắt lấy cổ tay cô, khóe môi trở nên nông hơn. "Điện hạ nên nghĩ thông suốt, thân thể ngài không tốt, muốn chống nổi một đêm cũng không dễ dàng".
Thi Chiêu Ý mỉm cười tiến lại gần, vẻ mặt cùng ngữ khí có chút ái muội: "Muốn lo lắng cũng không phải bản cung, ngươi nói nếu như bản cung cùng ngươi có phát sinh cái gì, vị kia nhà ngươi có thể đem bản cung ăn tươi nuốt sống không? Chậc chậc chậc, so với ngươi đến, bản cung càng cảm thấy hứng thú với ánh mắt phẫn nộ của phu nhân của ngươi hơn..."
Nói nói liền trêu chọc Đan Ny, nói đến Trần Kha, Đan Ny liền không có tâm tư đùa giỡn, ý cười nhiễm lên đáy mắt, nhẹ nhàng đẩy Thi Chiêu Ý ra, "Mơ đi, cả ngày chỉ biết nói đùa, Trần Kha mới sẽ không nghe lời cậu."
"Cái này thì chưa chắc..."
Hai người nói nói cười cười muốn đi tháo trang sức cùng thay quần áo. Vừa rồi Lưu Lực Phi vẫn nhìn hai người trêu chọc lẫn nhau, cô đến gần mấy bước, thấp giọng nói "Chiêu Ý, Đan Ny, tôi đã mua thức ăn bên ngoài rồi, lát nữa có người đưa tới."
Không đợi Đan Ny nói, Thi Chiêu Ý đã mỉm cười xin lỗi, "Thực xin lỗi, Lưu tiểu thư. Tôi đã sớm đặt cơm tối rồi, sẽ không ăn ở đây."
Lưu Lực Phi nhẹ nhàng lắc đầu, mím môi cười, "Không thành vấn đề, Đan Ny thì sao?"
Đan Ny đột nhiên giật mình, trước kia nụ cười của Lưu Lực Phi không như hiện tại, nhưng là tràn ngập ánh nắng, chiếu vào trong tầm mắt nàng.
Năm đó, Lưu Lực Phi dẫn nàng đi mà không mang theo bất kỳ người nào. Hai người đến khu ẩm thực cách xa trường Đại học ăn cơm tối, gọi rất nhiều món, nhìn căn bản không ăn hết được.
Hai người vừa ăn vừa thảo luận chuyện ở trường, Lưu Lực Phi nghịch ngợm gắp miếng đậu hũ mà Đan Ny đã cắn tiếp tục ăn, khiến Đan Ny đưa tay ra, bóp nhẹ vào mặt cô.
"Tiểu Phi, cậu không thể gắp một miếng mới sao? Sao lại ăn của mình?" Đan Ny vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, gắp một miếng đậu hũ mới ra đĩa.
"Người khác nói không cần phân biệt với người mình thích rõ ràng như vậy. Mình muốn ăn đồ mà cậu đã ăn qua, có nghĩa là mình thích gần cậu." Lưu Lực Phi chớp chớp mắt, trong lời nói mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại nghiêm túc mà dịu dàng.
Đan Ny "Hừ" một tiếng, nụ cười không khỏi nở rộ trên khóe môi, "Cả ngày cậu nghe được những chuyện này ở đâu a? Sao mình vẫn chưa từng nghe qua."
Nàng chỉ biết là hành động thân mật như vậy chỉ khi nàng còn bé, cha mẹ đã từng làm qua. Hiện tại có thêm một Lưu Lực Phi, cảm giác càng thêm trọn vẹn.
"Cậu không cần biết ..." Lưu Lực Phi không quan tâm, gắp một miếng thịt đưa tới, trong mắt tràn đầy chờ mong, "Vậy mình gắp cho cậu ăn, cậu có muốn ăn không?"
Đan Ny cúi đầu liếc mắt nhìn, trong lòng tràn đầy vui sướng, cuối cùng thuận thế đem tóc dài vén ra sau tai, nhẹ nhàng hé môi cắn đứt miếng thịt.
"Được, mình ăn..."
Lời nói tươi cười của nàng đọng lại giữa môi và răng, bởi vì sau đó nụ hôn của Lưu Lực Phi in trên môi nàng.
Đan Ny chạm nhẹ vào cánh tay của Thi Chiêu Ý, thanh âm của Lưu Lực Phi so với nhiều năm trước vẫn êm tai, nhưng không còn chạm đến trái tim nàng, cũng đánh thức nàng qua màn sương hồi ức.
"Đan Ny?"
Đan Ny nhàn nhạt trả lời: "Thực xin lỗi, tôi nghĩ đến chuyện người yêu bàn giao nên có chút thất thố. Thật có lỗi với Lưu tiểu thư, tôi cùng cô ấy đã hẹn nhau đi ăn cơm, cho nên tôi không thể ở lại đây."
Sau bao nhiêu năm, động tâm lúc bấy giờ đã hao dần theo năm tháng, không còn cảm giác nữa.
“Không sao, vậy lần sau có cơ hội lại nói, quấy rầy hai người rồi.” Vẻ mặt Lưu Lực Phi có chút bất đắc dĩ, nụ cười gượng gạo, nhíu chặt mày.
Trên đường đi tìm Trần Kha, Đan Ny một lần nữa nhớ tới dáng vẻ thất vọng vừa rồi của Lưu Lực Phi.
Nhưng mà, dáng vẻ của Lưu Lực Phi dần dần tan thành mây khói, ở trong lòng nàng càng ngày càng không rõ ràng. Thay vào đó, chính là khuôn mặt thanh tuyệt không nhiễm bụi trần của Trần Kha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro