Chương 35
Đây là thời điểm kết thúc phân đoạn ở thôn nhỏ, buổi sáng thức dậy, các trợ lý đều đến phòng của diễn viên thu thập hành lý, đoàn người cáo biệt thôn dân rồi hướng đến thị trấn gần đó.
Đan Ny từ đầu đến cuối không hỏi Trần Kha vì sao hôm qua lại trả lời một đáp án hoàn toàn không phù hợp với tính tình của cô. Nhưng nàng biết rất rõ câu trả lời của Trần Kha như một con dấu nhẹ nhàng đóng ở trong lòng nàng. Không nhẹ không nặng, nhưng cũng không dễ dàng xóa đi, ngay cả biểu hiện của Trần Kha lúc đó, trong đầu nàng cũng nhớ rất rõ.
Khi ở trong xe, điện thoại của mọi người đều được trả lại, có khoảng thời gian ngắn để mọi người sử dụng điện thoại. Mọi người đều vùi đầu vào điện thoại, thỉnh thoảng tán gẫu một hai câu. Trần Kha đang kiểm tra tin nhắn chưa đọc, Đan Ny nhìn một chút nhưng không có gì. Sau khi báo cáo cha mẹ mình vẫn bình an, lại hỏi thăm Phan Khiết Lam một chút rồi bắt đầu xem Weibo.
Tin phổ biến trên Weibo ngoại trừ mấy diễn viên có phim mới, còn lại đều là tin tức về các diễn viên được <In and Out> mời, trong đó tin tức của Đan Ny được nhiều người quan tâm nhất.
[In and Out bắt đầu ghi hình, Trịnh Đan Ny vừa tiết lộ đã kết hôn không lâu liền mang người yêu cùng đi ghi hình, hai người ăn ý mười phần, tình cảm tràn đầy. Theo thông tin biết được, người yêu có giá trị nhan sắc của Trịnh Đan Ny vừa có văn phòng lớn, vừa có thể vào bếp nấu ăn. Tôi chỉ muốn hỏi một câu, bát cẩu lương này các vị ăn được không?]
Hình ảnh kèm theo là vài bức ảnh Đan Ny và Trần Kha nắm tay nhìn đối phương cười cười nói nói. Còn có món canh cá cùng cá kho do Trần Kha làm. Góc chụp không tệ, cách bài trí cũng rất đẹp.
Đan Ny đọc bình luận liền không khỏi bật cười, nàng vốn tưởng mình sẽ gặp phải một mảnh tiếng mắng chửi, dù sao thì việc thần tượng chấm dứt tình trạng độc thân liền nhận lấy những lời ác ý cũng không hiếm thấy. Nhưng kết quả khiến nàng kinh ngạc, Đan Ny không nhìn thấy bất kỳ câu ác ý nào, nàng vui mừng cũng thấy yên tâm tiếp tục lướt xem bình luận.
Trần Kha cất điện thoại vào lại trong túi, quay đầu lại liền nhìn thấy ý cười trên khóe môi Đan Ny.
"Đan Ny, có chuyện gì sao?"
“A?” Đan Ny định thần lại, ngẩng đầu nhìn Trần Kha cười nói: “Không có gì, đọc bình luận trên Weibo thôi.” Nàng đưa điện thoại cho Trần Kha xem, mắt nhìn chằm chằm vào Trần Kha, muốn xem cô nhìn thấy một mảnh lời khen sẽ có biểu hiện gì.
Trần Kha nhận lấy, xem lại từ đầu, ánh mắt bình tĩnh dần dần có chút không rõ.
[Lăng Phong ánh nắng ban mai HJ: Nói cho hợp lý, tôi nghĩ Trần luật sư cùng Đan Ny rất xứng đôi, từ đầu tóc thẳng tới ngón chân đều xứng. Hơn nữa Đan Ny yêu thích là được rồi, chúng ta nên gần với tác phẩm, cách đời sống riêng tư của chị ấy một chút]
[I am your Sumei: Vì người mà điên, vì người mà cuồng! [Khuôn mặt chính nghĩa. jpg]]
[Miêu miêu thích điểu: Thứ nữ thần thích cũng là thứ chúng ta thích! Lão bà của nữ thần cũng là lão bà của chúng ta! (Phi, tôi đang nói cái gì vậy)]
[TammyHou: Tôi không bao giờ vì nữ thần kết hôn mà bôi đen chị ấy, để tôi xem có bao nhiêu tình yêu chân thành! [Ánh mắt chăm chú muốn nói lại thôi. jpg]]
[Great Feather Jun: Chỉ có mình tôi đang đoán hai người họ ai công ai thụ sao?]
[Bánh đào nhỏ chua ngọt: Ai nghĩ Trần luật sư công thì thả cho tôi biểu tượng cảm xúc đi! Để xem có bao nhiêu người đứng bên Trần luật sư công!]
Khu vực bình luận rất yên bình, không thấy bất kỳ lời nói ác ý nào. Trần Kha trả điện thoại cho Đan Ny, thấy đối phương đang chăm chú nhìn mình, cô hỏi: "Trên mặt tôi có gì sao?"
“Không có, rất sạch sẽ.” Đan Ny cười như không cười nhìn cô, vươn tay vén tóc rối ra sau tai, thu lại ý cười, nàng khẽ thở dài: “Chuẩn bị bắt đầu tập hai rồi, tổng cộng có ba tập mà thôi. Sau khi trở về mình muốn tiến vào đoàn luôn".
Trần Kha dựa lưng vào ghế, vươn cổ một cái, từ trong miệng thở ra một hơi dài, từ trong cổ họng nén ra một tiếng "ừm", sau đó nói: "Phía ba mẹ để tôi giải thích, cậu chú ý thân thể."
Đan Ny buồn cười liếc mắt nhìn Trần Kha một chút: “Cũng không phải ngày mai mình đi, cậu dặn dò sớm như vậy làm gì?” Nàng vừa nói xong, liền nhớ tới lời vừa rồi của Trần Kha, trong ngực lại dâng lên một cỗ cảm xúc kỳ quái.
Quay phim mất đến vài tháng. Trước đó chỉ nói với hai trưởng bối Trần gia là ghi hình cho chương trình thực tế, cũng không nói đến việc quay phim sẽ tốn thời gian dài như vậy. Chuyện các nàng kết hôn trưởng bối hai bên vẫn còn cao hứng, ba mẹ nàng thì không sao. Dù sao trước đó nàng cũng đã nói sẽ nhận quay phim mới, chú dì bên kia liền không thể nói được gì.
Trần Kha nhìn thấy Đan Ny trầm mặc, cô duỗi tay ra nắm tay nàng đặt lên đùi, thanh âm lạnh lùng quen thuộc vang lên, nói: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, tôi sẽ xử lý tốt."
"Ừm."
Đan Ny khẽ động bàn tay đang bị nắm, Trần Kha không buông lỏng cũng không nắm chặt, không có dùng sức nhưng không thể dễ dàng thoát ra. Đan Ny không quan tâm đến những thứ này, trong ý thức của nàng, hành động như vậy đã dần trở thành lẽ tự nhiên.
Đoàn người trên xe hầu hết đều chợp mắt, các hoạt động vài ngày trước đó có thể được coi là tốn nhiều thời gian cùng sức lực. Lúc đi vào thị trấn, Trần Kha lần nữa quan sát những ngôi nhà bên ngoài cửa sổ, đem những ngôi nhà mang tính biểu tượng cùng đặc điểm của chúng nhớ kỹ. Mà lần này không chỉ có Trần Kha, Đan Ny cũng đang bí mật quan sát.
Nhưng lần chuẩn bị này tựa hồ không có tác dụng nhiều, xe đi đến khuôn viên của một tòa nhà màu trắng. Sau khi xe dừng ở sân mọi người liền xuống xe.
Người chủ trì nhấc loa lên, hắng giọng nói: "Phân đoạn hai của chúng ta bắt đầu rồi. Mọi người mau lên tinh thần, đừng ngủ nữa, một lúc nữa lại cho mọi người ngủ tiếp!"
Các đội tụ tập lại cùng một chỗ, lẳng lặng chờ đợi. Mấy người trong số họ liếc nhìn tòa nhà, cuối cùng bị thanh âm lớn của chủ trì kéo lại sự chú ý: "Chúng ta mỗi ngày đều sinh sống trong thành phố lớn, thậm chí có những ngày đều bay trên trời, chân không chạm đất. Có một quãng thời gian không thể tĩnh tâm suy nghĩ chuyện đời. Cho nên lần này, chúng ta có ba ngày cho mọi người dùng để suy nghĩ."
Tiếng nói vừa dứt, Tần Duệ Từ liền thấp giọng nói: "Trực giác nói cho tôi biết không đơn giản như vậy."
“Đúng vậy!” Người chủ trì chỉ vào Tần Duệ Từ, phấn khích lớn tiếng nói: “Ba ngày này mọi người sẽ bị nhốt trong tòa nhà kia, mỗi người một phòng, mỗi đội sẽ có một người canh giữ. Thế nhưng mọi người phải dùng trí tuệ của mình tìm cách từ bên trong đi ra, đồng thời là để người canh giữ nguyện ý mở cửa cho mọi người ra ngoài!"
Lục Tư Chu hỏi: "Cách nào cũng được sao?"
"Đúng vậy, cách nào cũng được. Chỉ cần người canh giữ đồng ý cho cô ra ngoài thì coi như hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa, chỉ cần một người trong đội được ra ngoài, cả hai người trong đội đều coi như hoàn thành nhiệm vụ."
Đan Ny chớp chớp mắt, "Anh là đang cho chúng ta phải tìm cách nhẹ nhàng thoát khỏi nhà tù? Vậy khi chúng ta không ra ngoài, nghĩa là chúng ta đang mô phỏng cuộc sống trong tù sao?"
“Rất thông minh.” Người chủ trì dựng ngón tay cái lên, “Nhưng chậm nhất là ba ngày, nếu đội nào không ra được, nhiệm vụ của đội đó đã tìm thấy ngày hôm qua sẽ bị thu hồi, ekip sẽ đặt lại nhiệm vụ mới. Vậy có nghĩa là nhiệm vụ mới sẽ khó hoàn thành hơn, cho nên mọi người phải chú ý thời gian, bắt đầu từ bây giờ sử dụng kỹ năng của mình!"
“Nếu cách nào cũng có thể dùng như vậy, không phải quá dễ dàng sao?” Tần Duệ Từ tự tin vỗ vỗ vai Nghiên Dương, “Chờ ca ca đây cứu cậu.”
“A Từ, đừng nói quá sớm. Đến thời điểm không ra được cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Anh nên nhớ, là để người canh giữ nguyện ý cho anh ra ngoài.” Người chủ trì mang ý vị sâu xa dặn dò Tần Duệ Từ, luôn cảm thấy Tần Duệ Từ giống như đã hiểu lầm cái gì rồi.
Đúng là cách gì cũng có thể, nhưng kết quả nhất định phải để cho người canh giữ nguyện ý cho họ đi.
Điện thoại và hành lý của mọi người lần nữa bị tịch thu, đồng thời cũng được đưa đi thay quần áo, thống nhất mặc đồng phục áo trắng quần trắng, giày thay thành dép lê, xem ra trông thực sự giống như tù nhân. May mà lúc phân phòng thì người trong đội liền kề nhau, còn mỗi đội cách nhau hai phòng hoặc ngăn cách nhau một cái cầu thang.
Thời điểm đi lên lầu, Trần Kha lặng lẽ siết chặt tay Đan Ny. Sau đó hơi hé môi dùng khẩu hình nói "Giao cho tôi", Đan Ny hiểu ra, nhưng có thể tưởng tượng nói chuyện với Trần Kha cũng không dễ dàng như vậy.
Nàng vừa muốn nói chuyện liền bị người chủ trì mang nàng vào phòng. Sau đó đóng cửa gỗ, cuối cùng khóa cửa sắt lại. Nàng lặng lẽ mở một kẽ hở trên cánh cửa gỗ, liền nghe thấy tiếng khóa giống nhau truyền đến từ cửa phòng bên cạnh, là phòng của Trần Kha.
Sau khi đã an bài xong xuôi, người chủ trì lần lượt thăm dò cảm nghĩ của mọi người. Trước tiên đi đến đội một là đội của Đan Ny, nhưng lại vào phòng của Trần Kha.
"Trần luật sư, cô cảm thấy thế nào?"
“Cũng tốt.” Trần Kha thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Đây hẳn là ký túc xá của học sinh, ở đó có giá sách, hơn nữa còn có hai bản.”
"Đúng vậy, tòa nhà này mới được tu sửa không lâu, tường cùng gạch đều được làm sạch. Thừa dịp học sinh vẫn chưa chuyển đến, trước hết chúng ta cùng nhau trải nghiệm cảm giác thoát khỏi phòng giam."
Trần Kha mỉm cười, chắp tay sau lưng không nói. Cô vốn mang khí tức không dính bụi trần mà giờ khắc này vì trên người toàn thân trang phục màu trắng, càng có vẻ không giống người trần hơn. Rõ ràng công việc của cô là giải quyết tranh chấp cá nhân không thể giải quyết, nhưng mỗi lần nhìn cô như thế, lúc nào cũng không nhớ nỗi cô là luật sư thường tiếp xúc với tội phạm.
"Thử thách này cũng không dễ đâu. Trần luật sư cùng Đan Ny vừa mới kết hôn. Đây là lúc để kiểm tra độ ăn ý của hai người, cố lên!" Người chủ trì vỗ nhẹ vào cánh tay của Trần Kha, chớp chớp mắt giống như trộm tình vậy.
Người chủ trì rời khỏi phòng của Trần Kha, tiếp tục đến thăm các “phòng giam” khác. Sau khi ghi lại cảnh vật xung quanh, camera bước ra ngoài rồi khóa cửa lại.
Trần Kha khẽ cau mày ngồi ở trên giường, không biết Đan Ny đã cẩn thận nghĩ đối sách chưa. Phân đoạn này bọn họ không có cách nào thảo luận đối sách. Nếu cô đối phó được với người canh giữ ở đây thì Đan Ny cũng như vậy, nhưng như vậy hai người cũng có thể dễ dàng bị thất bại, đó là lý do tại sao người chủ trì nói thử thách này là kiểm tra độ ăn ý của hai người.
Cô đứng dậy đi ra cửa, thuận thế mở cửa gỗ, cửa rào sắt đã khóa. Ngoài cửa có một hài tử chừng mười tuổi nghe thấy tiếng mở cửa, thanh âm non nớt quay lại hỏi: "Chị mở cửa làm gì? Mau đóng lại a."
Trần Kha nhìn hài tử một lúc, hỏi: "Bạn nhỏ, em là ai?".
Hài tử đáp: "Em có trách nhiệm canh giữ hai phòng này, không cho chị cùng người phòng bên ra ngoài."
Nhìn dáng dấp hài tử ra vẻ người canh giữ, cô không biết những đội khác cũng có hài tử canh giữ hay không. Có cameraman gần đó đang quay, Trần Kha mím môi, lại mở cánh cửa gỗ, khẽ cười nói: "Vậy em ăn cơm chưa?"
"Đương nhiên là chưa ăn, bây giờ là mấy giờ? Đến giờ cơm em sẽ đi ăn, chị mau đóng cửa lại đi ..." Hài tử vội vàng vươn tay đẩy Trần Kha một cái, tay còn lại nắm chặt cửa gỗ.
Trong mắt Trần Kha đột nhiên xẹt qua tia sáng tỏ, cô lùi về phía sau, môi hồng nhạt chậm rãi nhếch lên, "Được, tôi tự mình đóng cửa. Em yên tâm, tôi sẽ không ra ngoài."
Hài tử buông tay nắm cửa, Trần Kha đóng cửa lại. Lúc tiếng đóng cửa nháy mắt vang lên, suy nghĩ của cô nhanh chóng xoay chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro