Chương 6: Xe lửa
Ngày mồng 1 tháng 9, 10 giờ rưỡi sáng, nhà ga Ngã Tư Vua, Aaron mang theo cái rương, An ôm lấy lồng sắt đựng cú mèo, bọn họ đi tới giữa sân ga số 9 và sân ga số 10, trên sân ga có người tới tới lui lui, bọn họ phải chờ đến thời điểm ít người mới có thể chạy xuyên qua tường đá ở sân ga số 10, để tránh khiến cho nhóm người Muggle hoài nghi.
Aaron lại duỗi tay sờ sờ đầu tóc của An, từ khi được sờ qua tóc cô lần trước ở Hèm Xéo, hắn trở nên yêu thích làm chuyện này, tóc An nhu nhu mềm mại, lại đen bóng, mỗi khi sờ tóc cô, trên khuôn mặt nhỏ sẽ có chút phẫn nộ, nhưng là khiến người khác cảm thấy rất đáng yêu.
Có lẽ là do cô lùn hơn so với bạn cùng lứa tuổi, Aaron nghĩ, mắt nhỏ, miệng nhỏ, cái mũi cũng nhỏ, gương mặt luôn mang theo một bộ lãnh đạm biểu tình, cố tình khi con bé cùng người khác nói chuyện thì lại vô cùng lễ phép, một bộ dạng tiểu đại nhân.
Người bước đi trên sân ga dần dần thưa thớt, Aaron đem lồng sắt của cú mèo đặt trên rương, một tay lại nắm lấy tay An, một tay khác lại dùng để đẩy xe, "Tiểu An, nắm chặt tay cậu, chúng ta đi vào thôi."
Xuyên qua tường đá, An liền nhìn đến một cái đầu máy hơi nước thật lớn, phía trên đầu tàu không ngừng bốc lên hơi nước, trên sân ga cũng là rộn ràng nhốn nháo, ríu rít một đám người. Thanh âm kéo hành lý cùng âm thanh cú mèo hòa vào có chút hỗn tạp.
Cũng không ít người qua lại, An nghĩ trong lòng, cũng giống với khi còn sống ở kiếp trước, mỗi kỳ nghỉ đều phải liều mạng chen chúc vào sân ga. Bởi vì vóc dáng thấp bé, cô thật sự là ở trong đám người mà chen chúc, không thể không gắt gao lôi kéo tay của Aaron.
Aaron lập tức đi về hướng đuôi xe lửa, nắm tay An, lớn tiếng nói, "Đầu tàu cùng khu vực giữa tàu rất đông đúc, chúng ta đi đến đuôi xe đi."
Quả thật, phần đuôi xe ít đi rất nhiều người, Aaron mang theo An đi vào buồng xe cuối cùng, bên trong còn không có người. Mở ra một cái kệ dính ở trên tường, đem cái rương đặt ở trên đỉnh của cái giá.
"Rương rất nặng, sau khi đến trường học sẽ có người tới đem rương của con mang về ký túc xá, không cần lo lắng." Aaron đối với An đã tìm được chỗ ngồi nói, "Đợi một lát nữa cậu phải xuống xe rồi, à đúng rồi, Tiểu An." Hắn từ trong túi móc ra một đống tiền xu, Galleons cùng Sickles, nhét vào trong tay An, "Đây là tiền tiêu vặt của con, muốn mua cái gì liền mua."
Ngay sau đó hắn nhíu mày, có điểm lo lắng mà nhìn An, "Tiểu An, nếu ở trường học có người khi dễ con, nhất định phải nói cho ta biết, cậu có biện pháp khiến hắn nhất định phải hối hận!"
Tiếp theo hắn nhớ tới ngữ khí của An khi nói chuyện luôn là một bộ dạng tiểu đại nhân, lại cười nói, "Đương nhiên nếu con muốn khi dễ người khác, cũng không có việc gì, cậu có thể chống lưng cho con nha."
An bĩu môi, "Con lại cho rằng con hẳn là nên hảo hảo học tập ở trường học mới đúng..."
Bên trong buồng xe tàu lửa bên cạnh không ngừng có người đi vào, âm thanh ầm ĩ cũng ngày càng lớn.
Một tiếng còi hơi nước vang lên.
"Được rồi, cậu thật sự phải đi đây, nhớ phải viết thư, Mermos sẽ gửi thư đến cho cậu." Aaron duỗi tay lại tính sờ sờ đầu của An, cô lại hướng bên cạnh dựa vào, né đi bàn tay của hắn.
"Sẽ không cao lên được đâu!" An kháng nghị. Cô không rõ vì cái gì mà mấy người này đều nghiện sờ tóc của mình, đầu tiên là Jill, sau đó là Aaron, cô thường thường hay kháng nghị nhưng bọn họ dần dần cũng không quan tâm, cô chỉ có thể dựa vào lí do tội nghiệp không cao lên được này mà ngăn bọn họ lại kịp lúc.
"Được rồi được rồi," Aaron có chút tiếc nuối mà thu hồi tay, "Nhớ phải viết thư cho cậu đó!" Nhận được câu trả lời khẳng định của An, hắn xoay người bước ra ngoài, xuống xe.
Mới vừa xuống xe, xe lửa liền bắt đầu chuyển động. Mọi người ở sân ga hướng xe lửa vẫy tay, xe lửa cũng dần tăng tốc độ rời đi.
An ngồi nhìn ngoài cửa sổ, trong tay cầm chơi một đồng Sickle. Xe lửa dần dần rời xa Luân Đôn, cảnh sắc ngoài cửa sổ biến thành một mảnh đồng ruộng trống trải.
Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, là một người bộ dạng thấp bé, tóc đen rối bời, đôi mắt hắn có màu xanh lục, nam hài đứng ở cánh cửa, có chút câu nệ hỏi, "Chào bồ, chỗ này có ai ngồi không?" Hắn chỉ chỉ hàng ghế ngồi đối diện An.
An lắc đầu, lại bắt đầu chơi đùa với tiền xu trong tay mình.
Nam hài đem hành lý cất lại thật tốt, ngồi xuống đối diện An, "Xin chào, bồ cũng là học sinh năm nhất của Hogwarts sao?" Hắn tựa hồ muốn phá vỡ không gian yên tĩnh trong phòng.
An gật đầu, "Đúng vậy, xin chào."
Nam hài nhìn An trả lời chính mình, thở ra một hơi nhẹ nhõm, "Thoạt nhìn qua thì bồ nhỏ con hơn so với người khác nhỉ..."
Nhìn thấy An ngẩng đầu nhìn chính mình, tiểu nam hài lại có chút khẩn trương, hắn nghĩ muốn giải thích, "Ý mình cũng không phải là...."
"Không có việc gì," An nghĩ, chính mình bất quá là lười cùng một tiểu hài tử nói chuyện mà thôi, cũng không phải muốn làm khó hắn, nam hài này tố chất tâm lý cũng thật quá kém đi, "Cũng không phải là lần đầu tiên có người nói như vậy, giới thiệu một chút, mình gọi là An, An Stoke."
An lộ ra một tia ý cười nhợt nhạt.
"Mình là Harry Potter." Nam hài cũng đáp lại An bằng một nụ cười tươi.
Nhướng mày, An trong lòng kêu, nhanh như vậy liền gặp được nhân vật chính rồi, "Harry Potter? Vậy sao...."
Harry cho rằng An cũng sẽ giống như những người khác muốn xem vết sẹo trên trán hắn, hắn đều đã tính toán để vén tóc lên, không nghĩ tới An cũng không có hỏi. Không có người ngày ngày hỏi đến làm phiền, loại cảm giảm này khiến hắn cảm thấy thực không tồi.
"Bồ có biết gì về Hogwarts không?" Harry nói, "Bởi vì mình trước kia chưa từng tiếp xúc với thế giới pháp thuật, ngày trước mình vẫn luôn sinh sống ở thế giới bình thường... Bồ có thể nói cho mình biết vài thứ sao?"
An nhìn tiểu nam hài không giỏi giao tiếp trước mắt, ở trong lòng cảm khái, không nghĩ tới nam chính nguyên lai khi còn nhỏ là bộ dạng như thế này. Cô lễ phép đáp, "Mình chỉ biết một ít, Hogwarts có tổng cộng bốn cái học viện, gọi là bốn nhà...."
Âm thanh đẩy cửa vang lên, Harry cùng An đồng thời nhìn về phía cửa.
Bên ngoài cửa có một cái nam hài cao gầy, trên mặt đầy tàn nhan, mái tóc thì có màu đỏ, "Ách, xin lỗi đã làm phiền, mình ngồi ở đây được không? Những gian phòng khác đều đầy cả rồi."
Harry nhớ tới đây là tiểu tử ban nãy hắn gặp được ở nhà ga, hắn theo bản năng gật gật đầu, lại nhìn về phía An.
An đoán người trước mắt đại khái chính là Ron, liền gật gật đầu.
Quả nhiên, nam hài có chút hưng phấn mà cất tốt hành lý, hắn nháy mắt ngồi xuống bên cạnh Harry, buột miệng thốt ra, "Mình là Ron Weasley, bồ thật sự chính là Harry Potter sao?"
Harry gật gật đầu, Ron lại lập tức hỏi, "Vậy bồ thực sự có thứ đó sao? Ý mình là, bồ biết đấy..." Harry hiểu ý, đem tóc trước trán vén lên liền lộ ra một cái vết sẹo hình tia chớp.
"Oa, đây là do Kẻ-mà-ai-cũng-biết làm sao? Vậy bồ có còn nhớ rõ điều gì không? Ví dụ như hình dáng của Người đó nhìn như thế nào?"
"Đúng vậy, là Hắn để lại cho mình vết sẹo này." Harry đáp lời Ron, "Bất quá mình cái gì cũng không nhớ được, chỉ nhớ có rất nhiều ánh sáng màu xanh lục..." Harry nói rồi lại liếc mắt nhìn An, An dừng động tác trên tay, nhìn hai người nói chuyện.
Ron lúc này mới nhớ đến trong phòng vẫn còn một người khác, hắn có chút ngượng ngùng mà nhìn về phía An, "Xin lỗi, mình... Nhưng mà cậu ấy chính là Harry Potter a!" Hắn nói rồi lại nhìn về phía Harry.
An gật gật đầu tỏ vẻ chính mình hiểu được, "Mình là An Stoke, chào bồ, Ron."
Có lẽ là ý thức được việc nhìn chằm chằm Harry là không lễ phép, Ron chuyển đầu qua, nhìn về phía An mà hỏi, "Lúc nãy mấy bồ là đang nói chuyện gì? Mình nghe được Hogwarts."
"Ân, mình vừa rồi đang hỏi An về Hogwarts.. Cô ấy nói cho mình biết Hogwarts có bốn nhà." Harry trả lời xong, lại nhìn về phía An, hy vọng An có thể tiếp tục nói.
An cầm lấy đồng xu đang quay quay trong tay, nhìn về phía Ron, "Mình nhớ rõ gia tộc Weasley là một đại gia tộc trong thế giới phù thủy, mình nghĩ Ron đối với Hogwarts hiểu biết không ít đâu."
"Đúng vậy, mình vừa rồi thấy bồ có ba người anh trai, bọn họ đều đi học ở Hogwarts có phải không?" Harry có chút hưng phấn, giống như đã biết được một tin tức tốt mà nhìn chằm chằm vào Ron.
Mặt Ron liền ửng đỏ, hắn giải thích nói, "Anh của mình, bọn họ đúng là học ở Hogwarts, nhưng mà nhà của mình cũng không phải là cái gì đại gia tộc, chỉ là.. chỉ là có nhiều người một chút mà thôi...."
Ron nói cho Harry biết một ít tình huống của nhà hắn, Harry cũng nói về hoàn cảnh của chính mình, hai cái nam hài chỉ vừa nói chuyện một lát liền đã trở thành bạn tốt của nhau.
Đại khái đến 12 giờ rưỡi, bên ngoài hành lang lối nhỏ có một nữ nhân gương mặt tươi cười đẩy xe con chứa đồ ăn vặt mở ra cánh cửa phòng, "Chào các bạn nhỏ, có ai cần mua đồ ăn nhẹ hay không?"
An đã từ sớm cảm thấy hứng thú đối với đồ ăn vặt của thế giới pháp thuật, cô móc tiền xu mua một đống. Mà Harry bởi vì đói bụng, cũng đồng dạng mua một đống đồ ăn vặt. Trong gian phòng nhỏ phiền chất đầy các loại đồ ăn vặt.
Ron đỏ mặt vô cùng ngại ngùng ngồi ở một bên mà lấy ra một hộp giấy căng phồng, bên trong có hai khối sandwich. Harry cầm lấy một cái bánh có nhân bí đỏ đưa cho Ron nói, "Chúng ta trao đổi đi."
Ron lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Vẫn là không cần đi, bồ sẽ không muốn ăn cái này đâu, khô lắm."
An cầm một hộp chocolate ếch nhái, muốn mở ra lại không biết phải làm như thế nào, nghe hai người đối thoại, cô đưa cái hộp tới trước mặt Ron, "Bồ có thể giúp mình mở nó ra không, mình..."
An lại chỉ chỉ tay về phía đồ ăn vặt chồng chất ở trên bàn, "Mình cũng không thể ăn hết nhiều thứ như vậy, nếu bồ nói cho mình biết trong đống đồ ăn vặt này có những thứ đồ gì thú vị thì mình rất vui lòng chia sẻ đồ ăn! Coi như là bồ giúp mình đi, mình sẽ trả ơn!" Cô lại nhìn về phía Harry, "Mình nghĩ cậu này cũng giống như mình sống ở thế giới Muggle, cũng sẽ rất vui vẻ chia sẻ với bồ, đúng không, Harry?"
Harry cùng Ron đồng thời nhìn cô, sau đó Harry gật gật, "Đúng vậy, mình sẵn lòng." Trả lời xong hắn lại có chút kinh ngạc nhìn An, "Mình còn tưởng là bồ..."
"Là phù thủy chứ..." Ron tiếp lời Harry.
"Mình là một phù thủy lai, bất quá từ nhỏ mình vẫn luôn sống ở thế giới Muggle." An trả lời bọn họ, rồi lại giơ lên hộp chocolate ếch nhái trong tay.
Harry cũng từ trong đống đồ ăn vặt cầm lên một cái, đồng dạng tò mò nhìn về phía Ron. Ron lần đầu tiên bị người khác nhìn như vậy, mặt đỏ đến giống như màu tóc đỏ của hắn, hắn duỗi tay nhận lấy hộp chocolate ếch nhái, hướng hai người làm mẫu, "Khụ khụ, đối với hộp chocolate ếch nhái này thì mở như vậy là tốt nhất, như vậy khi bồ lấy ra tấm thẻ bên trong, con ếch cũng sẽ không nhảy ra ngoài. Trên tấm thẻ bài đều là những nam nữ phù thủy có danh tiếng."
Nói rồi, hắn rút ra một tấm thẻ, "Nga, là Albus Dumbledore, mình đã có 3 tấm rồi." Ron đem tấm thẻ đưa cho An, An nhận lấy, ở giữa thẻ bài là khuôn mặt của nam nhân có nếp nhăn, hắn mang mắt kính hình bán nguyệt, tóc bạc trắng.
Harry cũng làm theo động tác của Ron, từ trong hộp chocolate rút ra một tấm thẻ, "Là Merlin, mình rút trúng tấm thẻ của Merlin."
Ron kế tiếp giới thiệu cho An cùng Harry không ít đồ ăn vặt. An cảm thấy đồ ăn vặt của thế giới phù thủy được làm với sức tưởng tượng rất phong phú mà người bình thường không thể nghĩ ra được, đặc biệt là viên đậu đủ vị, nàng lúc nãy ăn được một viên hạch đào bằng chocolate có vị ngọt như đường.
Đang lúc Ron khuyên can Harry đừng nên thử một viên đậu màu xám thì cửa phòng lại bị mở ra, một nam hài có gương mặt tròn và một nữ hài mặc đồng phục Hogwarts mới toanh đứng ở cửa. Nam hài biểu tình giống như hắn sắp khóc rồi, bù lu bù loa nói, "Thực xin lỗi, mấy bạn có thấy con cóc của mình đâu không? Mình mất nó rồi."
Nữ hài đứng bên cạnh lặp lại lời hắn, "Mấy bồ nhìn thấy con cóc của Neville ở đâu không?"
Harry cùng Ron hai mặt nhìn nhau, đồng thời lắc lắc đầu, "Không có."
An thế nhưng nhận ra tiểu nữ hài kia, bọn họ đã từng gặp ở Tiệm sách Flourish và Blotts. Đứa nhỏ lôi kéo Neville định rời đi, đột nhiên cô nhìn thấy An đang ngồi trong góc, nàng đi đến ngồi xuống bên cạnh An, hướng An chào hỏi, "Chào! Mình là Hermione Granger, chúng ta đã gặp qua ở Tiệm sách Flourish và Blotts. Lúc ấy mình quên hỏi tên của bồ, cảm ơn bồ đã nhường cuốn sách kia cho mình, nó là quyển Lịch sử Pháp thuật Hiện đại cuối cùng trong tiệm. Bồ cũng là học sinh năm nhất sao? Mình còn tưởng rằng bồ không phải học sinh đây, nhìn qua bồ nhỏ con quá." Hermione một hơi đem hết tất cả những lời muốn nói đều nói xong, sau đó nhìn An.
"...." Harry cùng Ron không nghĩ rằng nữ hài tử không coi ai ra gì trước mắt sẽ quen biết An.
An sửng sốt một hồi, mới trả lời, "Không cần khách khí, mình là An Stoke, rất hân hạnh được quen biết với bồ."
Hermione gật gật đầu, tựa hồ rất vừa lòng với câu trả lời của An, nàng tiếp theo lại đánh mắt về phía hai nam sinh, "Mấy bồ tên gì?"
"Ron Weasley.." Ron lẩm bẩm nói.
"Harry Potter." Harry cũng trả lời.
"Thật là bồ sao?" Hermione đối với Harry kinh ngạc nói, "Chuyện của bồ mình đều đã biết, mình có mua mấy cuốn sách Lịch sử Pháp thuật Hiện đại, Sự Hưng thịnh và Suy tàn của Nghệ thuật Hắc ám, Sự kiện Pháp thuật Quan trọng Thế kỷ Hai mươi. Tất cả đều có tên của bồ trong đó!"
Harry thật sự giật mình, "Cái gì? Trong sách có tên mình sao?"
"Bồ không biết? Trời ạ, nếu là mình, mình nhất định sẽ đọc hết tất cả những cuốn sách nhắc đến tên mình. Đúng rồi, nhắc nhở mấy bồ một câu, chúng ta hẳn là sắp đến Hogwarts rồi, mấy bồ tốt nhất vẫn là mau chóng thay quần áo đi, mình trước còn phải giúp Neville tìm con cóc của hắn." Nói xong, Hermione liền đem tiểu nam hài gương mặt tròn rời khỏi.
Ba người vừa mới ngồi xuống chuẩn bị hàn huyên về Quidditch, thì cửa lại tiếp tục bị mở ra.
An trong lòng âm thầm mắng mấy câu, những sự tình bên người nhân vật chính cũng thật quá nhiều đi.
Ngoài cửa là ba cái nam hài, tên tiểu tử cầm đầu ở giữa mang gương mặt tái nhợt, hai bên là hai kẻ vừa béo vừa lùn diện mạo cũng hơi khó coi. Giờ phút này, tên nam sinh cầm đầu mang rất nhiều hứng thú nhìn Harry.
"Điều này là sự thật sao? Toàn bộ người trên xe lửa đều nghị luận vô cùng sôi nổi, nói rằng Harry Potter ở chỗ này, nói như vậy, Harry Potter nổi tiếng chính là mày sao?" Hắn thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Harry.
Harry gật gật đầu, "Đúng vậy." Bất quá Harry vẫn không hiểu được mục đích ba người này tìm chính mình là có chuyện gì.
"À," Malfoy chỉ chỉ hai nam hài đứng bên cạnh hắn, "Đây là Crabbe, còn tên này là Goyle. Tao là Malfoy, Draco Malfoy."
Malfoy chỉ nói hai ba câu liền thành công khiêu khích Harry cùng Ron. An ngồi một bên cũng không hoàn toàn muốn đem hai nhóm người tách ra, dù sao Malfoy xuất hiện vẫn là phải xuất hiện, đóng vai kẻ xấu vẫn là phải đóng vai kẻ xấu, An nghĩ.
Trong lúc hai đám người chuẩn bị vồ lấy nhau, từ trong túi Ron có một con chuột màu xám hùng hổ nhảy ra, hung hắn cắn trên tay Goyle.
Goyle một bên thét lớn, một bên dùng sức ném đi con chuột trên tay, bọn Malfoy cùng Crabbe sợ tới mức lui thẳng về phía sau. Cuối cùng con chuột hung dữ cũng bị ném đi, rơi thẳng xuống mặt đất, Malfoy nhóm ba người cũng lập tức nhân cơ hội chuồn đi, bọn họ sợ lại bị con chuột tấn công một lần nữa.
Ba người vừa mới đi, tiếng bước chân ở ngoài hành lang lối nhỏ lại vang lên, là Hermione đi đến, "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nàng nhìn quanh gian phòng, đem tầm mắt đặt trên người Ron và Harry, tựa hồ cho rằng bọn họ chính là kẻ đầu xỏ gây chuyện. Harry đơn giản nói qua sự tình, lại kể cho nàng nghe lúc hắn gặp Malfoy ở Hẻm Xéo.
"Mình có nghe nói về gia đình bọn họ rồi, ba nói rằng gia đình bọn họ đã từng đứng về phe hắc ám của Kẻ-mà-ai-cũng-biết, sau khi Hắn mất tích bọn họ lại là những người đầu tiên đổi về phe chúng ta, nói rằng bọn họ đã bị yểm bùa. Nhưng mà theo mình thấy thì bọn họ không phải người tốt, cũng không có ai tin tưởng bọn họ." Ron nói, rồi nhíu mày, "Bọn họ cùng với Người đó đều xuất thân từ nhà Slytherin, nga, mình cũng không muốn bị phân vào cái nhà kia đâu, những kẻ từ đó ra đều không phải loại người tốt lành gì."
An nhíu mày, cô không cảm thấy nhà Slytherin có cái gì không tốt, không nói đến trong trí nhớ của kiếp trước, nhân vật yêu thích của cô, giáo sư Snape là giáo viên chủ nhiệm của nhà Slytherin, còn ở đời này thì phụ thân của An cũng xuất thân từ Slytherin, "Mình cũng không cảm thấy nhà Slytherin xấu xa, những việc xấu đều là do những kẻ xấu xa làm, hơn nữa, ba mình cũng là tốt nghiệp từ nhà Slytherin, năm đó ba mình còn cưới học sinh thông minh nhất trường là mẹ của mình, bà ấy là một Ravenclaw."
Mặt Ron lập tức đỏ lên, hắn có chút xấu hổ mà nhận lỗi, "Thực xin lỗi..." Harry vô cùng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm An, hắn nghĩ thầm, không phải vừa rồi cô nói là cô từ nhỏ đã sinh sống ở thế giới Muggle sao?
Hermione cũng rất ngạc nhiên, không nghĩ tới mẹ của An là một Ravenclaw, hơn nữa còn là học sinh đứng đầu của trường.
Ba cái nhân vật chính đều nhìn mình, An có chút không được tự nhiên, cô đem ánh mắt chuyển lên người Hermione, "Bồ biết phòng vệ sinh ở trên xe lửa là ở chỗ nào không? Mình muốn đi thay quần áo, xe lửa có phải rất nhanh liền đến Hogwarts phải không?"
Hermione gật gật đầu, mang theo An đi ra ngoài. Bên trong phòng, Ron cùng Harry liếc mắt nhìn nhau một cái, nhưng cũng không nói gì thêm, bọn họ nhanh nhẹn mà thay đổi quần áo.
Lời của Editor: Hai chương gần đây bà tác giả bả cũng không còn bình luận gì nữa rồi. =]] Thật, một chương mà dài gần 4000 chữ, viết xong bả cũng tắt hơi rồi. À đúng rồi, tại vì tớ cảm thấy đang là mùa hè, cũng không bận rộn nhiều, hai ngày sẽ cố gắng ra một chương mới, nhưng nghỉ hai hôm thứ 7, chủ nhật để bổ sung tế bào não. =]] Các bạn đọc truyện vui vẻ.
Ps: Bạn nào đọc truyện thì sang ủng hộ luôn cho tớ bộ "Đẩy Ngã Nữ Thần Top 1" với. :))) Bên đấy vắng quá mà....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro