Chương 14: Lễ Giáng Sinh (Thượng)
Buổi tối bốn ngày trước lễ Giáng Sinh, bên trong phòng nghỉ chung Slytherin, Fanny đang kể lại cho An nghe lễ Giáng Sinh năm ngoái nàng được đi trượt tuyết ở dãy Alps ở Thụy Sĩ. An ngồi một bên còn thật sự chăm chú lắng nghe.
Kiếp trước An vẫn luôn ở trong nước chưa từng có cơ hội xuất ngoại, cho dù là kiếp này thì cô vẫn chưa có cơ hội nào để hảo hảo đi ra khỏi Anh quốc một chuyến, thành phố Luân Đôn thì cũng chỉ đến được ba lần, hai lần đi Hẻm Xéo, còn một lần thì bị Jill kéo lên xe bò để đến xem trường học của nàng.
Thế nhưng đời này cô có điều kiện tốt như vậy, An quyết định một khi có cơ hội, cô nhất định phải đi nhìn xem Châu Âu là như thế nào.
"An, năm nay cậu sẽ đón lễ Giáng Sinh ở đâu? Mình thấy cậu xin chữ ký để rời khỏi trường học." Fanny kể chuyện xong, đột nhiên hỏi.
"Cậu của mình sáng hôm qua viết thư cho mình nói rằng hắn nhận được văn kiện của thế giới Muggle sớm hơn dự kiến. Cho nên đúng ra bây giờ cậu ấy chính là người giám hộ của mình, mình sẽ đến nhà hắn, à không đúng, hiện tại phải nói là nhà của mình." An nói xong, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
"A, vậy thì thật sự là quá tuyệt vời! Chúc mừng cậu, An!" Fanny chân thành nói. Nói xong nàng lại hỏi, "Vậy cậu mau đem địa chỉ nhà nói cho mình biết, như vậy thì chúng ta có thể viết thư cho nhau trong kỳ nghỉ Giáng Sinh."
"Địa chỉ của mình là số 12 đường Shaftesbury, phía Tây Luân Đôn."
"Phía Tây Luân Đôn, đường Shaftesbury? Một khu phố cổ bên trong nội thành Luân Đôn? Kia nhất định là một căn nhà cổ có lịch sử a, An, hình như mình vẫn chưa từng hỏi qua ông cậu của cậu họ gì?"
"Aaron Hall là tên đầy đủ của cậu mình."
"Hall? An, cậu đừng nói với mình rằng cậu không biết Hall cái dòng họ này..."
An lắp bắp kinh hãi, cô thật sự không biết dòng họ Hall này có cái gì đặc thù, hơn nữa Aaron cũng đã từng cùng mình nói qua cậu ấy bất quá chỉ là một nhân viên trong Ban Kiểm soát và Điều hòa Sinh vật Pháp thuật mà thôi.
"Cái này mình thật sự không biết."
"Ở trong Bách khoa toàn thư giới thiệu vắn tắt các gia tộc phù thủy Châu Âu có giới thiệu, gia tộc Hall, là một gia tộc phù thủy xa xưa ở Pháp, có nguồn gốc từ thành phố Paris, nhưng lại có các chi nhanh trải rộng khắp Châu Âu. Mình đoán cậu của bồ là đến từ chi nhánh ở Anh quốc. Như vậy liền giải thích được ông ấy như thế nào có thể thần kỳ mua được một căn nhà ở đường Shaftesbury phía Tây Luân Đôn. Mình cảm thấy cậu hẳn là nên đi nhìn xem quyển sách này một chút."
"Ừ, mình cũng hiểu được, có cơ hội nhất định sẽ đi tìm đọc." An cảm thấy chính mình đã xem nhẹ một vấn đề lớn, Aaron thế nhưng là người của một dòng họ phù thủy đặc biệt ở thế giới pháp thuật Châu Âu, mà bởi vì yếu tố văn hóa đặc thù nên cô cũng đã không để mắt mấy phương diện này.
Ngay sau đó, cô đột nhiên nhớ đến dòng họ của cha mẹ mình, cô đại khái đoán được cha mẹ của mình giống với cha mẹ của Harry đều là bị Voldermort sát hại, nhưng là người từ trong gia tộc của cha mẹ cô đã ở đâu? Đợi một chút, gia đình của cha cô nhất định là một gia đình Muggle, bởi vì em trai của cha là ông bác của cô, đồng thời là người đã bỏ lại cô ở cô nhi viện, Garnett Stoke, một Muggle.
Nhưng là bên phía mẹ, Aaron nói bà ấy là một phù thủy thuần huyết, nói cách khác bà đến từ một gia đình phù thủy, chính là bản thân mình cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua vấn đề gia tộc.
Nghĩ như vậy, cô nhanh chóng hỏi, "Fanny, cậu có nghe qua về gia tộc Roland sao?"
"Gia tộc Roland? Đương nhiên, bọn họ là một gia tộc phù thủy rất đặc biệt ở Anh quốc."
"Đặc biệt? Vì cái gì?"
"Thời điểm mình đọc sách liền khắc sâu ấn tượng đối với gia tộc này. Gia tộc Roland tồn tại không lâu, đại khái khoảng 100 năm, có rất ít thành viên, nó được tách ra từ một đại gia tộc phù thủy thuần huyết nhưng đã ẩn mình khỏi thế giới. Chính là trên sách cũng không nói cái gì về gia tộc phù thủy lánh đời kia, chỉ là đơn giản viết một câu, năm 1783 gia tộc Roland thoát ly khỏi một đại gia tộc phù thủy thuần huyết."
"Vậy cậu biết gia đình này cụ thể có những người nào sao?" An hỏi chuyện có chút vội vàng, cô cấp bách muốn biết về chuyện này, mẹ của mình thế nhưng đến từ một gia tộc phù thủy đặc biệt như vậy, Aaron cũng chưa từng nói cho cô biết.
"Cụ thể thì mình cũng không biết, quyển sách này chỉ nói sơ lược về gia tộc Roland, mình là đối với cái gia tộc lánh đời kia khắc sâu ấn tượng nên mới có thể nhớ rõ gia tộc Roland như vậy. Như thế nào? An, cậu vì cái gì lại hứng thú với gia tộc này như vậy?"
"Không có gì, mình chỉ là ngẫu nhiên nghe nói qua gia tộc này, nhớ tới nên hỏi cậu một chút, hơn nữa mình cũng cảm thấy hứng thú đối với việc thế giới pháp thuật còn có một gia tộc lánh đời như vậy." Lúc này An mới có thể bình tĩnh lại, cô đột nhiên cảm thấy có lẽ là Aaron cũng không muốn cho bản thân biết chuyện phức tạp như vậy, hoặc có lẽ là không phải sớm như vậy, nếu đã như thế thì lựa chọn tốt nhất của cô hiện tại chính là yên lặng, đợi đến khi hắn nguyện ý nói cho cô biết, hắn khẳng định sẽ không hại cô.
"Lúc ấy mình cũng là lần đầu tiên nghe thấy, còn cố ý hỏi cha mẹ ta một phen, nhưng bọn họ cũng không muốn nói cho mình biết bất cứ cái gì." Fanny không chút hưng trí nói.
"Loại chuyện này bình thường đều là bí mật, chuyện bí mật mà có thể nói ra thì sẽ không phải là bí mật nữa. Được rồi, thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút."
"Được, buổi sáng ngày mai là có thể về nhà nghỉ lễ Giáng Sinh rồi!" Fanny cũng nhanh chóng thu thập đồ vật này nọ sau đó trở về ký túc xá.
Sáng sớm hôm sau, Fanny thay ra đồng phục Slytherin cùng với áo choàng phù thủy của nàng, mặc vào một thân quần áo mùa đông vô cùng thoải mái. Nàng còn không quên đánh thức An, "An, mau rời giường, đợi một lát nữa liền không đuổi kịp xe lửa đâu!"
"Ngô... Được rồi, mình dậy rồi đây."
An cũng đồng dạng cởi ra quần áo đồng phục trên người, sau đó mặc vào quần áo bình thường, đột nhiên có điểm xa lạ, cô có loại cảm giác giống như mình là người từ thời trung cổ xuyên không đến xã hội hiện đại.
Chờ An đổi xong quần áo, Fanny nhìn An, liền nói một câu, "Ngô.... An, nhìn cậu như vậy thật sự có một chút không quen, từ khi nhận thức cậu tới bây giờ, cậu đều mặc đồng phục cùng với áo choàng."
"Chính bản thân mình cũng cảm thấy có chút không quen, phỏng chừng tất cả mọi người đều có cảm giác như vậy đi." An nói xong, trong tay tiếp tục thu thập một ít đồ vật cần thiết, "Cậu không cần mang theo những đồ vật này nọ về nhà sao? Xe lửa đúng 10 giờ sẽ rời ga a."
"An, mình không ngồi xe lửa trở về."
"Vậy cậu làm thế nào trở về?"
"Mình sẽ dùng bột Floo để về nhà, mình cũng từng dùng cách này để đến Hogwarts. Lò sưởi trong nhà mình cũng nằm trong 'mạng lưới lò sưởi.' Mình có thể trực tiếp dùng lò sưởi trong văn phòng của giáo sư Dumbledore."
An còn thật sự liếc mắt nhìn Fanny một cái, cảm khái nói, "Có đặc quyền thật tốt! Chỉ đáng tiếc không thể cùng cậu nói chuyện phiếm trên xe lửa."
Fanny gương mặt đỏ hồng, "Về sau nhất định sẽ có cơ hội. Chuyện này là bởi vì bà nội cảm thấy mình còn nhỏ, ngồi xe lửa một mình sẽ khiến bà ấy lo lắng."
An thu thập xong một ít đồ lặt vặt, cô đeo túi sách lên lưng, tâm tình tốt hướng Fanny cười một cái, "Được rồi, bạn nhỏ Fanny, trước tiên phải nói với cậu một câu, Giáng Sinh vui vẻ ~ sau Giáng Sinh gặp lại."
Fanny tự giác bỏ qua nửa câu đầu của An, "Giáng Sinh vui vẻ ~ sau lễ Giáng Sinh gặp ~"
Bên trên sân cỏ trước cửa lớn của Hogwarts có rất nhiều người tụ tập, bọn họ đều mặc quần áo mùa đông trông rất bình thường, sau đó tụ lại một chỗ cười cười nói nói. Hermione cũng bỏ ra đồng phục cùng áo choàng yêu thích của nhà Gryffindor, mặc một cái áo khoác, bên trong là áo len cao cổ. Cô ấy đang đứng nói chuyện phiếm với Parvati, một học sinh Gryffindor khác. Parvati cũng là tân sinh của Hogwarts, nàng có một người em gái sinh đôi là Padma, ở nhà Ravenclaw.
An đứng ở cửa lớn trên bậc thang, nhìn đến một đám người đang vui vẻ trò chuyện trên sân, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt. Bất quá cô liền quyết định đi xuống cầu thang, tìm một nơi yên tĩnh mà trốn đi. Bởi vì Hermione đứng ở trên mấy bậc thang nên nàng hiển nhiên nhìn thấy An rất rõ ràng, Hermione bước nhanh đi về phía An.
An vừa mới đi xuống hết cầu thang, Hermione liền đã đi đến đứng trước mặt cô. Tâm tình của Hermione cũng rất tốt, nàng cười vô cùng sáng lạn, "Hắc! An, vừa nãy mình còn tìm bồ đấy! Mình cứ nghĩ rằng bồ sẽ ở lại trường học, nhưng mà bồ cũng sẽ về nhà vì Giáng sinh có phải không?"
An còn tưởng rằng Hermione lại tính toán hỏi cô một ít vấn đề gì đó, lời nói cự tuyệt cũng đã chuẩn bị xong, nhưng nghe nàng hỏi một câu như vậy trong lòng An liền nhẹ nhõm một chút, chỉ cần không phải là cùng nhóm ba người nhân vật chính đi mạo hiểm là được rồi.
"Đúng vậy a, lễ Giáng Sinh năm nay quả thật không tồi, mình chuẩn bị về nhà đón lễ Giáng Sinh."
"Nhà? An, cậu của bồ..."
"Ừ, cậu của mình đã nhận được văn kiện từ thế giới Muggle, cho nên mình nghĩ sẽ chuyển đến chỗ của hắn ở!" An nghĩ như vậy, tâm tình cũng tốt lên.
"Mình thật sự mừng cho bồ, An!" Hermione nhìn An chân thành nói.
Hai tai của An xoẹt một cái chuyển thành màu đỏ hồng, cô đem tầm mắt hơi chút dời đi, "Ron cùng Harry đâu? Bọn họ đều ở lại trường sao?"
"Ừ, Harry không nghĩ trở về, cha mẹ của Ron cũng không có ở nhà." Hermione trả lời. Phía sau liền vang lên tiếng của Hagrid trong đám người, "Học sinh năm nhất xin mời theo ta, chúng ta sẽ lại ngồi thuyền đến sân ga, đi theo lộ trình giống như hôm khai giảng vậy."
An nghe được Hagrid, cô nói với Hermione một vài câu lễ phép, sau đó nhanh chóng chạy đi, "A, chúng ta phải đi rồi!"
Hermione tựa hồ còn muốn nói thêm cái gì, nàng có chút tiếc nuối theo sát phía sau An, bất quá nàng lập tức lại trở nên cao hứng, "Đợi lát nữa chúng ta có thể tán gẫu trên xe lửa!"
An đi ở phía trước nghe thấy những lời này thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cô nghĩ thầm rằng đợi lát nữa nhất định phải câm như hến, không thể để lộ ra bất cứ gợi ý nào về nội dung vở kịch, hoặc là cho bọn họ ý tưởng đi phiêu lưu mạo hiểm.
Chờ tất cả tân sinh năm nhất đến sân ga, thì các học sinh lớn tuổi hơn đã lên xe cả rồi, An nghe theo luật lệ trên xe lửa mà Aaron đã nói với mình, bình thường thì sẽ không có người ngồi ở toa cuối cùng, liền lập tức hướng về toa cuối cùng đi đến.
Chờ An cùng Hermione rốt cuộc đến được thùng xe cuối cùng, phát hiện nơi này quả nhiên không có ai. An nghĩ thì ra lời nói của Aaron còn có một điểm đáng tin cậy như vậy, An vào bên trong phòng, sắp xếp hành lí rồi ngồi xuống, phía sau cô là Hermione cũng làm tương tự, sau đó ngồi đối diện cô.
Mới vừa ngồi xuống, Hermione liền nghi hoặc hỏi An, "An, bồ vì cái gì phải đi đến toa cuối cùng?"
An đem túi sách cởi ra, dù rằng cặp sách của nàng nhìn qua không lớn lắm, nhưng mà bên trong có yểm bùa mở rộng túi, sức nặng của mấy cuốn sách vẫn là không đổi.
"Thời điểm khai giảng, cậu Aaron nói cho mình biết, bình thường thì toa xe cuối cùng của Hogwarts sẽ không có người, mình sợ một đám người chen chúc hơn nữa cũng lười tìm chỗ ngồi, cho nên liền đi thẳng đến đây, mình đoán những người ở phía trước vẫn còn đang loay hoay kiếm chỗ ngồi đó."
"Chính là, An, đây là kỳ nghỉ Giáng Sinh, có rất nhiều người đều ở lại trường học. Người trên xe ít hơn nhiều so với hôm khai giảng. Phỏng chừng hai thùng xe cuối cùng cũng sẽ không có người đâu.
"........." An ngây người một giây đồng hồ, rồi sau đó toàn bộ lỗ tai đều đỏ ửng, "Ừ nhỉ......"
Hermione phì một tiếng liền bật cười, không trách được nàng, nàng rất ít khi nhìn thấy bộ dạng như vậy của An, An mỗi ngày đều mang một bộ tiểu đại nhân vô cùng lãnh đạm, có rất nhiều khi sẽ cảm thấy nàng vô cùng lễ phép nhưng lại rất xa cách, "An, bộ dạng này của bồ thực đáng yêu......"
Vừa nghe đến hai từ đáng yêu này, An có chút xù lông muốn nổi giận, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ được một hành vi nào thích hợp để biểu lộ sự bất mãn của mình, cô đành phải hất mặt sang một bên, bình tĩnh, bình tĩnh, đối diện mình bất quá vẫn là một tiểu hài tử mà thôi.
Hermione nhìn An lỗ tai đỏ hồng, còn hất mặt sang nơi khác không để ý chính mình, nhịn không được cười. Nàng nghĩ thầm, cơ hội nói chuyện phiếm ở Hogwarts không nhiều lắm, vừa lúc có một cơ hội như bây giờ thật tốt, nàng không muốn phá vỡ khoảnh khắc này.
"Được rồi, An, kỳ thật mình còn muốn hỏi bồ một chút, lễ Giáng Sinh được nghỉ 20 ngày, bồ có kế hoạch gì không?"
An lại đem mặt chuyển hướng đến Hermione, "Nói đến chuyện này, mình cũng thật chưa từng nghĩ đến, bất quá mình nghĩ có thể dùng thời gian này bố trí lại phòng ở cùng nhà kính, mình nghĩ hai chuyện này cũng cần không ít thời gian!"
"Bồ còn có một cái nhà ấm? Trời ạ, có phải chỗ đó rất lớn không?"
"Chính là một cái nhà ấm nhỏ mà thôi, không thể so sánh với nhà ấm của trường học, mình nghĩ đại khái có thể trồng khoảng 20 bồn ma thực, mình còn chưa nghĩ đến, đương nhiên là mình còn cần bỏ ra một ít thời gian làm bài tập, dù sao mỗi giáo sư đều giao bài tập."
"Nói đến cái này, thực ra mình đã hoàn thành bài tập môn Lịch sử Pháp thuật ở trường rồi, bởi vì nó cần nhiều sách tham khảo lắm, mình không có khả năng đem tất cả mấy cuốn sách đó về nhà, hơn nữa mình còn mượn thư viện vài quyển sách khá thú vị, cho nên cũng không thể bỏ thêm cái gì vào rương."
An nhìn thoáng qua rương nhỏ bên người Hermione, cô nghĩ, học bá quả nhiên là học bá, ngay cả lễ Giáng Sinh cũng không buông tha, "Vậy bồ tính muốn dùng toàn bộ thời gian kỳ nghỉ để làm bài tập và đọc sách sao?"
"Ừ, phần lớn thời gian hẳn là đều như vậy, mình đối với thế giới pháp thuật còn quá nhiều câu hỏi, còn rất nhiều tri thức mà mình còn chưa biết. Có lẽ mình sẽ dùng một ít thời gian để cùng cha mẹ thăm thú một ít họ hàng thân thích, hàng năm đều như vậy. A, đúng rồi, An, mình còn chưa biết địa chỉ nhà bồ!"
"Số 12 đường Shaftesbury, phía Tây Luân Đôn."
"Số 12 đường Shaftesbury, phía Tây Luân Đôn? Ừ, mình nhớ kỹ rồi, thật tốt quá, An, lễ Giáng Sinh năm nay mình có thể viết thư cho bồ rồi! Mình nhất định phải hỏi bồ một ít vấn đề về môn Thảo dược Học!"
"...... Ừ, được." Học bá quá nhiên không thể ly khai học tập, bất quá, tán gẫu về vấn đề học tập cũng là một loại dễ chịu, tốt hơn là nói về mấy vấn đề phiêu lưu mạo hiểu, An nghĩ, cô cười nói, "Mình nghĩ mình cũng có một ít vấn đề muốn hỏi bồ về bài tập môn Biến Hình...."
"Đúng rồi, trên bài tập môn Thảo dược Học có một cái vấn đề........"
Vì thế, hai người ở trên xe lửa một đường đều là hàn huyên chuyện bài tập, khiến cho khi An xuống xe, cả người cảm thấy không tốt lắm. Cô cảm thấy Hermione quả thật là quá siêu việt so với mấy học bá cô từng gặp ở kiếp trước, Hermione đối với học tập chính là vô cùng nhiệt tình đến khiến An có chút thở dài.
Cho đến khi hai người chào tạm biệt ở nhà ga, Hermione cho An một cái ôm gắt gao, An cũng làm như không có chuyện gì mà đẩy nàng ra. An chỉ hi vọng có thể nhanh chóng trở về, sau đó hảo hảo ngủ một giấc.
"An, cùng bồ nói chuyện phiếm thật sự là rất thỏa mãn! Giáng Sinh vui vẻ! Sau kỳ nghỉ gặp lại ở trường!" Hermione lúc gần đi còn cao hứng mà nói. An hướng nàng gật đầu, mệt mỏi đi ra khỏi nhà ga.
Bên ngoài nha ga, Aaron đang đứng bên cạnh một chiếc xe nhỏ chờ An, đến khi nhìn thấy An xuất hiện, hắn chạy chậm đến trước mặt An, xoa xoa mái tóc của An. An cũng không còn phản kháng giống như trước.
Aaron có chút khẩn trương hỏi, "Tiểu An, con làm sao vậy? Có người khi dễ con sao?"
An chỉ có thể lắc đầu, "Không, cậu Aaron, nhìn thấy cậu con rất vui vẻ, con chỉ là bị người ta lôi kéo một đường trò chuyện về bài tập ở trên xe lửa....."
"Nga, xe lửa là đi vài giờ đồng hồ a! Tiểu An, con còn cố gắng như vậy ~" Aaron đem túi sách của An cầm lấy, đặt phía sau xe, "Được rồi, cậu trước tiên đưa con quay về cô nhi viện đi! Con cần nghỉ ngơi. Cậu sẽ đón con lúc 4 giờ chiều ngày mai, con nghĩ thế nào?"
"Vâng, rất tốt, cậu Aaron."
Lời của tác giả: Bả nói bả đã viết rồi xóa đi chương này vài lần, có lẽ là bởi vì bả viết khác đi so với bản thảo.
Lời của Editor: Lúc Hermione ôm chia tay An, nguyên văn của tác giả là "bế." Cứ tưởng tượng Her bảo bảo bế An theo kiểu công chúa, còn An tiểu đại nhân thì khinh thường nhìn một cái là cười muốn xỉu. =] Đáng thương, có chị vợ học bá, mới đi chung hai người là bàn chuyện bài tập liền, muốn đau não. An ít khi như vậy lắm, thường thường mà bả mệt chút là rút lui liền mà chắc ngồi xe lửa không có chỗ trốn, nên bị vợ hành lỗ tai cả mấy giờ đồng hồ. Làm hại ông cậu Aaron tưởng bả bị bắt nạt, chắc chuẩn bị tìm thằng Malfoy tính sổ luôn quá.
Rồi chúng ta nên bỏ vài giây ra kể tật xấu mê vợ của bà An, Fanny người ta chúc mừng bả có nhà mới thì bả làm như không có gì. =] Chị vợ cũng nói y chang, thế mà bả bắt đầu đỏ mặt đỏ tai các thứ. Her bảo bảo cũng mệt, người ta đi về ăn Giáng Sinh cũng phải viết thư các kiểu, rồi nhân lúc người yêu thông minh mà còn tỉnh là hỏi chuyện bài tập, không thèm nói chuyện yêu đương. Không tiền đồ. =] Nói chứ tớ đùa thôi. Các bạn đọc truyện vui vẻ nhé, yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro