Chương 15: Lễ Giáng Sinh (Trung)
Ngày hôm sau, An thức dậy trên giường của cô nhi viện, cô đã sớm đem chuyện ngày hôm qua bồi Hermione một đường nói chuyện phiếm ném ra sau đầu, dù sao chuyện trọng yếu nhất hôm nay là gặp mặt với Jill rồi trở về nhà.
Sau khi An rời giường, cô đem chính mình sửa soạn lại một chút, cô vẫn luôn mang theo bên người một cái hộp nhỏ màu xanh lam cùng với cuốn vở có nội dung của vở kịch, đây là hai thứ đồ vật quan trọng nhất. Trên bàn chỉ có một ít sách giáo khoa tiểu học cùng với ghi chép khiến cô nhớ lại ba năm ở đây. An đem tất cả đồ vật đóng gói muốn đem đi để ở một góc.
An mở ra hộc tủ, đem một cái chuông đồng nhỏ đặt vào trong túi sách, đây là quà sinh nhật mà Jill tặng cho cô, bất quá nó cũng đã bị hư tổn ít nhiều. Sau này học được pháp thuật thì chỉ cần một câu thần chú nho nhỏ là có thể sửa được rồi.
Tất cả quần áo trong tủ đều là do An để lại, trong cô nhi viện có rất nhiều thứ đều là người khác tặng cho chẳng hạn như là quần áo và đồ văn phòng phẩm. Mấy thứ này cô nhi viện đều giữ lại dành cho mấy đứa nhỏ.
Sửa soạn tốt rồi, An đi tìm Jill. An cùng Jill nói chuyện phiếm đến tận ba giờ chiều, kế hoạch ban đầu của An vốn là 12 giờ trưa sẽ trở về cô nhi viện ăn cơm trưa. Chính là lúc Jill biết An phải đi liền khóc không ngừng, An đành phải ở lại an ủi nàng, còn phải ở lại nhà nàng ăn bữa trưa. Cuối cùng sau khi An nhiều lần đảm bảo tuyệt đối sẽ không quên Jill, rảnh rỗi nhất định sẽ viết thư cho nàng thì mới có thể rời khỏi nhà Jill.
Tuy rằng An bị Jill làm phiền cả một buổi sáng, nhưng An một chút cũng không có ý tứ mắng trách nàng. Trên đường trở về cô nhi viện, An nhớ lại ba năm học tiểu học ở đây. Bởi vì vóc dáng thấp bé, lớn lên lại đáng yêu dễ nhìn, ở trong trường tiểu học có rất nhiều nam hài yêu thích trêu ghẹo An, thường thường chỉ cần bước chân vào lớp học thì cô liền bị chọc ghẹo mãi đến lúc tan học mới thôi.
An tuy mang theo tư duy của người trưởng thành nhưng thân thể vẫn là trẻ con, có nhiều thời điểm những việc cô muốn làm đều bị hạn chế bởi vì thân hình bé nhỏ, như đánh người chẳng hạn. Là Jill lúc thấy thay cô ra mặt, một lần trợ giúp khó có được này của Jill khiến An cảm thấy thực ấm áp. Viện trưởng Odetha và bà Adah cũng rất tốt bụng, chính là tấm lòng nhân từ của hai bà khiến cho bọn họ đồng thời nhận nuôi 100 cô nhi, trong đó có cả An. Đối với An mà nói thì hai người họ chính là những bậc trưởng bối tốt bụng.
Trở lại cô nhi viện, An đơn giản kể lại cho viện trưởng Odetha rằng Aaron là một người tốt bụng, nhìn thấy thành tích của An trong học tập rất tốt liền muốn nhận nuôi cô, hắn sẽ đến đây lúc bốn giờ chiều để làm thủ tục. An đem những lời đã tập trước với Aaron nói qua một lần cho viện trưởng nghe, khiến cho Aaron trở thành một bậc phụ huynh chuẩn mực.
Viện trưởng Odetha lúc đầu có chút giật mình, nhưng mà sau đó lập tức cao hứng bởi vì An rốt cuộc gặp được một người tốt. Khi Aaron đến cô nhi viện thì hắn còn nói nguyện ý quyên góp một khoản tiền nhỏ. Đây là đề nghị mà An nói cho Aaron biết khi bọn họ còn ở ngân hàng Gringotts đổi tiền mặt. Viện trường Odetha vui vẻ cùng Aaron làm thủ tục nhận nuôi.
Aaron đem hành lí của An bỏ vào cốp xe, An đứng ở cửa lớn cô nhi viện vẫy tay với viện trưởng Odetha, sau đó ngồi lên xe. Cô hướng Aaron cười, "Thật tốt quá cậu Aaron! Con thật sự rất muốn được nhìn xem nhà của chúng ta như thế nào!"
Aaron vươn bàn tay xoa đầu tóc An, "Ta hi vọng con sẽ thích nó!"
"Nhất định sẽ!" An híp mắt nhìn về phía trước.
Aaron đem xe lái đến bên trong thành phố, sau đó rẽ ngang rẽ dọc đến một con đường dưới phố, có hai làn xe, một làn thì nằm cạnh khu chung cư, một làn thì nằm phía trước một công viên nhỏ, có một vài người làm còn đang dựng rào chắn gỗ, một vài người khác thì lát gạch đỏ xuống đường đi. Ở phía bên chung cư kia còn có một biển bảng cấm đỗ, dừng xe, làn đường dành cho xe tải.
Sự quản lý ở bên trong thành phố Luân Đôn quả thật không sai, tuy xây dựng thêm một ít đường phố nhưng cũng không hề xâm lấn nơi ở tư nhân, khiến cho dù con phố cũ kỹ có chật hẹp thế nào thì vẫn có đường cho xe chạy.
Thế nhưng Aaron lại có chút oán giận đối với chuyện này, giờ phút này hắn đang sử dụng pháp thuật khiến cho chiếc xe tự lái, đem xe đỗ vào bãi đỗ xe, "Muggle này nọ thật phiền toái, tại sao lại thiết kế một đám ô vuông này trên đường, lại còn bắt mọi người nhất định phải dừng xe ở trong cái ô vuông nhỏ này!"
An trực tiếp bỏ qua vị phù thủy nào đó đang tức giận, giờ phút này cô đang quan sát căn nhà đối diện bãi đỗ xe, tường có màu trắng, nhưng màu sơn trên tầng ba đã bị tróc ra hiện lên màu sắc vốn có của nó, một màu hồng của gạch xây nhà. Nhà này có ba tầng, nằm giữa những căn nhà khác nên trông có vẻ cũng bình thường. Trên cửa lớn màu đen treo một cái bảng hiệu ghi, số 12. Bên cạnh là cửa sổ gỗ của phòng khách, nhưng mà hiện tại bị bức màn che phủ không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Sau khi xuống xe, Aaron đưa cho An một cái chìa khóa để An đi trước mở cửa, còn hắn thì đến cốp xe lấy hành lí của An. An đương nhiên rất vui vẻ mà tiếp nhận nhiệm vụ, cô chạy đến trước cửa, ngẩng đầu nhìn chính diện căn nhà một lần nữa, sau đó đem chìa khóa tra vào ổ, mở cửa.
Đập vào mắt là trang trí theo phong cách nước Anh cổ điển, hành lang sáng sủa, giá gỗ treo mũ áo mang màu nâu đậm, đột nhiên có âm thanh sắc sảo vang lên từ phòng khách, "Mừng ngài trở về, thiếu gia Aaron!"
An bị sinh vật đột nhiên xuất hiện dọa sợ, là một loại yêu tinh gầy trơ xương, cả người nhỏ bé, nhưng lỗ tai lại lớn như con dơi, đôi mắt lớn như trái bóng quần vợt, cái mũi vừa bẹp vừa dài tượng trưng cho loài yêu tinh. Nó mặc một cái vải bố ở trên người đứng trước mặt An, lùn hơn An khoảng một cái đầu, hiển nhiên cũng bị An dọa sợ. Nhưng mà nó nhanh chóng phản ứng lại, "A! Tiểu thư Stoke, Aure không cố ý dọa đến tiểu thư đâu, Aure chỉ muốn chào hỏi thiếu gia Aaron cùng tiểu thư Stoke mà thôi~"
An liền minh bạch, trước mặt là một tinh linh nuôi trong nhà. Lúc này Aaronn cũng từ cửa bước vào, hắn để xuống đồ vật trong tay, thấy được An đang đứng đối mặt với Aure liền xin lỗi nói, "Ấy! An, cậu quên nói cho con biết, đây là Aure, là một tiểu tinh linh nuôi trong nhà, những việc trong nhà đều do Aure làm cả!"
Aure nghe Aaron nói xong, rất cao hứng mà khom lưng cúi chào Aaron cùng An, tựa hồ như muốn nói nó rất vinh hạnh.
An nghe lời Aaron lại cảm thấy nghi hoặc, "Cậu Aaron, trong sách nói rằng chỉ có những gia tộc phù thủy cổ xưa lại giàu có mới có thể có yêu tinh trong nhà, làm như thế nào chúng ta lại có được? Hơn nữa tại sao nó lại gọi cậu là thiếu gia Aaron?"
Aaron dặn dò Aure đem đồ đạc của An lên trên lầu, hắn sóng vai với An đi đến phòng khách. Có một cái lò sưởi lớn ở trong phòng khách, bên trong lửa cháy khiến toàn bộ phòng khách đều vô cùng ấm ấp. Hắn ngồi xuống cái ghế bành trước lò sưởi rồi mới giải thích, "An, chuyện này nói ra rất phức tạp, ngắn gọn chính là cậu, Aaron Hall, đến từ một gia tộc phù thủy cổ xưa ở nước Pháp, gia tộc Hall, nhưng mà gia đình của cậu là chi nhánh của gia tộc ở Anh quốc."
Nói đến đây, Aaron dừng một chút, hắn đem từ ngữ trong đầu sắp xếp lại để giải thích cho tiểu hài tử dễ hiểu hơn, "Nói cách khác, thật lâu trước kia tổ tiên của cậu là người Pháp, qua nhiều thế hệ thì có một một bộ phận chuyển đến sống ở Anh quốc, nên là nói chúng ta là chi nhánh của gia tộc chính ở Pháp. Trôi qua một khoảng thời gian, gia tộc kia ở Pháp xảy ra rất nhiều chuyện, bọn họ cũng đã trải qua một ít chuyện không mấy tốt đẹp!"
"Là chiến tranh sao? Có phải giống như chiến tranh thế giới thứ I và chiến tranh thế giới thứ II không? Con học được một ít trong lớp lịch sử." An hỏi.
Aaron sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, "Ừ, có lẽ cũng giống với chiến tranh thế giới của người Muggle đi. Ở thế giới Muggle đều là dạy trẻ con về chiến tranh sớm như vậy sao? Những người lớn Muggle như thế nào đều như vậy..."
Nghe Aaron đem trọng tâm câu chuyện dời đi, An thử đem vấn đề kéo lại, "Cậu Aaron, sau đó thì sao?"
"À! Đúng rồi! Chi nhánh chính ở Pháp có rất ít người, vì vậy mỗi năm bọn họ muốn những chi nhánh nhỏ ở Châu Âu gửi trẻ con về chi nhánh chính ở Pháp để giáo dục một đoạn thời gian. Chi nhánh chính ở Pháp có một trang viên rất lớn cùng một cái lâu đài, chỉ là nhỏ hơn một chút so với Hogwarts. Đoạn thời gian kia thật sự là những ngày tháng tốt đẹp, tất cả mọi người đều là bạn cùng lứa tuổi, mỗi ngày đều ở bên nhau gây ầm ĩ, còn có một lần chúng ta một phen trêu ghẹo một vị trưởng bối vô cùng nghiêm túc!"
Aaron nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của An, cười hai tiếng, lại tiếp tục nói, "Những ngày tươi đẹp đó vẫn kéo dài đến năm chúng ta 11 tuổi, mỗi người đều phải nhập học một trường học pháp thuật chính quy, sau đó cậu đến Hogwarts, gặp cha mẹ của con. Khoảng thời gian kia cũng rất vui vẻ, cha mẹ của con đều là người vô cùng thông minh......." Lại kể một đoạn hồi ức, Aaron có chút ngượng ngùng cười cười, "A ~ An, cậu cũng muốn có thật nhiều kỷ niệm tươi đẹp cùng con!"
"Con vẫn đang hỏi rất nghiêm túc mà, cậu Aaron, chuyện của lúc trước, vẫn là trước khi nhận Aure có phải không?"
"Năm đó khi cậu còn ở Pháp, Aure chính là gia tinh chiếu cố nhà của cậu, chúng ta có những gia tinh là kẻ phục vụ gia tộc Hall qua nhiều thế hệ. Cậu chẳng qua là đem nó từ nước Pháp đến đây mà thôi, trước kia không nhận nó vào nhà bởi vì cậu thường xuyên đi công tác, thời gian ở nhà rất ít, nên chuyện này cũng không quá cần thiết, nhưng mà hiện tại có An ở đây, như vậy thì có thêm Aure là một chuyện tốt!" Aaron cười, nhún vai, "Rốt cuộc thì cậu cũng không cần phải làm thêm việc nhà nữa."
An nhìn đồng hồ, đã là 5 giờ 20 phút chiều, bọn họ đến đây vào lúc 4 giờ 40 phút, bất quá nói đến gia tộc, An nhớ đến Fanny từng nói cho nàng một ít việc, nàng quyết định thử Aaron một chút, "Cậu Aaron, tất cả gia tộc phù thủy đều là như vậy sao? Vậy còn những gia tộc khác đâu? Có phải con cũng là người của gia tộc nào đó không? Gia tộc phù thủy còn có thể có một lâu đài lớn, thật tuyệt! Tuy rằng nhỏ hơn Hogwarts một chút, nhưng mà chỉ cần là một tòa lâu đài lớn cũng đã rất tuyệt rồi!"
Aaron nghe ngữ khí tràn đầy hâm mộ của An, cười cười mà trả lời, "Tiểu An, họ Stoke không được xem như một gia tộc, tuy rằng cha của con là một phù thủy rất lợi hại, nhưng mà trước khi nhập học Hogwarts thì ông ấy vẫn luôn sống ở thế giới Muggle thế nên đối với pháp thuật không biết một chút gì! Thế nhưng cậu đoán tổ tiên của cha con cũng là một phù thủy, cho nên ông ấy mới có thể vào nhà Slytherin. Cũng có thể giải thích được tại sao ông bác Garnett của con là một Muggle tệ hại! Đến nỗi......."
Sắc mặt Aaron trở nên trắng bạch một chút, ngay sau đó làm như không có việc gì mà nói, "Đến nỗi mẹ của con cũng là một phù thủy rất thông minh! Được rồi, thời gian không còn sớm, con còn chưa xem qua nhà kính đi! Nó ở trong sân, cậu dẫn con đi xem xem, ta chính là dành cả ngày trời mới hoàn thành nó đó!"
Aaron lôi kéo An đi qua phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ mà đến sân sau.
An nghĩ, quả nhiên là phía bên kia của mẹ có một ít bí mật không thể nói a, có lẽ nào là cũng Kẻ-mà-ai-cũng-biết có quan hệ không? Quên đi, mặc kệ nó, và vẫn còn rất nhiều thời gian trước khi Voldemort sống lại, cho dù Voldemort có hồi sinh rồi thì vẫn còn bộ ba nhân vật chính lợi hại chống đỡ, chính bản thân mình nhỏ bé như vậy, đại loại cũng không cần thiết nhúng tay vào.
Khi An nhìn thấy nhà ấm nho nhỏ ở góc vườn được tường rào bao quanh thì nàng lập tức đem những ý nghĩ hỗn loạn ném sang một bên, nàng vẫn là đối với những ma thực này cảm thấy hứng thú hơn.
Lời của tác giả: Thôi thì dịch ra nữa thì mệt quá nên để tớ tóm tắt cho, bả nói là chương này cho rất nhiều thông tin về thân thế của Aaron. Nhân tiện nhắc nhở mọi người là nếu cảm thấy logic, mạch truyện, lời thoại có không phù hợp hay là bị sai thì nói ra cho bả biết! (Editor đã nói cho bả là bả viết rất tốt :)))
Lời của Editor: Lâu lâu đọc truyện này có cảm tưởng y hệt đọc Harry Potter luôn. :)))) Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé, chương này chưa dò lỗi chính tả các thứ nên thấy lỗi gì các bạn comment để tớ sửa nhé. Yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro