Chương 25: Năm thứ hai bắt đầu
Một giờ trôi qua rất nhanh, nhóm bốn người An, Hermione, Ron, và Harry đều đang đi vào Hiệu sách Phú quý và Cơ hàn. Khi họ đi vào bên trong thì đã thấy một nhóm lớn người đứng chật kín trước cửa hiệu.
Một tấm biểu ngữ lớn được giăng bên ngoài hiệu sách: GILDEROY LOCKHART sẽ ký tên vào cuốn tự truyện Cái tôi Màu nhiệm chiều nay từ 12:30 - 4:30.
"Tụi mình có thể trực tiếp gặp ông ấy!" Hermione reo lên mừng rỡ, ba người còn lại đều nhìn nàng. Hermione giải thích, "Ý mình là, ông ấy là người viết gần như tất cả các cuốn sách trong danh sách cần mua của tụi mình đó!"
"Đúng vậy, lúc nhận được danh sách, mình cảm thấy có chút kinh hoàng. Mình không muốn lãng phí tiền mua bảy cuốn sách vô dụng..."
Harry và Ron ngạc nhiên nhìn An, còn Hermione thì hơi tức giận, "An, sao bồ có thể..."
Ron từ một bên nói thêm, "Chúa ơi, An, bồ không được nói điều này trước mặt mẹ mình đâu đó..."
An nhàn nhạt nhún vai, lẩm bẩm nói, "Mình chỉ nói sự thật, sau này mọi người sẽ biết..."
Rõ ràng là ba người đã nghe thấy tiếng lầm bầm trầm thấp của An, nhưng trước khi họ có thời gian để hỏi tại sao thì một tiếng hét lớn vang lên từ hiệu sách, "Ron, Harry, mấy con có ở đây không?"
Bốn người nhanh chóng chen vào từ ngoài cửa, Lockhart đang ngồi sau một cái bàn trong tiệm sách. Toàn bộ tiệm đều có dán những tấm ảnh lớn của hắn, những gương mặt trong ảnh đều đang nháy mắt, lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.
Nhà Weasley, nhà Granger, và cậu Aaron đều đang ở trong cửa hàng, cố gắng ra hiệu với bốn đứa nhỏ.
"Ôi, ông ấy thực sự ở đây, đợi một lát nữa là có thể gặp mặt ông ấy rồi!" Bà Weasley vuốt mái tóc dài có chút lo lắng.
Ron và Harry đều quay sang An, ra hiệu cô không được nói điều gì kinh ngạc.
Mình cũng không phải đồ ngốc, làm sao có thể nói ra ở nơi có nhiều người thế này? Ở đây thật sự quá náo nhiệt, cũng có rất nhiều người, chắc là fan cứng của Lockhart. An nghĩ trong đầu.
An quên rằng cô ấy cũng tính ai đó vào trong đám fan cuồng. Một ngày nào đó trong tương lai, khi An nói về chuyện này và đánh giá của cô về đám đông phấn khích cho người nào đó nghe, cô đã phải trả một cái giá nho nhỏ.
An đi đến chỗ Aaron đang ôm một đống sách và kéo hắn ra khỏi hàng ngũ. Hành động này bị Hermione nhìn thấy, nàng nhìn chằm chằm cô, nhưng An phớt lờ Hermione.
Kéo Aaron lên lầu hai của hiệu sách, An mới nới lỏng cánh tay đang nắm chặt ống tay áo của Aaron, "Cậu Aaron, con không cần ký tên. Sách thì mua sau cũng được."
Aaron nhìn mặt An không biểu cảm, cười cười, sờ tóc cô, "Tiểu An không thích ông ta?"
An không nói gì, chỉ gật đầu. Cô nhận ra rằng sau khi nói chuyện với Ron và Harry, giọng cô trở nên có chút khô khốc. Aaron khó có khi phát hiện ra An cũng sẽ như tiểu hài tử bình mà phát chút tính tình, "Được, vậy chúng ta không cần ký tên, đợi một chút rồi xuống mua sau vậy."
Một tràng pháo tay vang lên ở tầng một, An và Aaron bước đến chỗ rào chắn gỗ ở tầng hai rồi nhìn xuống căn phòng phía dưới, nơi mà Lockhart đang chụp ảnh với Harry.
"Thưa quý vị," Lockhart nói lớn, vẫy tay ra hiệu cho mọi người giữ im lặng, "Đây là một khoảnh khắc phi thường! Tôi muốn nhân dịp này để thông báo cho mọi người một việc nhỏ, việc mà tôi đã kìm nén trong một thời gian."
"Khi cậu bé Harry bước vào Hiệu sách Phú quý và Cơ hàn ngày hôm nay, cậu ấy chỉ muốn mua một cuốn tự truyện của tôi mà thôi. Thật ra thì tôi sẵn sàng tặng cậu ấy miễn phí cuốn sách này ngay tại đây!" Một tràng pháo tay khác vang lên.
"Nhưng mà cậu ấy không hề biết chuyện sắp xảy ra!" Lockhart tiếp tục nói, lắc lắc Harry, khiến cặp kính của hắn rớt xuống chỗ sống mũi, "Cậu ấy sẽ nhận được một thứ thậm chí còn giá trị hơn cả một cuốn Cái tôi Màu nhiệm. Thực sự thì, cậu ấy và những người bạn sẽ có được một thứ... Vâng, thưa quý vị, tôi vô cùng hân hạnh được thông báo rằng vào tháng 9 năm nay, tôi sẽ dạy bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám tại Trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts!"
Lại có một tràng pháo tay nữa vang lên từ tầng một. An than thở trong lòng, trời ơi, tại sao lại để một giáo viên vô dụng dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám vậy chứ...
"Hả? Malfoy?" Aaron ngạc nhiên nói. An quay đầu về phía cửa khi nghe thấy lời của Aaron, quả thật là Malfoy và cha hắn đang đứng trước cửa.
Hai người họ hình như đang tranh cãi điều gì đó với ông Weasley, nhưng có quá nhiều người trong hiệu sách, nơi này vô cùng ồn ào, nên hai người không nghe được cuộc tranh cãi. An thấy cha của Malfoy đang lấy một cuốn sách ra khỏi vạc của Ginny, trên mặt cũng tỏ ra vẻ khá khó chịu với ông Weasley. Một lúc sau, chỉ thấy ông Weasley vồ lấy cha của Malfoy, cả hai đánh nhau túm tụm lại một chỗ.
"Ôi, không hay rồi!" Aaron lập tức chạy xuống cầu thang. An cũng theo hắn đi xuống, trong tay còn ôm mấy cuốn sách.
Aaron đi xuống để tách hai người ra, sau đó Hagrid cũng nhanh chóng xuất hiện. Cha của Malfoy ném cuốn sách trên tay vào lại trong vạc của Ginny, hung hăng nói, "Weasley, ông nên cầu trời là mỗi lần đều có người đến giúp ông kịp lúc!" Nói xong, ông ta liếc nhìn Aaron một cái, rời đi.
"Kệ hắn ta đi, Arthur, anh cũng biết mà, một nhà bọn họ đều là những kẻ bại hoại!" Hagrid ở bên an ủi ông Weasley. Hermione thì an ủi cha mẹ của nàng, bọn họ có phần bị dọa sợ a.
"Chúng ta đi ra ngoài trước đi!" Aaron đề nghị. Vì vậy, tất cả bọn họ đều đi ra khỏi Tiệm sách Phú quý và Cơ hàn, đến khi bọn họ đến chỗ lò sưởi ở quán Cái Vạc Lủng thì mọi người đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Họ nói lời tạm biệt.
Nhà Weasley và Harry sử dụng bột Floo để về Hang Sóc*. Aaron và An cũng dùng bột Floo để về nhà. Còn nhà Granger thì phải lái xe về, xe của bọn họ đậu ngay bên ngoài quán Cái Vạc Lủng.
*Hang Sóc: (The Burrow) Nơi sinh sống của nhà Weasley.
Sau khi mua sắm ở Hẻm Xéo, Aaron và An về nhà. Aaron rõ ràng rất hài lòng về ba người bạn Gryffindor của An. Trước khi đi, hắn còn dặn dò An nên giúp đỡ bọn họ khi gặp khó khăn, dù sao cũng là bạn học cùng trường. Nói chung, Aaron rất vui vẻ khi biết An có thể kết bạn ở trường.
Ngày mồng 1 tháng 9 đến rất sớm. An thu dọn đồ đạc. Sau khi tạm biệt Aure ở nhà, cô thuê một chiếc taxi đi đến Ngã Tư Vua vào lúc 10 giờ 25. Cô và Fanny hẹn gặp nhau ở cổng ga lúc 10:30. Dù gì thì đây cũng là chuyến tàu đầu tiên của Fanny, với danh nghĩa một người bạn, An nhất định phải giúp đỡ nàng rồi.
Đúng 10:30, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt An. Fanny đẩy cửa bước xuống xe, rất vui vẻ vẫy tay với An, "An ơi! Nhìn thấy cậu thật tốt ~"
"Fanny ~ Mình vẫn đang suy nghĩ cậu như thế nào sẽ đến được đây?"
Lúc này, một anh chàng người Anh soái ca, cùng với làn da sậm màu, bước ra khỏi xe từ phía ghế lái. Anh ta mặc một bộ vest bảnh bao, đeo cà vạt và găng tay trắng. Sau khi ra khỏi xe, anh ta lịch sự cúi người chào An, "Xin chào, tiểu thư Stoke. Rất vui được gặp cô."
An cũng lễ phép đáp lại, "Xin chào..." Nhưng cô không quên nhìn Fanny với ánh mắt nghi ngờ.
Fanny đứng bên cạnh An, giới thiệu với cô, "Đây là con trai của quản gia nhà mình, Lange, anh ấy là người chở mình đến hôm nay. An, chúng ta làm sao ngồi xe lửa?" Nàng ấy giơ lên vé tàu.
Lange cười và gật đầu chào hỏi, rồi đứng yên ở nơi đó, như thể chờ chỉ thị.
"Hành lí của cậu đâu? Mình giúp cậu xách hành lí vào nhà ga. Lên xe đi, mình sẽ chỉ đường cho hai người..."
Fanny cười và nói, "An, hành lí của mình đã được gửi đến trường rồi..."
"..."Chênh lệch giai cấp, An thầm nghĩ.
Cô đành nói, "Được rồi, vậy đi thôi, cậu để anh Lange trở về đi."
Fanny gật đầu với Lange, "Lange, anh về đi, tôi sẽ theo An. Không sao đâu."
"Được rồi, tiểu thư Fanny, tiểu thư Stoke, xin chú ý an toàn." Lange lịch sự mỉm cười, rồi đi về phía xe, rời đi.
Fanny lần đầu tiên được đi tàu hỏa, nàng vô cùng hào hứng. Nàng trò chuyện với An không ngừng nghỉ. An cảm giác như đang đưa đứa cháu gái ở kiếp trước đi mua sắm. Khi An dẫn Fanny đi đến cuối sân ga 9 3/4, Fanny nói rằng nàng muốn đi thêm một lần nữa. May mắn rằng An đã kịp ngăn nàng lại, cô trực tiếp đưa nàng đến toa cuối cùng, không có ai ở đó, nên An dẫn nàng vào một khoang ngẫu nhiên.
An nâng hành lí của mình lên, nhón chân đặt nó lên giá để hành lí trong khoang. Mùa hè năm nay, cô đã cao lên khá nhiều, chỉ thấp hơn Fanny khoảng 1.2 cm, nhưng gương mặt cô vẫn khá nhỏ nhắn. Sau khi đặt hành lí xuống, An ngồi xuống rồi hỏi Fanny, người mà vẫn luôn nhìn trái nhìn phải về hành lang bên ngoài khoang, "Thế nào, Fanny? Cậu nghĩ sao về tàu tốc hành Hogwarts?"
Fanny ló đầu ra nhìn những người trên sân ga từ cửa sổ, "Thật là sinh động quá, bằng cách này, gia đình Muggle cũng có thể gửi con của họ đến trường phải không?"
An lấy ra một cuốn sách trong cặp mà cô vẫn luôn mang theo, Làm Thế Nào Để Trồng Cây Ma thuật Của Bạn Tốt Hơn. Cô thản nhiên nói, "Có một vài quy luật của thế giới phù thủy rất thân thiện và an toàn với người Muggle! Ngoài ra, Fanny, thuận tiện nhắc nhở cậu một chút, thò đầu ra như vậy rất không an toàn."
Fanny ngửa đầu ra sau, không thò ra ngoài nữa, cong môi nhìn đám đông bên ngoài cửa kính, "An, mình nhìn thấy Malfoy! Còn có Crabbe và Goyle! Ồ, Malfoy cũng đi tàu thế này sao!"
Sau một hồi nhìn ngắm, thì nàng reo lên vui vẻ, "Pansy! Mình nhìn thấy cả Pansy nữa! Đó có phải là bố của cậu ấy không nhỉ?"
"Ồ, có thật nhiều học sinh của trường mình nha..." Fanny tiếp tục luyên thuyên.
An đang đọc về cách thay đất cho một loại cây ma thuật nguy hiểm, nhập tâm đến mức mà phản ứng của cô đối với tất cả những gì Fanny nhắc đến đều chỉ là một vài cái gật đầu và những từ đơn âm.
"An, mình thấy người bạn thân ở nhà Gryffindor của cậu rồi! Hermione Granger kìa! Tụi mình mời cô ấy đến ngồi chung đi!"
"Ừm..." An nói, một lúc sau cô mới kịp phản ứng lại, "Hả? Này, cô ấy không phải bạn..."
Nhưng Fanny đã vươn đầu ra, "Này, Hermione ~ An ở đây với mình, cậu ấy muốn mời cậu đến ngồi chung với tụi mình..."
Hermione đang chào tạm biệt bố mẹ trên sân ga, họ đứng cách toa xe cuối không xa lắm, nàng nhận ra Fanny vì vậy sau khi nói chuyện xong, nàng kéo hành lí đi thẳng về toa cuối cùng.
Fanny thu đầu vào toa xe, vui vẻ nói với An, "An, Hermione đang đến đây, nhưng mà cô ấy có mang theo tới tận hai kiện hành lí, tụi mình xuống giúp cô ấy đi!"
"..." Mình còn có thể nói gì?
An đặt cuốn sách xuống và bước ra khỏi khoang. Có một bậc thang bằng sắt đặt giữa cửa xe và sân ga. Hermione đang đứng cạnh bậc thang, tay cầm một kiện hành lí lớn, cố gắng đặt nó lên xe. An đi đến trước cửa, cúi xuống dùng tay phải nắm lấy hành lí của nàng. Tay của Hermione cũng bị cô nắm lấy, "Bỏ tay ra đi, mình giúp bồ."
Hermione cũng không hề buông ra, nàng nói, "Nhưng, cái vali này rất nặng..."
"Được, mình sẽ dùng hai tay, buông ra đi..." An hơi hơi quay người, đối mặt với Hermione, đặt tay còn lại lên tay nắm hành lí. Cảm nhận được hành động của An, Hermione nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay nắm. Thật ra, khi An nâng chiếc vali lên, cô cảm thấy nó cũng không nặng lắm.
An thả một tay xuống, chỉ dùng một tay nhấc cái vali lên, đem nó vào trong khoang.
"Nó hơi nặng thật. Bồ sẽ không phải là xếp hết sách vào trong đó chứ?"
"À thì... cũng gần như vậy..." Hermione đứng một bên, nhìn An dễ dàng nhấc cái vali lên. An nhìn cái rương nhỏ mà Hermione vẫn để ở trên sân ga, "Bồ lên trước đi, mình giúp bồ đem rương lên. Mình đoán chắc là nó cũng không nhẹ, phải không?"
Hermione tránh sang một bên, nhường đường cho An, "Chỉ một chút thôi..."
An mang chiếc rương còn lại vào trong khoang, Fanny cố nâng chiếc vali của Hermione lên, nhưng nó chỉ được nâng lên khoảng 2 cm trong không khí.
Hermione đứng trong khoang, tò mò lật lật cuốn sách An đang đọc dở ở trên bàn.
"Được rồi, hai người tránh khỏi khoang một lúc, để mình đem cái rương đặt lên trên, còn vali thì xếp dưới chỗ ngồi."
Hermione và Fanny đều ngoan ngoãn đi ra ngoài. An nhón chân nâng chiếc rương nhẹ hơn đặt lên trên giá hành lí, sau đó đặt cái vali nặng hơn ở dưới ghế. Cô vỗ bụi trên tay, đứng lên nói với hai người bên ngoài, "Được rồi, vào đi, mình xong rồi."
Hai người bước vào. Fanny ngồi xuống bên cạnh cửa sổ đối diện An. Hermione vào sau cùng, nàng đóng cửa khoang, ngồi xuống bên cạnh An. Lúc này, có rất nhiều người ở bên ngoài, bọn họ đều muốn lên tàu.
Ngay khi Fanny ngồi xuống, mắt nàng sáng lên, hỏi An, "An, sao cậu khỏe vậy?"
Hermione cũng tò mò nhìn An.
An đây cũng coi là khỏe mạnh hơn trẻ bình thường đi. Ở kiếp trước, cô đã phải vật lộn để lên xuống giường khi sống một mình ở chỗ làm, nhưng những suy nghĩ này chỉ có thể nhớ lại trong đầu mà thôi. An bình thản đáp, "Ở cô nhi viện, một tuần tụi mình phải làm việc đồng áng khoảng 2-3 ngày. Ba năm như vậy, mình đương nhiên khỏe mạnh..."
Biểu cảm của Fanny và Hermione liền thay đổi. An chú ý tới biểu hiện của bọn họ, "Chuyện này không có gì đáng ngại. Hoạt động dưới ánh nắng mặt trời cũng là một loại rèn luyện sức khỏe, bằng không thì hôm nay cũng không có ai xách vali nha..."
Fanny chớp mắt, trong đầu lóe lên một câu hỏi khác, "Kia An, vậy sao cậu lại trắng như vậy? Có phải là lúc làm việc liền lười biếng không?"
"..." Một giây sau, An mới nhớ đến lúc làm việc cho nhà Jill trong ba năm đó, mỗi lần làm việc, Jill đều lấy cớ để tìm An chơi đùa, cô cũng nghĩ ra được một vài mưu kế nhỏ. An cũng không phải là một đứa nhỏ đơn thuần, nhất là khi có thể trốn việc...
"Aha! An, cậu đừng nói dối mình..." Fanny nhìn chằm chằm vào mắt An, thấy được cô đang suy nghĩ biện pháp.
Hermione nhận ra vành tai của An có hơi đỏ lên. Cũng may lúc này một tiếng còi lớn vang lên khiến Fanny mất tập trung. Fanny lập tức úp mặt vào cửa kính tàu, "Tụi mình bây giờ khởi hành sao?"
"Đúng vậy, tiếng còi báo hiệu tàu sắp rời khỏi sân ga." An thở phào nhẹ nhõm.
Hermione ở một bên cười khúc khích, tai An lại đỏ lên. Nhưng sau đó, Hermione hỏi cô một câu, đánh vỡ tình trạng ngượng ngùng của An, "An, tại sao quả cầu thủy tinh lần trước bồ tặng mình lại nhìn như vậy? Nhìn màu bạc rất đẹp, nhưng mình đã tra rất nhiều sách, không có cuốn nào đề cập phương pháp cả!"
Fanny cũng thích thú, "Cuối học kỳ năm ngoái mình định hỏi cậu, mà quên mất, nó quả thật rất đẹp nha! Nhưng mà mình có hỏi qua bác của mình, bác ấy là một phù thủy mạnh mẽ, nhưng bác ấy nói với mình rằng quả cầu thủy tinh này không dùng đến pháp thuật. Vậy là thế nào? Những thứ màu bạc lấp lánh bên trong có hình thù gì không?"
Hermione bồi thêm, "Mình cũng nhận thấy rằng chất liệu bạc bên trong thay đổi khi thời tiết thay đổi. Lần trước trời mưa, mình còn tưởng là nó hỏng mất rồi!"
"Thật sao? Mình thậm chí còn không biết a."
An nhàn nhạt liếc Hermione một cái, âm thầm ngưỡng mộ nghĩ, quả nhiên là học sinh toàn giỏi, mình chỉ thêm một ít thứ vào, hiện tượng hiện ra hẳn là không quá rõ ràng, nhưng mà nếu để ý kỹ thì sẽ quan sát thấy.
"Mình không thể giải thích cụ thể những gì mình thêm vào, nhưng nó thật sự không phải là pháp thuật, đó là phản ứng vật lý của một chất hóa học trong thế giới Muggle."
"Lại là phản ứng hóa học?" Fanny tỏ vẻ không hứng thú mấy với điều này.
"Hóa học? Vật lý? An, mình có nghe nói về nó. Trường học ở Muggle hình như có dạy hai môn này! Anh họ của mình kể cho mình như vậy, nhưng mà An, làm sao bồ biết được?"
"Haha, cái này... bí mật..." An cười, "Dù sao thì cái quả cầu thủy tinh của bồ hẳn nên được gọi là cầu bão, hoặc là cầu thời tiết."
Hai người Hermione và Fanny đã quen việc An giấu những bí mật. Ba người bắt đầu nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua thật nhanh. Buổi tối, bọn họ đã đến Hogwarts.
Lời tác giả: Bà tác giả nói muốn làm một quả cầu thời tiết hay một cái chai thời tiết thì cũng khá đơn giản. Bạn nào muốn biết thì xin mời search trên Baidu, Google, hoặc Youtube. :))
Lời Editor: Êu êu, thế tay cầm tay thì có tính là nắm tay không mọi người. :))) Fanny thuyền trưởng muốn mời vợ của đại nhân thì đại nhân từ chối các thứ, mà đứng trước mặt vợ thì đại nhân phải tỏ ra mạnh mẽ.
Một tay nhấc được vali thì vợ mới đổ nha mọi người. :))
Bà An rất tự hào về chiều cao đang tăng dần của mình, tuy bà vẫn thấp thua cả Fanny cơ, nhưng mà nhớ là thua có 1 cm thôi. :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro