Chương 4: Cây đũa phép
An nghe xong Aaron nói, hoài nghi nhìn về phía lá thư ở trên bàn, nghĩ thầm, thư của Bộ Pháp thuật hẳn sẽ không phải là lừa đảo đi. Lắc lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ này, An hướng tầm mắt đặt vào hộp nhỏ trên tay, hộp màu lam nhạt, có một cái khóa lưng*, mở khóa ra, bên trong là một viên thủy tinh cầu nho nhỏ đang lẳng lặng mà nằm.
*Nguyên văn là hồi hình khấu, =)) chắc đại khái là cái khóa gì mà mở ra rồi đóng lại được khiến cho cái hộp nhìn y chang như lúc ban đầu á, không tổn hại gì. Ráng lên dịch thì nó thành chữ khóa lưng, thôi cậu nào rành thì comment nói cho tớ biết nhé.
Nghiêng đầu tự hỏi xem thủy tinh cầu này có tác dụng gì, kết qua là cô nghĩ không ra chỉ đành phải thực hiện theo lời Aaron nói. An duỗi tay cầm lấy thủy tinh cầu, nháy mắt tiếp xúc, trước mắt xuất hiện những cảnh tượng kỳ lạ.
Rõ ràng là ở trong phòng, nhưng An cảm giác chính mình đang ở một không gian khác, trước mắt xuất hiện một căn phòng, trên sô pha ở giữa phòng có hai người ngồi, một nam một nữ, nữ nhân trong tay ôm cái cái tiểu hài tử, nam nhân tươi cười đầy mặt mà chơi đùa với đứa trẻ. An theo bản năng mà gọi lên tiếng, "Cha, mẹ...."
"Ha ha, em xem An thật đáng yêu." Lambert đùa với đứa trẻ nhỏ, còn không quên cùng Sonia nói chuyện. Sonia mỉm cười gật gật đầu, không nói lời nào, chỉ là ánh mắt vô cùng ôn nhu.
"Nhìn xem! Đôi mắt của con giống y hệt em, về sau nhất định cũng sẽ giống em thật xinh đẹp...."
Sonia hơi ngượng ngùng mà nhìn Lambert liếc mắt một cái, duỗi tay kéo lại cái chăn đang bao bọc lấy tiểu hài tử, "Em hy vọng con về sau sẽ vui vẻ và hạnh phúc, bình thản trải qua một đời liền tốt rồi...."
"Như vậy cũng không tồi, không biết con bé sẽ được phân loại vào nhà nào, lần trước anh đem chuyện này nói với Aaron, hừ, cái thằng nhóc kia thế nhưng muốn cho con gái của anh vào Gryffindor, bọn hắn nhưng đều là một đám tiểu tử kích động cùng với đầu óc đơn giản," nói rồi lại nhìn về phía Sonia, "Tốt nhất là giống như em, vào nhà Ravenclaw."
"Hiện tại suy nghĩ chuyện này có phải sớm quá hay không? Bất quá, nói cái này, em còn tưởng rằng anh sẽ muốn con vào Slytherin chứ..."
"Khó lắm, anh không nghĩ muốn đám tiểu tử thối kia ở cùng với con gái của anh...."
Sonia cười khúc khích, kéo dài âm thanh, "Anh không phải cũng từ Slytherin ra sao? Anh vẫn là Huynh trưởng của đám xú... tiểu.. tử kia a."
"Đúng là bởi vì biết bọn hắn cho nên mới không thể cho con gái của anh vào đó, về sau ai mà muốn cưới con gái của chúng ta, hắn nhất định phải trải qua khảo nghiệm khốc liệt của anh..... Nếu là con thật sự vào Slytherin, kia nhất định là quá tiện nghi cho mấy tên tiểu tử thối đó...."
"Được rồi, kia nếu con vào Hufflepuff thì sao?" Sonia chế nhạo nói.
"Anh đây liền dặn dò Huynh trưởng của nàng, nếu như anh phát hiện có người khi dễ An, bọn họ nhất định là thảm rồi! Đúng rồi, còn muốn nói cho Aaron, tên kia không phải là Gryffindor Huynh trưởng sao? Như vậy liền không ai dám khi dễ con rồi."
Lambert nói xong, toàn bộ cảnh tượng giống như bị sương mù bao phủ, chậm rãi biến mất không thấy nữa. An cầm thủy tinh cầu, trong mắt tràn đầy nước mắt.
Ngày thứ hai, An tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là nhìn về phía bàn học, trên bàn có một cái hộp màu lam nhạt được trưng bày tốt đẹp.
An mặc tốt quần áo rồi đi xuống lầu, trong tay gắt gao cầm một tờ giấy trắng, trên mặt viết một ít lời khách khí, lễ phép biểu đạt rằng Aaron sẽ đến đón An, không cần làm phiền phù thủy ở Hogwarts.
Đi vào đại sảnh, Odetha viện trưởng đã ở đó sửa sang lại chén dĩa, An lễ phép chào hỏi, mở cửa đi ra phòng khách. Rời khỏi phòng khách cách đó không xa là một cái đường nhỏ lát đá phiến dẫn đến một cái đường xi măng dài rộng tràn đầy bụi đường. Ở chỗ giao nhau của hai con đường, có hai cái màu trắng hộp thư. Giờ phút này, ở phía trên một hộp thư có một con cú mèo màu nâu.
An đi đến, cú mèo thấy được an, mở rộng hai cánh, nhảy mấy cái đến gần An. An lấy tờ giấy bỏ vào cái túi cột trên đùi con cú. Sau khi An nói lời cảm tạ, cú mèo lập tức bay lên.
Chờ trở lại đại sảnh, ăn xong bữa sáng, An lừa gạt Odetha viện trưởng nói rằng, "Bà Odetha, con có hứa với Jill buổi chiều hôm nay sẽ cùng nhau đi ra ngoài chơi, có thể buổi tối mới có thể trở về." Cô không nghĩ để cho Odetha viện trưởng biết về thế giới pháp thuật, đành phải nói dối.
Odetha viện trưởng không hề nghi ngờ An, còn dặn dò cô cùng Jill chú ý an toàn.
An trở lại phòng, ngồi ở bàn học, từ bên ngăn giữa bên tay phải lấy ra một cuốn sổ ghi chú. Cuốn sổ thật dày mới chỉ viết được một nửa, còn có một nửa là giấy trắng.
An dùng tiếng Trung kèm theo một ít ký hiệu đặc thù đem ký ức rải rác về cốt truyện của Harry Potter viết xuống. Cô tuy rằng khi được tái sinh thì có bàn tay vàng, năng lực gặp qua liền không quên, nhưng chính là rất nhiều ký ức của đời trước đều là mơ hồ. Đặc biệt là phim điện ảnh cô xem thời kỳ học cao trung, tuy rằng xem mấy lần, nhưng cũng chỉ mơ hồ nhớ được đại khái cốt truyện.
Lãng phí toàn bộ thời gian buổi sáng, An đặt bút xuống, đem sổ ghi chú một lần nữa nhìn xem, xác định trừ bỏ chính mình thì bên ngoài không có người nào xem hiểu, mới đem sổ ghi chú bỏ vào ngăn kéo, đứng dậy tính toán đi xuống lầu ăn cơm trưa.
Ăn xong cơm trưa, Odetha viện trưởng đi đến Luân Đôn nội thành tham gia một cuộc họp, Adah lão bà bà mang theo một đám tiểu hài tử ở ngoài vườn vui chơi. An một người về đến phòng, trên lưng mang theo cái cặp sách nhỏ chờ Aaron. Đại khái qua 15 phút, ngoài cửa sổ bay đến một cái máy bay giấy được gấp tốt.
Máy bay giấy vừa lúc bay đến trước mũi của An, ngừng lại ở nơi đó, An nhớ tới Bộ Pháp thuật tựa hồ chính là dùng máy bay giấy loại hình này để giao lưu, duỗi tay cầm lấy máy bay giấy xem xét, mặt trên qua loa mà viết: Tiểu An thân ái, xin lỗi, hôm qua cậu quên cùng con nói, con có thể từ đường cái phía trước cô nhi viện đi đến một chút sao? Cậu ở chỗ này chờ con. Ký tên, Aaron Hall.
An xem xong tin, đem mẩu tin nhắn đã biến thành trang giấy trắng tinh để vào ngăn kéo, chạy chậm đi xuống lầu. Ra đại sảnh, lập tức dọc theo đường nhỏ lát phiến đá bước nhanh đi đến đường cái. Đường xi măng đối diện, Aaron ăn mặc áo sơ mi màu trắng tay ngắn hướng An phất phất tay, bên cạnh hắn còn có một chiếc xe hơi nhỏ màu đen.
"Cậu Aaron, buổi chiều tốt lành." An đi qua, nhìn hắn rồi lại nhìn xem xe hơi nhỏ.
"A ha, Tiểu An, buổi chiều tốt." Aaron đem cửa ghế phụ mở ra cho An, để An ngồi vào trong, chính mình ngồi ở ghế lái, "Kinh ngạc sao?"
An gật gật đầu, "Vì cái gì...."
"Vì cái gì một cái phù thủy cũng sẽ có ô tô đúng không? Chúng ta thường xuyên hoạt động ở thế giới Muggle, cho nên Bộ Pháp thuật cung cấp xe cho chúng ta. Tụi cậu cũng không thể thời thời khắc khắc sử dụng pháp thuật đi..."
"Vậy tại sao cậu lại sử dụng phép thuật vào đêm qua?"
"Ách.... Vấn đề này..." Aaron trong nháy mắt có chút xấu hổ, "Tiểu An, sự tình đêm qua con không nên nói cho người khác.."
An có chút kinh ngạc, "A... Lá thư kia thật sự là đồ giả sao?"
"Cái gì? Giả, con là nói lá thư của Bộ Pháp thuật sao, đương nhiên không phải là giả rồi... Khụ khụ, bất quá chỉ là ngày đó hơi kích động một chút." Aaron mặt có chút đỏ mà đem tầm mắt rời đi.
An lắc đầu, cảm thán nói, "Cậu Aaron, lá gan của cậu cũng thật lớn."
"Được rồi, sự việc của tối hôm qua cũng đã qua đi rồi, hôm nay cậu đem con hảo hảo đi dạo Hẻm Xéo đi, hôm nay chính là muốn đem tất cả đồ vật cần dùng cho lễ khai giảng tất cả đều mua về, danh sách đồ dùng cho Hogwarts con có mang theo sao?" Aaron nói, khởi động ô tô.
"Ân, con có đem theo." An vỗ vỗ cặp sách của mình.
Đem xe ngừng ở trước Quán Cái Vạc Lủng, Aaron mang theo An vào bên trong. Quán Cái Vạc Lủng ban ngày so với buổi tối thì ít người hơn nhiều, trong quán bar chỉ có bốn năm người thấp giọng nói chuyện.
Lại xuyên qua thông đạo hình vòm, An lại lần nữa đi tới Hẻm Xéo, Hẻm Xéo ban ngày so với buổi tối càng thêm ầm ĩ. Ánh mặt trời chiều vào phiến đá trên đường, trước cửa hàng ở hai bên có không ít người lớn tiếng buôn bán sản phẩm.
Trong tầm mắt đều là phù thủy mặc áo choàng đen vôi vàng đi tới đi lui, không ít tiểu hài tử cùng tuổi với An đều bị mấy cái phù thủy trưởng thành khác nắm tay dẫn đi, tò mò mà nhìn chung quanh, một số ít người rõ ràng là ăn mặc theo kiểu Muggle cũng ở trong đám người.
"Chúng ta trước đi chọn đũa phép cho con đi!" Aaron nói, nhìn người đi đường lui tới, hưng phấn nắm lấy tay An đi về hướng Tiệm đũa phép của Ollivander.
Trên đường đi, An để ý có mấy cái tiểu nam hài ghé vào trước tủ kính làm từ pha lê trong suốt khao khát nhìn cái chổi, một cái nam hài hưng phấn mà đọc tên của cái chổi, "Là cây Nimbus 2000, tốc độ nhanh nhất, là công cụ tốt nhất để chơi Quidditch, thật sự là quá ngầu!"
An vừa định đến gần nhìn xem cây chổi bay được người người vây quanh liền bị Aaron kéo ra, "Nga, Tiểu An, cậu nhớ rất rõ, hình như học sinh năm nhất cũng không thể sở hữu chổi bay."
Một cửa hàng ở bên lề đường treo không ít tấm da dê với màu sắc khác biệt, một cửa hàng khác thì ở phía trước cửa toát ra một đám khói lục sắc, sương khói kia mang theo hương vị đắng nghét. An trong lòng nghĩ, không nghĩ tới Anh quốc lại có nhiều phù thủy như vậy, kinh tế rất phát triển, Hẻm Xéo hẳn là khu trung tâm thương mại của thế giới phù thủy Anh quốc.
Đi đến phía trước một cửa tiệm nhỏ, An nhìn trên cửa tiệm viết: Ollivander nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382. Tủ kính phủ đầy bụi trưng bày một cây đũa phép nằm lẻ loi trên cái gối mềm màu tím đã bạc màu.
Aaron đẩy cửa đi vào, bên trong cửa hàng rất nhỏ, chỉ có một chiếc ghế dài, cùng vô số hộp dài nhỏ, những giá gỗ chồng chất hộp cao đến trần nhà.
Aaron lôi kéo An ngồi xuống ở ghế dài, "Từ từ đi, Tiểu An, ngài Ollivander hẳn là ở....."
Còn chưa nói xong, một cái mềm nhẹ âm thanh vang lên, "Buổi chiều tốt lành."
An cùng Aaron hoảng sợ, một lão nhân từ phía sau một cái giá gỗ bước đến, đôi mắt hắn mang màu trắng bạc, tựa hồ lập lòe một ít ánh sáng.
"Buổi chiều tốt, ngài Ollivander." Aaron đứng lên, lễ phép mà tiếp đón. An lập tức đi theo chào hỏi, "Buổi chiều tốt lành."
"Nga, đúng vậy, đúng vậy, Aaron! Aaron Hall! Gỗ cây nhựa ruồi*, lông chim phượng hoàng, dài 3 tấc 6, một cây đũa phép tốt." Ollivander chậm rãi nói.
*Fun fact: Khi tớ tìm trên mạng ý nghĩa của gỗ dùng làm cây đũa phép thì biết được thường thì người sử dụng gỗ cây nhựa ruồi này là người tôn trọng sư công bằng, ghét (màu hường) sự giả dối. Vì vậy có thể thấy người sinh ra trong tháng này rất chăm chỉ, trung thực, khoan dung. =))) À Harry cũng sử dụng đũa được làm từ loại gỗ này luôn.
Aaron đem An đẩy đến trước mặt lão nhân, "Chào ngài, đây là An Stoke, con bé muốn mua một cây đũa phép."
"Nga, được, được, Hogwarts lại thêm một năm khai giảng nữa rồi, để ta nhìn xem." Ollivander từ túi của y móc ra một cái thước cuộn màu bạc, "Con thuận tay nào?"
An nâng lên tay phải, "Thưa là tay phải."
"Tốt lắm, Stoke, nga, nga, ta nhớ ra rồi, Lambert Stoke, dài 3 tấc 8, gỗ cây sồi và lông kỳ lân, rất là cứng rắn... Mỗi một cây đũa phép thuật của Ollivander đều được làm bằng chất liệu pháp thuật hùng mạnh, chúng ta ở đây chỉ dùng lông kỳ lân, lông đuôi phượng hoàng cùng gân rồng. Mỗi một cây đũa phép thuật ở Ollivander đều là độc nhất vô nhị, bởi vì không có hai con kỳ lân, hai con phượng hoàng, hay hai con rồng nào giống nhau cả. Đương nhiên, nếu con sử dụng đũa phép của người khác tuyệt đối sẽ không dùng được thực lực tốt nhất.
Ollivander vừa nói, vừa một bên đo kích cỡ của An, "Được rồi." Nói xong câu đó, lão nhân hướng về kệ để hàng mà đi đi, cái kia thước cuộn còn ở bên cạnh An tự động đo đạc.
An lúc này mới biết được nguyên lai cái thước cuộn này cùng với thước cuộn ở chỗ Malkin phu nhân giống nhau đều là đồ dùng pháp thuật.
"Thử cây này xem, gỗ cây nhựa ruồi, lông chim phượng hoàng, 2 tấc 6."
An vừa mới đụng đến cây đũa, Ollivander liền một phen đoạt lại nó, "Không, không được, thử cây này này, cây nho, gân rồng, 3 tấc 1."
Đồng dạng là vừa đụng đến đũa phép, Olliavander đã thu lại, lắc lắc đầu, liên tiếp thử mười ba, mười bốn cây, Ollivander đều không hài lòng, "Thật là một vị khách bắt bẻ? Thật tốt quá, ta thật lâu rồi không có gặp vị khách hàng như vậy..." Hắn vừa nói vừa hướng vào mấy cái kệ ở trong sâu, tựa hồ muốn lấy ra nhiều đũa phép hơn.
An quay đầu có chút lo lắng mà liếc mắt nhìn Aaron một cái, Aaron lập tức an ủi nói, "Không có gì, Tiểu An, tìm một cây đũa phép thuật phù hợp với người dùng thường rất khó.."
"Nga, nga, cũng không phải là người ta lựa chọn đũa phép, mà là đũa phép lựa chọn chủ nhân thích hợp. Tới đây, thử xem cây này, 3 tấc 6, gỗ cây trần bì và gân rồng."
An cảm thấy cây đũa trước mắt với hoa văn tinh tế thực thuận mắt, một tay cầm lấy, liền cảm giác được đầu ngón tay nóng lên, cô nhẹ nhàng vẫy vẫy đũa, một đạo ánh sáng hiện lên, các hộp đũa phép trưng bày trên kệ gần đó đều rơi xuống mặt đất.
Không nghĩ tới động tĩnh lại lớn như vậy, An cuống quýt nói, "Thực xin lỗi, tiên sinh."
Ollivander phảng phất như không nghe được lời xin lỗi của cô, chỉ gật gật đầu, "Tốt lắm, chính là cây đũa này rồi, một cây đũa phép rất tốt, lựa chọn chủ nhân của chính nó... Nga, nga, tổng cộng là 12 Galleons."
Aaron từ trong túi lấy ra mấy đồng Galleons, đếm đến, đem mười hai Galleons đưa cho Ollivander, "Cảm ơn, ngài Ollivander...."
An cũng chạy đến chỗ hắn nói lời cảm tạ. Sau đó hai người cầm đũa phép vừa mới mua rời khỏi cửa hàng.
"Cậu Aaron, ngài Ollivander...."
"Không có việc gì, Tiểu An, Ollivander tiên sinh vẫn luôn là như vậy.. Được rồi, chúng ta tiếp theo đi mua các loại đồ dùng khác đi."
An quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa hàng nhỏ, nghĩ thầm, thế giới phù thủy quả nhiên không thể dùng tư duy của người bình thường mà lý giải a.
Aaron cùng An đi khỏi không lâu, một cái Muggle tiểu nữ hài cùng cha mẹ nàng đi đến Tiệm đũa phép của Ollivander, tiểu nữ hài có tóc màu nâu đậm, một đôi răng cửa, vô cùng vui vẻ lôi kéo cha mẹ nàng đi vào cửa tiệm.
Lời của tác giả: Lần này bả đại khái nói là bả vẫn đang nỗ lực viết, cũng như tớ đang nỗ lực edit. =))) Nói chứ bả khuyên bạn nào chưa đọc nguyên tác thì nên đọc, đọc truyện có nhiều cái hay hơn xem phim.
Lời của Editor: Chương này viết từ buổi sáng hôm nay, đến tối thì hoàn thành rồi. =)) Đây là tốc độ khi có đầy đủ tế bào não của tớ. Cố gắng vậy. À mà, ba nhỏ An cũng là lolicon luôn, mỗi bà mẹ có vẻ là ngự tỷ thôi. =)) Đúng kiểu mấy ông bố thương con gái, con gái tao là không thằng nào dám đụng vào. Hèn chi sau này An tiểu bảo bối đi thương Hermione đúng rồi chi nữa.
Nói đến =)) Chào mừng bạn nhỏ Her lên sàn nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro