Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Bàn luận

Sau khi Hermione, Ron, và Harry học xong lớp Thảo dược Học trong trạng thái lo lắng thì bọn họ vội vã chạy đến căn chòi của bác Hagrid.

Khi đẩy cửa ra, bọn họ sững sờ trong giây lát. An đang cuộn tròn trên chiếc ghế bành lớn được phủ lông trước lò sưởi của bác Hagrid. Cô cúi đầu, đang chơi đùa với đồng bạc Sickles trên tay. Bàn tay An vô cùng linh hoạt, đồng bạc thỉnh thoảng được tung lên, sau đó cô nhanh chóng bắt lấy nó.

An vóc dáng nhỏ bé, nhưng bây giờ nhìn cô nép mình trên chiếc ghế bành khổng lồ của bác Hagrid, mặc chiếc áo chùng phù thủy màu đen, nên trông cô thậm chí còn nhỏ con hơn. Bởi vì ánh lửa từ lò sưởi phát ra, một nửa khuôn mặt của An được in bóng trên bức tường phía sau.

Bác Hagrid đang đứng bên cạnh cái bàn ở giữa phòng với một hộp gỗ đã được mở ra. Bác ấy đang bón cho con rồng con ăn cái gì đó. Một lúc lâu, không có ai mở miệng nói chuyện.

An cảm nhận được gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, liền ngẩng đầu lên. Cô đặt chân xuống khỏi ghế bành, tay vẫn còn đang xoay chuyển đồng bạc Sickles. Cô đổi thành một dáng ngồi lịch sự hơn, cười nói với ba người đang đứng ở cửa, "Mọi người đến rồi à, ngồi đi. Trước tiên đóng cửa lại đã, gió bên ngoài lạnh quá."

Hagrid chuyển sự chú ý từ rồng con sang ba người nhân vật chính, gật đầu với bọn họ, sau đó đem rồng nhỏ đến giữa phòng, ông ngồi xổm xuống đút cho nó ăn.

Ron đứng gần cửa nhất nên hắn đem cửa đóng lại. Hermione và Harry thì ngồi xuống hai cái ghế còn lại trong phòng. Ron nhìn xung quanh một vòng, rốt cuộc ngồi lên một hòm gỗ khác.

Sau khi tất cả mọi người đã ngồi xuống, cả bốn người bọn họ đều đồng loạt nhìn về phía An. Một tay của cô vẫn đang chơi với đồng bạc Sickles. Cô mấp máy miệng, đưa tay nhìn đồng hồ sau đó mới bình thản nói, "Chúng ta trước tiên xác định mấy điều khoản khi nói chuyện nhé, để tránh tình trạng cãi nhau không cần thiết. Mình cũng muốn quay về lâu đài để ăn tối nữa. Đầu tiên, cảm ơn ba người, mình hiện tại như người chung thuyền với mấy bồ, ít nhất là đối với chuyện rồng nhỏ. Vì vậy, trong quãng thời gian này, đừng nghĩ mình là một học sinh Slytherin đối địch với mọi người. Chúng ta cũng không nên nói tới vấn đề thân phận."

An nghiêng đầu, nói tiếp, "Sau khi bình tĩnh lại, mọi người hẳn là có rất nhiều câu hỏi, chúng ta trả lời từng vấn đề một đi. Nếu mọi người có ý kiến gì, cứ giơ tay nói là được, đừng cùng nhau ầm ĩ, cố gắng giữ bình tĩnh."

Cuối cùng, cô hỏi, "Mọi người có vấn đề gì với hai luật này không?"

Cả bốn người đều lắc đầu, An thấy vậy liền gật đầu, "Được rồi, vậy trước hết để mình hỏi mọi người một câu. Nuôi một con rồng là chuyện nghiêm trọng đến mức nào?"

Harry, Hermione vô thức nhìn về phía Ron, đương nhiên nghĩ hắn sẽ biết, "Ron, cậu biết không?"

"E hèm," Ron hắng giọng, "Tư nhân sở hữu một con rồng là bất hợp pháp. Tại Hội nghị Phù thủy năm 1709, Bộ Pháp thuật chính thức thông qua luật cấm nuôi rồng, bởi vì loài rồng rất nguy hiểm và khó thuần hóa. Anh trai mình, Charlie nghiên cứu về rồng ở Romania. Tóm lại, từ lúc đó không ai dám giấu diếm sự tồn tại của một con rồng trong nhà họ cả. Cho nên nếu bị phát hiện, nhất định sẽ bị xử lý vô cùng nghiêm trọng."

"Được rồi, mình hiểu, bồ có câu hỏi nào không?"

"Mình đang tự hỏi không biết tụi mình nên làm gì với con rồng con này."

Hagrid cắt đứt lời nói của Ron, "Nó là Norbert! Tên bác vừa đặt cho nó đấy."

An nhìn bác Hagrid, có chút bất lực nói, "Bác Hagrid, còn nhớ quy tắc của chúng ta không? Ron, bồ nói tiếp đi."

"Chúng ta không thể giữ nó được." Ron nói chắc nịch.

Lần này, bác Hagrid không hề lên tiếng, chỉ trừng mắt khó tin nhìn Ron. An nghe Ron nói, cũng gật gật đầu, "Lời của Ron rất có lí, mình đồng tình, Norbert quả thật không thích hợp ở lại chỗ này."

Harry và Hermione nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói, "Tụi mình cũng nghĩ vậy."

Hagrid giơ tay, An ra hiệu cho ông ấy. Hagrid cầm chiếc hộp nhỏ đựng con rồng con với đôi mắt ngấn lệ, "Nhưng mà Norbert sẽ phải đi đâu chứ? Nó còn quá nhỏ. Nó vừa được sinh ra chưa bao lâu, nếu mà để nó tự sinh tồn ở nơi hoang dã, nó sẽ chết mất...."

Harry đột ngột giơ tay lên, nhìn về phía Ron, "Mình có ý tưởng này. Anh Charlie của bồ không phải đang nghiên cứu rồng ở Romania sao? Có lẽ tụi mình có thể gửi con rồng cho anh ấy!" Harry nói một hơi.

Mắt An, Hermione, Ron đều sáng lên.

"Ý kiến này được đấy!"

"Harry, bồ thông minh thật đấy!" Ron và Hermione đồng thanh kêu lên.

An nhìn sang Hagrid, "Bác Hagrid, bác nghĩ như thế nào, cháu nghĩ anh trai Ron sẽ rất vui khi được chiếu cố Norbert."

"Ừ, mình sẽ về viết thư cho ảnh! Có lẽ hai ngày nữa mình sẽ có một câu trả lời cho mọi người!" Ron hào hứng nói.

Hagrid thất thần nhìn Norbert, rồi gật đầu.

"Được rồi! Một vấn đề đã được giải quyết!" Tâm tình của An cũng trở nên vui vẻ, cô hỏi lại, "Tụi mình giải quyết vấn đề tiếp theo nào. Có ai có câu hỏi nào không?"

Hermione giơ tay lên cao và An gật đầu, "Malfoy thì sao? Mặc dù có lẽ sẽ không có giáo sư nào tin hắn, nhưng nếu hắn đem tin tức này truyền ra? Hoặc là nếu hắn trực tiếp đến gặp cụ Dumbledore? Chúng ta vẫn sẽ còn gặp lại Malfoy, phải đối mặt với hắn thế nào đây? Còn cả..."

Hermione ngừng một chút, nhìn An, "An, sau này bồ vẫn còn phải chung đụng với Malfoy, liệu hắn có đe dọa bồ bằng chuyện này không? Hơn nữa, hắn chắc chắn sẽ nói xấu bồ với học sinh nhà Slytherin a."

Sau khi Hermione nói xong, Harry, Ron, và Hagrid tất cả nhìn về phía An.

"Đúng vậy, nhờ phúc của mấy bồ, mình mới ở đây..." Nói đến chuyện này, An cũng có chút tức giận. Ba người nhìn cô, cảm giác tội lỗi kéo tới, nói không nên lời.

"Tuy nhiên," An chống tay, đứng dậy khỏi chiếc ghế bành, rồi cất đồng bạc trên tay vào trong túi áo chùng, "Mình vừa nghĩ ra một biện pháp giải quyết chuyện này đến vô cùng tốt đẹp."

"???" Cả bốn người nghi ngờ nhìn cô.

"Đó chính là giả bộ như hôm nay không có chuyện gì xảy ra. Hôm nay mình không bị mấy bồ kéo đến đây, cũng không thấy bất cứ quả trứng rồng nào trong căn chòi của bác Hagrid. Khi mà mình gặp Malfoy, chuyện gì cũng chưa xảy ra cả."

"Nhưng! Nhưng mà chúng ta đang ở đây với bác Hagrid mà?" Ron hỏi.

Mắt Hermione sáng lên, nàng vừa nhận ra ý nghĩa lời nói của An, "Mình hiểu rồi, An! Ý của bồ là, chỉ có một vài người trong chúng ta, bao gồm cả Malfoy đã nhìn thấy mọi thứ hôm nay! Không ai khác nhìn thấy cái gì cả, nên miễn là tụi mình không nói ra, sẽ giống như không có gì xảy ra vậy!"

An gật đầu, lúc này Harry lại ném ra một vấn đề khác, "Thế nhưng, nếu Malfoy đi khắp nơi nói lung tung thì sao?"

An thần bí cười cười, "Vậy thì lại càng thú vị! Bồ cứ trực tiếp hào phóng thừa nhận là được rồi. Bồ cứ nói đúng vậy, đúng vậy, bồ đã thấy một con rồng ở chỗ bác Hagrid, nó có ba cái cánh, và cả ba người mấy bồ bị Malfoy bắt tại trận! Mà mình, mình là một học sinh Slytherin bị Malfoy ghét, mình cũng vừa vặn bị nhìn thấy đang chơi đùa với con rồng cùng với mấy bồ!"

Harry rốt cuộc cũng phản ứng kịp lúc, hắn tưởng tượng ra cảnh như vậy, liền cười, "Haha, đến lúc đó sẽ không có ai tin Malfoy nữa. Người khác nhất định sẽ cho rằng Malfoy đã cố ý bịa chuyện để đả kích tụi mình."

Chỉ có Ron và Hagrid vẫn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

"Ừm, đúng rồi đó!" An bước về phía cánh cửa, đưa tay kiểm tra đồng hồ, "Muộn rồi, mình còn muốn đi ăn tối! Mấy bồ chờ một lát nữa rồi đi ra nhé! Là học sinh của nhà Slytherin và Griffindor, tụi mình nên giữ khoảng cách. À, mình cũng muốn nhắc nhở mấy bồ, sau này nếu mấy bồ còn dám kéo mình thô lỗ như ngày hôm nay vậy, mình nhất định sẽ rút đũa phép ra đánh trả."

An đội mũ của áo choàng phù thủy vào, thu tay vào trong tay áo. Cô mở cửa và chạy ra ngoài.

Hermione nhìn cô đẩy cửa chạy đi, quay đầu mỉm cười nói với Harry, "Bạn ấy thật đặc biệt, phải không?" Harry gật gật đầu, "Ừm, cô ấy thật sự rất thông minh!"

Ron đứng tại chỗ, bối rối không hiểu chuyện gì đã xảy ra, mà Hagrid thì ngồi xổm xuống, tiếp tục chăm sóc cho Norbert.

An một đường chạy đến sảnh ăn, thở hổn hển, cô sửa lại quần áo một chút, mới tiến vào. Cô như thường lệ ngồi xuống bên cạnh Fanny, mà Malfoy thì vẫn luôn dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn An từ khi cô bước vào phòng ăn.

An cũng không quan tâm đến Malfoy, cô đưa tay cầm lấy một cái bánh trứng, ăn xong hai ngụm mới ghé qua chỗ Fanny, hất cằm chỉ Malfoy, "Hôm nay Malfoy bị làm sao vậy? Hắn cứ nhìn mình chằm chằm từ lúc mình đến."

Fanny đang cầm trà sữa, nhìn thoáng qua Malfoy, miệng nhỏ nhấp một ngụm sau đó mới trả lời, "Từ xế chiều khi hắn trở về, hắn vẫn luôn thần thần bí bí nói hắn vừa phát hiện ra một bí mật lớn."

An lấy một đĩa đùi gà không xương, được nướng vừa phải, cô lấy dao và nĩa cắt xuống phần thịt trên đùi gà, "À..."

Cô bỏ miếng thịt vừa cắt vào miệng, "Ngon quá."

Khi An vừa ăn hết hai cái đùi gà và chuẩn bị lấy một cái bánh pudding thì Malfoy cùng hai đứa hầu của hắn đi đến bên cạnh An. Người xung quanh cô nhanh chóng tản ra.

An thậm chí cũng không nhìn lấy Malfoy, cô đứng dậy, vươn tay lấy cái bánh pudding. Malfoy đưa tay ra ngăn cản An.

An nhíu nhíu mày, liếc Malfoy một cái, "Xin chào! Cậu Malfoy! Tôi đã để ý đến cậu rồi, bây giờ tôi lấy bánh được rồi chứ? Cảm ơn, tôi hiện tại đang đói bụng!"

Cả bàn Slytherin đều nhìn Malfoy và An, hai bàn bên cạnh cũng có không ít người chú ý đến hai người bọn họ.

Malfoy tựa hồ vô cùng thích thú với sự chú ý của mọi người xung quanh, hắn cố ý nâng cao giọng, "Hừ! An Stoke! Đừng nghĩ tao không biết, tao đã phát hiện ra bí mật lớn nhất của mày, nếu bí mật này bị lộ ra, mày bị đuổi học là cái chắc!"

Bây giờ, toàn bộ học viên trong sảnh ăn đều nhìn về nơi này, Fanny cũng ngừng ăn và đứng lên bên cạnh An.

An có chút không vui nói, "Cậu Malfoy, tôi không có tâm trạng chơi đùa với cậu. Tôi chỉ biết rằng tôi đang khá đói."

Fanny cũng lên tiếng, "Draco, cậu muốn làm gì? Và tại sao?"

Malfoy ngó lơ Fanny, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào An, rồi đột nhiên hét lớn, "An Stoke, tao sẽ nói ra cái bí mật này! Đến lúc bị đuổi học thì đừng có trách tao đấy!"

Fanny muốn mở miệng nói gì đó thì An đã kéo lấy tay của nàng, ý bảo không cần lên tiếng.

Trong phút chốc, cả nhà ăn trở nên yên tĩnh, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Malfoy và An.

An liếc nhìn mọi người, có chút sốt ruột, "Được rồi, cậu Malfoy, cậu nói về cái bí mật lớn của tôi đi, rồi còn đuổi học tôi nữa chứ."

Malfoy cũng liếc nhìn những người xung quanh, hắn đắc ý nói lớn, "Chiều nay, An Stoke cùng với con nhỏ Granger, Ron Weasley, Harry Potter của nhà Gryffindor đang nuôi một con rồng ở trong căn chòi hôi hám của tên Hagrid!"

Mọi người ở xung quanh liền lập tức thấp giọng nghị luận, An xoa xoa lỗ tai, than thở một tiếng, "Cậu Malfoy, cậu nhỏ tiếng lại một chút được chứ?"

Malfoy hất cằm, "Hừ! Bây giờ hối hận cũng vô dụng thôi!"

"Hả? Tôi tại sao phải hối hận? Tôi chỉ nghĩ rằng giọng của cậu quá lớn, tai tôi cũng muốn bị cậu hét thủng rồi. Nhân tiện, Hagrid trong câu chuyện cậu kể là ai?" An nghiêng đầu hỏi.

Ai đó nghe thấy cô nói vậy thì khẽ cười. Malfoy lập tức trợn mắt nhìn An, "Đừng nói là mày không biết! Hắn là gã khổng lồ đã đến đón tụi học sinh năm nhất ở ga xe lửa! Hắn ở một căn chòi gỗ nhỏ cạnh Khu Rừng Cấm để canh giữ nó!"

"À, vậy đó là Hagrid, tôi biết rồi. Được rồi Malfoy, vậy cậu định làm gì trong Khu Rừng Cấm? Thầy Hiệu trưởng Dumbledore đã nói rằng chúng ta không được phép đến đó." An càng nói càng làm vẻ khó hiểu.

"Tao không có đi đến Khu Rừng Cấm! Chẳng qua là cái nhà gỗ bên cạnh nó mà thôi!"

"Được rồi, được rồi, vậy cậu đi đến căn nhà gỗ bên cạnh Khu Rừng Cấm để làm gì?"

"Tao đến xem bí mật của thằng Harry Potter! Rồi đuổi cổ hắn khỏi Hogwarts!"

"Nhưng mà cậu vừa nói đó là bí mật của tôi mà?"

"Mày cũng đã ở đó!"

"Được, được, tôi cũng ở đó, thì sao?"

"Rồi tụi mày nuôi một con rồng với gã Hagrid to lớn hôi hám đó!"

"Ồ? Một con rồng, woa, ngầu thật đấy. Con rồng đó có hình dáng như thế nào? Cậu đã thấy nó sao?"

"Nó là một con rồng đen xấu xí với đôi cánh cũng màu đen nốt!"

"Một con rồng đen? Nó to thế nào? Có lớn bằng căn nhà gỗ không?"

"Nó chỉ là một con rồng con!"

"Một con rồng con sao? Vậy thì chẳng ngầu chút nào. Tôi thích nuôi một con lớn cơ. Ừm, tốt nhất là còn lớn hơn một căn nhà gỗ nữa."

"An Stoke! Mày đừng có chối! Tao thấy cả rồi!"

"Được, được, tôi thừa nhận. Chiều hôm nay, tôi đi cùng ba học sinh nhà Gryffindor, đến đâu nhỉ? À, một căn nhà gỗ bên cạnh Khu Rừng Cấm. Có một người đàn ông to lớn, hôi thối đang nuôi một con rồng màu đen! Nói vậy đã được chưa, cậu Malfoy? Bây giờ thì tôi ăn bánh pudding của mình được rồi chứ? Tôi đói lắm rồi, tôi chỉ vừa ăn một cái đùi gà nướng mà thôi."

An nói, rồi kéo Fanny ngồi xuống, cô vươn tay lấy một cái bánh pudding rồi một cây xúc xích nướng.

Malfoy sửng sốt một hồi lâu rồi mới mở miệng, "Mày... thừa nhận?" An vẫn đang cúi đầu ăn thức ăn, hàm hồ gật đầu.

Malfoy có chút cao hứng, mắt hắn quét một vòng nhìn mọi người xung quanh, nhưng mà hắn cũng không nhận ra rằng mọi người đều không chú ý đến hắn.

"Cô ta thừa nhận rồi! Tốt lắm!" Sau đó vô cùng kích động kéo hai tên tuỳ tùng rời đi.

Fanny chậm rãi ăn tối, ăn xong thì dùng khăn lau miệng, "Tại sao mình lại cảm thấy rằng cậu vừa bắt nạt một tiểu hài tử nhỉ?"

An vẫn còn đang nhai thức ăn, uống một ngụm nhỏ trà sữa, "Mình cũng không quản nhiều thứ như vậy, mình chỉ muốn no bụng mà thôi."

Khi An rời khỏi nhà ăn, thì bắt gặp nhóm ba người nhân vật chính đang đi tới. Ánh mắt của bọn họ gặp nhau ở trên không trung, nhưng cũng nhanh chóng rời đi.

Lời tác giả: Đại khái là bà tác giả nói mọi chuyện đã được An giải quyết ổn thoả. Bả đi ăn giò rán, rồi tự dưng nghĩ ra được biện pháp giải quyết luôn. Đi ăn cũng có lợi ghê :)))

Lời Editor: Mình có rất nhiều điều muốn nói, mà type xong chương này thì cũng ngất ngưởng quá rồi. Thôi, mấy bạn đọc truyện vui vẻ nhé. :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro